Đọc truyện Vạn Cổ Chí Tôn – Chương 3467: Trước giờ thuật quyết 2
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
– Không phải, bảo vật bên trong đã bị hủy, bí tàng hoàn cũng hủy, ta chỉ đạt được siêu huyền không gian mà thôi, đại nhân ngươi xem xét thì biết.
Hắn bấm niệm pháp quyết, trong mi tâm bắn ra một đám hình chiếu.
Cảnh tượng giống như Giới Thần Bi, ở giữa thiên địa có không gian kỳ lạ hay thay đổi, dường như có vô số quang tuyến nằm đó.
Linh Mục Địch triệt để ngây ngốc, kinh ngạc nói:
– Cái này… Cái này cũng có thể…
Lý Vân Tiêu gật gật đầu, nói:
– Bảo vật trong bí tàng quá nhiều, không nói có luyện phương hay không, cho dù thực tồn tại, muốn chọn trúng cũng rất ít khả năng, xác suất này không khác gì đi giữa đường bị thiên thạch đập trúng.
Linh Mục Địch nghe xong gật đầu, đồng ý nói:
– Đúng vậy, cho nên dưới tình huống chỉ chọn một vật phẩm, ngươi chọn siêu huyền không gian?
Thần sắc của hắn đầy tán thưởng.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Đúng vậy, ta ban đầu mang tâm tư đầu cơ trục lợi, nghĩ thầm nếu như lấy không gian đi, phải chăng có thể mang tất cả bảo vật đi hay không, nhưng trên thực tế cũng không thể. Lấy không gian đi, tất cả bảo vật sẽ bị cuốn vào không gian phong bạo, không biết đi tới nơi nào.
Linh Mục Địch thở dài:
– Thật là đáng tiếc, nhưng mà bảo vật có linh, chúng sẽ tìm được chính chủ nhân chính thức. Cho dù chỉ là một khối nguyên thạch cũng có vận mệnh của mình.
Lý Vân Tiêu tiếp tục nói:
– Mặc dù không tìm được luyện phương, ta tin tưởng không nhỏ vào tỷ thí lần này, cũng bởi vì có siêu huyền không gian. Đại nhân còn nhớ kiếm của Phong Yếu Ly hay không?
Linh Mục Địch nhíu mày, nói:
– Ngươi nói là Lãnh Kiếm Băng Sương?
Lý Vân Tiêu cầm Lãnh Kiếm Băng Sương trong tay, nhiệt độ trong phòng hạ xuống, hàn khí không ngừng bộc phát.
Lý Vân Tiêu dừng ở cái này kiếm, nói không nên lời phức tạp cảm giác, mất mà được lại, nhưng cái này kiếm đã không có trước khi như vậy thân cận.
Dù sao Phong Yếu Ly đã bị luyện hóa hoàn toàn, hiện tại Phong Yếu Ly chết, cấm chế trên kiếm cũng mất đi, nhưng Lý Vân Tiêu muốn luyện hóa nó còn khó hơn cả luyện hóa thánh khí.
– Đúng vậy, chính là Lãnh Kiếm Băng Sương.
Lý Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào thân kiếm, nghiêm mặt nói:
– Năm đó Phong Yếu Ly phong ấn toàn bộ Tuyết quốc vào trong kiếm, luyện chế nó thành thánh khí. Năm đó ta luyện chế Tinh Diệt, Thời Quang, Trảm Yêu ba kiếm hợp nhát, luyện chế thành á thánh khí, nhưng thật ra hiệu quả như nhau, là điệp gia thuộc tính của vật phẩm vào nhau.
Linh Mục Địch nói:
– Ta hiểu, bây giơ ngươi muốn dung nhập siêu huyền không gian vào trong huyền khí, làm theo cách của Phong Yếu Ly, luyện nó thành thánh khí?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Đại khái chính là tình huống này.
Linh Mục Địch nói:
– Vậy ngươi có bao nhiêu nắm chắc?
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
– Không có nắm chắc, có lẽ… Hai ba thành a?
– Hai ba thành?
Linh Mục Địch phiền muộn nói:
– Xác suất này không đủ.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Bây giờ không phải là lúc có được hay không, ta cảm thấy xác suất này đủ rồi. Tiếp theo mọi người đều biết, Mục Địch đại nhân cũng biết, luận thuật đạo chân chính, ta hẳn không phải là đối thủ của Ngả, điểm ấy mặc dù là ta cũng hiểu. Nếu năm đó không đầu cơ trục lợi, ta không phải đối thủ của hắn.
Linh Mục Địch thở dài nói:
– Người này chính là thiên tài thuật đạo hiếm có, chúng ta cũng không nên làm khó dễ ngươi, làm hết sức mà thôi.
Hắn mang bảo vật trong bí tàng ra, nói:
– Vật ấy ta cũng không biết là gì, ngươi cầm đi, có ngày sẽ dùng tới đấy.
Lý Vân Tiêu mở hộp ngọc ra xem xét, sững sờ nửa ngày, cũng không biết là vật gì, liền thu lại, nói:
– Ta sẽ hết sức.
Sau khi trở về mật thất, Lý Vân Tiêu liền trực tiếp tiến vào Giới Thần Bi, hắn ngồi trước siêu huyền không gian, nhắm mắt lâm vào suy nghĩ, hắn nhập định thật nhanh.
Đinh Linh Nhi trở lại thành Viêm Vũ, cũng bắt đầu tiến vào công việc hằng ngày.
Bởi vì Ngả đã liệt kê ra danh sách tài liệu thật dài, trong đó đại đa số đều cần thời gian đi chuẩn bị.
Nàng cũng muốn gian lận trên tài liệu, nhưng lập tức bỏ qua suy nghĩ của mình, bởi vì nàng biết rõ Lý Vân Tiêu tuyệt đối không đồng ý.
Tỷ thí thắng bại, Lý Vân Tiêu càng coi trọng tôn nghiêm của cường giả.
Thời gian ba tháng trôi qua như nháy mắt, người đi vào thành Viêm Vũ cũng đông hơn, đầu đường cuối ngõ đều bàn luận chuyện thuật đạo.
Ba tháng qua, trong khu vực Yêu tộc mỗi ngày đều có tường vân bao phủ, dường như Ngả đang luyện ra một ít vật lợi hại, không ngừng có rất nhiều tài liệu được vận chuyển đến, nhưng không ai biết là gì.
Thiên Chiếu Tử khó nén lòng hiếu kỳ, hắn bí mật đi tới quan sát, sau khi đi ra liền thở dài, cảm thấy tâm thần sa sút.
Lúc này đám người Linh Mục Địch càng lo lắng.
Trong ba tháng qua có không ít cường giả đi vào thành Viêm Vũ, Vương Tọa Đằng Quang cũng đi ra, gia nhập vào trong Thiên Võ Minh, nghiên cứu Đại Vãng Sinh Cực Nhạc Trận.
Ma tộc sau trận chiến ở thành Hồng Nguyệt cũng yên lặng lại, ở trong khe hở lớn chỉ có một ít ma tộc cấp thấp xuất hiện.
Lý Vân Tiêu bế quan hai tháng cũng xuất quan, hắn đi ra ngoài.
– Rốt cục sắp bắt đầu sao…
Đinh Linh Nhi nhìn lên trời cao, từng tia sáng ban mai chiếu thẳng vào thành Viêm Vũ, cũng bắt đầu ngày mới.
Ánh mắt của nàng nhìn qua bầy Yêu tộc, trên trời có hào quang bảy màu chiếu xuống.
– Chắc là Ngả đã làm xong chuẩn bị, Vân Tiêu đại ca đâu rồi…
Ánh mắt của nàng nhìn qua phía khác, nói thầm.
– Đừng lo lắng, năm đó Phi Dương đánh bại Ngả, hôm nay cũng nên tái hiện hào quang năm đó.
Khúc Hồng Nhan xuất hiện sau lưng Đinh Linh Nhi, nói bên tai nàng
– Hồng Nhan tỷ tỷ.
Đinh Linh Nhi bềnói:
– Vân Tiêu đại ca thật có nắm chắc không?
Khúc Hồng Nhan mỉm cười, nhìn qua phía trước, nói:
– Trong thiên hạ này nếu có ai thắng Ngả, như vậy không còn người nào khác ngoài hắn.
Đinh Linh Nhi khẩn trương nắm chặc tay, cầu khẩn:
– Chỉ hy vọng như thế!
– Hừ, cả ngày cứ mưu lợi, miệng lưỡi trơn tru, phập phồng không yên, nào có nửa điểm phần thắng!
Sau đó lời nói lạnh như băng vang lên..
– Cao Hàn, không thể nói như vậy. Thuật quyết còn chư đấu đâu, làm sao biết thắng bại?
Thiên Chiếu Tử nói.
Khúc Hồng Nhan và Đinh Linh Nhi xoay người lại hành lễ với hai người.
Sắc mặt Viên Cao Hàn âm trầm, hắn xem như kết đại thù với Lý Vân Tiêu, nhưng thời điểm nhìn thấy Khúc Hồng Nhan lại khẩn trương, nói:
– Sư tôn, nhưng mà Cố Thanh Thanh mở ván cược, ngài mang toàn bộ thân gia cược Ngả thắng đấy!
– Khục, khục khục! Khục khục khục…
Tiếng ho khan kịch liệt vang lên, Thiên Chiếu Tử xấu hổ che mặt, nổi giận nói:
– Ngươi biết cái gì! Tuy ta dùng toàn bộ thân gia áp Ngả thắng, nhưng trên tinh thần ta vẫn nghĩ Lý Vân Tiêu! Lý Vân Tiêu tất thắng!
Hắn giơ tay lên đầy kiên định.
Khúc Hồng Nhan: “…”
Đinh Linh Nhi: “…”
Thiên Chiếu Tử khôi phục đoan trang thần thái, vuốt vuốt chòm râu nói:
– Chúng ta đi tới nơi tổ chức thuật quyết đi. Mục gia cơ quan thần thông quả nhiên được, không ngờ bọn họ lại làm ra nơi như thế.