Đọc truyện Vạn Cổ Chí Tôn – Chương 3437: Cuộc chiến thành Hồng Nguyệt 15
Lam Nham Chủ nói:
– Lại đi đảo Huyền Ly một lần thông báo chuyện nơi đây cho đảo chủ, chắc hắn có điều sắp xếp.
– Rõ!
Trác Thanh Phàm nhận lây lệnh bài, mặt trên khắc đơn giản vài hoa văn, không có gì đặc biệt.
– Thế ta đi đây, các vị hãy cẩn thận chờ tin tốt của ta!
Trác Thanh Phàm lắc người biến mất trên Thánh Ma điện.
Bí Đình Phong rầu lo nhìn đằng trước:
– Trong thành Viêm Vũ còn Hạo Phong đại nhân và một số người khác, nếu có thể cùng đến đây thì tốt rồi.
Lam Nham Chủ đăm chiêu nhìn phía trước, mặt không biểu tình.
Lý Vân Tiêu hét to:
– Mọi người lùi lại, vào trong Thánh Ma điện!
Lý Vân Tiêu ra lệnh một tiếng, những vũ giả kết trận đằng trước chuẩn bị nghênh địch giật mình, nhưng vào phút then chốt này không ai dám cãi lệnh Lý Vân Tiêu.
Trong phút chốc trận địa phía trước bỏ đi, trăm luồng sáng giáng xuống rơi vào Thánh Ma điện.
Tiểu Thanh điều tức một lúc rồi mở mắt ra, từ thánh điện chậm rãi bay lên.
Lý Vân Tiêu nói:
– Số lượng Ma tộc quá nhiêu, một kích khó có hiệu quả, ta sẽ bổ sung sau.
Tiểu Thanh khẽ ừ, người bắn ra nhiều lôi điện đì đùng. Tiểu Thanh khống chế tinh diệu, màu sắc những lôi điệệ dần hóa thành sắc tím ngưng tụ ra bốn cột sáng thô cỡ cánh tay.
Ma Quân đằng trước lập tức nhận ra nguy hiểm, toàn bộ dừng bước, ngh ingờ đứng trên cao, những Ma tộc linh trí thấp tiếp tục xông lên.
Tiểu Thanh khẽ thốt:
– Tử Hoàng Phi Vũ!
Mảng lớn tqử quang bắn lên cao.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Những Ma tộc lao lên khá nhanh bị trùng kích, bốn cột sáng như cối xay thịt thành hình xoắn ốc vọt lên trên, nơi đi qua mảng lớn Ma tộc nổ tung.
Ma tộc dưới thần cảnh đều bị một chiêu quét sạch, tồn tại Thập Phương Hung Hồn Sát cũng liên tục bị tử quang đánh trúng, thân thể không ngừng nổ tung tiến vào quá trình hàng giải.
Chỉ có những đẳng cấp Ma Quân là quanh thân ngưng tụ một đoàn ma vụ, liều mạng đối kháng tử quang công kích nên chưa bị thương.
Linh Mục Địch trầm giọng nói:
– Chiêu này vận dụng phạm vi rất lớn khiến uy thế giảm đi. Ma Quân nhất giai cũng đỡ được, không bằng đợt trước.
Lý Vân Tiêu nói:
– Hết cách rồi, dù sao quá nhiều Ma tộc, hơn nữa Tiểu Thanh chưa hoàn toàn phục hồi. Nhưng lần này không chỉ tiêu diệt toàn bộ Ma tộc đê giai mà ma vụ chống cự giới lực cũng bị quét sạch sẽ, hiệu quả cực lớn.
Linh Mục Địch gật đầu nói:
– Còn lại toàn là xương khó gặm. Các vị hãy chuẩn bị sẵn sàng, cùng ta tấn công!
Linh Mục Địch xung phong cầm Nghịch Hồn chuẩn bị tùy thời lao ra.
Lý Vân Tiêu nắm Kiếm Thương Trảm Hồng trong tay:
– Lần này để Thiên Vũ Minh chúng ta ch, Lam Nham Chủ đại nhân xin hãy lược trận cho chúng ta.
Lam Nham Chủ gật đầu nói:
– Các ngươi yên tâm. Nhưng đừng cách xa quá, những thứ đó chỉ là tiên phong Ma tộc. Ta quan sát khe hở liên tục có ma quang nhấp nháy e rằng còn ẩn giấu nhiều Ma tộc tùy thời chờ đợi xuất kích.
Lời của Lam Nham Chủ khiến Lý Vân Tiêu thầm rầu lo, hắn cũng cảm nhận bên kia khe hở không đơn giản. Nhưng vẫn phải ráng chống, nếu để Ma tộc công chiếm thành Hồng Nguyệt,thành lập cứ điểm thì hậu quả không tưởng tượng nổi.
Tiểu Thanh thi triển Tử Hoàng Phi Vũ trên bầu trời giây lát, toàn bộ lôi quang tán đi.người Tiểu Thanh lóe tia điện thuấn di trở vào Thánh Ma điện.
Lý Vân Tiêu hét to một tiếng:
– Giết!
Lý Vân Tiêu và Linh Mục Địch cùng xông ra ngoài.
Hơn hai trăm người Thiên Vũ Minh giết hướng đám Ma tộc còn sống sót.
Đằng trước khe hở, ảnh chiếu Cung lại hiện ra, xanh mặt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Mắt Cung xuyên qua chiến trường hai quân chém giết nhìn Tiểu Thanh, xếp vào hàng kẻ thù lớn số một. Một chiêu khiến đại quân hao tổn hơn phân nửa, thủ đoạn khủng bố như vậy tương lai sẽ có càng nhiều Ma tộc chết thảm trong tay Tiểu Thanh.
– Đó là tiên thiên Ất Mộc linh thể sao? Thật là tai họa lớn.
Trong khe hở, trước mặt bốn vị Ma tôn biến ra một tấm ma kính bày ra cảnh tượng chiến trường phía tróc.
Bốn người nhìn Tiểu Thanh phát uy thì biểu tình cực kỳ khó xem.
Viêm hừ nói:
– So sánh Ất Mộc hóa linh thì ta hứng thú với tiểu tử có lục đạo ma binh hơn. Chậc chậc, Ma Chủ đế chi ma nguyên, vật duy nhất có thể liên lạc với lục đạo ma binh.
Mắt Viêm rực sáng.
Cung lạnh lùng liếc qua:
– Hừ! Viêm, ngươi hết sức thỉnh chiến hơn phân nửa không phải vì tôn nghiêm mà là muốn lục đạo ma binh kia đi?
Viêm căm giận nói, âm trầm nhìn ma kihs:
– Xì, ai không muốn lục đạo ma binh? Tuy cái này là nguyên nhân chính nhưng lấy lại những gì đã mất, tránh thành trò hề cũng là nguyên nhân quan trọng. Dù không có Ma Chủ đế ma nguyên xuất hiện thì ta vẫn sẽ cho đám tiện chủng này biết tay!
Hầu nói:
– Không ngờ Thánh Ma điện của Ma Chủ đế cũng bị người Thiên Vũ giới chiếm được, thừa dịp này lấy về bù đắp tổn thất lúc trước của ta.
Viêm biến sắc mặt nói:
– Thánh Ma điện là hàng thật, của ngươi chỉ là bản sao, ngươi muốn lấy chính phẩm bù đắp hàng giả? Giá trị có thể tính ngang nhau sao?
Hầu nói:
– Tuy cái của ta là hàng giả nhưng từ đại ma tiền bối mấy năm trước phỏng chế ra, uy lực xếp hàng nhất trong tất cả bản sao, không kém hơn Thánh Ma điện kbao nhiêu. Ta xem tòa điện kia dường như không hoàn chỉnh, dùng để bù đắp cho ta cũng được.
Cung không kiên nhẫn nói:
– Các ngươi còn chưa xong sao? Hiện tại vừa mới khai chiến, thắng bại chưa định đã suy nghĩ đến phân phối chiến lợi phẩm? Có thể thắng hay không là cả một vấn đề. Chờ chúng ta đánh chết đám tiện chủng này, chiếm cứ thành phố bên dưới rồi tính tiếp.
Viêm hừ lạnh một tiếng:
– Hừ!
Viêm không nói nữa, tiếp tục quan sát ma kính.
Cảnh tượng trong kính tuy hai bên chém giết kịch liệt nhưng người Lam bộ không đánh lại. Đa số người đảo Huyền Ly chưa ra tay, cường giả hư cực thần cảnh như Bí Đình Phong kéo nhau vào chiến trường giết đám Ma Quân nhị giai.
Rất nhanh Ma tộc có xu hướng yếu thế.
Cung lạnh lùng nhìn:
– Vẫn bị thiệt thì giới lực áp chế, Ma Quân nhị giai cũng có thể bị họ hư cực cảnh giết chết, thật là bực tức! Nếu không tại giới lực thì chúng ta chỉ cần một bộ chúng là có thể dễ dàng công chiếm thành này.
Hầu nói:
– Thật ra bên ngoài thì nồng đọ ma khí không thua gì Ma giới, chẳng qua ma hóa cần một quá trình. Hiện tại chiến trường này tốt hơn trước nhiêu, tiếp theo Kình Thiên Cự Ma phái ra tấn công Thánh Ma điện kia đi.
Cung giật mình kêu lên:
– Bây giờ phái Kình Thiên Cự Ma ra sân có phải hơi sớm không? ít ra nên đến giữa chừng mới ra đi?
Sắc mặt Viêm cũng có ý kiến. Cơ không nói gì.
Hầu nói:
– Không cần, thực lực đám người này có hạn, không đỡ nổi chúng ta luân phiên công kích nhiều lần, sớm đẩy chiến đấu vào cao triều đi.
Cung gật đầu, lập tức truyền lệnh xuống.
Trong vòng sáng trận địa vang tiếng nhốn nháo, bàn tán xôn xao.
Có mấy Ma Quân đi đầu xếp ành hình dạng trận pháp, bắt đầu bắt ấn. Các trận đồ kỳ lạ hình thành chính giữa mấy người.
Trong trận đồ truyền đến không gian rung động ầm ĩ, sau đó bày ra mấy ma quang bắn vào khe hở.