Đọc truyện Vạn Cổ Chí Tôn – Chương 3434: Cuộc chiến thành Hồng Nguyệt 12
Thân hình Đinh Sơn nửa trong suốt, từ cơn gió ngưng tụ.
Lý Vân Tiêu mới hiểu ra, Đinh Sơn luyện chế mình thành thân gió.
Đinh Sơn trợn to mắt nói:
– Ngươi muốn giết ta nhưng không ngờ chết trong tay ta đúng không?
Lý Vân Tiêu đoán đúng,lúc trước Đinh Sơn được một nửa cá sấu liền bắt đầu tu tập bí pháp hợp nhất mình và cá sấu lại luyện ân cơng phong, không ngờ đến phút then chốt nhặt vệ cái mạng.
Linh Lạc thế giới luôn trong sự khống chế của Đinh Sơn, trong thời gian ngắn Ma Lam không xóa bỏ dấu ấn được. Ma Lam nằm mơ cũng không ngờ lúc này bị chế ngự ngược lại.
Đinh Sơn vốn định trốn trong kiếm, chờ đại chiến kết thúc sẽ trở ra.
Nhưng Ma Lam định về Ma giới, khi gã về Ma giới sẽ luyện hóa Linh Lạc thế giới, Đinh Sơn tiêu đời. Không chỉ thế, Tần Xuyên nhi tử ruột của Đinh Sơn cũng trong kiếm, khó tránh khỏi vận rủi.
Chỉ giây lát Lý Vân Tiêu bắt chặt cơ hội ngưng tụ Tử Lôi trân cánh tay.
– Tạp chủng này, đáng chết!
Ma Lam căng thẳng đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, lần này cảm nhận được nguy hiểm chết chóc.
Nhưng tứ chi Ma Lam bị cương phong trói, động tác rất chậm, hơn nữa Đinh Sơn khống chế Linh Lạc thế giới liều mạng cắt cổ gã.
Nếu chỉ bấy nhiêu thì thôi, dù sao thực lực của Đinh Sơn ngay đó, không đáng lo.
Nhưng Lý Vân Tiêu ngưng tụ Tử Lôi đánh vào sau lưng Ma Lam, làm gã rét run. Bóng ma chết chóc đã nhiều năm không gặp lần nữa bao phủ trong lòng Ma Lam.
Ma Lam rống to:
– Tiện chủng chết tiệt như đống phân trong mắt bổn tọa mà cũng dám đến đụng vào bổn tọa?
Ma Lam bộc phát ra tiềm năng đánh tới trước.
Bùm!
Linh Lạc thế giới bị trùng kích cực mạnh vỡ nát, vô số mảnh thế giới tứ tán, đất đá núi gỗ và bóng người bóng thú, vật trong thế giới kiếm nổ văng ra.
Đinh Sơn bị ma công trùng kích, ma khí cuồng bạo nháy mắt tràn ngập mỗi phần thân thể. Dù là thân hình gió cũng nhòe dần, mất đi sự sống.
Linh Lạc thế giới nổ, Tần Xuyên bị văng ra, trông thấy Đinh Sơn sắp tan biến thì mắt đỏ ngầu rống to:
– Phụ thân!
Đinh Sơn ngoái đầu nhìn Tần Xuyên, mỉm cười, cổ họng ráng thốt ra thanh âm:
– Trốn mau!
Ý thức Đinh Sơn tan biến không còn lại gì.
Tần Xuyên gào thét xé ruột xé gan:
– Phụ thân!
Tần Xuyên định xông lên trước nhưng Lý Vân Tiêu đã đánh ra Tử Lôi trúng ngay lưng Ma Lam, nổ tung tóe. Khí kình cường đại bắn đi bốn phương tám hướng đánh bay Tần Xuyên.
Có nhiều vũ giả bị thu trong Linh Lạc thế giới lúc này vẻ mặt mờ mịt nhưng rất nhanh bị nỗi sợ kinh hoàng thay thế.
– A!
Sấm sét cuồng bạo và ma khí tan tác, nhiều người bị đánh bay. Còn lại đống vũ giả đa số là tinh anh sát thủ của Thiên Nguyên thương hội đều bị cuốn vào không còn mảnh vụn.
Gần khe hở có một người vẻ mặt ngơ ngẩn, đó là Lý Dật được Lam thu vào Linh Lạc thế giới, dường như trúng ma công chưa tỉnh táo.
Tử Lôi cuồng bạo đaoodọng, một vệt ma quang nhỏ bắn ra lao thẳng vào người Lý Dật.
Lý Dật thụt lùi mấy bước, rớt vào khe hở trên trời cho đến khi biến mất.
Nhiều người nhìn bên này, lộ biểu tình giật mình và mừng rỡ:
– Ma tôn đã chết?
Lý Vân Tiêu cũng thầm nghi ngờ, hắn nhìn khe hở đó, dường như vừa rồi thấy có ma quang bắn ra ngoài rồi chui vào cơ thể Lý Dật nhưng không rõ ràng.
Tuy nhiên Ma tôn Lam chết thật, dù có một, hai phân thân chạy ra cũng tuyệt đối không còn là Ma tôn.
Lúc trước Lam Nham Chủ giết hơn một nửa lực lượng của Lam, Tử Lôi của Lý Vân Tiêu nổ nát ma lực còn lại, ma khí tán đi rất nhiêu, dù có phân thân chạy trốn cũng chỉ là Ma tộc bình thường.
Lý Vân Tiêu xoay người nhìn Tần Xuyên, lòng đầy cảm xúc. Lý Vân Tiêu không ngờ Tần Xuyên là nhi tử của Đinh Sơn.
Ngọn nguồn chuyện này thế nào đã không quan tâm, dù sao Đinh Sơn cũng thành tro, trước khi chết xem như lập công lớn cho Thiên Vũ giới, quá khứ tan biến theo người chết.
Tần Xuyên quỳ trên trời, khóc không thành tiếng trước khe hở.
Ma Lam chết là đả kích trí mạng với những Ma tộc vất vả chống đỡ.
Rất nhanh, còn lại Ma tộc cũng đều bị tiêu diệt.
Trên bầu trời chỉ còn nhiều ma khí vẫn đang tụ lại, thỉnh thoảng từ khe hở phun ra chút Ma Sát, Thập Phương Hung Hồn Sát những dễ dàng bị giết.
Linh Mục Địch tiến lên tróc nhìn chằm chằm khe hở, nói:
– Còn nhiều Ma tộc spắ ra, dường như không cam lòng từ bỏ trận địa này. Có mấy thứ đó pha hoại thì rất khó phong ấn khe hở này.
Lý Vân Tiêu hỏi:
– Đại nhân thấy nên làm sao? Không thể để những ma khí liên miên không dứt phun ra, đừng nói thành Hồng Nguyệt, nguyên Đông vực, thậm chí Thiên Vũ giới cũng tiêu.
Linh Mục Địch không có ý gì hay, quay sang hỏi mọi người, nhận ý kiến quần chúng.
Lam Nham Chủ mở miệng nói:
– Theo ý ta hay là hỗ trợ làm khe hở to hơn, để đám Ma tộc tới chịu chết. Thêm vài Ma tôn chết là chúng nó ngoan ngay.
– Tuyệt đối không được!
Linh Mục Địch phản đói ngay:
– Cái này liên quan đến một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, đó là ma hóa. Nếu khe hở lớn thì Ma giới có thể nuốt cả không gian Thiên Vũ giới, ma hóa thành hoàn cảnh thích hợp cho Ma tộc sinh tồn, khi ấy giới lực vô dụng với bọn họ.
Lam Nham Chủ nói:
– Vậy hết cách, đành phái người trấn thủ chỗ này, ra một tên giết một tên.
Mọi người im lặng, cách này nhìn như vụng về nhưng là cách duy nhất có thể thực hành.
Lam Nham Chủ nói:
– Thành lập mấy con đường trực tiếp cỡ lớn tại đây, tùy thời sẵn sàng chiến đấu. Cũng kiến lập vô số tụ linh trận tụ linh khí hơn một nửa Đông vực đến đây, không chỉ xua tan ma khí còn có thể thông qua khe hở rót ngược lại.
Lý Vân Tiêu nói:
– Về mặt lý luận thì cách này được nhưng công trình to lớn, nếu mỗi khe hở xuất hiện cũng làm vậy thì toàn Thiên Vũ giới không đủ người.
Lam Nham Chủ nói:
– Hiện tại chỉ có thể đi một bước xem một bước, trước btiên giải quyết vấn đề rồi suy nghĩ kế lâu dài sau. Hơn nữa khe hở có lớn có nhỏ, không nhiều khe hở đủ dung chứa Ma tôn xuyên qua, đủ cho hai giới đụng vào đạt đến mức tận cùng.
Linh Mục Địch nói:
– Ta cảm thấy cách này được, tuy hiện tại thực lực tổng thể của Thiên Vũ giới không bằng trước kia nhưng tích lũy nhiều kinh nghiệm. Lúc trước ta từng nghĩ đến vấn đề này, chúng ta có thể chế tạo ra thành trì bay giống Thánh Ma điện bảo vệ mỗi cứ điểm khe hở. Dụng thuật đạo luyện chế để bù đắp thiếu người.
Lý Vân Tiêu buồn bực nói:
– Đáng tiếc trong Thiên Vũ giới chết nhiều nhân tài thuật đạo, còn lại không rõ tung tích, phân nửa là bị Lỗ Thông Tử bắt đi Ma giới.
Khúc Hồng Nhan tức giận nói:
– Lỗ Thông Tử thật là tội nhân thiên cổ!
Lý Vân Tiêu nói:
– Lúc ở Cổ Ma Tỉnh dường như Lỗ Thông Tử luyện chế ra một loại áo giáp có thể đối kháng lại giới lực, nếu đúng thật thì Lỗ Thông Tử bắt giữ nhiều thuật luyện sư đi Ma giới rất có thể vì sinh sản nhiều áo giáp đó, tính nguy hiểm quá lớn.
Mọi người nghe hết hồn, chửi Lỗ Thông Tử không chết tử tế được.