Đọc truyện Vạn Cổ Chí Tôn – Chương 3431: Cuộc chiến thành Hồng Nguyệt 9
Huống chi Trác Thanh Phàm không muốn trốn, chiến kích giơ ngang trước mặt biến ra một phương kết giới bảo vệ.
Lực lượng khủng bố đánh vào kết giới chân cơ thể Trác Thanh Phàm lắc lư nhưng vẫn không gì phá nổi.
– A? Giỏi, nhưng chỉ có thế. Bổn tọa chẳng qua chưa thích ứng vòm trời này.
Ma Quân đột nhiên xuất hiện trước mặt Trác Thanh Phàm, cười nanh tranh vỗ chưởng xuống đánhvào Thương hải Như Trần phá nát kết giới.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cả thiên địa chấn động, không gian nơi hai người đứng vỡ nát. Trác Thanh Phàm rớt xuống, Địa Lão Thiên Hoang cũng sụp xuống.
Trên bầu trời thành Hồng Nguyệt, Lý Vân Tiêu và Ma Lam giằng co. Lỗ hổng trên cao co rút lại, chớp mắt héo rút.
Bầu trời tối sầm như trời sập.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ma Lam giật nảy mình, nghiêng đầu nhìn, bị cuốn vào trong bóng tối.
Hơi thở hoang vắng tiêu điều tràn đầy trên bầu trời, nhiều đất đá núi bay lên cao.
Lý Vân Tiêu giật bắn người, nhìn ra được chúng nó là thứ trong Địa Lão Thiên Hoang.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, ma khí ngập trời vọt ra.
Ma Quân đang áp chế Trác Thanh Phàm hóa thành kình phong bắn xuống.
Mặt Lý Vân Tiêu lạnh băng thuấn di qua, xuất hiện sau lưng Ma Quân một kiếm lặng lẽ đâm xyống.
Vì không gian bí cảnh vỡ nát, chấn động quá lớn cộng thêm Ma Quân vừa xông vào Thiên Vũ giới, bị giới lực áp chế cực kỳ không thoải mái nên chậm chạp nhận ra Lý Vân Tiêu xuất hiện sau lưng,bị đâm kiếm thủng ngực.
Ma Quân phun ngụm máu:
– Phụt!
Ma Quân nhìn kiếm xuyên qua lồng ngực đâm ra, giật mình kêu lên:
– Đây là…
Trong con ngươi Ma Quân phản chiếu kiếm dâng lên lửa trắng vô biên cắn nuốt hắc ám đầy trời, thân thể gã cũng bị nuốt vào.
Ma Quân bị đốt sạch không chừa mảnh vụn.
Lý Vân Tiêu thu kiếm về, cơ hội hỏi:
– Có sao không?
Trác Thanh Phàm bị thương không nhẹ, sắc mặt có chút khó coi. Trác Thanh Phàm lắc đầu chỉ lên trời.
Lý Vân Tiêu ngước lên nhìn, một khe hở to dài mấy trăm trượng giắt ngang trên trời, gần như xuyên thấu nguyên thành Hồng Nguyệt.
ma khí cuồn cuộn trong khe hở như dung nham tuôn ra ào ào, tựa sao băng đen rớt xuống mặt đất đập thành Hồng Nguyệt thủng cái hố sâu.
Giờ phút này trong thành Hồng Nguyệt, người bình thường chưa chạy trốn đều chết hết, chỉ còn một số vũ giả cao giai là dốc sức chém giết với Tiểu Hồng, không ngừng áp sát truyền tống trận.
Vì bọn họ biết hy vọng sống sót duy nhất là đến gần truyền tống trận.
Linh Mục Địch và Lý Vân Tiêu liếc nhau, lộ vẻ rầu lo.
Khe hở lớn đáng sợ như thế dù có đuổi Ma tộc đi cũng rất khó phong ấn lại.
Bên dưới khe hở, Ma Lam hiện hình. Càng đến gần khe hở thì Ma Lam càng mạnh, mấy chục phân thân không ngừng dung hợp, chỉ còn lại tám người, vẫn đang cố gắng.
Ma Lam lạnh lùng nói:
– Nếu đã ra thì đừng tự tiện hành động, hết thảy nghe lệnh ta!
Trong khe hở truyền đến vài thanh âm rải rác:
– Rõ!
Ma Lam nói:
– Các ngươi lần đầu bước vào Thiên Vũ giới, giới lực áp chế rất khó khăn. Nơi này có thân hình tạm được, các ngươi dùng tạm đi.
Ma Lam ném cơ thể Vạn Nhất Thiên, Vạn Hiên Ngang ra.
Vài ma ảnh lao hướng thân thể đó, phía sau còn vọng lại vài tiếng rống to:
– Mấy tên nhãi nhép các ngươi không được giành với ta!
– Hừ! Cướp không lại nhãi nhép mà ngươi còn không biết ngượng nói?
Hai thân hình dẫn đầu lao vào cơ thể Vạn Nhất Thiên, Vạn Hiên Ngang.
Vài ma khí phía sau lăng không biến ra thân thể tức giận công kích hai người.
– Dừng tay!
Ma Lam quát to:
– Ai dám tấn công người mình thì chết!
Ma Lam có uy nghiêm rất cao, vài ma ảnh ngừng tay, không dám hó hé.
Vạn Nhất Thiên cười như điên, vẻ mặt châm chọc liếc mấy Ma tộc không cướp được thân thể:
– Khục khục, thân hình này đúng là rác rưởi, nhưng tốt hơn là trực tiếp lộ trước giới lực, ha ha ha ha ha ha!
Ma Lam liếc quanh:
– Các ngươi đừng vội mừng, lấy được thân thể thì phải làm việc. Bằng vào chút lực lượng của các ngươi vẫn không được, chờ thêm vài người tới đi.
Lại có nhiều ma cầm ma thú lao ra khỏi khe hở, vì khó chịu nên chúng rất táo bạo.
– Lam đại nhân chú ý kỹ quá, theo ta thấy mấy người bên dưới tuy khó chơi nhưng chỉ là hạng tầm thường.
Vạn Hiên Ngang chậm rãi nói:
Với mấy người chúng ta cộng thêm đám ma cầm ma thú là đủ rồi.
Ma Lam lạnh lùng cười:
– Nếu không phải nhiệm vụ lần này quá quan trọng thì bây giờ ta cho ngươi xuống chịu chết ngay. Nay ta là chỉ huy tối cao, các ngươi im miệng hết cho ta!
Ánh mắt Kình Thiên Cự Ma âm trầm nhưng không cãi lại.
Lý Vân Tiêu chợt biến sắc mặt,ừng rỡ đánh ra một ấn quyết màu vàng lên trời.
Truyền tống trận bừng lên ánh sáng chói lòa, từ chỗ ấn quyết màu vàng truyền đến tiếng gầm rú nhức óc. Không gian bị chấn nát, một luồng sáng vàng to lớn bắn vào.
Một chiếc chiến hạm cửu giải uy phong lẫm lẫm xuất hiện trên bầu trời, mặt trên có tiêu ký Thiên Vũ Minh.
Linh Mục Địch mừng như điên, kích động nói:
– Ha ha ha! Tốt quá!
Mấy trăm bóng người bay ra từ chiến hạm cửu giai, đều có khí thế cường đại., na khí tràng nối thành một mảnh, mơ hồ dẫn đến không gian chấn động, ma khí không ngừng dạt ra.
Đám người Ma Lam biểu tình cực kỳ khó xem, mặt xanh như tàu lá chuối.
– Đại nhân đợi lâu.
Bắc Quyến Nam xuất hiện trước mặt Linh Mục Địch, báo cáo:
– Trừ những người bế tử quan ra còn lại đều đến.
Khúc Hồng Nhan tới bên Lý Vân Tiêu, khẽ kêu:
– Phi Dương!
Lý Vân Tiêu nhìn thoángqua tu vi của Khúc Hồng Nhan, kêu lên:
– Hư cực!
Khúc Hồng Nhan mỉm cười hạnh phúc, gật đầu nói:
– Không ngờ Phi Dương cũng bước chân vào hư cực, ta cứ tưởng sẽ đi trước ngươi.
Lý Vân Tiêu khều mũi Khúc Hồng Nhan, cười nói:
– Ta mới vào không lâu, nàng đã đến trước ta.
Khúc Hồng Nhan nói:
– Có tổng cộng ba trăm bảy mươi người đến. Trong thành Viêm Vũ trừ Cố Thanh Thanh, Mạch chưa bình phục tà thuật ra, cường giả trên thần cảnh đều đến.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc hỏi:
– Bọn họ chưa khỏe sao?
Khúc Hồng Nhan đáp:
– Có Ngải tiên sinh trợ giúp đã từng bước khu trừ tà thuật, nhưng muốn khỏe hoàn toàn thì còn cần thời gian, vừa lúc để bọn họ lại thành Viêm Vũ phòng ngừa có biến cố.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Vậy cũng tốt.
Lý Vân Tiêu liếc mắt nhìn qua, toàn là thân hình quen thuộc. Tiền Sinh cũng bước chân vào quy chân thần cảnh đi theo đến.
Đám người đảo Huyền Ly tới, người dẫn đầu là Lam Nham Chủ một trong tứ vương.
Lý Vân Tiêu thấy Lam Nham Chủ thì giật mình, không ngờ gã cũng đến, nhưng mừng nhiều hơn. Có Lam Nham Chủ thì trận chiến này sẽ nhẹ nhàng rất nhiều.
Khúc Hồng Nhan nhẹ nhàng nói:
– Lam Nham Chủ đại nhân vừa đến thành Viêm Vũ không lâu, vốn định bế tử quan nhưng đúng lúc nhận Mục Địch đại nhân truyền âm vì vậy cùng đến.
Lý Vân Tiêu không dám sơ sẩy, vội tiến lên bái kiến.
Lam Nham Chủ hờ hững Lý Vân Tiêu:
– Ngươi rất khá, hiện tại dù là ta cũng chưa chắc có thể dễ dàng bắt được ngươi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Đại nhân quá đề cao ta.
Lam Nham Chủ mặt không biểu tình chẳng nói chuyện nữa, ngước nhìn khe hở.