Đọc truyện Vãn Ca Phi – Chương 77: Bao Vây Tứ Phía P3
Bắc Đường Yêu bước tới mở cửa sổ ra, nhưng lại phát hiện ở bên ngoài cửa sổ chính là một bức tường đá, liên tiếp mấy chỗ cũng đều như vậy, cả căn phòng được bao bọc rất kĩ càng, không một cơn gió nào có thể lọt qua được, căn bản không có nơi nào để đi.
“Hắn ta thực sự chê mạng hắn quá dài sao..” Bắc Đường Yêu có chút nham hiểm nói.
Ngu Vãn Ca không có nhìn hắn, mà chỉ tiếp tục nhìn mọi thứ ở trong phòng, rồi nói: “Hắn ta không phải là người của Uông Trực, phía sau nhất định phải có chủ tử, ta nghĩ Uông Trực đã biết hắn không phải là tay chân của mình, nên đã cố ý để hắn so chiêu với ngài.
Bất luận là ai diệt trừ ai, thì đối với Uông Trực cũng không có hại gì cả.”
Quả thực Uông Trực rất cần một hoàng tử như Bắc Đường Yêu, là một người có thể dễ dàng cho hắn thao túng, nhưng nếu Bắc Đường Yêu chết, hắn chỉ cần viết một bản báo cáo là được.
Còn đối với kẻ phía sau của tên Quân trưởng kia, thì so với việc phải đào tạo một Bắc Đường Yêu, thì cứ đối phó với hắn, Uông Trực sẽ càng tiết kiệm nhiều công sức hơn.
Hai người ở trong phòng sờ mó hồi lâu, cuối cùng cũng xác định được trong phòng quả thực không có cơ quan nào có thể kích hoạt được bức tường đá này.
Ngu Vãn Ca ngồi trên nền đất, Bắc Đường Yêu thì nằm trên đùi nàng, nhìn chằm chằm vào nóc nhà ở phía trên, không biết là đang suy nghĩ gì nữa.
“Bắc Đường Yêu, ngài đừng nên nảy sinh tình cảm với ta.
Vì tình yêu chỉ là thủ đoạn dùng để lung lạc lòng người, ngài hãy giống ta đi.” Ngu vãn Ca nhìn gò má của người nam nhân, nàng nghĩ, nàng nên nói điều gì đó.
Người nam nhân có chút sửng sốt, trái tim bỗng nhiên đau nhói, từ lòng bàn chân, truyền lên một chút lạnh lẽo đến thấu xương, khiết hắn suýt nữa đã không nhịn nổi mà phải run lên hoặc hét to.
Nhưng cuối cùng, mọi thứ chỉ biến thành một câu nói nhàn nhạt: “Nàng đối với ta, tất cả đều chỉ là vì lợi dụng?”
“Phải.”
Bắc Đường Yêu không có mở mắt ra, cười giễu cợt nói: “Được nàng lợi dụng thật là hạnh phúc.
Nhưng nàng vì ta làm đến như vậy, ta thật sự không biết phải báo đáp nàng như thếnào nữa?”
Ngu Vãn Ca sửng sốt, một lời nói tựa tiếu phi tiếu, nhưng lại mang chút gì đó lạnh lùng khó giải thích được, để cho người nghe không khỏi có chút run sợ.
“Không cần báo đáp, đây cũng chỉ là một sự giao dịch mà thôi.”
“Vậy sau khi giao dịch này kết thúc, từ nay ta và nàng sẽ trở thành người xa lạ?” Bắc Đường Yêu mở mắt ra, nhìn Ngu Vãn Ca.
Ngu Vãn Ca đã định sẵn, kiếp này của nàng, sống vì hận thù, vì trả thù mà sống.
Bắc Đường Yêu đột nhiên bật cười, khuôn mặt tuấn tú ghé sát vào má của Ngu Vãn Ca nói: “Vậy nếu như ta không muốn trở thành người xa lạ đối với nàng, thì ta chỉ có thể khiến cho giao dịch này đừng bao giờ kết thúc?”
Ngu Vãn Ca nhìn gương mặt ở trước mặt mình, nhất thời cảm thấy có chút xa lạ, nheo mắt lại, nói: “Không có ngài, ta cũng có thể tìm được người khác thay thế.”
Bắc Đường Yêu lại lần nữa nằm xuống, nghe giọng nói khàn khàn kia, lòng chỉ cảm thấy vô cùng an tâm, không giải thích được, hắn nhẹ giọng nói: “Nếu nàng rời đi, ta thà sống ở Nghiễm Hàn Viện mãi mãi, chí ít..
Ngày nào đó nàng sẽ lại đến tìm ta.”
Ngu Vãn Ca im lặng, không nói thêm gì nữa.
Một chút thời gian trôi qua, hai người bọn họ bị giữ lại ở nơi này, không biết ngày đêm, không có thức ăn, lại không có nước uống.
Mặt đất lạnh lẽo tràn đầy cái lạnh của mùa xuân, nhưng xung quanh đều bị các bức tường chèn ép, không một làn gió nào có thể chui vào được.
Ánh nến nhỏ bé dần dần biến mất, cả căn phòng giờ đã tối đen như mực.
Ngu Vãn Ca cảm thấy vết thương của mình lại bắt đầu đau nhức, dựa vào bức tường, trên trán bắt đầu chảy ra nhiều mồ hôi lạnh, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Bắc Đường Yêu thì vẫn nằm ở trên đùi nàng, thay đổi tư thế hai lần, không biết hắn đang thức hay là đang ngủ.
Thời gian lặng im trôi qua trong bóng đêm, và sinh mạng của hai người bọn họ cũng từ từ trôi dần trong màn đêm đen này.
Thể lực của cả hai người càng ngày càng kém, Bắc Đường Yêu ngồi dậy và dựa vào tường, chung với Ngu Vãn Ca, đầu hắn tựa vào cổ nàng.
“Vãn Vãn, nàng nói xem, chúng ta sẽ chết cùng nhau, đúng không?” Hơi thở của người nam nhân đó phun lên cổ nàng, có chút dưỡng khí.
“Không đâu.”
“Vì sao? Nàng không muốn chết cùng ta?” Bắc Đường Yêu nói một cách cay đắng.
“Bởi vì ta chưa muốn chết.” Trong đôi mắt của nàng ánh lên bóng dáng của Hách Liên Thành.
Hách Liên Thành, giờ phút này, ngươi đang ngồi trên ba ngàn phồn hoa, oanh ca yến vũ, người người đều ca tụng ngươi, khen ngợi ngươi.
Ta đã dành hai mươi năm thanh xuân của ta, để dệt lên một giấc mộng quyền lực cho ngươi, nhưng cuối cùng, ta chỉ là một kẻ thêu hoa trên gấm mà thôi..
“Là bởi vì Hách Liên Thành ư?” Trong bóng tối, Bắc Đường Yêu nheo mắt lại, ánh mắt màu lưu ly kia có phần trong suốt, nhưng đây là lần đầu tiên hắn mở miệng hỏi ra danh tự này.
Toàn thân của Ngu Vãn Ca cứng đờ: “Làm sao ngài biết.”
“Trong mơ nàng vẫn luôn gọi tên hắn, tất nhiên là ta biết rồi.” Bắc Đường Yêu nhướng mài, cảm nhận được rất rõ ràng sự cứng nhắc của người con gái.
Là bởi vì hắn sao? Là bởi vì nam nhân này, nên nàng mới khát vọng được sống nhiều như vậy ư, có phải là bởi vì hắn, cho nên nàng mới không cho ta gọi nàng là Ca Nhi? Hắn đã xuất hiện trong sinh mệnh của nàng từ khi nào, và vì sao lại để nàng không còn bất kì cảm xúc gì nữa?
Ngu Vãn Ca mím môi, không nói lời nào, mặc cho Bắc Đường Yêu đặt thêm câu hỏi, nhưng nàng từ chối trả lời thêm.
Thời gian trôi qua, như ngày qua ngày, hiện giờ hai người đã không còn khí lực để nói chuyện nữa, bờ môi như đất khô nứt đến dữ tợn.
Lúc này Bắc Đường Yêu lại lên cơn sốt, nghĩ đến chén thuốc sắc ngày hôm đó, nhưng cũng không thể giúp hắn khỏi bệnh nhanh chóng được.
Ngu Vãn Ca cúi đầu, hơi mở mắt nhìn người nam nhân đang cuộn tròn bên cạnh mình, để hắn ta nằm vào trong ngực nàng.
Bắc Đường Yêu, có phải, nếu như ngài không gặp ta, thì ngài sẽ không chết, ngài còn có thể sống một cuộc đời an ổn ở Nghiễm Hàn Viện, dù có sa sút, nhưng cuộc sống vẫn có thể bình thường trôi qua.
Vãn Vãn, nếu ta không gặp được nàng, thì ta sẽ không khóc, cũng sẽ không cười, và quan trọng hơn là, ta sẽ không đau, nhưng cho dù đau đớn đến mấy, ta vẫn sẽ rất vui.
Hai người dần dần chìm vào giấc ngủ, trong căn phòng tối được thiết kế cẩn thận này, tiếng hít thở cũng dần trở nên yếu ớt hơn.
Không biết đã ngủ bao lâu, lông mi của Ngu Vãn Ca khẽ run, lại mở mắt ra.
Người nam nhân ở trên người nàng đang cau mày, một giọng nói nhàn nhạt yếu ớt truyền đến: “Nước..”
Ngu Vãn Ca duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của người nam nhân ấy, cụp mắt xuống, rồi thở dài một tiếng.
Sau đó, nàng đặt hắn ta đang hôn mê xuống đất, đỡ bức tường đứng dậy, và đi về phía chiếc bàn.
Trên bàn có một vài bát trà, nhưng tiếc lại không có nước.
Ngu Vãn Ca cầm hai chén trà, quay trở về bức tường, rồi để Bắc Đường Yêu ôm lấy nàng với tư thế thoải mái nhất có thể.
Mặt khác, nàng lấy ra con dao găm luôn nhét ở trong tay áo ra, trong bóng tối từ từ nâng nó lên.
Chỉ một đường nhỏ, nàng đã tự cắt cổ tay mình và đặt nhẹ bát trà lên đó, nhìn dòng máu đỏ tươi chảy vào trong bát trà.
Một bát trà đầy máu, nhưng sắc mặt của người con gái thì ngày càng tái nhợt, nàng dựa vào tường, dường như không còn sức lực để giơ tay lên nữa.
Xem ra, nàng thực sự phải chết ở đây rồi..
.