Vãn Ca Phi

Chương 73: Mưa Như Trút Nước P3


Đọc truyện Vãn Ca Phi – Chương 73: Mưa Như Trút Nước P3


Cả người con gái khoác lên mình chiếc áo choàng đen của nam nhân, trên tay cầm ô, bước chân nhẹ nhàng, tựa như bùn đất và sự hối hả nhộn nhịp của cơn mưa đang ào ạt kéo đến vẫn chưa vấy bẩn được nàng, vẻ mặt nàng không chút gợn sóng.

Trong màn mưa tối đen này, nàng như thể chia cắt toàn bộ tầng tầng lớp lớp bóng tối, mở ra một buổi sáng tinh mơ, tựa như một cô gái đang cầm lá hái sen ở quê nhà.
Vài người hán tử nhìn nhau, thận trọng đi đến gần Bắc Đường Yêu đang nằm im lỉm trên nền đất.
Có người đang nâng đao chém xuống, thời điểm cây đao ấy sắp sửa rơi vào người của Bắc Đường Yêu, Ngu Vãn Ca đã cau mày lại, còn Bắc Đường Yêu thì chợt mỉm cười.
Trái tim của nàng chợt thắt lại, mau chóng thúc giục toàn bộ nội lực ít ỏi đã được tích tụ trong suốt thời gian qua, đem chiếc ô trong tay mạnh mẽ đập vào cổ tay của tên hán tử kia, đồng tử của hắn đột ngột co lại, rồi dần dần rơi xuống đất cùng với chiếc ô của nàng.
Bắc Đường Yêu nhìn nàng bay vọt tới, khóe miệng chậm rãi cong lên, Vãn Vãn, nàng nhìn xem, nàng vẫn luôn quan tâm đến ta.

Cho dù, trong mắt nàng, ta chỉ là một thứ chỉ có thể cho nàng lợi dụng, đúng không.
Ngu Vãn Ca đỡ người nam tử từ trên mặt đất lên, cố nén lại cơn tức giận ở trong lòng, bước qua một vài xác chết ở trên mặt đất, rồi mang hắn rời đi.

Trở lại phòng, nhìn thấy dấu vết bầm tím trên người hắn, nàng biết, hắn đã bị lăng nhục.
Haizz, nàng vẫn luôn lặng lẽ, im lặng, nhẫn nhục chờ đợi đến một ngày báo được mối hận thù trong lòng.

Còn hắn, cái tên yêu tinh này, vậy mà, hết lần này đến lần khác, vẫn luôn thích làm việc ẩu tả, không chịu nhẫn nhịn.
Đun sôi một ít nước nóng, nàng cũng không thèm quan tâm đến vết thương trên người hắn, liền mang hắn nhét vào thùng tắm.
Vốn định rời đi, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và vẻ mặt đau đớn thống khổ của hắn, cuối cùng nàng vẫn ở lại cẩn thận lau rửa cho hắn ta.
Một giọt nước lướt qua khuôn mặt của Bắc Đường Yêu, không biết là nước mắt hay là nước nóng đang chảy ra, nhưng khóe miệng của hắn thì lại gợi lên một vòng cung nhàn nhạt.
Đem hắn đỡ xuống giường, nhưng lại phát hiện thân nhiệt của hắn cao khủng khiếp, nhìn vết thương trên người hắn, nàng không khỏi nhíu mày.
Nàng cũng không hỏi gì, duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve những vết bầm tím trên người hắn, nhưng không ngờ đến, hắn vậy mà lại né tránh, cũng không thèm nhìn nàng một cái, chỉ nói: “Bẩn.”
Tuy trong giọng nói còn mang theo chút giả bộ hờ, nhưng lại có chút khẩn cầu.

Tựa như, chỉ cần một lời nói nào đó của nàng cất lên, thì cũng có thể tiễn lần nữa tiễn hắn vào địa ngục, thật khiến người ta không khỏi xót xa.
Không đợi nàng trả lời, hắn đã cuộn tròn người, quay lưng về phía nàng, toàn thân run lẩy bẩy.
Ngu Vãn Ca đứng nhìn bóng lưng của hắn, quay người bước ra ngoài.
Cho đến khi cánh cửa được đóng lại, Bắc Đường Yêu đột nhiên đứng dậy, lảo đảo chạy ra tới cửa, nhìn nàng rời đi, trên khóe miệng nở ra một nụ cười thống khổ, bi thương.

Hắn đóng sầm cửa lại, lật tung mọi thứ trên chiếc bàn gỗ, sau một vài tiếng động lớn, căn phòng đã trở nên hỗn độn, lộn xộn hơn rất nhiều.
Sau khi Ngu Vãn Ca rời đi, nàng đã trực tiếp đi đến tìm Quân Trưởng của Thần Vũ Quân, thương tích của Bắc Đường Yêu không nhẹ, cơ thể hắn vốn đã rất kém, lại thêm dầm mưa, Chỉ sợ..


đêm nay trời sẽ không qua khỏi.
Quân Trưởng của Thần vũ Quân ngồi ở ghế chủ vị, nhìn Ngu Vãn Ca đội mưa đi tới, mở miệng nói: “Mặc dù, ta biết hắn là Cửu điện hạ, nhưng Thần Vũ Quân xưa nay vốn đã có quy cũ, dựa theo quy cũ mà Đốc công đã đặt ra, thì những kẻ tự ý đánh nhau, sẽ không được phép mời đại phu đến.”
Sắc mặt của Ngu Vãn Ca hơi lạnh lại, nhìn tên Thần Vũ Quân không có ý định giúp nàng, nên lạnh lùng nói: “Dù sao, hắn cũng là Cửu hoàng tử của Bắc yến, mà Đốc công đã giao người này cho ngài, nếu ngài chỉ lo ba mà thiếu hai, thì e rằng, ngay cả cái mạng này của ngài cũng khó mà giữ.”
Quân Trưởng Thần Vũ Quân lộ ra nụ cười khinh thường: “Ngoại trừ hoàng thượng, thì chủ tử của ta chỉ có một mình Đốc công mà thôi.

Hiện giờ, ta không mời đại phu đến chữa trị cho Cửu điện hạ, cũng chính là tuân theo quy củ của Đốc công, ta nghĩ, chắc hẳn Đốc công sẽ không vì thế mà trách tội ta.”
Ngu Vãn Ca không thèm tốn thêm thời gian, phí lời với hắn nữa, nàng có thể nhìn ra được tên này đang muốn làm khó bọn họ.
Trên đời này, có một loại người cũng giống như hắn vậy, ngày thường nhìn trông tẻ nhạt và vô hại, không nóng cũng không lạnh, nhưng một khi bạn sa cơ thất thế, thì hắn sẽ là người ném đá xuống giếng, chà đạp bạn một cách tàn nhẫn nhất.
Ngu Vãn Ca xoay người rời đi, phía sau liền truyền đến một giọng nói âm trầm: “Ngươi cũng chẳng cần đi tìm đại phu làm gì, hắn ta sẽ không chữa trị cho các quân sĩ tự ý đánh nhau.”
Ngu Vãn Ca không thèm để ý đến hắn nữa, quay trở về phòng.
Nhưng nàng lại phát hiện ra, trong phòng bây giờ cực kỳ lộn xộn, Bắc Đường Yêu, khắp người đầy vết thương, đang ngồi trên nền đất, cả cơ thể hắn dựa vào chiếc bàn đã bị lật ngã, cuộn mình thành một quả bóng tròn, để cho nàng nhìn thấy, trái tim cứng rắn của nàng, cũng trở nên yếu đuối mềm nhũn ra.
Ngu Vãn Ca nói nhỏ: “Đứng dậy đi, lên giường nào.”
Người nam nhân ở trên mặt đất vẫn ngồi yên bất động, Ngu Vãn Ca ngồi xổm xuống, dùng tay thăm dò lên trán của hắn, chỉ thấy bờ trán của hắn bây giờ, nóng hừng hực như bị bỏng nặng, lại nhìn thấy trên vai của hắn còn bị một thanh kiếm đâm xuyên qua, vết thương cho đến giờ phút này vẫn không ngừng chảy máu, vết thương sâu đến tận xương vai, dường như nó đã hút cạn hết sinh mạng của hắn nhưng vẫn chưa chịu buông tha hắn.
Ngu Vãn Ca đỡ hắn lên giường, lông mi của Bắc Đường Yêu khẽ run lên, ánh mắt mông lung nhìn người con gái trước mặt, càng trở nên ngoan ngoãn hơn.

Ngu Vãn Ca cẩn thận kiểm tra vết thương của Bắc Đường Yêu, sau đó lặng lẽ ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của người nam nhân đó một lúc lâu, cuối cùng đứng dậy rời đi.
Chợt Bắc Đường Yêu giơ tay ra, giữ chặt lấy cánh tay của người con gái: “Nàng đi đâu?”
“Đi tìm đại phu.”
Bắc Đường Yêu đang định nói gì đó, nhưng đã bị nàng cắt ngang: “Ta sẽ trở lại sớm.”
Nam nhân chậm rãi buông tay, nhẹ giọng nói: “Mau chóng trở về, ta sợ..”
Hắn không thể chết, hắn phải đích thân chém chết những kẻ đã sỉ nhục hắn, chặt đầu từng người một, hắn còn muốn đem cho nàng những tấm vải lụa tốt nhất để nàng mặc nó, còn muốn cho nàng sống trong một cung điện xoa lộng lẫy nhất..
Ngu Vãn Ca nhìn hắn ta một cái, mở cây dù ra, đi vào trong màn mưa, nước mưa bắn tung tóe nhưng không làm ướt được vạt áo của nàng, đôi giày thêu đen không nhiễm chút bùn lầy, cứ như vậy, một thân người nhẹ nhàng bước đi trong đêm mưa.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.