Vãn Ca Phi

Chương 102: Sự Tàn Nhẫn Của Hắn 2


Đọc truyện Vãn Ca Phi – Chương 102: Sự Tàn Nhẫn Của Hắn 2


Ba ngày sau.
Ngu Vãn Ca thì nhàn nhã tựa đầu vào giường đọc sách, còn Bắc Đường Yêu đã trở nên bận rộn hơn, vì đã lấy được sự tín nhiệm của Uông Trực.
Ba ngày trước, nàng không ngừng chảy máy, y phục của hắn thì nhuộm đầy màu máu đỏ tươi.
Bắc Đường Yêu như điên như dại, ôm nàng đi khắp nơi để cầu cứu.
Rốt cuộc, nàng cũng đã được cứu sống, nhưng sức khỏe của nàng thì ngày một yếu hơn.
Nàng nên biết ơn phụ thân của mình, vì kiếp trước đã dạy cho nàng cấu tạo cơ thể của con người.

Cho nên, nàng biết vị trí trái tim nằm ở đâu và một số bộ phận khác không ảnh hưởng đến tính mạng của con người.
Trước khi gặp Uông Trực, đêm đó, nàng đã đặt tay của Bắc Đường Yêu lên vị trí đó, và chỉ cần hắn tìm đúng vị trí, thì tánh mạng của nàng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Uông Trực, người này tâm tư quỷ bí.


Ban đầu nàng nhờ đến lời nói của Châu Vượng, để hắn giữ nàng lại.

Đồng nghĩa với việc, hắn sẽ dùng nàng vào kế hoạch lớn hơn.

Nàng ngoại trừ nhan sắc ra, thì giá trị duy nhất của nàng, chính là nằm ở Bắc Đường Yêu.
Những gì Uông Trực đã làm từ trướ c đến nay, rõ ràng là muốn Bắc Đường Yêu yêu nàng sâu đậm, rồi tự tay bảo hắn giết chết nàng!
Lúc này, cánh cửa kêu cót két một tiếng liền bị đẩy ra, và Bắc Đường Yêu bước vào.
Ngu Vãn Ca liếc nhìn hắn một cái, cũng không nói gì.

Mấy ngày qua, thần sắc của vị thiếu niên này ảm đạm đi rất nhiều, đôi mắt màu lưu ly kia càng trở nên lạnh nhạt hơn, nàng chỉ nhìn thấy sương mù trong đôi mắt hắn.
Nhưng kể từ ngày hôm đó, ánh mắt của tất cả ngườ trong Đông Xưởng đều đã thay đổi hẳn.

Cũng không lạ, bởi vì tất cả mọi người đều tận mắt chứng kiến sự tàn nhẫn của hắn.

Hắn, một kẻ vô cùng sủng ái nàng, không tiếc da thịt bị đâm thủng bởi gai nhọn, chỉ muốn đem đến cho nàng một cành hoa.

Nhưng cũng chính tay hắn, lại dùng thanh đoản kiếm kia đâm vào tim nàng.
Mặc dù hắn có khổ sở ôm nàng khắp nơi để đi chữa trị, nhưng cuối cùng, cũng không thể thay đổi được một sự thật mà hắn đã làm.


Về sau, hắn càng đau đớn, càng điên cuồng, thì càng cho thấy hắn rất quan tâm đến người con gái này, nhưng càng cho thấy sự tàn nhẫn và vô tình của hắn.
Vì vậy, chỉ trong vài ngày, dường như mọi người đều có chút sợ hãi, một kẻ có thể giết chết người mình yêu, thì sẽ tàn nhẫn và vô tình đến mức nào đây!
Bắc Đường Yêu quét mắt nhìn người con gái ở trên giường, đặt thanh kiếm xuống bàn, bước đến bên giường.

Tiện tay lấy luôn cuốn sách từ trên tay nàng xuống.
Ánh mắt của nàng rơi trên người hắn.

Chỉ trong vài ngày, hắn đã trở nên tiều tụy, và phờ phạc đi rất nhiều.
Đôi má vốn dĩ đã không chút hồng hào, giờ càng nhợt nhạt hơn.

Đôi mắt phượng hẹp dài lại ánh lên sự lạnh nhạt và thờ ơ của mùa đông giá rét.
“Nàng thấy thế nào rồi?” Giọng nói của vị nam tử ấy có chút u ám, so với trước đây còn lạnh lùng hơn.
Ngu Vãn Ca cũng không để ý lắm: “Không sao rồi.”

Bỗng nhiên, Bắc Đường Yêu nghiêng người chồm tới, nắm thật chặt chiếc cằm của nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy kia: “Ngu Vãn Ca, ta không quan tâm nàng đang suy tính cho ai, và nàng đang muốn gì, nếu như..

nàng dám tự ý đem cả tính mạng nàng tính cả vào trong đó, nàng có tin, ta sẽ tự tay hủy đi tất cả mọi thứ hay không!”
Trong đôi mắt màu lưu ly kia, ẩn chứa sự cảnh báo bí ẩn và đầy nguy hiểm, nàng biết, những gì hắn nói đều là thật.
“Trả lời ta!” Giọng nói của người nam tử lại lần nữa vang lên.
Ngu Vãn Ca bình tĩnh trả lời: “Ta biết rồi.”
Đột nhiên Bắc Đường Yêu lại nở nụ cười, nhưng trong mắt là nỗi đau đớn khó hiểu: “Tốt hơn hết là nàng nên biết, nếu không ta nhất định sẽ khiến nàng phải hối hận.”
Ngu Vãn Ca cụp mắt xuống, cũng không nhìn người nam tử ở trước mặt nữa.
Bắc Đường Yêu hừ lạnh một tiếng, đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.