[Vampire Knight] Cách (Quy Luật)

Chương 29: PHÒNG THI? CHIẾN TRƯỜNG!


Đọc truyện [Vampire Knight] Cách (Quy Luật) – Chương 29: PHÒNG THI? CHIẾN TRƯỜNG!

Không có học sinh dốt, chỉ có học sinh không biết cách chép bài.

Vấn đề thứ nhất: Trước kì nghỉ lo lắng nhất điều gì?

Haizz…

Đã đi học, mặc kệ thành tích bình thường tốt hay không tốt, cho dù là mọt sách, hay đọc hoài mà vẫn không hiểu, đại khái luôn cho cùng một đáp án: Thi cuối kỳ.

Cuộc thi này tồn tại rất nhiều bất cập, từ ngàn xưa nó đã thành ác mộng của mọi thời đại, dằn vặt cả thể xác lẫn tinh thần, khiến nạn nhân của nó không một giây được an giấc, và hôm nay, cùng với sự phát triển của khoa học kỹ thuật, nhiều thành tựu của truyền thông, tòa kim tự tháp này càng được gia cố gấp mấy lần.

Vấn đề thứ hai: Môn học khiến dân tình đau đầu nhất là gì?

Nếu như mọi người vì hiếu kỳ mà hỏi đến cái vấn đề táo bón của đại đa số đồng bào Á Châu này, từ tám mươi đến chín mươi phần trăm sẽ phun ra đáp án: Anh Văn. Có trời mới biết vì sao ở thời đại này biết chữ quốc ngữ lại chỉ dừng ở diện “đã được xóa nạn mù chữ”, trái lại ngôn ngữ của nước khác lại trở thành tiêu chuẩn phân cao thấp ở đây.

Vấn đề thứ ba: Đêm trước khi thi, ngoại trừ chúng học sinh, còn ai cũng ca thán không nhỉ?

Các vị học sinh, nhìn thấy cơn ác mộng thật sự của mình dạo qua hành lang, các vị, có đáp án rồi chứ?… Về vấn đề giám thị, nó cũng làm đau đầu không ít giáo viên tại các trường, làm theo lương tâm? Thành tích của trường sẽ đi về đâu, gì chứ danh tiếng của trường là rất quan trọng, phụ huynh thất vọng, lãnh đạo oán niệm, người đầu tư nghi ngờ, thế là uy tín và đồng lương của mọi người cũng sẽ rất bi kịch. Còn nếu dễ dãi một chút? Còn đâu mặt mũi mà nhìn cha mẹ, nhìn quốc thể đã đổ biết bao tiền của nuôi mình ăn học, cắn rứt lương tâm khi đứng trước học trò thân yêu, có lỗi với những thầy cô đã từng dạy dỗ mình với bao nhiệt huyết sôi trào. Thật phiền muộn ~ phiền đến đi ngủ cũng gặp ác mộng ~

Nhưng đã có luật thì sẽ có lệ, cứ nhìn dàn giáo viên của Học viện Cross đủng đỉnh chắp tay dạo chơi quanh khuôn viên khắc rõ.

Đối với vấn đề giám thị, Hiệu trưởng Kurosu Kaien tự có chủ trương của riêng mình, ông chưa một lần lấy làm phiền lòng vì việc này, mọi người xem dáng đi nhàn nhã của ông ta là hiểu.

Đêm trước mỗi cuộc thi Hiệu trưởng đều tùy cơ lôi ra được mấy người tinh anh xuất chúng không phải lúc nào cũng thắp nhang khấn vái như đại đa số học trò, làm giáo viên giám thị. Ông chỉ có một yêu cầu đối với những học sinh giám thị này, cứ bắt được một trường hợp gian lận sẽ được tính một điểm vào thành tích cuối cùng. Cứ như vậy, vị giám thị vinh dự kia phải bắt được tối thiểu là 6 và tối đa là 10 trường hợp. Không lẽ không ai phản đối điều lệ ngược đời này sao? Đương nhiên là có, chỉ có điều, đây là học viện tư nhân, toàn bộ khối Ngày do Hiệu trưởng Kurosu đảm trách, trừ phi bạn có bản lĩnh chuyển tới khối Đêm hoặc là chuyển trường, bằng không, sờ mũi tự nhận mình xui xẻo thôi.

Nhưng năm nay, Kurosu Kaien hình như loáng thoáng nghe được bầu không khí kỳ lạ của khối Đêm, lại đánh hơi được một điều gì đó bất thường giữa Hội trưởng khối Đêm – Kaname Kuran với cậu học trò ưu tú của khối Ngày bất đắc dĩ phải gia nhập khối Đêm – Zero Kiryuu. Khi vị Hiệu trưởng bất lương này vừa mỉm cười vừa đẩy đẩy gọng kính sáng lóa, các quý tộc cùng hai đại thuần chủng khối Đêm chẳng biết tại sao liền trở thành giám thị. Nhưng đáng sợ nhất ở chỗ, có người vừa nhìn thấy Hiệu trưởng rất sáng suốt sắp xếp cho mình cùng người kia coi thi một phòng, cũng lộ ra một nụ cười đậm chất thâm hiểm, vì vậy, chuyện khối Đêm làm giám thị cứ như vậy được thông báo toàn trường, không có quyền cự tuyệt, muốn thì làm, không muốn, cũng phải làm.

Bài học lần này của khối Đêm dạy cho chúng ta, chọn người lãnh đạo không được chọn kẻ háo sắc, lại mưu kế sách lược, vì mỹ nhân mà không ngần ngại đẩy thuộc hạ vào chốn cực khổ lại càng không.


Zero Kiryuu hiện tại có chút phiền muộn, tâm tình không được tốt lắm, bởi vì cuộc thi cũng sắp tới rồi… Đương nhiên, một người trời sinh thông minh không cần đọc sách mỗi ngày lười biếng trốn học ngủ gật nhưng thành tích luôn ở trên cao lúc nào cũng khiến Yuuki tức chết như cậu đời nào lại đi lo lắng vì cuộc thi này. Giám thị? Cũng không phải, thân là ủy viên ban kỷ luật, đối với những người phạm luật trừng phạt thẳng tay không cần kiêng nể, không hề tình cảm là công việc của cậu. Vấn đề khiến người thợ săn của chúng ta băn khoăn chính là làm thế nào mà cậu có thể ở chung với Kaname Kuran trong một căn phòng những mấy giờ liền. Vừa nghĩ đến cái kia tên không thèm để ý đến hình tượng để lộ nụ cười tà ác, sau đó dùng ánh mắt như rắn nhìn thấy ếch trong hang nhìn cậu, huyệt thái dương của Zero lại bắt đầu co rút.

Zero rất tức giận, nhưng mà, tại trước mặt người bình thường không được hành động tùy tiện, hơn nữa tiền tiêu vặt của cậu cũng không đủ bồi thường cho phí sửa chữa phòng học… Dựa vào trước cửa sổ, đưa mắt nhìn về phía ánh bình mình đang lên… Môn đầu tiên là môn Tiếng Anh, khoảng thời gian bi thảm phải đứng cùng Kaname trong một phòng sắp đến… Nếu như những học sinh kia chăm chỉ học tập, nghiêm túc phấn đấu, tự giác trung thực thì đâu có cần giám thị, mà nếu đã có gan gian lận, thì ít ra cũng nên sử dụng thủ đoạn cao siêu một tí để khỏi bị phát hiện, đằng này hết lần này tới lần khác toàn bị bắt, bởi vậy làm giám thị cũng phiền… Nói chung lại, đều là lỗi của những kẻ lười học nhưng thích điểm cao thôi…

“… Sáng rồi sao.” Kaname Kuran nhẹ nhàng lay động chiếc cốc thủy tinh trong tay, hương vị rượu nồng phiêu tán trong không khí. Hít nhẹ vị ngọt của rượu nho, người thuần chủng hưởng thụ nhắm lại hai mắt… Zero Kiryuu lúc này chắc đang tức giận trong phòng, trước nay chỉ có mình bị tính khí thất thường của cậu ta làm cho dở khóc dở cười, rốt cục cũng có thể khiến cậu ta tức giận ra mặt. Gương mặt lúc nào cũng buộc chặt kia thỉnh thoảng cũng nên vận động một chút, bằng không, còn nhỏ mà đã mang bộ mặt như mắc bệnh nan y là không tốt.

Lại nói tiếp, không ngờ cậu ta lại là một người dễ đỏ mặt như vậy? Chỉ nhìn được một lần, nghĩ rất đáng tiếc… Chí ít cậu ta lúc đó trông dễ thương gấp trăm lần, giống như mèo bị giẫm phải đuôi, cả người đều xù lông, thế nhưng, cho dù giận đến mấy vẫn không chịu la phát ra ngoài, chỉ tàn sát đôi môi đến đỏ cả mặt.

“Gặp phải những chuyện như thế này, cũng chỉ có thể mặt dày mà tấn công ở biên…” Cơ hội sao, chỉ cần chờ đến sáng là có… Kaname Kuran vẫn tự nhận mình là một vị đế vương cẩn trọng, cùng lắm, đối với một người đàn ông mà nói, thời gian tới không phải là quãng thời gian quyết định cần đầu tư nhiều nhất sao? Nếu như vậy, mặt mũi có là gì, cái gì có thể quẳng sang một bên thì quẳng, anh thế nhưng đã chuẩn bị tốt thiên la địa võng, đến mặt trăng bạc treo phía chân trời kia cũng đừng mong thoát được.

Đúng chín giờ mười lăm, cửa phòng học chậm rãi mở ra, chỉ nhìn đến Zero Kiryuu đứng tựa vào bàn giáo viên trên bục giảng, lẩm nhẩm quyển tạp chí trên tay, ra vẻ vô ý liếc mắt những học sinh đang lục đục tiến vào. Mà Hội trưởng khối Đêm Kaname Kuran cũng vô cùng tự nhiên ngồi bên cạnh Zero, trong tay cầm theo một quyển tiểu thuyết.

Thình lình đập vào mắt mỹ cảnh kích thích thị giác của những nữ sinh ở đây khiến họ như rơi vào một thế giới màu hồng, chỉ lo mải mê nhìn trộm hai người trên kia, căn bản không nghi hoặc vấn đề nhỏ nhặt vì sao cánh cửa lại tự động mở ra. Mà nam sinh, vốn đang cảm thấy phiền toái vì cuộc thi, khi nhìn thấy hai vị giám thị này thì cái cảm giác đó càng lên đến đỉnh điểm.

Thấy tất cả mọi người đều đã vào phòng, Zero nhìn quanh kiểm tra, ho nhẹ một tiếng, “Mọi người nhìn thấy thời gian trên bảng rồi chứ? Cứ theo đó mà làm bài, thẻ học sinh toàn bộ đặt ở góc trái bàn, những thứ không liên quan vui lòng đem lên bục giảng.”

(Sổ tay phòng ngừa gian lận điều thứ nhất: Thay đổi thứ tự ngồi thông thường, làm phá sản phương án chia nhau ra học của nhiều nhóm học sinh. Ưu điểm: Đơn giản hữu hiệu, khuyết điểm: Chỉ có thể ngăn ngừa mánh khóe cơ bản nhất, lời khuyên: Nên phối hợp với phương án “tra xét bổ sung” để đạt được hiệu quả tốt hơn.)

Chờ các học sinh yên vị theo chỗ ngồi mới xong, mọi thứ cũng sắp xếp xong rồi, trong lúc đợi đến giờ thi, Zero liếc nhìn đồng hồ, khoảng 10 phút nữa mới bắt đầu. “Kuran, tôi kiểm tra ba dãy trước, anh kiểm tra ba dãy sau, phải tận dụng thời gian trước cuộc thi thu được càng nhiều tài liệu càng tốt.”

Kaname Kuran buông cuốn tiểu thuyết trong tay, đặt ở mặt bàn, đứng lên, cùng Zero Kiryuu đi xuống bục giảng, nhất thời, toàn thể nữ sinh đang ngồi đều nho nhỏ hít sâu một chút, phòng học hình như hơi nóng thì phải…

(Sổ tay phòng ngừa gian lận điều thứ hai: Tra xét bổ sung, kiểm tra kĩ thẻ học sinh xem có thì hộ hay không, kiểm tra cả mặt sau thẻ, những nơi cánh tay học sinh đè lên, dưới đáy ly nước và trên mặt bàn xem có điều gì đáng ngờ không. Ưu điểm: Tiêu diệt từng bộ phận, từng mục tiêu, khuyết điểm: Luôn luôn có trường hợp lọt lưới.)


Kaname và Zero đi xuống một vòng, thu được không ít vật nhỏ nhỏ xinh xinh. Lúc này, tiếng chuông phát đề vang lên… Lúc đề thi được phát xuống phía dưới, hai vị giám khảo lại bắt đầu chú tâm vào quyển sách trên tay, hình như bắt đầu thả lỏng việc giám sát, nhưng chỉ những ai ‘từng trải’ mới biết, trận chiến chính tà này đến đây mới chính thức mở màn. Kế tiếp, chính là lúc trí tuệ, dũng khí, lòng kiên trì, khả năng quan sát, tốc độ phản ứng, tính hợp tác và diễn kịch được phát huy triệt để. (Là học sinh ngoan thì không nên học…)

Chuông bắt đầu làm bài vang lên. Zero Kiryuu cùng Kaname Kuran ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không thấy bất luận cái gì dị thường, vì vậy rất nhanh lại lần nữa cúi đầu đọc sách, nhưng tất cả những người có mặt trong phòng đều biết:

Cuộc chiến vì tương lai, chính thức khai màn.

Đầu tiên, là phần nghe ba mươi phút, những học sinh học hành đàng hoàng sẽ không lãng phí những giây phút này mà ngẩng đầu, những học sinh có kinh nghiệm cũng sẽ không làm điều khiến người khác chú ý, nói chung bọn họ ai cũng chăm chú đọc đề, chỉ là có hiểu hay không mà thôi, duy chỉ có những kẻ thiếu bản lĩnh mới tỏ ra mờ ám lúc này. Zero chỉ cần thoáng ngẩng đầu liền thấy được vài con mồi… Được rồi, xem ra những người như thế này có thể không cần quan tâm, đều không phải đối tượng trọng điểm phòng ngự.

(Sổ tay gian lận điều thứ nhất: Liếc bài, là rất nhanh có thể nhìn thấy đáp án của người khác, đem nó đặt vào bài thi của mình. Ưu điểm: Bắt không được chứng cứ thực tế, cùng lắm bị cảnh cáo hai lần. Khuyết điểm: Dễ bị phát hiện, hiệu suất lại thấp, nhất thời chỉ có thể nhớ được một ít, đồng thời trong quá trình sao chép có thể nhầm lẫn, đó là chưa kể gặp phải những đáp án sai.)

Lại qua hơn mười phút, tạp âm trong phòng rõ ràng nhiều lên, nguyên bản chỉ nên có tiếng giấy bút sàn sạt bây giờ lại tràn ngập rất nhiều âm thanh, nhưng đối với loại gian lận khó bắt tận tay lại ít được sử dụng này, Zero chỉ cần hô một tiếng “Im lặng!”, thì sẽ không còn nữa…

(Sổ tay gian lận điều thứ hai: Mật mã sóng âm, lấy tay chỉ hoặc dùng bút gõ vào ghế người trên, nếu hỏi thành công, đối phương có thể dùng cách này hay cách khác trả lời. Ưu điểm: Một đối một, an toàn hữu hiệu, không có bằng chứng. Khuyết điểm: Tốn thời gian quá nhiều, chỉ có thể dùng cho đề trắc nghiệm, ngoài ra còn tùy thuộc vào đối tượng, chỉ có bạn bè thân quen hoặc đã qua hợp tác đồng thời thành tích tương đối tốt mới đủ tin tưởng để thực hiện việc này.)

Khoảng chừng là bị tư thái nhàn nhã đọc sách của hai người che mắt, trong lúc vượt vũ môn này lại có vài chú cá giấu đầu lòi đuôi, cẩn thận tỉ mỉ liếc ngang liếc dọc, hoặc là dùng ánh mắt cùng khẩu hình trao đổi thông tin, hòng tìm kiếm thời cơ tốt nhất để tấn công…

Cuộc thi trải qua một giờ, là lúc sóng ngầm trỗi dậy nhiều nhất, thời gian này mọi thứ đều đã chín muồi, những cao thủ làm bài đều đã chuẩn bị tốt để có thể rước đáp án về đến bài thi của mình. Về phương diện khác, thời gian còn lại kỳ thực không nhiều lắm, kiên trì của mọi người cũng bị bức tới cực hạn, đã có người bắt đầu vội vàng xao động, dáo dác nhìn chung quanh tâm sự bằng ánh mắt.

Đục nước béo cò, lúc này, cũng đang là thời cơ tốt nhất để đi săn, Zero Kiryuu và Kaname Kuran đương nhiên đều là những chuyên gia trên phương diện này, hai người rất ăn ý song song buông sách giải trí trong tay, một người vừa mỉm cười vừa nhàn nhã dạo bước xuống dãy bên phải, người còn lại mặt vẫn như cũ, ánh mắt đanh lại quét nhìn phòng học, cũng bước chậm xuống khu vực bên trái.

Bên phải:

Kaname Kuran nở nụ cười như mời công chúa khiêu vũ đi tới bên cạnh một nữ sinh đang múa bút thành văn, không nhìn ánh mắt nhiệt liệt xung quanh cùng dáng vẻ như muốn nói lại thôi của thiếu nữ kia, cầm lấy tờ giấy nháp trên bàn của cô lên…

Bản nháp rất loạn, tuy rằng là do người cố ý quệch lên, nhưng tìm không được quy luật gì rõ ràng. Kaname Kuran nhìn thoáng qua, một lần nữa thả lại mặt bàn. Nữ sinh kia vừa muốn thở ra, liền thấy anh cầm lấy cây bút trên mặt bàn, vẽ vài đường lên tờ giấy chằng chịt những vạch màu xanh này: Màu đen.


Khuôn mặt nữ sinh kia liền tái nhợt.

Kaname Kuran cầm lấy một cây bút khác, vẽ vài đường khác: Màu đen.

Khuôn mặt nữ sinh kia liền hóa đá.

Sau đó Kaname Kuran cầm lấy cây bút cuối cùng trên mặt bàn, nhẹ nhàng vẽ thêm vài đường: Vẫn là màu đen.

“…”

Nữ sinh kia vừa vì phạm phải sai lầm cơ bản như vậy mà cảm thấy xấu hổ, bi phẫn, tiếc nuối, vừa bởi vì dáng tươi thoải mái mà tàn nhẫn của Kaname nên cảm xúc dâng trào, trên gương mặt thanh tú của cô hiện ra một loại biểu tình cực kỳ phức tạp…

Bên trái:

Zero Kiryuu cũng không có chậm rãi chơi đùa giống Kaname, người thợ săn nhanh chóng đi thẳng đến trước mặt một nam sinh có vẻ rất trấn định, “Cho tôi xem tay trái của cậu chút được không?” Giọng nói đạm mạc, không có nửa điểm gợn sóng, không mang theo bất luận tâm tình dư thừa gì.

Nam sinh mặt không đổi sắc, vô cùng bình tĩnh mở tay trái ra: Trên đó không có gì, một đôi tay hoàn toàn sạch sẽ.

“Thả lỏng tay trái trong lúc thi là thói quen của cậu sao?”

Zero nhìn về phía nam sinh, đối phương cũng dùng vẻ mặt vô tội nhìn thẳng vào cậu, mang theo chút nghi hoặc: “A… Mình cũng không để ý lắm, có lẽ đúng vậy, bởi vì lúc thi có chút khẩn trương. Mà… Có vấn đề gì sao? Thưa giám thị?”

Rõ ràng, đây là hành vi khiêu khích… Cái vẻ mặt vô tội đóng chẳng giống chút nào, cậu ta hẳn là nên học hỏi tên thuần chủng kia, Zero trong lòng oán thầm, nhưng biểu cảm trên mặt không có biến hóa, ngữ khí vẫn bình thản, “Ra vậy? Thế mà tôi còn tưởng trên tay cậu là bút dạ quang chứ…” Zero khóe môi cong lên một chút, rất khó phát hiện, “Như vậy, có thể chuyển nó đến nơi nào tối tối, ví dụ như dưới hộc bàn, cho tôi xem không?”

“…”

Cậu trai kia giật giật miệng, gương mặt vững vàng như thái sơn áp đỉnh ban nãy dần dần đổ sụp, chỉ có thể mở to mắt trừng trừng nhìn Zero mang theo nụ cười chiến thắng cầm chiến lợi phẩm —— thẻ học sinh của cậu, quay nó một vòng điêu luyện rồi quay lưng đi.


“A, cái này là điện thoại di động, dùng làm đồng hồ báo thức sao? Hình như phải đúng giờ mới reng… Có thể cho tôi mượn một chút không? Đúng rồi, nhân tiện đem thẻ học sinh của cậu cho tôi mượn luôn đi.” Đối mặt với nụ cười ngụy thiên sứ của Kaname Kuran, ai có thể nói không?

“Được rồi… Đưa bài thi cùng đề thi của cậu đây cho tôi, nếu không để ý thì sẽ rất khó để nhận thấy mép giấy lòi ra này. Như vậy, thẻ học sinh của cậu, tôi nhận.” Dưới ánh mắt sắc bén của vị sao Đỏ lừng danh, ai dám phản kháng?

“Cây bút này thật là đặc biệt… Mũi nhỏ, mực cũng là trong suốt, lại vừa dẹt, chỉ cần dùng bút thường xẹt qua những chữ viết trong suốt này sẽ hiện lên dòng chữ màu xám. Tôi mượn cây bút này tí nhé, dùng nó làm một thí nghiệm nhỏ trên bài thi của em chắc em không ngại đâu nhỉ?”

“Dùng gương phản xạ đáp án của người khác chí ít cũng nên nắm vững một chút nguyên lý phản xạ chứ. Đáp án của cậu lộn ngược hết rồi kìa… Như vậy mà cũng đòi gian lận… Tịch thu thẻ học sinh.”

Cuộc thi đang đến hồi kết thúc, vẻ mặt mọi người đều là xanh có, trắng có, đỏ cũng có, điểm chung là đều có vẻ an tĩnh hơn khi nãy. Thế nhưng lúc này, từ cách đó không xa lại truyền đến một tiếng chim hoàn toàn không phù hợp hoàn cảnh, Kaname cùng Zero ngay lập tức liền chú ý tới việc này, con chim đó phát sinh ra bốn loại âm vực, hơn nữa trình tự vừa vặn rất giống đáp án của môn này.

Kaname vòng tay nhìn ngoài cửa sổ, nhìn người đang cố ẩn dấu dưới gốc cây bên kia. Zero cũng đi tới, đứng ở bên cạnh, không đợi anh mở miệng, liền rút Bloody Rose ra, lấy một tốc độ mắt thường khó có thể thấy được lên đạn, nhắm ngay bóng người đang nấp dưới tàng cây kia…

Đến cuối cùng, tiếng chuông hết giờ làm bài vang lên, khép lại một đoạn trong trận chiến vĩnh viễn không có hồi kết này…

Hội đồng A, giám thị: Kaname Kuran, Zero Kiryuu, sĩ số 60, gian lận 32.

Hội đồng B, giám thị: Akatsuki Kain, Hanabusa Aidou, sĩ số 60, gian lận 28.

Hội đồng C, giám thị: Senri Shiki, Rima Touhya, sĩ số 60, gian lận 25.

Nhìn vào một phần bản báo cáo ‘máu chảy thành sông’, Kurosu Kaien đột nhiên có điểm muốn khóc… Vì sao khối Đêm luôn luôn không thèm để ý đến việc của người khác lần này lại tích cực như vậy? Phải ăn nói thế nào với quý vị phụ huynh đây?

– –Tbc—

Ps: Làm cái này trong mùa thi cử có 2 mục đích, một là cổ động mấy bạn còn đang vật lộn với thi cử, hai là khuyến khích những ai đã là sinh viên thì nên một lần đăng ký đi coi thi ĐH nha, thú vị lắm đó, lại còn được bồi dưỡng 50k/1 buổi nữa =)

Thật ra edit chương này xong lâu rồi mà tự nhiên cơn lười nổi lên, thế là ngâm nguyên 1 tuần để beta: (


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.