Vài Lần Hồn Mộng

Chương 45


Đọc truyện Vài Lần Hồn Mộng – Chương 45

Edit: Bùm Bùm

Beta: Tiểu Tuyết

Ngây ngốc nhìn Mạc Mặc sau một trận nôn khan, Nhược Nhất hỏi: “Thống khổ lắm sao?”

            Mà Mạc Mặc chỉ đáp trả bằng một tiếng cười khổ. Đây là lần đầu tiên Nhược Nhất thấy nàng thê lương phó mệnh như vậy. Nhược Nhất lôi nàng lên từ dưới bàn, lại đỡ nàng ngồi ngay ngắn trên ghế rồi nói: “Khó chịu thì trốn dưới bàn là hết sao?”

            “Trốn cái gì mà trốn. Đàm vu [1] ở dưới bàn, lúc chui xuống nhổ ta đụng ngã cây đèn với ghế, tiếp đó là ngươi đi vào.” Nàng thô lỗ mà thở hổn hển mấy hơi chỉ vào bụng mình nói: “Cái thứ này không phải hại cha, rõ ràng là hại nương!”

            Nhược Nhất cười rất không phúc hậu.

            Biểu tình Mạc Mặc bỗng cứng đờ: “Đợi đã.” Nàng trầm ngưng, “Ta đến Cửu Châu không quá một tháng, tính qua tính lại, có mang cũng chỉ khoảng hai mươi ngày, sao có thể nhanh nôn nghén như vậy?”

            Nhược Nhất suy nghĩ trong chốc lát nói: có thể là do đặc tính của Cửu Vĩ Bạch Hồ bọn họ ảnh hưởng đến chăng. Ta từng hỏi thăm qua, hài tử của bọn họ, càng là cường đại thì sinh ra càng sớm. Hơn nữa thời gian mang thai của bọn họ hình như không có nôn nghén. Ngươi lại bị như vậy, có lẽ nguyên nhân là bởi vì thể chất đặc thù.”

            “Theo lời ngươi nói, cái thứ này có thể sẽ “sinh non”?”

            Nhược Nhất gật đầu: “Ừ, trước kia chị dâu ta mang thai từng nói với ta, đại đa số nữ nhân nôn nghén hẳn là sau bốn mươi ngày kể từ khi có mang. Mà ngươi hai mươi ngày nay đã nôn, suy đi tính lại, đứa nhỏ này sợ là sẽ rút ngắn phân nửa thời gian sinh ra.”

            Mạc Mặc giựt giựt khóe miệng: “Cho nên là năm tháng mang thai?” Trong lòng Nhược Nhất cũng không xác định nên không trả lời, Mạc Mặc nghiêm mặt nói: “Ta lần đầu căm hận việc mang thai này là do nữ nhân đảm đương. Để nam nhân dùng “cây hoa cúc” làm việc không phải rất tốt sao?” (Chú ý: cây hoa cúc đặt trong ngoặc =]])

            “Mạc Mặc… Những lời này của ngươi cũng là lời đáy lòng của ta.”

            Hai nữ nhân mặc sức tưởng tượng một phen cuộc sống tốt đẹp khi nam nhân phụ trách việc sinh con, cuối cùng vẫn ngồi xuống chậm rãi thương thảo bây giờ nên làm thế nào cho phải.

            “Dựa theo chiều hướng phát triển mạnh mẽ như vậy, không lâu sau bụng ta đã có thể bị nhìn thấy rồi.” Mạc Mặc niệm một chú thuật, nháy mắt lại biến trở về thân nam nhi: “Nhan Nhược Nhất, ngươi để ta chờ ngươi nghĩ ra biện pháp mới đi, bây giờ không phải ta không đợi, mà là cái khối thịt này chờ không được. Nếu nam nhân nhà ngươi biết trong bụng ta chứa cái gì, dựa vào linh lực hiện giờ của ta,đánh nhau cùng hắn tuyệt đối sẽ có kết cục một xác hai mệnh. Ngày mai ta thu thập hành lý đi.”

            Nhược Nhất nhíu mày trầm mặc.

            Mạc Mặc nói: “Đừng ngăn ta, nếu ngươi thật muốn giúp ta, thì trộm ít tiền ra cho ta.”

            “Mạc Mặc….”

            “Đã nói với ngươi là đừng có con mẹ nó ngăn cản ta!”

            “Ai con mẹ nó muốn ngăn cản ngươi!” Nhược Nhất cả giận nói, “Ngươi muốn đi, ngày mai ta đi với ngươi.”


            Không khí lặng im trong chốc lát, Nhược Nhất thở dài nói: “Đứa nhỏ này trừ sinh ra, không còn cách nào khác. bây giờ nếu chỉ có Thương Tiêu muốn giết đứa nhỏ này, ta còn có thể liều mạng ngăn hắn, nhưng ta ngăn được Thương Tiêu lại ngăn không được Tử Đàn… Lần trước ta thấy ánh mắt nàng ta khi nhắc tới Quý Tử Hiên, lạnh lùng tàn nhẫn độc ác… Trừ việc rời khỏi ra, ta nghĩ là không còn cách nào nữa. Hiện giờ ngươi mang theo khối thịt này, làm cái gì cũng có chút không tiện, ta ở cạnh ngươi ít nhất có thể chiếu ứng lẫn nhau. Về những chuyện sau này… Chúng ta hãy cứ vượt qua kiếp nạn này rồi nói sau.”

            “Thương Tiêu có thể thả ngươi đi? Ấn ký kia trên cổ ngươi thật sự là quả bom chí mạng đó.”

            Nhược Nhất sờ sờ ấn ký sau tai, “Thương Tiêu… ta ắt sẽ có cách, ngươi không cần lo lắng, tóm lại ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi.”

            Mạc Mặc đột nhiên đứng dậy, bước nhanh đi đến bên giường, nằm xuống, dùng chăn bao lấy mình, qua sau một lúc lâu mới rầu rĩ nói: “Nhan Nhược Nhất, ngươi không trọng sắc bỏ bạn, nhưng đừng hy vọng ta cảm tạ ngươi.”

            Thật sự “cà cuống chết đến đít còn cay” [2], rõ ràng giọng nói cũng đã không ổn. Nhược Nhất nói: “Ừ ừ, ngươi cũng không phải là vì ta mới bị liên lụy dính vào chuyện này sao, đây là việc ta nên làm.”

            “Biết là tốt rồi….”

            Nhược Nhất không nói gì rời khỏi phòng Mạc Mặc, nhìn ánh trăng ngây người trong chốc lát, xoay người rời đi, lại không về phòng mình, ngược lại đi ra khỏi viện, đến nơi Thương Tiêu ở.

            Sau khi nàng đến phòng Thương Tiêu, Thương Tiêu còn chưa trở về, chắc là còn nghị sự cùng Tử Đàn, dù sao những chuyện phát sinh cho tới bây giờ đều quá mức quỷ dị, tựa như có một bàn tay tội ác to lớn phía sau đang chậm rãi đưa đến những chuyện xấu vậy.

            Thân thể Hồng Liên bị khóa chết, ma khí bám trên hồn phách của hắn. Chắc chắn sẽ không phải do bản thân hắn làm, vậy rốt cuộc người làm việc này, hắn còn muốn làm cái gì….

            Đêm nay thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi, Nhược Nhất cực kỳ mệt mỏi, nàng ghé mặt trên bàn sách của Thương Tiêu, nghĩ về những chuyện này rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

            Khi Thương Tiêu khoác một thân ánh trăng trở về, đã thấy Nhược Nhất ngủ say sưa trên bàn. Hắn nhẹ nhàng đi đến cạnh Nhược Nhất, đưa tay mơn trớn hai má nàng, cảm xúc lạnh lẽo khiến Thương Tiêu không khỏi nhíu nhíu mày. Hắn xoay người muốn bế Nhược Nhất lên giường ngủ. Không ngờ tay còn chưa xuyên qua tóc nàng, Nhược Nhất bỗng nhiên chuyển người ôm lấy thắt lưng hắn.

            Thương Tiêu cứng đờ.

            Nhược Nhất ôm lấy hắn cọ cọ, mơ mơ màng màng nói: “Chàng về thật sự rất trễ.”

            “Nhan Nhược Nhất, khả năng vờ ngủ của nàng quả nhiên tiến bộ không ít.”

            Nhược Nhất khó có được những lúc không cùng hắn tranh cãi, ngược lại làm nũng nói: “Ta rất mệt, nằm trên bàn ngủ rất lạnh, chàng làm sao mà không về sớm chút bế ta lên ngủ trên giường a. Nhanh lên đi, cho chàng một cơ hội lấy lòng ta.” Thương Tiêu bật cười, quả thực bế lấy nàng đặt trên giường, đắp chăn, mới vừa đứng dậy muốn đi ra ngoài, Nhược Nhất lại túm chặt ống tay áo hắn: “Ngủ chung đi.”

            Hắn nhíu mày, nhìn chằm chằm Nhược Nhất trong chốc lát nói: “Nàng lại gây họa gì rồi sao?”

            Nhược Nhất không đáp lời, hắn ngồi xuống mép giường, Nhược Nhất giống kẹo da trâu (kẹo mè xửng) vậy lập tức quấn lấy thắt lưng hắn, trong lồng ngực hắn tìm một vị trí thoải mái mới thở dài ra, bất động. Thương Tiêu cũng tùy ý nàng ở trên người mình lăn đi lăn lại, nửa chữ mang ý ngăn cản cũng không có.

            Hai người lẳng lặng ngồi trong chốc lát, Nhược Nhất mặc dù nhắm hai mắt như ngủ, nhưng là lại càng ngày càng thanh tỉnh, nàng đột nhiên nói: “Tiêu hồ ly.”

            “Hử.”


            “Ta yêu chàng.”

            Thương Tiêu giật mình sửng sốt một phen, độ cong bên môi khẽ giương lên, lập tức hắn lại đau đầu nhíu nhíu mày: “Xem ra họa này nàng gây ra không nhỏ….”

            Còn chưa nói xong, Nhược Nhất liền cướp lời hắn: “Ta phải rời khỏi đây một quãng thời gian.”

            Tiếng kêu vang của côn trùng ngoài phòng rõ ràng hơn một hồi.

            “Vì gì?” Sắc mặt Thương Tiêu trở nên lạnh.

            “Một chuyện rất quan trọng. Ta phải đi làm, nhưng ta không thể nói cho chàng biết đó là chuyện gì. Đợi chuyện này được giải quyết xong, ta nhất định sẽ trở về….”

            “Lần này cần bao lâu?” Thương Tiêu hừ lạnh một tiếng, “Hai trăm năm, năm trăm năm? Hay là lâu hơn? Nhan Nhược Nhất, nàng cho rằng ta nên dùng bao nhiêu thời gian để chờ nàng?”

            Trong lòng Nhược Nhất hơi rút lại, vội vàng ngẩng đầu khỏi lồng ngực Thương Tiêu, ánh mắt khẩn thiết mà nhìn hắn: “Sẽ không! Lần này chậm thì nửa năm, lâu thì hai ba năm, tuyệt đối sẽ không vượt qua khoảng thời gian này, đến lúc đó ta tuyệt đối sẽ quay về U Đô tìm chàng.” Nàng cầm tay Thương Tiêu, mười ngón đan chặt, “Ta không muốn đi, thế nhưng mỗi người cũng sẽ có những chuyện bắt buộc lương tâm phải làm.. Tựa như Tử Đàn, Vũ La, cùng yêu tộc vậy, chàng có những thứ không thể dứt bỏ cùng buông tha, ta cũng thế….”

            Nhưng khi bắt gặp thần sắc trong đôi mắt tím của Thương Tiêu, Nhược Nhất trầm mặc, nàng rũ mắt nhìn hay tay họ đan vào nhau, tất cả lý do chuẩn bị sẵn trong đầu giờ phút này đều nói không ra. Cuối cùng chỉ hóa thành một câu: “Thương Tiêu, xin lỗi, ta nhất định phải làm như vậy.”

            Thương Tiêu với tay ra sau tai Nhược Nhất, đầu ngón tay vuốt ve ấn ký màu đen lồi ra. Một tia mát xông qua xương cốt, cả người Nhược Nhất cứng đờ. Qua cơn đau đớn. Thương Tiêu buông tay Nhược Nhất ra: “Nếu nàng đến chỉ để nói với ta quyết định này của nàng, ta còn có thể nói cái gì nữa.”

            Hắn chậm rãi đi ra khỏi phòng, khi đẩy cửa ra, Ánh song nguyệt như sương rắc trên người hắn: “Song Sinh ấn ta chưa giải, chỉ làm yếu đi ấn lực. Ba năm, nếu nàng chưa về…Chúng ta sẽ gặp lại.” Nơi âm minh.

            Tử kết, chính là đồng sinh cộng tử.

            Đóng cửa lại, trong phòng một mãnh tĩnh mịch. Nhược Nhất bọc kỹ chăn, vẫn một mực trừng mắt mà hô hấp, giống như chỉ có như vậy, mới có thể ngăn chặn cỗ chát đắng nóng bỏng đang bồi hồi không thôi trong ngực.

            Sáng sớm hôm sau.

            Nhược Nhất thu thập xong hành lý, từ biệt cùng Anh Lương chủ và Nguyệt Hoàng, liền cùng Mạc Mặc đi thẳng xuống chân núi.

            Nàng không chỉ có một lần quay đầu lại sơn môn nguy nga kia, nhưng vẫn không nhìn thấy người kia xuất hiện. Vẫn là Mạc Mặc cảm thấy được không đành lòng, hắn hung hăng nói: “Làm như ta chính là tên ác bá chia rẽ tiểu phu thê người ta không bằng, Nhan Nhược Nhất, nhìn một lần nữa ngươi dứt khoát quay đầu cút về cho lão tử!”

            Góc rẽ sơn đạo, một đạo bóng dáng màu trắng ngăn giữa đường.


            Nhược Nhất ngẩn người: “Tử Đàn?”

            Tử Đàn nhẹ nhàng cười nói: “Nhược Nhất không cần căng thẳng, ta không phải là đến ngăn ngươi. Nữ tử cũng có những chuyện không thể không làm, Tiêu nhi cũng biết điểm ấy mới có thể thả ngươi đi, nếu hắn đã thả ngươi, ta tất nhiên cũng sẽ không nói gì nữa. Chính sợ là Nhược Nhất ngươi còn phải lưu lại món đồ cho ta.”

            “Cái….”

            Thân hình Tử Đàn như gió, nháy mắt đã lướt tới bên người Nhược Nhất. vươn bàn tay trống nặn ra một cây ngân châm, trong chớp mắt liền đâm vào cổ Nhược Nhất.

            Cái này đừng nói Nhược Nhất không phản ứng lại, ngay cả Mạc Mặc nhất thời cũng không trở tay kịp. Đợi Tử Đàn rút ngân châm ra, lại lui ra mấy mét, Nhược Nhất mới chụp lại cổ mình, cảm giác được một tia đau đớn như có như không.

            Tử Đàn từ trong ngực lấy ra một hạt châu màu trắng, bôi vệt máu của Nhược Nhất dính trên ngân châm máu lên hạt châu, rất nhanh màu trắng lập tức trở nên đỏ đậm.

            “Ma khí trong cơ thể Tiêu Nhi có thể áp chế đều do máu của ngươi, nếu ngươi rời đi, ta sợ hắn sẽ áp chế không được ma khí mãnh liệt, cho nên đành mượn ngươi một chút máu tích trong uẩn châu này. Không còn gì khác, Nhược Nhất thượng lộ bình an.”

            Nhược Nhất gật đầu, lôi Mạc Mặc đi hai bước, lại quay đầu lại nhìn Tử Đàn nói: “Ta không ở đây, hắn có thể không cần nấu mì mỗi ngày, nhưng cũng phải để hắn thường xuyên luyện tập, khi ta trở về, những thứ hắn làm, ta hy vọng có thể ăn được.”

            Tử Đàn cười nhẹ gật đầu.

            Thân ảnh Nhược Nhất cùng Mạc Mặc từ từ biến mất tại điểm cuối của bậc thềm đá. Tử Đàn nắm uẩn châu thản nhiên nói: “Ngươi quả thật mặc nàng ta rời khỏi mà không đi theo, sao lại trở nên tín nhiệm nàng ta như vậy?”

            Phía sau tảng đá lớn bên đường, Thương Tiêu chậm rãi đi ra, hắn vẫn chưa đáp lời Tử Đàn, ngược lại nói: “Vũ La gởi thư nói một thượng cổ yêu thú khác – Toan Dữ đã phá ấn mà ra, ngày mai chúng ta đuổi theo qua đó.”

            “Ừm, thì ra ngươi cũng biết bây giờ ở cạnh ngươi mới là nguy hiểm nhất. Không muốn để cho nàng ta tham gia vào những chuyện này, cho nên tình nguyện để nàng ta rời đi sao. Tiêu nhi nhà ta thật si tình làm sao. Chỉ là, ba năm, ngươi thật sự có thể trong khoảng thời gian này giải quyết chuyện phức tạp như vậy sao?”

            Thương Tiêu trầm mặc.

            Tử Đàn đem uẩn châu đỏ đưa cho Thương Tiêu nói: “Đeo lên cổ, ma khí của ngươi không được phép tăng hơn nữa.” Tử Đàn vừa đi về hướng sơn môn, vừa nói, “Ta nhớ nơi Toan Dữ bị phong ấn kia cách Thanh Khâu tựa hồ rất gần.”

            “Không quá trăm dặm chính là Thanh Khâu.”

            “Như thế, nên chào hỏi Cửu Diễm một tiếng rồi, dù sao đó cũng lãnh địa của Cửu Vĩ Hồng Hồ (hồ ly đỏ chín đuôi) bọn họ.”

            Dưới Anh Lương Sơn.

            Nhược Nhất cùng Mạc Mặc gặp được một người ngoài ý muốn.

            “Vân Chử.” Nhược Nhất thấy vẻ mặt hắn tái nhợt, thần sắc so với ngày ấy lúc hắn ở cùng với Quý Tử Hiên còn khó coi hơn. Nhược Nhất nhìn bốn phía cũng không phát hiện bóng dáng Quý Tử Hiên. Thầm suy xét một phen, liền hiểu được ý đồ mà hắn tới.

            Nhược Nhất từ trong ngực lấy ra một cây trâm bạch ngọc, nói: “Khi ngươi được cứu đi, có lẽ là do người khác không quá để ý, làm rơi mất nó. Trước đây ta vẫn đặt nó ở trong phòng, không mang trên người. bây giờ rốt cuộc có thể trả cho ngươi.”

            Vân Chử run tay muốn tiếp nhận cây trâm kia, nhưng vừa mới chạm tới, liền giống như bị bỏng mà mạnh mẽ rút tay về: “Nội đan….” Hắn nói giọng khàn khàn, cơ hồ làm người ta nghe không rõ hắn đang nói cái gì.

            “Cây trâm là của Thiên Tố, nội đan cũng là của Thiên Tố. Ngươi hẳn là có thể đoán được….” Nhược Nhất trở nên hung hãn, “Thiên Tố đã chết.”


            Vân Chử nghe nhưng một tia phản ứng cũng không có. Hắn đưa tay tiếp nhận cây trâm. Đầu ngón tay vuốt ve một trận trên thân cây trâm mới hỏi: “Nàng được chôn cất ở đâu?”

            Nhược Nhất có chút không đành lòng, nhưng đã nói đến nước nãy, giấu giếm lại còn ý nghĩa gì nữa. Nàng thở dài: “Tan thành mây khói….”

            Vân Chử vẫn như cũ không phản ứng nhiều, ngay cả mày cũng chưa từng nhăn lại dù chỉ một chút: “Phút cuối có nói gì không?”

            “Đại khái là không cho ta nói cho ngươi biết, lại hy vọng ngươi sống vui vẻ về sau.”

            “Ha.” Hắn cuối cùng phát ra một tiếng cười lạnh. Tinh thần bi thương. Nắm ngọc trâm, từng bước lảo đảo nghiêng ngả mà rời đi.

            Nhìn Vân Chử đi xa, Mạc Mặc hỏi Nhược Nhất: “Ngươi làm sao lại luôn quen biết những tên gia hỏa bệnh hoạn chứ?”

            “Cái gì mà bệnh hoạn?”

            “Sau khi mất đi mới biết được hối hận quý trọng, đây không phải có bệnh hoạn thì là cái gì? Vẻ thất hồn lạc phách, hiu bi ai của bây giờ, hắn sớm đã phải vậy rồi?”

            “Có lẽ là bởi vì trước khi mất đi, hoàn toàn không biết mình sẽ quý trọng người hoặc vật kia như vậy.” Nhược Nhất có chút cảm khái, “Nếu nhân sinh có nhiều cái “sớm biết” như vậy thì sẽ không có tiếc nuối lại càng không có chờ mong. Mạc Mặc ngươi bây giờ nói như vậy, không chắc rằng sau này chính ngươi sẽ không làm một người như vậy.”

            “Ta?” Mạc Mặc cười mỉa nói, “Lão tử từ trước đến nay nói một là một nói hai là hai, không nói đến bản thân ta sẽ không làm người bệnh hoạn như vậy, nếu có ai làm những chuyện bệnh hoạn như vậy với ta, hừ, lão đây nhất định sẽ khiến hắn hối hận vì những chuyện hắn đã làm khi bước chân vào cõi đời này!”

            “Khí phách.” Nhược Nhất khen, “Nếu thực sự có thời điểm như thế, ngươi nên nhớ những lời ngươi nói hôm nay a.”

            “Hừ, được rồi được rồi, ít cùng gia[3] bàn cái này đi. bây giờ đi hướng nào?”

            Nhược Nhất nhìn ngàn dặm trời quang, lấy tay chỉ một phương hướng nói:

            “Không Tang.”

[1] Đàm vu (痰盂): Ta thấy ai cũng dịch là ống nhổ. Ta dịch thẳng ra cho dễ hiểu, đó là cái bô chuyên dùng cho nhổ đàm hay nôn gì đó. Ai xem film TVB nhiều sẽ biết. Còn nếu ko thì mang 2 từ trên biếu bác Goo…

    ừ thì nếu súc miệng thì dùng nhổ nước bẩn, khạc thì dùng nhổ nước…. dãi, còn nôn ra cái gì thì nhổ cái đó:”>

           

            [2] Cà cuống chết đến đít còn cay: nguyên văn là 嘴硬的死鸭子 hoặc 死鸭子嘴硬 (Con vịt chết mỏ vẫn cứng), khi còn sống mỏ vịt đã cứng rồi, đến khi chết vẫn ko thay đổi, dịch ngắn gọn dễ hiểu là ngoan cố, cứng đầu, bướng bỉnh…….

nói chung là BB dùng 1 thành ngữ tương đương trong Tiếng Việt cho nó hay, hoan hô BB

            [3] Gia: người lớn tuổi.dùng để xưng người chủ trong nhà

Thật ra câu này vốn là “thiếu cùng gia bàn”nhưng ta đổi để tránh lầm 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.