Đọc truyện Vai Diễn Mỹ Nhân – Chương 25
Edit: Hạ gia
Beta: Súp Lơ
Bắt được? Bắt được cái gì?
Chẳng lẽ vị Minh tiệp dư này đã gây nên chuyện kinh khủng gì?
Đừng nói là mấy người Ánh Phong Uẩn Tú, ngay cả Vương công công được xem là người thân cận nhất cũng tỏ vẻ mặt mờ mịt.
Tuân Nghiệp đứng dậy từ trên giường, tóc lau khô một nửa, buông xõa sau người.
Hắn nhận lấy bức họa từ tay Uẩn Tú Uẩn Chỉ, tỉ mỉ quan sát rồi xoay người đi về phía thư án, “Uẩn Tú, mài mực.”
Uẩn Tú đáp vâng, Vương công công bỏ khăn trong tay xuống, đi theo.
Ngoài mặt ông mắt nhìn mũi mũi nhìn tim nhưng thật ra tầm mắt lại không rời khỏi mặt án thư.
Thi họa và thư pháp của đương kim hoàng thượng được chân truyền từ Hi lão tiên sinh, người vốn được xưng tụng là hạ bút sinh hoa.
Một nét bút hạ xuống chính là vạn hoa đua nở.
Mực nước thấm lên giấy Tuyên Thành theo mỗi nét bút nhẹ cong, không đến hai khắc một bóng dáng sinh động xuất hiện trên giấy.
Khóe miệng Vương công công run run, thấy Tuân Nghiệp mang hai bức họa để cạnh nhau, quay đầu hỏi ông: “Ngươi nhìn xem, giống hay không giống?”
Bức họa của Ánh Phong được tô màu một cách có chủ ý, không như bức của hắn chỉ giấy trắng mực tàu đơn giản.
Vương công công thò đầu qua nhìn một hồi, lại oán thầm trong lòng.
Đây chẳng phải đều là Minh tiệp dư hay sao, cùng một người mà còn phải hỏi giống hay không làm gì?
Ông đè nén tất cả tâm tư, cung kính trả lời: “Giống.”
Nam nhân trước án thư kéo áo choàng trên đầu vai xuống phủ lên bức họa, quay đầu phân phó nói: “Thay y phục.”
Vương công công: “Đã giờ này rồi, bệ hạ còn muốn ra ngoài sao?”
“Phải”
……
Minh Nhiễm không hề hay biết bên Tử Thần Điện thế nào.
Nàng đã rửa mặt từ sớm, lên giường ôm chăn ngất xỉu được một lát rồi.
Nàng thoải mái ngáp dài hai cái, lau nước mắt ở khóe mi rồi tiến vào trò chơi.
Thất Thất kinh ngạc bởi bộ dạng tích cực khác thường của nàng, cảm thán một câu, “Người chơi, đừng nói cô bị đánh tráo rồi nhé??”
Minh Nhiễm không thèm tranh luận với nó, nháy mắt đã xuất hiện ở Trường Tín Cung.
Không sai, nàng rất lười nhưng nàng không ngu.
Lý thái hậu chẳng phải dạng lương thiện gì.
Cho nên vì cuộc sống dưỡng lão an nhàn sau này của bản thân, nàng nhất định phải nắm chắc cơ hội sắm vai nhân vật lần này.
Tìm ra càng nhiều nhược điểm của Lý thái hậu càng tốt, nàng chẳng ngại nhiều chút nào đâu.
Minh Nhiễm đến đúng lúc Lý thái hậu đang tắm gội, trên tay nàng cầm gáo nước hồ lô, bên trong chứa đầy nước nóng.
Vừa cụp mắt thêm nước ấm vào thùng tắm thì nghe Lý thái hậu hỏi nàng: “Đàn Nhi, ngươi cảm thấy Minh tiệp dư kia thế nào?”
Minh Nhiễm tự mình cảm thấy hài lòng.
Nhưng hôm nay ở mai viên, Lý thái hậu vừa bị ăn thiệt.
Nàng thân là một người nằm vùng đủ tư cách, một người tri kỷ hiểu chuyện nên đương nhiên không thể làm trò tự khen chính mình được.
Nàng cung kính trả lời: “Không biết tốt xấu.”
Lý thái hậu bật cười hai tiếng, rồi lại bỗng nhiên trầm lặng như nước, sắc mặt thay đổi quá nhanh đến sấm chớp cũng không đuổi kịp, “Đúng thật là loại không biết tốt xấu!”
“Tiếc là nàng ta sinh sai thời điểm.
Miệng lưỡi sắc bén cả gan làm loạn như vậy, nếu vào thời tiên đế còn tại vị, có khi ngay cả Thục Di hoàng quý phi sợ là cũng phải cam bái hạ phong (*).”
(*) Cam bái hạ phong: Chịu thua, bái phục
Thục Di hoàng quý phi thì Minh Nhiễm biết, nghe nói là nữ nhân tiên đế thương yêu nhất.
Chỉ đáng tiếc thiên hạ vốn đố kỵ hồng nhan, bỗng một ngày nàng ta chết đột ngột mà không rõ nguyên nhân.
Sau cái chết của nàng ấy tiên đế luôn âu sầu không vui, ảnh hưởng không tốt đến long thể, chưa đầy một năm sau cũng cưỡi hạc về trời.
Minh Nhiễm nói tiếp, không mấy vui vẻ hạ thấp bản thân, “Nương nương cần gì phải so đo với nàng ta, chẳng qua chỉ là một tiệp dư nho nhỏ, có thể gây nên được sóng gió gì trong hậu cung chứ.”
Ngươi không tới tìm ta gây phiền toái, ta cũng không đi làm phiền ngươi.
Chúng ta nước sông không phạm nước giếng chẳng phải tốt hơn sao?
Nhưng hiển nhiên Lý thái hậu không nghĩ như vậy.
“Ai gia chính là cố tình muốn so đo với nàng ta.”
Bà ta đã quen với việc không để lộ tức giận, không động vào hoàng đế được nhưng chẳng lẽ ngay cả một tiệp dư nho nhỏ bà còn không chỉnh đốn được sao?
Thật không khéo là nếu nói theo một khía cạnh nào đó thì bà và Minh Nhiễm có vài phần tương đồng.
Đó chính là sống trên đời, chung quy không thể để bản thân chịu ủy khuất được.
Chỉ là con người Lý thái hậu này càng nói càng cố chấp.
Cho dù có khuyên bảo bao nhiêu thì tâm tư của bà ta cũng sẽ tuyệt không dao động, nhiều lời vô ích.
Minh Nhiễm rửa tay sạch sẽ.
Nàng vừa đi từ trong điện ra thì bị Ngọc Trân cô cô gọi lại, kéo đến một bên góc tường.
Bà ta đưa giỏ trúc trong tay cho nàng.
Giỏ trúc được che lại bằng một tấm vải đen, cũng không biết rốt cuộc bên trong chứa thứ gì.
Tuổi tác của Ngọc Trân cô cô lớn hơn Lý thái hậu một chút, ngày thường bà ta suy nghĩ nhiều, tinh thần vốn không tốt nên lúc nói chuyện có chút vô lực, “Ta phải hầu hạ bên cạnh nương nương không rời nửa bước.
Ngươi thay ta tìm nơi nào không có ai, thành tâm đốt những thứ trong này đi.
Nhớ là hãy cầu bình an suôn sẻ, kiếp sau an khang.”
Minh Nhiễm xốc tấm vải đen lên nhìn, bên trong đầy một giỏ tiền giấy vàng mã và đồng vàng.
Ngọc Trân không để tâm nàng đang kinh ngạc, bà ta đẩy người ra bên ngoài, “Mau đi đi, đi sớm về sớm, không nên ở lâu bên ngoài.”
Minh Nhiễm chậm chạp bước được hai bước, chờ đến khi Ngọc Trân khuất sau cửa điện nàng mới tìm một lão ma ma hỏi, “Ma ma biết hôm nay là ngày đặc biệt gì không?”
Lão ma ma nhìn giỏ trúc trong tay nàng, thấp giọng trả lời: “Cũng không phải chuyện gì không thể nói.
Thái Hậu nương nương từng có một vị tiểu công chúa là chuyện ai cũng biết.
Vị tiểu công chúa này vừa sinh hạ đã qua đời, đây vốn là chuyện thương tâm của Thái hậu.
Hôm nay là ngày giỗ của vị tiểu công chúa kia, Trường Tín Cung không ai dám nhắc tới, sợ làm nương nương không vui.”
“Nương nương không nhắc đến vị tiểu công chúa kia, cung nhân như chúng ta cũng chỉ đành làm như không biết.
Chỉ có Ngọc Trân luôn nhớ rõ, lặng lẽ đốt chút tiền giấy.
Mọi năm đều là bà ấy tự mình đi, chỉ là hôm nay dường như tâm tình nương nương không tốt, bà không rời đi được nên mới kêu ngươi đi.”
Đời trước, Minh Nhiễm đi theo nguyên chủ nhưng chưa tiến cung, vị tiểu công chúa không được xếp thứ tự nên nàng chưa nghe nói qua, chẳng ngờ lại còn có một đoạn chuyện xưa như vậy.
Nói cảm tạ lão ma ma xong, Minh Nhiễm đi tìm nơi hẻo lánh không người để đốt mấy tờ giấy ghi sinh thần bát tự và cả tiền vàng mã trong giỏ trúc.
Nếu nàng nhớ không lầm, tiểu công chúa này cùng tuổi với Thuận Ninh quận chúa.
Nàng nhìn tro bụi bị gió thổi lên cao, như có chút đăm chiêu
Trường Tín Cung đèn đuốc sáng trưng, đêm nay đến lượt Đàn Nhi và Ngọc Trân trực.
Ngọc Trân luôn luôn cảnh giác, nàng căn bản không thể phân thân đi tìm di chiếu, nghĩ một lúc rồi rời khỏi trò chơi.
Vừa mới trở lại Phù Vân Điện, bên ngoài liền truyền đến động tĩnh không nhỏ.
Minh Nhiễm ngồi dậy xốc màn lên, lập tức thấy Tây Tử bay từ ngoài vào, đi quá nhanh khiến nàng ta lảo đảo, suýt ngã sấp xuống đất.
“Ngươi làm gì vậy? Trời sập hay đất lở rồi?”
Tây Tử chỉ ra bên ngoài, sốt ruột đỏ mặt, lắp bắp nói: “Bệ hạ, bệ hạ…!Bệ hạ qua đây, đã đến cửa điện rồi!”
“Hả??”
Minh Nhiễm như lọt vào sương mù.
Tây Tử lôi nàng từ trên giường xuống, cũng bất chấp quần áo nàng thế nào, nàng ta vội vã xách một kiện áo choàng nhung tuyết khoác lên người nàng, bọc nàng từ đầu đến chân rồi kéo người chạy ra ngoài tiền điện.
Lúc Minh Nhiễm bị lôi ra ngoài vẫn lơ mơ chưa tỉnh ngủ.
Mãi đến khi nhìn thấy người đang ngồi nhàn nhã bên án kỷ uống trà thì nàng mới phục hồi lại tinh thần.
Vẫn là Thanh Tùng âm thầm kéo cánh tay nàng nhắc nhở, nàng mới tỉnh táo lại, vội uốn gối vấn an, “Bệ hạ.”
Tuân Nghiệp đã thay xiêm y khác rồi mới đến, trường bào màu khói, ánh nến ở đây không sáng bằng Tử Thần Điện khiến cho tất thảy màu sắc như nhạt đi.
Hắn nghe thấy âm thanh mềm nhẹ vang lên, đặt nắp trà xuống mới nhẹ nâng mắt nhìn về phía nàng.
Người đến khoác trên người một kiện áo choàng nhung màu trắng tựa tuyết ngày đông.
Chắc vừa rồi nàng đang chuẩn bị đi nghỉ nên tóc dài buông xõa có phần hơi lộn xộn.
Bộ dáng này khác hẳn so với thường ngày hắn hay thấy, nhưng lại cảm thấy càng mới lạ và chói mắt.
Hắn dãn mày khẽ cười, “Ngồi đi.”
Có thể ngồi đương nhiên là tốt, nhưng Minh Nhiễm vẫn tìm vị trí cách xa hắn một chút mới ngồi xuống, “Tạ bệ hạ.”
Trước đây khi gặp Hoàng đế bệ hạ đều là lúc nàng đang sắm vai nhân vật khác, hiện tại là dùng chính thân phận thật mặt đối mặt.
Trong chốc lát nàng cảm thấy có hơi khó thích ứng.
Chẳng qua nàng có thói quen phản xạ nhanh trong mọi tình huống, thấy vị Hoàng đế bệ hạ này nhiều lần, miễn cưỡng có thể tính là người quen.
Thời gian không đến nửa nén hương nàng đã điều chỉnh được tâm trạng.
“Bệ hạ cố ý bớt chút thời gian đến đây là có việc gì gấp sao?”
Tuân Nghiệp cười khẽ, “Lại đây xem chút thôi.” Đến xem người có kỳ hành dị thuật, đến tột cùng là có khác gì so với người bình thường.
Nói xong, ánh mắt trầm tĩnh không gợn sóng dừng ở trên người nàng.
Hắn hơi nhíu mày, thoạt nhìn dường như cũng không có gì khác nhau.
Hắn trầm mặc trong chốc lát, ngẫm lại chuyện xảy ra mấy ngày nay lại bất giác cảm thấy có vài phần thú vị.
Hắn nói: “Ngươi lại gần đây.”
Minh Nhiễm đứng dậy đi qua.
Đợi tới khi nàng dừng lại trước mặt hắn, người nọ mới buông tách trà trong tay xuống, cũng chậm rãi đứng lên.
Ước chừng Tuân Nghiệp cao hơn nàng nửa cái đầu, hai người đối diện nhau.
Hắn chỉ cần hơi rũ mắt là có thể nhìn thấy trâm ngọc cài lộn xộn trên mái tóc đen dài của nàng, gương mặt trắng nõn tinh tế cùng hàng mi cong run run rủ bóng như cánh bướm trong đêm.
Hắn giơ lên tay, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu nàng, tóc dài hơi lạnh làm tan bớt hơi ấm nơi lòng bàn tay hắn.
Minh Nhiễm bất ngờ trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Tầm mắt nàng rơi vào trong một đôi mắt sâu thẳm dưới vẻ ngoài bình lặng.
Tuân Nghiệp không vội vã thu tay về, ngược lại hắn nhìn xuống, một nụ cười nhẹ chợt hiện trên khuôn mặt tuấn tú nhưng có phần nhợt nhạt.
Minh Nhiễm không hiểu rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Nàng nhíu mày, tuy rằng bởi vì trò chơi khiến nàng thường xuyên nhìn thấy hắn, nhưng trên thực tế đối với hắn mà nói, bọn họ là người xa lạ hôm nay mới gặp mặt lần đầu, dù trên danh nghĩa nàng là phi tần, hắn là hoàng đế.
Minh Nhiễm lùi lại hai bước kéo dãn khoảng cách, “Bệ hạ?”
Dưới tay Tuân Nghiệp trống không.
Hắn không đáp, chỉ nói: “Lại đây.”
Thanh âm của hắn vừa ôn hòa lại bình thản, mang theo vài phần chân thật đáng tin.
Thanh Tùng nháy mắt nhắc nhở nàng, Minh Nhiễm chỉ đành bước lên phía trước hai bước trở lại vị trí cũ.
Cung nhân cúi đầu nín thở, trong điện yên tĩnh không một tiếng động.
“Á…” Chợt nghe tiếng của Minh Nhiễm vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Tây Tử thoáng kinh ngạc.
Nàng ta lớn lên ở Minh phủ, không quá rõ các quy tắc trong cung.
Đám người Thanh Tùng vẫn cụp mắt cúi đầu bất động, còn nàng ta đã gấp đến độ ngẩng đầu lên.
Người nào đó lập tức giơ tay che mặt, đôi mắt trừng lớn, ngay sau đó là giọng nói hàm chứa kinh ngạc của tiểu thư nhà nàng,“Bệ hạ ngài nhéo ta làm gì?”
Tuy rằng không đau, nhưng…… Cảm giác rất quái lạ??
Tuân Nghiệp thu tay đặt sau lưng, ý cười nơi khóe môi càng sâu.
Hắn dường như không nghe thấy nàng nói gì, liếc nhìn nàng một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Vương công công vất vả lắm mới kéo được hai tròng mắt đang lồi ra trở về, đung đưa thân hình béo lùn chậm chạp chạy theo sau hắn.
Ông vừa đuổi vừa gọi: “Bệ hạ, bệ hạ…… Ngài đi chậm một chút.” Bởi vì nô tài bị kinh sợ quá rồi, chân hơi mềm, không theo kịp!
Minh Nhiễm xoa mặt mình, lại sờ đỉnh đầu, nàng ngửa đầu nhìn trời nửa khắc cũng không nghĩ ra cái gì đành lắc đầu chậm chạp quay lại giường.
Nàng lăn qua lăn lại trên giường một lúc lâu mới ngủ.
Tây Tử thở phào một hơi buông màn che cho nàng, nghĩ thầm trên đời không có gì có thể vững hơn tinh thần của tiểu thư nhà nàng.
Phù Vân Điện tắt đèn đi vào giấc ngủ, Tuân Nghiệp rời đi nhưng chưa vội về Tử Thần điện mà ghé qua mai viên ngồi một lát.
Gió đêm đưa cánh hoa mai chui vào y phục, hắn vén tay áo dài lên, mở lòng bàn tay rồi ngưng mắt nhìn hồi lâu.
Hai mắt hắn trong suốt, khẽ a một tiếng.
Quả nhiên là thoạt nhìn không khác gì người bình thường.
Nhưng vừa rồi khi hắn chạm vào đầu nàng, lòng bàn tay tựa hồ hơi tê, lúc nhéo mặt nàng…… dường như ngón tay như có chút vô lực.
Đuôi mắt hắn hơi cong, lông mày mang theo ý cười nồng đượm.
Không hổ là kỳ hành dị thuật.
Minh Nhiễm đang ngủ ngon lành ở Phù Vân Điện, hơi trở mình, trong mộng nỉ non một câu, “Bệnh không nhẹ.”.