Vai Diễn Định Mệnh

Chương 72: ĐỊNH MỆNH.


Bạn đang đọc Vai Diễn Định Mệnh – Chương 72: ĐỊNH MỆNH.


Đợi em trong cơn mưa mùa hạ
Chờ em trong hơi đông lạnh giá
Lang thang trong tiềm thức
Đánh lại phím dương cầm say mê đã cũ
Lang thang trong vô thức
Nhờ tiếng du dương tìm em giữa muôn trùng…
– Tìm –
M.L
Ba năm sau…
Thư kí kính cẩn đưa tập tài liệu cho người trước mặt, cô nhỏ nhẹ:
– Thưa tổng giám đốc, mọi việc chuẩn bị cho chuyến đi Anh quốc ngày mai đã sẵn sàng!
– Tôi biết rồi! – Vị tổng giám đốc trẻ lạnh nhạt liếc mắt qua tập tài liệu, xong lại tiếp tục chú tâm vào bản thiết kế trong laptop của mình.
– Tổng giám đốc nên về nghỉ ngơi sớm đi ạ! Tôi thấy giám đốc làm việc cả ngày mà không nghỉ chút nào. Sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của giám đốc! – Cô thư kí rụt rè ngẩng lên nhìn người thanh niên, nở nụ cười vô cùng dịu dàng.
– Không phải chuyện của cô! Hết việc rồi thì về đi! – Đỗ Hồng Quân mặt mày không chút cảm xúc, tay thoăn thoắt gõ phím, lạnh lùng buông một câu khiến thư kí run bắn lên.
– A…vâng, tôi xin lỗi! Tôi sẽ không quấy rầy tổng giám đốc nữa! – Thư kí cắn môi, vội vã sắp xếp tài liệu lại rồi xấu hổ bước nhanh ra ngoài.

Trời đã về khuya, những đợt gió lồng lộng thổi mang theo hơi ẩm ướt, ngột ngạt của cơn mưa quá khứ. Mưa luồn qua cửa sổ trắng, tạt lên rèm mấy vệt lạnh lẽo. Hồng Quân xoa xoa thái dương vẻ mệt mỏi, anh ngả người ra thành ghế, đôi mày rậm nhíu chặt lại. Một cơn đau kì lạ xuyên thấm vào từng ngóc ngách cơ thể.
Trời mưa rồi. Và mỗi lần như thế, anh lại bị một cơn cảm lạ. Trời gần đây về đêm rất hay mưa. Cảm lạ liên tục xuất hiện. Anh cảm thấy đau…
Anh không biết tại sao nó lại xuất hiện đúng mỗi khi trời mưa. Nhưng anh nhớ mình đã mắc chứng bệnh này từ ba năm về trước… kể từ khi cô biến mất khỏi cuộc đời anh, trong một đêm mưa lạnh lẽo.
Cơn cảm khiến trán anh hơi nóng, nhận thức về mọi thứ xung quanh cũng nhạt nhòa đi. Để rồi, cảm giác trống rỗng quen thuộc lại xuất hiện và phủ trùm lên tất cả. Quân sợ những ngày mưa.

Đôi mắt đen vô hồn liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường. 00 giờ. Anh cầm cây bút dạ chéo thêm một dấu lên quyển lịch của mình. Quyển lịch chi chít dấu chéo. Cứ hết ngày, Hồng Quân lại chéo. Quân chéo để biết mình vừa trải qua một ngày, chéo để biết 24 tiếng đồng hồ làm việc đã trôi đi.
Anh sợ mình quên mất thời gian vẫn đang chảy trôi, anh sợ mình quên mất định nghĩa về sự tồn tại . Bởi anh hiểu con người anh bây giờ là như thế nào.
Một kẻ cuồng công việc? Phải! Anh chỉ biết đến công việc mà thôi. Công việc là thứ duy nhất có thể khiến anh trở nên bận rộn. Anh muốn mình bận đến độ nghẹt thở, bận đến độ tâm trí không thể dời đi chỗ nào khác quá một giây, bận đến độ gạt hết mọi thứ qua một bên để chúi đầu vào những tập tài liệu dày, những công trình lớn, những dự án quan trọng. Bận rộn là cách để anh trốn tránh chính mình. Bận rộn là cách giúp anh quên đi… nỗi đau nào đó.
Hồng Quân nhẹ nhàng lật cuốn nhật kí của mình ra, bàn tay cầm bút cứng nhắc đặt trên trang giấy, cơn cảm lạ làm hơi thở anh run rẩy, những ngón tay dường như mất đi sức lực, khiến từng con chữ hiện ra dưới ngòi bút không còn gọn ghẽ, tinh sắc như vốn thấy. Nó héo úa, mập mờ, men theo dòng cảm xúc từ trái tim trống rỗng mà rơi ra ngoài, men theo sự mất mát nơi tận sâu tâm hồn lạnh giá mà in lên trên trang giấy trắng:
“ Ngày…tháng…năm…
Ngố, vậy là em đã rời xa anh 1098 ngày rồi. Em là người chơi trốn tìm giỏi nhất quả đất. Anh tìm mãi, tìm mãi, nơi nào cũng tìm, chỗ nào cũng tìm, nhưng vẫn không thấy em đâu. Sam bướng! Sao nấp kĩ quá vậy? Anh… kiệt sức rồi! Sam, anh mệt mỏi quá. Anh thực sự… bất lực. Anh không thể tìm ra em. Đồ cứng đầu! Ra đi chứ!
Anh biết em là người không biết nói dối. Em bảo em sẽ bốc hơi khỏi cuộc đời anh thì em sẽ làm đúng như vậy. Nhưng, anh không tin em đâu!Anh không tin đâu!
Em không chịu lò đầu ra chứ gì? Được thôi! Anh sẽ lì lợm đến cùng. Để xem rốt cuộc ai lì lợm hơn ai. Em đang thách thức sự nhẫn nại của anh phải không? Được thôi! Anh sẽ cố chấp đến cùng. Để xem rốt cuộc ai cứng đầu hơn ai!
Ngố! Em còn nợ anh một thứ! Anh nhất định không cho em quỵt đâu! Đừng có mơ mà quỵt được anh! Anh á? Anh là anh nhỏ mọn lắm, anh keo kiệt lắm, anh độc đoán lắm. Ai nợ anh thì phải trả, nếu không anh sẽ trù dập cả tông chi họ hàng kẻ đó. Anh rất ác độc, em nhớ lấy!
Ngố chưa trả nợ cho anh, bởi vậy anh sẽ không bỏ cuộc đâu. Đến khi nào tìm ra chỗ em trốn, túm được đầu em thì anh mới dừng lại. Em không biết anh cố chấp, cứng đầu đến mức nào đâu! Anh sẽ không bao giờ từ bỏ việc của một người tìm kiếm.
Tại sao ư?
Bởi vì… khi em đến, em dạy anh cách hết lòng yêu thương một người. Nhưng khi em đi, em chưa dạy anh…cách quên người đó…”

Trong đêm khuya tĩnh mịch, từ chiếc máy radio nhỏ, một giai điệu vĩ cầm quen thuộc vang lên. Ngày nào cũng vậy, cứ nửa đêm, đài FM kênh số 3 (thuộc kênh Anh quốc) lại phát các bản đàn của một nghệ sĩ giấu mặt. Quân chỉ biết nghệ danh của người kia là Ivan, không rõ nam hay nữ. Anh luôn mong chờ đến giờ phút này để được nghe. Bởi nó có gì đó…quen thuộc đến kì lạ.
Nhắm mắt lại và dùng cả tâm hồn để cảm nhận, anh cứ ngỡ như mình đang nghe… Khiết Sam đàn. Tiếng đàn của Ivan rất giống tiếng đàn của Sam.

Tiếng đàn chơi vơi, tiếng đàn trống trải, tiếng đàn mang một nỗi hoang hoải, chôn giấu những tâm sự sâu kín, kìm nén những tiếng lòng khổ sở…
Lắng nghe nó, anh tìm lại được một chút bình tịnh hiếm thấy giữa guồng quay công việc, giữa những bận rộn nghẹt thở và dòng đời xô bồ. Một khoảnh khắc tâm hồn thư thái. Một khoảnh khắc thả lỏng mình. Một khoảnh khắc nhớ về Sam nhưng không quá đau đớn và cô độc. Tiếng đàn ngân vọng, quấn lấy anh, ôm ấp anh, an ủi anh. Chỉ mấy phút ngắn ngủi, anh tìm thấy mình giữa những hoang mang, giữa hố sâu trống rỗng. Chỉ tích tắc trôi đi, anh gặp lại mình giữa những mất mát và cô đơn. Chỉ một thời khắc mong manh, anh có cảm giác cô gái của anh đang ở cạnh anh và đàn cho anh nghe.
Tiếng đàn này giúp anh bấu víu suốt ba năm qua. Tiếng đàn này giúp anh tiếp tục bước đi suốt ba năm qua. Giống như một cánh tay vươn ra và đỡ anh dậy khi anh gục ngã.
Ba năm…không hề ngắn…
Đã có lúc anh như một kẻ điên, vùi đầu vào rượu, cố nhấn chìm sự tỉnh táo của mình bằng những cơn say. Say để quên đi tất cả. Say để quên đi cô và quên đi chính bản thân mình. Đã có lúc nghiện thuốc lá đến khổ sở. Bởi khói thuốc làm đầu óc anh mụ mị. Cầm điếu thuốc nồng sặc trên tay, rít những hơi trống rỗng, nhìn những vòng khói bàng bạc tan dần trong không trung, anh thấy ít ra mình còn có được một việc để làm trên đời. Anh cũng không nghĩ mình yếu đuối đến vậy. Anh yếu đuối, hèn nhát.
Hồng Quân như một kẻ trắng tay, mất hết tất cả những gì gọi là niềm tin, là hy vọng, là hạnh phúc. Thứ duy nhất còn lại trong anh chỉ là…sự trống trải. Anh tuyệt vọng, bế tắc, mất phương hướng. Anh hoang hoải nhặt lại những mảng kỉ niệm đã vỡ để rồi bị xước tay, để rồi tự mình xát muối trái tim mình và tự mình đau khổ.
Nhưng… tiếng đàn vĩ cầm thân thương này đã thức tỉnh anh vào một đêm vô tình nào đó. Nó giống như một tấm gương, mà khi soi mình vào, anh bất chợt nhận ra sự tiều tụy, ngốc nghếch, thê thảm của bản thân.
Sam sẽ vui khi nhìn thấy anh thế này sao? Cô ấy sẽ mỉm cười với anh trong khi chính anh còn phải tự khinh bỉ bản thân mình sao? Anh tìm thấy cô rồi sao nữa? Cô ấy sẽ chấp nhận anh như thế này sao?
Anh như thế sẽ làm tổn thương Sam. Anh không muốn cô thất vọng. Vậy anh phải làm gì?
Anh phải thay đổi!
Anh sống tốt hơn, tự chăm sóc bản thân mình. Anh tìm đến một thứ gây nghiện tích cực khác là công việc. Sống như một kẻ cuồng công việc, dùng sự máy móc và lạnh lùng để làm mặt nạ che đi những mất mát bên trong, dùng sự bất cần để giấu kín một nỗi lòng thương tổn, nhung nhớ. Quân làm việc đêm ngày, siêng năng đến khó chấp nhận, lao tâm lao lực đến khó ai có thể so đo chuyện tâm huyết cùng anh.
Trống trải nhưng tưởng như no đầy. Đau đớn nhưng tưởng như bình thản. Mất mát nhưng tưởng như hạnh phúc. Hồng Quân đã và đang cố tỏ ra ọi người thấy mình sống rất tốt. Cả Sam cũng sẽ nghĩ anh sống rất tốt. Cô sẽ không thất vọng về anh đâu. Sam nhỉ?
Thanh âm vĩ cầm cuối cùng đã khép lại từ lâu, ngoài trời những hạt mưa vẫn rắc nhè nhẹ như một lời tâm tình êm ái. Trên bàn làm việc, quyển nhật kí quên chưa khép lại, cây bút mực gác nghiêng quên chưa đậy nắp. Hồng Quân ngả người ra thành ghế, ngủ say như một đứa trẻ. Trang nhật kí trắng thơm tho mùi mực, thoáng ẩn hiện một dòng chữ:
“Khi em đến, em dạy anh cách hết lòng yêu thương một người. Khi em đi, em chưa dạy anh cách quên người đó… Vậy nên, anh sẽ không bao giờ từ bỏ, không bao giờ buông tay!”
Ngày Hồng Quân sang Anh Quốc tham dự hội thảo. Tại sân bay Anh…
Lạc lõng giữa một biển người xa lạ, bóng dáng hao gầy của Hồng Quân thật đơn độc, lạnh lẽo. Trong chiếc áo dạ đen dài, anh dường như gầy đi nhiều và lại cao thêm, từng đường nét tuấn mỹ trên khuôn mặt trở nên sắc rõ, đậm chất nam tính, mái tóc cắt gọn phần mai, đen dày, óng lên sắc lạnh lùng, cô tịch, thần thái phảng phất một chút hương vị bất cần đời khiến trái tim của những thiếu nữ rung rinh.
Bề ngoài Hồng Quân bây giờ đứng đắn, mạnh mẽ hơn rất nhiều và cũng băng lãnh, sắc lạnh hơn rất nhiều. Vừa như đánh mất thứ gì đó, lại vừa như khám phá ra một thứ gì đó. Lạ lạ, quen quen…
– Xin hỏi anh có phải là chủ tịch Đỗ Hồng Quân? – Một người đàn ông đứng tuổi, dáng vẻ đạo mạo, lịch sự chào Hồng Quân bằng một câu tiếng Anh.
– Vâng! Là tôi! – Hồng Quân bắt tay ông ta, bình thản gật đầu.
– Tôi là John Hason, phụ trách vai trò trợ lí tạm thời của anh ở đây! Rất vui được làm quen! – Người đàn ông lịch thiệp mỉm cười – Xe dành cho chúng ta đã sẵn sàng ngoài kia! Có thể đến trung tâm hội đồng ngay bây giờ!
Hồng Quân lạnh nhạt gật đầu, giao vali cho ông ta rồi tiến ra nơi đậu xe của mình.
Anh chăm chú sắp xếp lại tài liệu một lần nữa, xem xét kĩ lưỡng những hạng mục và dự án mình sẽ trình bày cho buổi thuyết trình quan trọng chiều nay.

Hình ảnh những cao ốc với thiết kế sáng tạo, những khu resort cao cấp, những trung tâm thương mại lớn, những công viên giải trí rực rỡ sắc màu,… được trình chiếu một cách rõ ràng, tỉ mỉ. Chất giọng trầm ấm của chàng trai trẻ vọng đi vọng lại trong hội trường rộng lớn, khả năng thuyết trình bằng tiếng Anh điêu luyện khiến người ta theo dõi hết sức chăm chú…
Hồng Quân nhẹ nhàng dùng bút từ vạch một đường cân đối trên biểu đồ cột chồng đang tăng trưởng, dáng người tuấn tú, lịch lãm, cử chỉ bình thản thu hút mọi ánh nhìn:
– Nếu phát triển dự án tôi đã nói trên, trong tương lai, số vốn sẽ tăng trưởng nhanh, lợi nhuận đồng biến, đồ thị này có khả năng mở rộng và đạt được nhiều tiềm năng lớn. Ngoài ra, khả năng cạnh tranh trên thị trường thế giới cũng sẽ đạt hiệu quả cao, tạo đà liên kết và thiết lập những mô hình xuyên quốc gia. Tôi hi vọng những nhà đầu tư nào tham dự chương trình hôm nay sẽ hiểu rõ được tầm quan trọng của việc đầu tư đúng chỗ, đúng dự án và đúng theo quy luật cung – cầu của xã hội – Hồng Quân ngẩng đầu kiêu hãnh, lưng thẳng tắp như cây tùng, anh nở một nụ cười mỉm lịch thiệp – Tôi xin được phép kết thúc phần thuyết trình của mình ở đây. Cảm ơn tất cả quý vị đã chú tâm lắng nghe!
Hồng Quân tiến xuống khán đài, trở lại vị trí chỗ ngồi trong tràng vỗ tay táng dương hết sức nhiệt liệt từ phía khán giả. Một chàng trẻ tuổi đầy tài năng, đầy sáng tạo, đầy tự tin. Quá trẻ và thành đạt quá sớm, thật khiến cho người ta cảm thấy vô cùng vị nể! Thật đáng mơ ước!

Sau khi giải quyết các câu hỏi, các đóng góp, thắc mắc về một số điểm trong bài thuyết trình, Hồng Quân nhận phản hồi rất tích cực từ phía các nhà đầu tư, phải ở lại thảo luận những vấn đề chuyên môn sâu.
Lúc anh trở ra khỏi trung tâm hội đồng thì trời đã ngả hoàng hôn. Hồng Quân thở dài mệt mỏi, cảm thấy ngột ngạt trong người. Anh một tay nới lỏng caravat, tay còn lại bấm máy gọi cho trợ lí mới của mình:
– John Hason, ông chuẩn bị cho tôi một chiếc mui trần. Tôi muốn tự lái xe dạo Birmingham một vòng!
Mười phút sau, một chiếc mui trần bóng lộn màu xám bạc đến đậu ngay trước cửa trung tâm. Người nhân viên bước ra khỏi xe, cúi chào Hồng Quân rồi đưa chìa khóa cho anh:
– Đây là xe mà ông John Hason yêu cầu chúng tôi mang đến cho anh!
– Được rồi! – Hồng Quân kí tên vào cuốn sổ của người nhân viên rồi nhận lấy chìa khóa xe.
– Chúc anh tham quan Birmingham vui vẻ! – Người thanh niên hòa nhã mỉm cười.
Hồng Quân gật đầu lịch sự rồi ngồi vào xe lái đi. Gió luồn qua kính xe, dịu dàng vờn mái tóc đen nhánh của anh. Mát rượi…


Màn đêm đang dần buông xuống, sắc ráng đỏ của hoàng hôn nhạt dần, hòa tan vào nền trời, tạo nên một màu tím ưu sầu. Thời tiết ở Anh mùa này thật lạnh, lạnh nhưng khô, không có mưa, chỉ có gió. Lặng lẽ dựa mình vào thân xe, Quân nhắm mắt cảm nhận từng hơi thở đầu đông rét buốt.
Chiếc áo dạ đen lấm tấm vài bông tuyết tí hon trên vai, anh im lặng lắng nghe âm thanh phố xá tấp nập, đông đúc, hòa kết giữa những tiếng xe cộ và những thanh âm cười nói lạo xạo.
Lạc lõng, bơ vơ…
Hồng Quân thả mình hòa tan vào làn gió tê tái, để cảm giác hoang hoải phủ trọn tâm hồn. Nơi xứ người, đứng một mình, ngây dại nhìn những gương mặt xa lạ, anh có cảm giác như anh đang lãng quên chính bản thân.
Một bông tuyết nhỏ xíu đáp nhẹ vào lòng bàn tay anh. Nó tinh khiết, trong ngần. Một hình ảnh bất giác hiện lên trong tâm trí, hoa tuyết trong ngần… tựa như nụ cười của cô…
Anh nhớ khóe miệng cô khi cong lên nhè nhẹ sẽ vẽ ra một nụ cười rất trẻ con, còn khi hé môi thì sẽ giống một bông hoa mới nở, phô hết cái vẻ tươi tắn, sinh động. Anh nhớ đôi mắt cô khi cười sẽ cong lên, hài hòa như một mảnh trăng khuyết cuối trời. Anh nhớ những vòng tròn sóng xanh biếc êm dịu lan tỏa nơi đáy mắt sâu thẳm của ai kia. Và anh nhớ hương thơm thanh nhẹ từ mái tóc cô, cảm giác mềm mại, ấm áp khi anh luồn tay vào và vuốt nó…
Trái tim phát ra những nhịp đập trống rỗng, vô hồn. Quân tự bật cười một cách chua chát. Sao mãi mà vẫn không bỏ được cái tật động tí lại nhớ đến cô vậy nhỉ? Sam thật keo kiệt, chẳng dạy cho anh cách quên cô gì cả. Anh lại là một kẻ nhớ dai, cô không dạy thì làm sao anh biết cách quên cô đây? Cứ nhớ hoài, nhớ đến trống rỗng và khổ sở. Anh ngốc thế không biết!
Quân lôi trong túi áo ra một hộp thuốc lá. Hút thuốc cho ấm người? Nói dối! Hút thuốc để tìm cảm giác mụ mị thì có!
Anh rút một điếu, châm lửa…
Từ khuôn miệng nhợt nhạt, một vòng khói nhẹ nhàng lan tỏa, phủ mờ mọi hình ảnh trước mắt. Khói chao lượn, vờn vẽ nên những bóng hình kí ức rồi chấn chìm nó trong sắc bàng bạc. Khói thoáng ẩn, thoáng hiện, lu lu lấp lấp đi những xúc cảm ưu buồn đang lan tỏa trong tim anh. Quân tựa hẳn người vào xe, đôi mắt đen lạnh hờ hững quan sát những cánh khói mong manh đang tan dần trong không khí cô đặc của mùa đông. Sắc trắng nhạt đi, phía sau nó, hình bóng một cây cầu bắt ngang dòng xe cộ ồn ã mập mờ in trên võng mạc. Quân lặng lẽ ngắm cây cầu đó. Light Bridge.
Thành phố Birmingham hoa lệ nổi tiếng khắp nơi với hình ảnh cây cầu ánh sáng này. Cây cầu ánh sáng, cây cầu thắp lên muôn ngọn nến tình yêu. Người ta nói rằng, nếu hai người yêu nhau nắm tay đi trên cây cầu đó, rồi dùng một chiếc ổ khóa nho nhỏ khóa lên lan can thành cầu, thì họ sẽ yêu nhau đến cuối đời. Khóa trái tim mình lại, để trong tim mình chỉ chứa duy nhất hình ảnh của cô gái hay chàng trai mà mình yêu, giữ cho tình cảm của hai người vẹn nguyên, chung thủy đến tận cùng. Bởi vậy, trên thành lan can của cầu, chỗ nào cũng có những ổ khóa nhỏ xinh, chúng xếp lớp lên nhau, cùng phủ bụi thời gian, chúng ở đó rất lâu, không ai lấy chúng đi, giữ cho những trái tim yêu thương xưa và nay cùng đan kết với nhau, hòa chung nhịp đập hạnh phúc.
Đó là chuyện dành cho các cặp tình nhân. Cũng có một câu chuyện khác dành cho những người lạc mất nửa còn lại của mình. Từ xưa người dân ở đây đã tin rằng, khi bạn vướng vào mớ cảm xúc trống rỗng, cô đơn, khi bạn phải bước đi một mình trên những con phố, ăn tối một mình, xem tivi một mình, làm bất cứ thứ gì cũng một mình… thì bạn nên tìm đến với Light Bridge.
Những ngày đầu đông, trời trở lạnh, bạn đứng trước cây cầu ánh sáng này, chờ đợi đến thời khắc hoàng hôn vừa lặn mất hút. Hãy nhắm mắt lại và đếm đến mười, chậm rãi thôi, từng nhịp một, lắng đọng tâm hồn mình thật bình yên, lắng đọng trái tim mình thật dịu dàng. Rồi sau đó, hãy mở mắt ra và đón nhận điều kì diệu. Nếu khoảnh khắc bạn đếm đến mười và mở mắt ra là lúc cây cầu bừng sáng, bạn sẽ tìm thấy… tất cả những gì bạn đã từng đánh mất…
– Gạt con nít! Ai mà thèm tin chứ! – Quân phả một hơi thuốc lá, lạnh lùng nhận xét– Có người nào dở hơi mới đi tin vào mấy lời đồn đãi nhảm nhí này! Rõ ràng là chiêu trò tung tin đồn để thu hút khách du lịch đây mà! Khó ưa!
Hoàng hôn bắt đầu tắt dần sau những tòa địa ốc, sắc tím lan tỏa mạnh mẽ trên nền trời, kéo màn đêm buông xuống. Hồng Quân vuốt mặt rồi thở ra một hơi chán nản:
– Ôi Trời! Hóa ra mình cũng là một tên dở hơi? Sao mình có cảm giác mình chuẩn bị đếm thế này?
Quân nhắm mắt, đôi mày rậm nhíu lại mệt mỏi, anh lằm bằm trong bất lực:
– Mà thôi! Mặc kệ nó! Đếm thì đếm chứ cũng đâu có ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới! Làm con nít tự chui đầu vào rọ, bị lừa gạt một lần thử xem! Mà, mình… dù gì thì cũng bị gạt kiểu này cả trăm lần rồi. Bị gạt thêm lần nữa cũng chẳng có gì đáng tiếc!
Trái tim anh bất giác đập chậm lại, từng nhịp thư thái, tĩnh lặng. Đôi mày từ từ giãn ra bình yên. Môi nhạt khẽ khàng mấp máy, bật ra một thanh âm nho nhỏ. Anh bắt đầu đếm…
Một… Hai… Ba… Bốn… Năm… Sáu… Bảy…
Tám…
Chín…
Mười…
Rèm mi nhẹ nhàng lay động, Quân hít một hơi thật sâu, mắt he hé, rồi đột nhiên mở to ra… Trên đồng tử hiện lên vô vàn sắc màu rực rỡ, dưới đáy võng mạc, những bông hoa ánh sáng bung nở đằm thắm, lung linh. Light Bridge sáng lên hoa lệ, đan kết từ muôn ngàn ánh đèn màu, rực rỡ cả một khoảng trời. Cây cầu được thắp sáng rồi! Anh canh me đúng thời điểm vậy sao?
Ngước nhìn những đóa hoa ánh sáng lung linh, tim Hồng Quân đập như trống dồn, hơi thở trở nên nhẹ bẫng như sương. Anh lướt mắt bao quát toàn cảnh một lượt, tìm kiếm trong mong mỏi.
Nhưng mà… Một phút. Hai phút. Ba phút. Mười phút. Hai mươi phút… Có thấy quái gì đâu?
Hồng Quân đóng sập cửa xe rồi đi thong dong dưới chân cầu. Chân hụt hẫng đá mạnh viên sỏi, đôi mày rậm cau lại bực bội, anh nở một nụ cười lạnh nhạt khinh bỉ chính mình:
– Đúng là dở hơi! Đúng là gạt người! Đồn đãi nhảm nhí! Mình là thằng ngốc mới đi tin… – Ánh mắt vô tình lướt qua góc khuất bên kia cây cầu, gần sát vị trí mình đang đứng, câu nói đột nhiên nghẹn ứ lại nơi cổ họng.
Tim Hồng Quân khựng lại một nhịp, máu trong mạch đông cứng, cả cơ thể như bị điện giật, tê rân. Thời gian đóng băng. Không gian ngưng đọng. Đôi mắt đen lạnh bàng hoàng mở to, dưới đáy võng mạc, một hình ảnh bé xíu hiện ra…
Gấu váy xanh dương phần phật bay, làn da trắng như trong suốt, mái tóc dài ngang lưng óng lên sắc nâu đen lạnh lẽo…giống như tinh linh của đất trời.
Người con gái đó…

Jully quay sang mỉm cười với cô gái đi cạnh mình:
– Sam, cậu với Rocky đứng đây đợi tớ chút nhé! Tớ vào tạp hóa này mua ít đồ rồi trở ra ngay!

Cô gái lạnh nhạt gật đầu, ngoan ngoãn dắt chú chó Rocky đứng nép vào vệ đường. Bàn tay lạnh khẽ khàng vuốt ve bộ lông trắng muốt của chú chó cao lớn thuộc giống Akita, cô gái đứng lặng như một bức tượng sáp, đôi mắt trống rỗng, vô hồn nhìn đăm đăm vào khoảng không vô định.
Một quả bóng tennis không biết từ đâu lăn nhanh qua trước mặt Rocky. Chú chó hai mắt sáng lên, nghịch ngợm lao theo quả bóng, chạy thẳng ra ngoài đường đầy xe cộ. Cô gái giật mình thảng thốt vì sợi dây trong tay đột nhiên bị kéo bằng một lực mạnh, cô mất đà lao xuống lòng đường.
TING! – Tiếng còi của chiếc xe For gầm rú, nó bắn thẳng về phía cô gái như một mũi tên. Cô gái thất thần, đứng trơ ra như phỗng, dáng người mảnh khảnh bị luồng ánh sáng từ đèn xe phủ trùm.
Trong tích tắc trống rỗng, cô nghe một tiếng thét.
Giọng ai quen thuộc đến độ thân thương. Trái tim vô thức thu lại ngạt thở.
Trong tích tắc trống rỗng, cô thấy một thân ảnh phủ lấy mình, mang theo hơi ấm quý giá của người nào đó…
– SAM! CẨN – THẬN!
Người thanh niên ôm lấy cô, vòng tay mạnh mẽ kéo cô vào lòng mình. Từng hơi thở đứt đoạn, run rẩy phả vào vành tai cô. Chiếc xe phóng vụt đi, sượt sát cả hai người. Anh ta gắt gao giữ chặt cô lại.
Thời khắc đáng sợ này, thời khắc mà cô suýt chút nữa đã bị tai nạn. Nhưng, lo sợ, hãi hùng, thảng thốt,… cô đều không có những cảm giác ấy. Cô chỉ cảm thấy một luồng khí ấm áp phủ trùm mình, quấn lấy mình. Cô chỉ cảm thấy…vô cùng thân quen…
Cô gái ngước mắt lên nhìn người thanh niên, đôi mắt trăng khuyết thu gọn từng đường nét yêu thương, nhung nhớ kia vào đáy võng mạc.
Trống rỗng…
Bàn tay cô vô thức đưa lên, chạm vào mặt anh. Như thực, như hư, như tỉnh táo, như ảo mộng…
Khóe môi run rẩy khẽ mấp máy, bật ra một thứ âm thanh trong suốt, mỏng manh tựa sương khói:
– Đỗ… Hồng… Quân…
Light Bridge không có thực, do tác giả hư cấu. Mượn ý tưởng từ cầu tình yêu Milvilo ở thành Rome – Italia.
“Hãy nhắm mắt lại và đếm đến mười, chậm rãi thôi, từng nhịp một, lắng đọng tâm hồn mình thật bình yên, lắng đọng trái tim mình thật dịu dàng. Rồi sau đó, hãy mở mắt ra và đón nhận điều kì diệu. Nếu khoảnh khắc bạn đếm đến mười và mở mắt ra là lúc cây cầu bừng sáng, bạn sẽ tìm thấy… tất cả những gì bạn đã từng đánh mất…”
Anh đã thử tin tưởng, thử đánh cược nỗi nhung nhớ của mình như bao lần khác, và lần này, anh thực sự tìm thấy cô. Bóng hình mảnh mai, trong suốt như tinh linh của đất trời.
Quân ngỡ mình đang mơ, anh cứ tưởng mình không tỉnh táo. Tim anh đập dồn nén những nhịp mơ hồ, không thực. Tâm hồn anh xao động dữ dội trong sự hồ nghi, những đợt sóng thần cuộn lên nhấn chìm mọi cảm xúc. Đó có phải là ảo giác? Đó có phải là một người nào khác?
Nhưng khi chiếc xe lao đến Sam, anh lại theo phản xạ mà hành động, không có một suy nghĩ nào hết. Bảo vệ cô là phản xạ của anh, là thói quen của anh. Thời khắc ấy, anh lao đến chỗ cô như một kẻ vô thức, anh không muốn nghĩ gì cả. Dù Light Bridge có là truyền thuyết, dù cây cầu ánh sáng có là viển vông, ảo tưởng, anh vẫn muốn đặt cược tất cả niềm tin của mình. Chỉ cần giữ được bóng hình ấy lại. Chỉ cần vậy thôi!
Giờ đây, Sam của anh đang ở trong vòng tay anh. Cô ấy đang đứng trước mặt anh. Cô ấy tồn tại, bằng da bằng thịt. Cô ấy không phải ảo giác.
Quân như không tin vào mắt mình, không tin vào cảm nhận của mình. Tất cả những gì anh đánh mất đã tìm lại được?
Phải rồi, tất cả của anh, chính là Sam. Tất cả những gì gọi là hy vọng, yêu thương, hạnh phúc mà anh dốc sức tìm kiếm trong suốt hai năm qua, chính là Sam. Tất cả sự tan vỡ, đau đớn, cô độc trong anh, chính là Sam. Tất cả tình yêu, sự quan tâm, sự hi sinh của anh… chính là người con gái đang đứng trước mặt anh ngay giờ phút này. Cao – Khiết – Sam!

Bịch! – Túi hàng thả mạnh xuống đất, những quả hành tây trong túi rơi ra ngoài, lăn loc lóc. Jully sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt. Người thanh niên này…
– Hồng … Quân … – Sam quay sang nhìn cô, nở nụ cười yếu ớt, khóe môi nhạt vô hồn khe khẽ mấp máy. Mắt Jully lại càng mở to hơn khi lắng nghe từng âm thanh đứt quãng của Sam – Quân… là … Quân…Hồng…Quân…
– Sam…cậu…? – Jully hai tay đưa lên che miệng đầy thảng thốt.
Tiếng nói tắt dần nơi cổ họng Sam, đôi mắt trăng khuyết từ từ khép lại, rồi cô ngất lịm đi trong sự kinh ngạc của cả hai người kia.

Cuộc đời mỗi người như một con đường. Con đường này có thể giao với những con đường khác. Có khi chỉ giao một đoạn ngắn, có khi lại giao một đoạn dài. Cũng có khi giao đến tận cùng.
Hồng Quân biết con đường cuộc đời mình sẽ giao đến tận cùng với ai. Anh biết rằng mình sẽ đồng hành với ai đến chân trời sự sống.
Tại bệnh viện…
– Bác sĩ! Tình hình của Sam thế nào rồi? – Jully sốt sắng hỏi.
– Là do chấn động mạnh về tâm lí thôi! Hiện tượng sốc nhất thời! Nghỉ ngơi khoảng vài ba tiếng sẽ tỉnh lại! – Vị bác sĩ theo dõi những thông tin trên tệp tài liệu mỏng, trầm giọng giải thích.
– Thật sự là không có gì? Thể trạng cô ấy ổn chứ? – Hồng Quân lo lắng.
– Vâng, sức khỏe vẫn ổn! – Bác sĩ khe khẽ gật đầu – Khi cô ấy tỉnh dậy thì cho cô ấy uống sữa nóng, sẽ thấy khá hơn đấy!
– Tôi hiểu rồi! – Jully cắn môi, dáng vẻ bứt rứt không yên.
Người bác sĩ trao đổi thêm một số vấn đề rồi rời đi. Hồng Quân quan sát người con gái nhợt nhạt nằm trên giường bệnh. Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn thanh tú, sinh động như xưa, chẳng thay đổi gì cả. Có chăng chỉ là một cảm giác mong manh và yếu ớt hơn… Cô ấy bây giờ thực sự rất mong manh.
– Có thể nói chuyện với tôi một lát không? – Đôi mắt đen sâu thẳm vẫn nhìn Sam, Hồng Quân khẩu khí bất cần, lạnh nhạt hỏi người bên cạnh.
– Không phiền! – Jully mỉm cười, đưa tay hất lọn tóc xoăn vàng óng ra sau lưng – Tôi cũng đang có hứng kể chuyện cổ tích cho ai đó!

Nhấp một ngụm trà Earl Grey thơm tho, Jully tư lự phóng tầm mắt ra khoảng trời tím thẫm bên ngoài, ngắm nghía những đóa hoa ánh sáng mềm mại bung nở trên đường phố Birmingham:
– Tại sao anh lại có mặt ở đây?

– Tham dự một hội thảo! – Quân khuấy khuấy ly cà phê đen nghi ngút khói, bình thản trả lời.
– Ý tôi là tại sao anh lại xuất hiện trước mặt chúng tôi ấy? Tại sao anh tìm thấy Sam? Vô tình ư?
– Vô tình? Tôi không tin vào hai chữ này. Chẳng có thứ gì vô tình cả. Định mệnh! – Vị cà phê đắng nhưng thanh thanh, đọng lại nơi đầu lưỡi – Nói ra cô sẽ cười tôi đấy! Tôi đã đứng trước Light Bridge và đếm đến mười!
– Thật sao? – Jully đập bàn cười lớn, đôi mắt xanh màu da trời sáng lên hứng thú – Người như anh mà cũng tin vào mấy lời đồn đãi ấy?
– Không tin, nhưng cứ đếm, chả ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới cả. Dù tôi không đếm thì Palestine và Israel vẫn đánh nhau hàng ngày mà!
– Quân! Lâu ngày không gặp biết nói đùa nữa cơ! Nói chuyện như trẻ trâu ấy! – Jully cười tít cả mắt.
– Tôi trẻ trâu xưa giờ! – Hồng Quân nhếch mép nở một nụ cười ruồi. Vẫn cái phong thái lạnh lùng và biết tiết chế ấy, nhưng dường như ở Hồng Quân đã có một sự thay đổi lớn. Cách giao tiếp của anh không thân thiện, nhưng cũng không hề gây khó chịu. Quân mang gương mặt của một doanh nhân ưu tú, của một người sống chỉ vì công việc, từng lời nói đều mang tính xã giao, thái độ rất điềm đạm. Đáng lẽ ra lúc này anh phải tức giận bừng bừng mới đúng. Một người bình thường khó có thể kiềm chế được trong hoàn cảnh thế này. Thời gian, quả là đã tôi luyện thành công một con người có thể che đậy hoàn toàn nội tâm, cảm xúc của mình.
– Trái đất đúng là hình tròn ha! Chạy đường nào rồi cũng gặp nhau! – Jully nhún vai, giọng cô trở nên nhẹ bẫng – Chúng tôi đã rất nhớ anh…
– Kể chuyện cổ tích cho tôi nghe được rồi đấy! Chuyện của hai năm trước. Chuyện của Sam…
– E hèm! – Jully hắng giọng một cái, cô ngồi thẳng dậy, hai mắt nheo nheo kì bí – Cháu yêu, giờ bà sẽ kể cho cháu nghe một câu chuyện hay ho nhất quả đất (bà may mắn được làm nhân vật phụ trong đó). Chuyện là thế này. Ngày xửa ngày xưa, xưa chưa có rừng núi, chưa có quả đất, chưa có bà…

Cuộn băng quá khứ được tua lại. Một đêm của ba năm về trước…
Trong cái đêm Jang đưa Sam trở về từ một quán bar trong tình trạng say khướt, giữa anh và Jully đã có một cuộc nói chuyện.
– Jully, mọi quần áo Sam mặc, giày dép Sam mang đều do đích thân em chọn mua đúng không?
– Vâng, có chuyện gì sao?
– Những đôi giày nào Sam thường sử dụng nhất chắc em biết rất rõ.
– Tất nhiên rồi!
– Vậy anh nhờ em chuyện này! – Jang lôi từ chiếc cặp da của mình ra một mớ những con chip vi mạch bé xíu rồi đưa cho Jully, cẩn thận dặn dò – Gắn chúng vào tất cả giày của Sam. Khéo léo một chút, đừng để cho cô ấy phát hiện!
– Tại sao phải làm vậy, Hải Đăng? – Cô nghi hoặc, không hiểu ý định của anh – Chức năng của những con chip này là gì?
– Anh có dự cảm Sam sắp làm một việc điên rồ gì đó. Tối qua anh thử hack máy của hai hacker thân tín của Sam, anh phát hiện ra một sơ đồ điện tử. Là cấu tạo bom thư! Được lưu trữ trong tài liệu mật của Kaylee Rosent. Anh không tin tưởng Sam. Cô ấy sẽ không bao giờ trả thù một cách đơn giản. Anh có cảm giác cô ấy sẽ hành động dại dột. Anh không tin Sam có thể đứng vững sau khi trả thù. Cô ấy có thể…trả thù cả bản thân mình nữa! Cô ấy có thể… quay lại cắn xé chính mình! – Jang lãnh đạm giải thích, từng câu chữ khiến Jully cứng người trong kinh hãi.
– Nói vậy là…anh sợ Sam…tự sát? – Jully run rẩy, hai mắt mở to bàng hoàng.
– 99% cô ấy sẽ làm vậy. Anh hiểu Sam! Cô ấy sẽ không tha thứ ình đâu Jully ạ! Em rất thân với Sam, em hiểu cô ấy luôn ám ảnh về những mặc cảm của mình chứ? Một con người như Sam, dù không làm gì sai nhưng lúc nào cũng cảm thấy tội lỗi. Em nghĩ, một kẻ luôn muốn trừng phạt mình sẽ để yên cho bản thân sao?
– Vậy những con chip này…
– Là thiết bị định vị loại thông minh nhất. Anh biết cô ấy khi bắt đầu hành động sẽ ngắt hết mọi tín hiệu của mình. Sam sẽ không để bất kì ai có thể đoán được cô ấy ở đâu, cố tình hủy bỏ tung tích của bản thân. Tự biệt riêng ra, và tự chiến đấu một mình. Cô ấy muốn bắt đầu một mình và kết thúc mọi thứ…cũng một mình!
– Anh dùng nó để theo dõi Sam?
– Để cứu cô ấy! – Jang hạ giọng bí ẩn – Trách nhiệm của một người anh trai chính là như vậy!

Vậy ra cái bóng đen Sam mập mờ nhìn thấy lúc nửa tỉnh nửa mê kia chính là Jang Brown. Cô cứ ngỡ đó là Tử thần. Cái cảm giác chơi vơi, nhẹ bẫng giữa không trung khiến cô cứ ngỡ mình đã chết và thần Chết đang mang mình đi. Nhưng không phải…là Jang đã bế cô lao ra khỏi tòa nhà mười chín tầng kia. Khi hai người thoát ra ngoài an toàn, bom mới nổ. Sam được cứu sống. Chính nhờ Jang mà mạng sống của cô đã được giữ lại.
Trong đêm đó, Jang đưa Sam đến một bác sĩ giỏi bậc nhất Trung Quốc để kiểm tra vết thương. Gãy xương vai và gãy xương ống quyển, mất máu do bị thủy tinh đâm cắt, lại nén chịu cơn đau đầu khủng khiếp đang dày vò từng sợi dây thần kinh. Sam lâm vào tình trạng hết sức nguy kịch. Dấu hiệu hồi tỉnh của cô vào một tuần sau đó quả thật là phép màu. Thượng Đế đã ném vào sinh mệnh của Sam thêm một thanh củi. Cô sống sót…
Jang đặt vé máy bay, rồi cùng Jully đưa Sam sang Anh. Chuyến đi lần này là vĩnh biệt Trung Quốc, một đi không trở lại. Phải mang Sam rời đi thật xa khỏi nơi nguy hiểm ấy, phải phá vỡ quá khứ của Sam, phải tạo cho Sam một cuộc sống mới. Một cuộc sống không vết nhơ, một cuộc sống được bảo vệ, yêu thương và bù đắp. Phải khiến Sam quên đi hoàn toàn việc bản thân cô đã từng ở trên mảnh đất này, giết chết kí ức của cô. Dù phải bỏ lại rất nhiều thứ quan trọng, nhưng để bảo vệ Sam, phải chấp nhận đánh đổi. Dù có là Hồng Quân hay Tiểu Mạn, những người quan trọng với Sam đến đâu, cũng phải chấp nhận gạt đi trong quên lãng.
Sam được điều trị tại Anh trong một thời gian dài, đến khi các vết thương trên người được khỏi hoàn toàn và thể trạng trở lại mạnh khỏe bình thường. Tuy nhiên, không như chẩn đoán ban đầu của bác sĩ về việc Sam mất trí nhớ chọn lọc tỷ lệ 80%, một sự cố đã xảy ra.
Sam không mất trí nhớ, cô hoàn toàn tỉnh táo và ý thức được những việc mình đã làm. Ký ức của cô không bị gián đoạn. Những mảng quá khứ tang thương kia luôn sống trong tiềm thức của Sam và hủy hoại cô. Bóng tối ký ức quấn lấy Sam, ám ảnh Sam, đẩy cô vào tình trạng trầm cảm rất nặng. Chúng ăn mòn sự sống của cô, tổn thương cô. Những ám ảnh cũ, mới chồng chéo lên nhau, nhấn chìm Sam trong dằn vặt, khổ sở.
Sam thu mình lại, không chịu tiếp xúc với bất kì ai, lúc nào cũng giam mình trong phòng. Cô từ chối mọi mối dây liên hệ và từ chối mọi hành động giao tiếp với thế giới xung quanh. Như một cái xác không hồn, như một pho tượng không cảm xúc, Sam lúc nào cũng im lặng, lúc nào cũng lạnh lẽo.
Cô không hề nói chuyện, dù đó có là bố Aiden, là Jully hay là Jang, cô cũng đều không nói chuyện. Từ khi tỉnh lại đến tận bây giờ cô vẫn chưa một lần mở miệng. Im lặng, vô cảm, lạnh nhạt. Giống như một người không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì. Giống như một người câm lúc nào cũng náu mình trong bóng tối. Phải! Ai cũng nghĩ cô bị câm, ai cũng nghĩ cô vĩnh viễn không nói chuyện được nữa. Trầm cảm rất nặng.
Jully đã phải cực kỳ khó khăn mới thuyết phục được Sam dắt Rocky ra ngoài đi dạo mỗi tuần một lần để thay đổi không khí. Bố Aiden đã luôn ở bên cạnh Sam để tập cho Sam tâm sự qua âm nhạc, Sam không nói ra miệng thì cũng phải tìm một phương tiện khác để giãi bày cảm xúc. Nếu không, sẽ không còn cách nào cứu vãn được cô nữa. Nhưng Sam không hề cởi mở, dẫu chỉ một chút, cứ mãi như tượng sáp, cứ mãi câm lặng…

– Thế nhưng…ban nãy cô ấy…gọi tên tôi? – Tách cà phê đã cạn, Hồng Quân cảm thấy vị đắng lan tỏa khắp cơ thể, xuyên thấm vào từng ngóc ngách nhỏ nhất. Hàng mi dày của anh chùng xuống, nhè nhẹ rung tựa hồ đang phải kìm nén một dòng cảm xúc xót xa, đau đớn dâng lên như những cơn sóng thần. Cái then chốt bình tĩnh trong anh đang bị tung phá dữ dội.
– Phải! Tôi không thể nào tin vào tai mình! Sam quả thật đã gọi tên anh, lặp lại rất nhiều lần! Hồng Quân! Anh là kì tích! – Jully hai tay đan chặt lấy nhau vẻ sốt sắng – Người đầu tiên có thể khiến Sam của tôi mở miệng. Phục sát đất nha!
– Tiếng nói của cô ấy…mỏng manh, yếu ớt như sương! – Văng vẳng bên tai thanh âm trong trẻo, ấm áp của quá khứ, trái tim Hồng Quân lặng đi một nhịp trống rỗng, mất mát…Người con gái anh yêu quả thực đã chịu đựng quá nhiều. Chịu đựng đến mức hủy hoại cả bản thân mình. Anh có thể cảm nhận được trái tim chằng chịt sẹo của cô ấy không giây phút nào là không nhói lên đau đớn, tâm hồn yếu đuối của cô bị những ám ảnh và tổn thương phủ trùm.
Im lặng suốt ba năm qua, như một người câm. Tự thu mình lại và gặm nhấm nỗi đau đớn, dằn vặt. Từ chối giao tiếp với thế giới xung quanh để trốn tránh sự tổn thương,…
Tim Hồng Quân bất giác nhói lên một nhịp quặn thắt, tâm can anh cay đắng… Người con gái anh yêu, thế giới của anh, tất cả yêu thương, hạnh phúc của anh… đã phải khổ sở, cô độc biết nhường nào…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.