Vai Diễn Định Mệnh

Chương 70: TRẢ THÙ!


Bạn đang đọc Vai Diễn Định Mệnh – Chương 70: TRẢ THÙ!


Trời tối rất nhanh. Cuồng phong nổi lên, gió rít mạnh mẽ xô nghiêng ngã các tán cổ thụ, cơn mưa lạnh lẽo cuối thu bắt đầu trút những hạt đầu tiên. Mảnh trăng cuối trời dường như sắc hơn bình thường, xám lại kiêu bạc.
Người thanh niên đứng dưới trụ đèn đường, ánh sáng yếu ớt chảy dài trên bờ vai mảnh khảnh, đổ xuống lòng đường cái bóng nhạt nhòa, héo úa.
Chiếc xe thể thao màu bạc lao đến như một mũi tên, bất ngờ phanh kít lại trước mặt hắn. Từ trong xe, chàng trai cao lớn có hai tay chạm trổ đầy hình xăm bước ra, kính cẩn mở cửa xe mời hắn ngồi vào:
– Cô chủ! Mọi thứ đã sẵn sàng!
– Tốt! – Gia Nguyên gật đầu ngồi vào phía sau xe.
Ghế trước mặt là Kaylee, mái tóc đỏ rực xõa hờ trên vai tựa như màu của máu. Cô gái nhìn vào gương chiếu hậu, nở một nụ cười nửa miệng quyến rũ, chất giọng khàn khàn cất lên, phảng phất trong không gian mùi thuốc lá:
– Mã kích hoạt của bom thư là 3775629!
– Tôi biết rồi! – Gia Nguyên thì thầm, mắt lơ đễnh liếc ra khung cảnh mịt mùng bên ngoài, làn hơi lạnh ngắt theo hơi thở phả ra rất nhẹ, phủ lên mặt kính cửa xe thành một màn sương trắng – Edward, nắm rõ địa chỉ của Dương Thái Minh rồi chứ?
– Vâng! – Edward khẽ gật đầu.
– Bắn – chết – hắn – cho – tôi! Một viên vào sọ, một viên vào tim!– Từng tiếng một vang lên lạnh thấu xương, Gia Nguyên siết chặt tay, bật ra những âm thanh răng rắc gai người –Bằng mọi giá phải ÁM SÁT được hắn!
– Giao cho xạ thủ số một Anh Quốc thì Dương Thái Minh không thể nào còn đường sống được. Tận số lão ta rồi! – Kaylee nghiêng đầu quay ra cửa rít một hơi thuốc lá.
Làn khói mờ đục phả vào không gian.
Tận số? Đúng vậy!
Trái tim Gia Nguyên dường như không còn đập, từng sợi tơ máu, từng thành mạch tế bào đông cứng lại theo những suy tính lạnh ngắt trong não. Trái tim này, chết đi! Đừng rung động vì bất cứ điều gì nữa!
Đêm nay, hắn sống bằng hơi thở của quỷ, bằng linh hồn của quỷ.
Đêm nay là đêm của… Tử Thần!

Kaylee thực hiện một loạt thao tác, bàn tay thon dài chạy như múa trên bàn phím laptop. Màn hình hiện ra một biểu tượng đỏ rực như máu – ATTACK … Cô quay sang nhìn Gia Nguyên, gật đầu:
– Tôi đã hack xong hệ thống camera của chúng!
– Bắt đầu thôi! – Gia Nguyên lặng lẽ ngắm nhìn đạn đã được nạp vào vòng xoay của những khẩu súng giảm thanh. Sử dụng kẹo đồng là thú vui của kẻ giết người. Kẻ giết người thích chơi súng, dùng viên kẹo đồng lấy đi mạng sống của anh, dùng tài thiện xạ để giết chết anh. Hắn không phải là một tay thiện xạ, nhưng, kẻ đó giết anh thế nào, hắn sẽ trả lại đúng như thế.
Hắn bước ra khỏi xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà mười chín tầng. Tầng mười chín, căn phòng số năm đang đợi hắn.
Nợ máu phải trả bằng máu! Phản bội phải trả bằng cái giá của phản bội! Lừa dối phải trả bằng cái giá của lừa dối!
Giờ đã điểm!
Đêm nay, hắn sẽ tự tay mình chấm dứt tất cả. Gia Nguyên khoác lên mình bộ áo của… Tử Thần… Khóe môi hắn vẽ ra một nụ cười lạnh ngắt đến vô tình.
Rất lâu rồi. Sự sống mòn mỏi của hắn, chỉ đợi thời khắc này thôi.
Khung laze quét qua mặt thẻ bạc một lượt rồi kêu bíp, màn hình cảm ứng xanh sáng lên, yêu cầu xác nhận dấu vân tay. Người thanh niên áp bàn tay mang găng đã chuẩn bị sẵn dấu vân tay của Phong, cánh cửa sắt liền tự động mở ra. Hắn bước vào, tiếng đế giày chạm trên nền đá hoa cương nghe khô lạnh. Khách sạn này chia thành rất nhiều khu. Khu dành cho khách được biệt riêng ra với khu bí mật hắn đang ở . Muốn ra vào khu này đây phải có thẻ bạc nội bộ do chính DM cấp. Thẻ bạc hắn đang sử dụng là của Phong – một thành viên thuộc tổ chức mà Kaylee đã cướp được. Với tư cách quang minh này, người thanh niên ung dung tiến vào trụ sở đầu não của DM.
Hắn tiến đến chỗ thang máy, định ấn mũi tên đỏ lên tầng trên, nhưng một giọng nữ truyền đến làm hắn thoáng khựng lại:
– Chưa xuất trình thẻ đã vội đi đâu?
Người thanh niên lãnh đạm xoay lại, nhìn người phụ nữ đang ngồi ở một bàn văn thư sát đó. Ánh mắt sắc sảo của người phụ nữ đảo qua hắn một lượt, đôi mày lưỡi mác cau lại nghi hoặc:
– Thư kí mới?
Hắn im lặng. Người phụ nữ đứng dậy, đến chỗ hắn, lại đánh giá hắn một lần nữa:
– Sao không trả lời? Cậu là thư kí mới? Băng đeo tay của thành viên đâu?
– Không có băng đeo! Chỉ có thứ này!
Bất ngờ. Một vật gì đó áp vào trán người phụ nữ, lành lạnh. Ả ta cứng người, hai mắt mở to trân trối nhìn nụ cười nửa miệng ma quỷ của người đối diện:
– Kẻ nào chạm mặt tôi đêm nay, đều sẽ được tặng nó! – Một khối kim loại nhỏ xíu lao phụt ra từ họng khẩu súng giảm thanh, xuyên thẳng qua lớp xương sọ, đâm toạc đầu rồi bắn ra ngoài, găm phập vào tường.
Chàng trai trẻ thu khẩu súng lại, lãnh đạm bước vào cửa thang máy đang mở. Phía sau lưng hắn, có tiếng người đổ rạp xuống nền. Khe cửa chậm rãi thu hẹp lại, hắn lạnh lùng nhìn hình ảnh người phụ nữ kia khuất dần. Hai mắt ả trừng trừng nhìn hắn, giữa trán xuất hiện một lỗ trống hoác. Máu tươi tuôn trào…
Tầng mười chín…
Cửa sổ để mở, gió luồn vào, rít mạnh, gào rú, mang theo những giọt mưa lạnh tạt vào khung kính. Người thanh niên nhắm mắt, thư thả dựa mình vào thành ghế. Tận sâu trong trực giác nhạy bén, anh cảm nhận được những bước chân xa xôi của ai đó. Khóe môi nhạt khẽ nhếch, một âm thanh lạnh ngắt vang lên, tựa hơi thở của ma quỷ:
– Cô ấy đang đến…


Từng bước lạnh lùng thả trên hành lang sâu hun hút, đế giày boot da điềm tĩnh chạm vào mặt sàn đá hoa cương. Sam tiến đến căn phòng số năm. Cô biết phía sau cánh cửa kia là ai?
Chạm tay vào nắm cửa, cô nhẹ nhàng xoay nó. Cửa không khóa. Như một sự chờ đợi sẵn. Như một sự nghênh tiếp…
Sam bước vào trong, đóng cửa lại. Cạch. Bây giờ thì đã khóa. Một không gian ngay lập tức được biệt riêng ra. Không gian của yên lặng. Không gian của hai con người. Và không gian của…sự đánh cược về cái chết!
– Đến rồi sao? – Người thanh niên ngồi xoay lưng lại phía Sam, chất giọng trầm lạnh vang lên phá tan sự tĩnh lặng. Chỉ nhìn từ đằng sau nhưng thần thái băng lãnh, uy linh toát ra cách mạnh mẽ, hoàn toàn trấn áp người khác. Từ khuôn miệng cân chỉnh kia, một vòng khói thuốc lá trắng đục nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí. Xa lạ.
– Đợi lâu không? – Hàng mi dày của Sam chùng xuống, che khuất sắc xanh biếc của băng giá ngàn năm.
– Rất lâu! – Sam nghe thấy ý cười trong giọng anh. Người thanh niên xoay lại. Một luồng điện chạy dọc cơ thể khiến Sam bất giác rùng mình. Đôi kính gọng bạc mọi khi đã tháo ra và cô nhìn thấy ánh mắt thật sự của anh. Tựa như … hố địa ngục, sâu không đáy. Màn sương dày vươn tỏa, sự tăm tối và chết chóc hòa quyện vào nhau, cô đặc nên đồng tử…Vô cùng đáng sợ – Ngay từ đầu đã đợi!
Minh Kha nhìn cô, nhếch môi nở một nụ cười kiêu bạc :
– Chào mừng Cao Khiết Sam!
– Rất tiếc! Tôi phải nói lời tạm biệt anh! – Hơi thở Sam phả ra lạnh lẽo cực độ. Súng lên nòng, cô chĩa thẳng vào anh.
Minh Kha cười nhạt vẻ bàng quan, mày nhướn lên khiêu khích:
– Nào! Bắn đi!
– Anh nghĩ tôi không dám? – Sam đanh mặt lạnh lùng, gằn từng chữ – Tôi sẽ giết anh! Ngay – bây – giờ!
Âm thanh băng lãnh vừa tuột khỏi cổ họng Sam, một viên đạn lao phụt khỏi nòng súng, thẳng về phía đối diện.
Xoẹt! – Tiếng va chạm vang lên rất mảnh, cắt ngang một cơn nhói da thịt.
Minh Kha vẫn đứng yên, không hề động đậy. Anh nhếch môi cười, lấy khăn mùi xoa từ túi trên áo vest lau nhẹ má, nơi viên đạn vừa sượt qua, cắt một đường, máu ngập ngay lên miệng vết thương. Giọng nói bình thản đến vô tư:
– Đã bắn thì phải nhắm chính xác. Tay run như vậy… em sợ làm tôi bị thương sao?
Đoàng! – Viên đạn thứ hai sượt qua tai Kha, đâm thủng một lỗ trên tường phía sau.
– Bắn vào đây này! – Tay anh chỉ vào tim, nụ cười trên khóe môi Kha càng sâu thêm.
Sam trừng mắt, tiếp tục nổ đạn. Trật. Một viên nữa. Trật. Thêm một viên nữa. Vẫn trật.
Dương Minh Kha không ngần ngại đứng dậy tiến đến chỗ Sam. Ý cười nơi khóe môi kiêu bạc ngày càng đậm, cho đến khi mũi súng chạm vào ngực anh, ngay vị trí tim anh, anh mới cúi xuống, khẽ thì thầm vào tai Sam, nhẹ nhàng, pha chút khích bát:
– Bắn đi! Cô gái của tôi! Em còn do dự điều gì? Em không phải muốn giết tôi ngay lập tức sao?
Tay Sam đúng là đang run rẩy, nó phản nghịch lại sự điều khiển của khối óc ngập hận thù, ngón đặt ngay cò súng như đông cứng lại, không cách gì bắn được. Cơ thể Sam đang phản lại sự tỉnh táo, lí trí của cô. Chúng không nghe lời cô. Chúng do dự.
Hơi thở Kha phả vào mặt Sam. Lạnh buốt. Sam cứng người, không thể cử động được, bàn tay đang nắm lấy khẩu súng run lên bần bật, máu trong huyết quản của cô như đông lại.
– Sao anh…có thể…đối xử với tôi…như thế? – Môi Sam run lên, một cảm giác đau đớn bất chợt tung phá, dâng trào, nghẹn ứ nơi cổ họng. Lớp vỏ mỏng manh bao bọc lấy trái tim thời khắc ấy như rách toạc ra. Quặn thắt.
– Tôi đối với em không tốt sao? Làm đau em? Đánh em? Hay nói những lời lạnh lùng với em? – Kha nhẹ nhàng vuốt ve tóc Sam, mỉm cười ôn nhu.
– Tại sao…lại lừa dối tôi? Tại sao…lại đùa giỡn tôi? Tại sao…ngay từ đầu không ra tay giết chết tôi đi? Anh sớm đã biết tôi không phải Gia Nguyên. Anh sớm đã biết tôi trở về để trả thù cho anh ấy. Anh sớm đã biết sẽ có ngày này. Tại sao…còn đóng kịch trước mặt tôi? – Có thứ gì đó đắng chát vướng nơi cổ họng, khiến âm thanh đứt quãng. Thở đã là một sự khó khăn. Nói là một cực hình. Từng tiếng vang lên đau đớn.
Bàn tay Kha ve vuốt bầu má Sam, ngừng lại nơi đôi môi mềm đang run rẩy đến tê tái, mân mê chạm vào:
– Vì yêu em! Lí do thế có được không? Hay…em muốn tôi thừa nhận rằng tôi rất thích thú xem cái cảnh em đâm đầu vào lửa? Tôi thích chơi với một quả bom hẹn giờ?
– Độc ác! Tàn nhẫn! Tôi… quá ngu ngốc! Thật quá ngu ngốc! – Hai hàm răng Sam nghiến lại.
– Đúng! Em rất ngốc! Tin kẻ thù của mình, mến kẻ thù của mình, sẵn sàng lao vào nguy hiểm để bảo vệ kẻ thù của mình. Quả thực rất ngốc!
– Anh – phải – trả – giá! – Sam nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
– Nói tôi nghe… em thì làm được gì? – Minh Kha phả một hơi phảng phất mùi thuốc lá khô lạnh vào tai Sam, đầy băng lãnh và kiêu ngạo – Em biết là em không thể nào chống lại tôi! Em chỉ là một con rối! Không – hơn – không – kém!
Một cảm giác tựa như vết cắt sượt qua không khí. Chớp mắt, Sam giật mình nhìn xuống bàn tay mình đang nắm hờ.
Nó trống rỗng …
Súng…
Khóe môi lạnh của anh khẽ nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng đáng sợ. Kha ném mạnh khẩu súng đã cướp được từ tay cô qua cửa sổ. Anh nhìn cô, bình thản nhún vai một cái:
– Tôi lỡ tay!
Sam cúi gằm mặt, bàn tay siết chặt lại, trong đôi mắt trăng khuyết, những đợt sóng thần giận dữ dâng lên, nhấn chìm mọi sự chịu đựng và tự chủ. Anh ta đang khiêu khích cô.
Người ta nói rằng, khi một người mất đi tất cả, khi một người bị dồn đuổi đến bước đường cùng, khi một người bị đẩy vào ngõ cụt, cũng là lúc … họ trở nên nguy hiểm nhất. Con thú nào khi bị thương cũng đều trở nên hung hãn vô cùng. Những cảm xúc dồn nén, những nín chịu và tổn thương vốn bị kìm hãm tận đáy lòng bỗng chốc phá tung cả khóa, quấn lấy nhau, đồng loạt nổ tung.

Cô là một võ sinh Taekwondo. Cô là một võ sinh nữ 19 tuổi đầu tiên thuộc top mười tại Birmingham – Anh đạt huyền đai tứ đẳng. Và cô không sợ ai cả. Cô không sợ anh. Cô sẽ đánh bại anh. Trên sàn đấu cô đã hạ gục không biết bao nhiêu đối thủ. Sàn đấu sinh tử này, cô cũng sẽ đo ván anh. Dương Minh Kha chẳng là gì cả. Chẳng là cái thá gì cả…
Súng là đồ chơi của kẻ giết người. Nhưng không phải kẻ giết người nào cũng dùng súng. Cô còn có vũ khí của riêng cô.
Sam ngước mắt nhìn nụ cười thách thức của anh, khóe môi của cô bặm lại thành một đường thẳng lạnh giá. Lùi lại một bước, chớp mắt, Sam lao vụt đến, xoay người, tung một cú đá xoáy vào anh, lực chân phát ra mạnh xé gió.
Có thứ gì đó từ sâu thẳm cuộn lên dữ dội, sự phẳng lặng ban đầu đã bị phá vỡ, màu xanh băng giá hòa vào sắc đen cô tịch, tăm tối khiến cho cái nhìn của cô như cơn cuồng phong, xoáy thẳng vào kẻ trước mặt. Thứ cảm xúc nãy giờ được kìm nén trong lòng cô đang gào thét, phút chốc trào lên và bung tỏa, dòng máu lạnh nhạt trong huyết quản bỗng sôi sùng sục. Con ác thú cựa mình thức giấc.
Chân Sam giáng xuống vai anh. Minh Kha nhẹ nhàng lách mình. Rầm! –Bàn rung lên, mặt kính trên bàn làm việc vỡ tan kéo theo một tràng âm thanh sắc nhọn xuyên toạc không gian. Sam gầm một tiếng, nhảy phóng lên, nhằm ngực Minh Kha đá thẳng vào.
Cú đá lại rơi vào khoảng không trống rỗng. Minh Kha tựa như tia chớp, lách mình ra phía sau Sam, khẽ thì thầm kiêu ngạo vào tai cô:
– Em có võ sao? Thú vị đấy!
Sam xoay người, chưa kịp động thủ, hai tay đã bị anh khóa chặt lại, chất giọng vẫn bình thản, áp lực vẫn nhẹ tênh như không:
– Để tôi đoán thử! Là đai đen tam đẳng? À không, tứ đẳng?
– Anh câm miệng! – Sam gằn giọng phẫn nộ, chân phát hết lực dồn vào một cú đá ngang. Trúng vai Minh Kha.
Anh mất đà lùi lại một bước, vai khẽ nhói lên. Đôi mắt của Kha dần dần sẫm lại, từ nơi tối tăm sâu thẳm đó, một luồng ánh sáng nhạt phát ra, tràn ngập sự chết chóc:
– Không muốn đùa nữa sao? Chiều ý em vậy!
Kha cởi chiếc áo vest quẳng xuống ghế sofa, anh tiến lên, từng bước điềm tĩnh đến lạnh lùng. Thần thái của một con báo. Sam đanh mặt lại, vọt lên cao, rồi phóng thẳng xuống trong chớp mắt tựa như đại bàng núi. Lực toàn thân dồn vào chân, xé toạc không khí, tung vào lồng ngực Minh Kha một lực dội cực mạnh.
Bộp! – Sam trợn mắt, cả thân thể phút chốc cứng đờ.
Bàn chân cô nằm gọn trong lòng bàn tay Minh Kha.
Lực mạnh thế mà anh đến một chút nhúc nhích cũng không hề có, vững như đá tảng, tay lạnh lẽo siết lấy chân cô. Những đường gân xanh nổi dần trên mu bàn tay anh khi các ngón siết lại tàn nhẫn. Sam cau mày đau đớn, cảm giác như chỉ cần Minh Kha mạnh tay chút nữa thì xương của cô có thể vỡ vụn ngay tức khắc. Khóe môi của Kha cong lên, vẽ ra một nụ cười nhạt :
– Em nghĩ em có thể đối đầu với tôi thật sao?
– Anh chẳng là gì cả! – Sam gầm lớn, chân còn lại móc lên đá bật tay anh ra. Cô phóng đến như tia chớp, vai thu lại dồn toàn lực vào chân, giống như một nét vạch cứng cáp, khuấy đảo luồng không khí cuồn cuộn. Một cú đá xoáy tung ra sôi trào tinh lực.
Minh Kha như màn bụi khí phút chốc vụt tan trước mắt cô. Rầm! – Âm thanh chấn động vang lên dưới đòn của Sam làm rung chuyển cả không gian, chiếc ghế sofa đập xuống nền, thành ghế gãy đôi, đệm và gối dựa văng mạnh vào góc phòng. Hụt rồi!
Tích tắc. Sam theo phản xạ liền xoay người lại, nhưng đồng tử cô chợt giãn rộng, thu gọn hình ảnh một cái bóng đen như cắt lao đến. Chân Minh Kha từ trên giáng thẳng xuống. Tàn nhẫn rạch ngang không gian một đường, tựa hồ được thiết kế tinh vi, không lệch một li một nét. Sam chỉ biết thất thần. Sức mạnh kinh khủng đó… giống như âm thanh cực đại vang vọng trong khe núi, tầng tầng lớp lớp… tung phá thẳng vào cô…
Bịch…! – Chẳng khác gì một con rối vải, cơ thể Sam từ trên không rơi xuống, mềm nhũn ngã nhoài ra tấm thảm lớn… Rắc… xương vai của cô vụn vỡ. Một cảm giác đau đớn như dòng điện cường độ mạnh truyền từ vai lan đi khắp cơ thể.
Chỉ với một đòn của anh, rất nhẹ nhàng, bình thản, tĩnh tại, cô đã bị trọng thương. Sức mạnh của anh thực sự…quá đáng sợ.
Sam thở dốc, tay run run ôm lấy bả vai, mặt trắng nhợt vì đau. Minh Kha vừa đá vào huyệt chính trên vai Sam. Anh biết yếu điểm của đối thủ mà không tốn một giây thăm dò. Đau quá…
– Taekwondo của em còn non nớt lắm Sam ạ! Có muốn tôi dạy thêm cho em vài chiêu không? – Minh Kha ngồi xuống trước mặt Sam, nhếch môi cười lạnh, tay nhẹ nhàng lau đi tầng mồ hôi trên trán cô.
Cô nghiến răng, cố kìm nén cơn đau lại, chống tay ngồi lên rồi lảo đảo đứng dậy. Từng tiếng một phát ra từ đôi môi nhỏ cực kì sắc lạnh:
– Đòn vừa rồi chẳng thấm thía gì cả! Anh đừng vội kiêu căng!
– Ha! – Minh Kha bật cười – Sắc mặt của em đang nói điều ngược lại! Muốn tiếp tục sao? Tôi không phiền!
Sam lại lao vào cuộc chiến, sự kiêu ngạo ban đầu trong tâm tưởng cô đã bị Minh Kha đánh tan tác. Cuộc chiến này… không cân sức. Kẻ bất lợi lại chính là cô.
Cả hai bên đều ra đòn liên tục, chớp nhoáng, mạnh mẽ. Sự phẫn nộ của Sam sôi lên sùng sục, tấn công mãnh liệt, rạch nát không gian, tựa như núi lửa phun trào với dòng nham thạch cuồn cuộn không ngừng nghỉ. Ngược lại, Minh Kha lại nhẹ nhàng, tĩnh tại, hững hờ như nước, những đòn của Sam anh tránh đi cách nhẹ bẫng, không có một áp lực nào, vô cùng bình thản, vô cùng thong dong, nhưng cũng vô cùng…đáng kinh sợ…
Phập! – Một cú đá tựa ngàn cân của Minh Kha tạt thẳng vào lồng ngực Sam, hất cô văng ra một khoảng xa, trượt dài trên nền đá hoa cương lạnh lẽo. Sam thực sự không thở được, hai lá phổi co rút lại thiếu dưỡng khí, từ khóe môi nhạt thếch đang run rẩy, một ngụm máu đỏ đặc từ từ trào ra, loang lổ trên nền trắng, vẽ ra những hình hài méo mó như một minh chứng rõ ràng cho việc cô không hề xứng đáng để làm đối thủ của Minh Kha. Sam cay đắng nhắm mắt, môi run lên như cố gắng kiềm chế nỗi đau đang lan tỏa trong từng ngóc ngách cơ thể mình. Bất lực. Không thể nhúc nhích nổi. Tệ hại…
– Tôi đã khuyên em là đừng đối đầu với tôi! – Minh Kha nhướn mày nhìn xuống, anh đạp lên tóc Sam, hơi thở anh buốt giá, xoắn xuýt theo nụ cười ma quỷ tạo nên một âm thanh trầm đặc – Ngốc nghếch giống hệt Cao Gia Nguyên! Máu của hắn… tanh – tưởi, đáng – ghét, hệt như thế này!
Từng chữ một tàn nhẫn rót vào tai Sam làm cô cứng người. Hơi thở của cô đông lại. Tự dưng trong tiềm thức, một khung cảnh chắp nối từ những mảnh ghép vụn vỡ, chạy qua tâm trí Sam…
Cô thấy… Gia Nguyên bị bọn người mặc vest đen đánh ngã xuống nền. Cô thấy… khóe môi anh rách tươm, nhòe máu. Cô thấy… mắt anh ngấn đỏ, bất lực, chịu đựng. Cô thấy… anh khó nhọc thở, hai tay ôm lấy ngực quặn đau. Cô thấy… anh ngước lên nhìn người thanh niên trước mặt bằng tất cả sự thất vọng, tổn thương. Cô thấy… Minh Kha băng lãnh chĩa súng vào anh, nhếch môi cười…
Sam nghe những tiếng đạn vang lên nối tiếp nhau, xâu xé cơn mơ. Một tiếng nói gầm gừ, dữ dội vọng ngược từ bên trong: “ Giải phóng Ta! Mi hãy để Ta thức dậy! Đã đến lúc để Ta thức dậy!”. Đôi mắt đang lừ đừ của Sam bất giác mở to, những vòng tròn sóng biến mất, để lộ ra một hố sâu hun hút không thấy đáy. Tận sâu thẳm, sự tối tăm hòa vào máu, sôi lên sùng sục. Tay Sam vô thức siết lại, bật ra những tiếng kêu răng rắc gai người. Mọi cảm giác đau đớn phút chốc đều biến mất, nhường chỗ cho thứ sức mạnh không có tên gọi.
Sam ngừng thở, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Minh Kha, từ khóe môi đang nhầy nhụa máu vẽ ra một nụ cười… quỷ dị. Cô lau máu trên miệng, các cơ trong người căng cứng lại, có cái gì rân rân như điện chạy loạn khắp cơ thể.
Đúng vậy, vị của máu… tanh tưởi…đáng ghét…nhưng thời khắc này, một cơn khát kì lạ đang gào thét bên trong cô. Cô muốn thấy máu. Cô cảm thấy khát…vô cùng khát. MÁU…
Minh Kha hơi khựng lại trước biểu hiện của Sam. Nụ cười ấy có ý nghĩa gì? Đôi mắt tối tăm phủ sương dày của cô ánh lên những tia xanh rờn, lạnh ngắt như hố địa ngục. Minh Kha chớp mắt một cái, đã không thấy cô đâu nữa.

Lẳng lặng như hơi thở, nhẹ nhàng như bụi khí, vô phương hướng như gió,… một sự xuất thần bất ngờ đến nỗi không thể tin được. Từ phía sau lưng Minh Kha, Sam hiện ra… Cú đá xoáy với tốc độ cực hạn, sức mạnh kinh hoàng, tàn bạo giáng thẳng xuống đầu Minh Kha.
Hự…! – Một tiếng vang nặng nề. Minh Kha đổ rạp người xuống như một thân cây bị đốn đổ, chân anh khuỵu xuống nền đỡ lấy toàn bộ sức nặng cơ thể. Cơn đau buốt từ đỉnh đầu truyền dọc cơ thể khiến anh run lên. Mượn bờ tường làm điểm tựa, Minh Kha ngã hẳn vào, anh cảm thấy đau đớn kinh khủng. Kha mở to mắt sửng sốt nhìn Sam. Cô đứng cách anh chỉ hai bước chân, toàn thân toát ra một thứ ma khí đặc quánh lại, đôi mắt cô trống rỗng, sự tối tăm nhấn chìm mọi cảm xúc…
Hây! – Sam gào lên một tiếng, vọng đến bốn bức tường kín, dội đi dội lại liên hồi. Chân cô chớp nhoáng tấn công anh. Minh Kha né người tránh cú đá của cô. Cú đá dồn trúng tường, tường lõm vào một dấu giày kì dị. Kha thở dốc, nhất thời cảm thấy có gì đó không ổn, bờ môi lạnh bặm chặt lạnh lẽo đến cực độ. Anh gầm lên, lao vào trận chiến với Sam. Không còn trêu đùa nữa, mà là đánh thật sự…

Tốc độ ra đòn của Sam đến kinh dị, và sức mạnh, như một quả bom đến giờ nổ, phá tung tất cả.
Còn Minh Kha, không bao giờ là một kẻ tầm thường. Anh nhanh như gió, lật tung cả những phòng tuyến vững chắc trong thế võ quỷ dị của Sam. Một giây vụt qua, đọng lại trong đáy mắt anh sơ hở của cô. Kha biến hóa, lách một đường cung nhanh chớp nhoáng. Cuộc chiến này ngay từ đầu đã không – được – phép cân sức, bây giờ vẫn vậy.
Không cần vòng vo, không cần dông dài, anh chỉ cần một lần dứt điểm. Cú đá mang sức nặng của quả núi tạ tán thẳng vào ống quyển Sam. Xương cốt như pha lê mong manh, bể vụn ra.
Tựa cái dáng xiêu vẹo bất lực của thân cây cổ thụ bị đốn, Sam đổ người xuống trong sững sờ, hai mắt mở to trân trối. Dưới sàn nhà, một thảm thủy tinh trải mỏng tang, chĩa lên nhọn hoắt…

Thủy tinh đâm xé đồng loạt từ phía sau làm Sam đau đến mức hơi thở đứt khúc. Minh Kha hài lòng về cú dứt điểm của mình. Chiến thắng nhỏ mọn này chẳng là gì, bây giờ, anh phải kết thúc cuộc đấu cách trọn vẹn.
Kha cúi thấp người, tay anh lạnh ngắt, luồn vào mái tóc Sam, quấn lấy cổ cô, lạnh lùng siết lại. Không gian nhỏ giữa hai tay anh chóng vánh thu hẹp. Sam ngạt thở, ho lên dữ dội. Anh muốn cô biết rằng:
Tử Thần là ai?
Tử Thần chỉ có thể là anh mà thôi!
– Chấm dứt ở đây được rồi! – Minh Kha nở một nụ cười nửa miệng băng giá.
Mặt Sam trắng như sáp, bờ môi nhỏ run lên tím tái… Không khí! Cô cần nó. Phổi co rút lại khô kiệt dưỡng khí. Trái tim dần dần phản ứng chậm lại, chậm đến mức sắp sửa ngưng trệ.
Thình thịch…
Thình thịch…
Thình thịch…
Thời gian như ngưng đọng. Không gian đóng băng.
Đôi mắt nhắm nghiền của Sam bỗng dưng từ từ mở ra nhìn anh, sự trống rỗng và tối tăm tan dần, tan dần nơi đáy mắt. Vừa xa xăm, vừa gần gũi, một cảm giác gì đó chậm rãi lan tỏa trong từng ngóc ngách tâm hồn…Rồi…một vòng tròn sóng xanh biếc từ nơi sâu thẳm nào cuộn lên, dịu nhẹ lan tỏa. Ánh nhìn ấy khắc khoải, sâu lắng đến kì lạ. Ánh nhìn ấy khiến người ta nghẹt thở. Dòng thánh thiện dâng lên, sóng sánh đầy cả những vực sâu.
Môi cô yếu ớt run rẩy, bật ra một âm thanh nhỏ vô cùng quen thuộc. Âm thanh của quá khứ, âm thanh của những ngày ấm áp, âm thanh của sự sẻ chia, lắng nghe và thấu hiểu:
– Minh… Kha… – Một giọt lệ trong suốt như pha lê lặng lẽ trào ra nơi khóe mắt trăng khuyết hiền hòa, len theo gò má nhợt nhạt, chảy xuống tay anh. Nóng hổi! – Tin… yêu mến… hi sinh… quan tâm… bạn… lắng nghe… thấu hiểu…xem như anh trai của mình…Đã từng… đã từng…
Minh Kha khựng lại, hai tay đang siết chặt lấy cổ Sam bỗng chốc hóa thạch cứng đờ, hơi thở anh trở nên nhẹ bẫng. Tim anh nén lại, rơi rớt cả những nhịp đập lạnh lẽo. Nước mắt Sam giàn ra ướt nhòa gương mặt nhỏ, ướt tóc cô, ướt tay anh…xuyên thấm vào anh một cảm giác mất mát kì lạ.
Thời khắc ấy…
Minh Kha như bị thôi miên. Hai tay anh vô thức nới lỏng ra, anh nhìn Sam. Đờ đẫn. Vô hồn. Như một kẻ trống rỗng, Kha không biết mình đang làm gì, anh lặng lẽ đưa tay ngăn dòng lệ pha lê đang tuôn trào trong cay đắng, áp nhẹ tay vào bầu má trắng nhợt của cô, êm dịu lau đi. Rồi anh vô thức, bần thần, nhẹ nhàng đặt môi hôn lên má Sam. Đôi môi anh lạnh như tiền, khẽ khàng run rẩy. Anh không muốn nhìn thấy Sam khóc, chưa bao giờ muốn nhìn thấy nước mắt của cô. Nó làm anh cảm thấy trống rỗng.
Từ trong tiềm thức, nơi sâu thẳm của tâm hồn, anh chợt nhớ đến nụ cười trong ngần như bông hoa tuyết của Sam. Anh trống rỗng. Anh thất thần. Anh như một kẻ vô tri vô giác…
– Đừng khóc… – Giọng anh khản đặc – Sam… làm ơn… đừng khóc! Xin em!
Khoang phổi của Sam căng lên, hít vào một hơi thật sâu. Trong đôi mắt cô, sắc tối tăm biến chuyển tinh vi dưới những đợt sóng thánh thiện giả dối, thứ sức mạnh quỷ dị khi nãy lại bùng lên như ngọn lửa địa ngục, bờ môi nhỏ bật ra âm thanh đanh gọn như người máy:
– Trễ – rồi! Dương – Minh – Kha!
PHẬP! – Một mảnh thủy tinh sắc nhọn theo tay Sam đâm thẳng vào lưng anh, xiên qua lồng ngực anh, chạm đến vị trí của thứ đỏ hỏn vẫn đang đập những nhịp vô hồn. Nhát đâm chí mạng!
Anh vừa bị đâm. Một nhát xuyên qua lồng ngực và chạm đến tim. Nhưng Minh Kha không có bất kì một cảm giác gì, không có bất kì một biểu hiện gì, một chuyển biến nhỏ cũng không có. Anh vẫn cứ giữ nguyên tư thế đó. Anh nhìn cô đăm đăm.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh đang phản chiếu hình ảnh Sam. Màn sương dày tan đi, từ đáy sâu vô tận, một vòng tròn sóng êm dịu lan tỏa, một tình cảm ấm áp phảng phất kín đáo, một tình yêu sâu sắc đang lay động. Máu từ ngực anh tuôn ra, ướt đẫm áo sơ mi anh đang mặc, tụ lại một vũng đỏ lừ, tanh ngọt, rồi từng giọt rỏ tong tong lên người Sam.
– Em vừa đâm tôi…? Em…vừa giết tôi…? Phải không? Thỏa nguyện rồi… phải không? – Gương mặt Minh Kha mỗi lúc một gần, phủ trọn cả đồng tử của Sam. Hơi thở anh nhẹ bẫng, vờn trên mặt cô. Anh tìm đến đôi môi nhỏ kia, hôn say đắm.
Hôn như người bộ hành trong sa mạc tìm được nguồn nước mát. Hôn như kẻ mù lòa lần đầu được nhìn thấy ánh sáng. Hôn như lần đầu được yêu. Nụ hôn mãnh liệt của tình cảm dồn nén. Nụ hôn cuối cùng…
Rồi…Sam nghe tiếng anh thì thầm bên tai, ấm áp, như có, như không, trước khi trao trả mọi thứ vào sự im lặng vĩnh viễn:
– Khiết Sam… xin lỗi và… cám ơn… xin lỗi và cám ơn… xin lỗi và cám ơn…

Xin lỗi Cao Khiết Sam, người con gái đầu tiên tôi yêu. Và cám ơn Cao Khiết Sam, người con gái cuối cùng tôi yêu.


Khi ấy, Tiểu Mạn nói với tôi: “ Minh Kha! Gia Nguyên trở lại rồi!”. Tôi cười. Cao Gia Nguyên trở lại? Có chuyện đó sao? Cái chết của hắn tôi là người rõ hơn ai hết, bởi chính tôi đã làm việc đó.
Rồi tôi gặp em, người có gương mặt giống hệt Cao Gia Nguyên. Ban đầu, tôi cứ nghĩ em là một tên con trai. Tôi cảm thấy thú vị với sự xuất hiện bất ngờ của em, tựa như một cơn gió vô phương hướng, không biết đến từ đâu, không biết sẽ đi đâu. Tôi tiếp cận em, xem thử em đang định giở trò gì. Mất trí nhớ do chấn thương sọ não? Thật hài hước! Em đã nói với tôi như thế, nói rằng em đã quên tất cả mọi thứ, em muốn tìm lại quá khứ của mình. Quên, hay là ngay từ đầu đã không biết gì?
Em còn nhờ vả tôi giúp em khôi phục trí nhớ. Em ngốc đến nỗi không nhận ra kẻ thù đang ở ngay cạnh mình, em dốc sức truy tìm một sự thật xa xôi, em cố gắng vén một bức màn mà không biết phải vén như thế nào. Cứ hàng ngày đi bên cạnh tôi, cười nói với tôi, trò chuyện cùng tôi, quý mến tôi, tin tưởng tôi. Giống như một con thỏ tự chui đầu vào hang hùm, rồi hỏi hùm rằng: “ Anh có muốn ăn gì không?”. Tôi nhớ vẻ mặt chăm chú của em khi nghe tôi kể những mẩu chuyện nhỏ về Gia Nguyên. Em tin những điều đó. Thật ngốc nghếch! Em chẳng biết mình đang nói chuyện với ai, đang đùa giỡn với ai. Tôi biết mục đích của em chứ, biết còn rõ hơn cả em. Em đang cố tìm tôi và trả thù tôi. Em đang cố giết tôi.
Em giống như một quả bom hẹn giờ, đến một lúc nhất định, sẽ nổ tung và hủy hoại tất cả. Có sự thật nào che giấu được quá lâu? Có bí mật nào không bị thời gian khai quật? Ngay từ khi em xuất hiện, tôi đã ý thức được sự nguy hiểm của em. Tôi biết sẽ có ngày em tìm ra sự thật, hiểu ra chân tướng sự việc và làm những điều em cần phải làm. Nhưng tôi đến một chút lo ngại cũng chưa từng có. Bởi tôi có thể hủy diệt em bất cứ lúc nào.
Em giống như một tờ giấy mỏng manh mà tôi có thể xé nát bất cứ lúc nào tôi muốn. Em giống như một ngọn nến leo lắt mà tôi có thể dập tắt bất cứ khi nào tôi thích. Em giống như một quả cầu pha lê mà tôi có thể ném vỡ bất cứ thời khắc nào tôi cảm thấy hứng thú làm vậy. Mạng sống của em nằm trong tay tôi, và tôi có thể tước nó đi, lúc nào cũng được.
Nhưng rốt cuộc tôi lại do dự. Cơ hội giết chết em, tôi không thiếu. Tuy vậy, tôi thả chúng trôi qua. Từng lần một, tôi tự nhủ với mình rằng tôi sẽ đùa với em một lúc nữa. Tôi tàn nhẫn muốn em yêu tôi, rồi sau đó, tôi sẽ lạnh lùng tước đoạt mạng sống của em. Tôi hứng thú với việc chứng kiến em lao đầu vào lửa. Tôi muốn xem thử em làm những gì và sẽ làm được gì. Tôi xem em như một thứ tiêu khiển. Một – thứ – tiêu – khiển – không – hơn – không – kém.

Nhưng… đó chỉ là ngụy biện, là dối trá. Bởi tôi biết, nơi sâu thẳm của tâm hồn mình đang có một thứ say mê kì lạ. Không phải chỉ hứng thú với em, mà là say mê em. Tôi biết, mình đã bị…rung động.
Ngay từ giây phút em ngốc nghếch lao đầu vào mũi xe để cứu tôi và Mạn, tôi đã có cảm giác mãnh liệt này. Em nghĩ tôi không thể tránh chiếc xe đó? Tôi là ai chứ? Tôi có thể bị thương sao?
Còn ai ngốc hơn em? Còn ai có thể không ngần ngại lao vào nguy hiểm để bảo vệ kẻ thù của mình? Còn ai chấp nhận bản thân bị thương chứ quyết không để kẻ thù của mình bị thương? Còn ai ngoài em sao?
Tôi rung động.
Tôi bắt đầu vai diễn của mình, khoác lên một chiếc mặt nạ ôn nhu hiền lành. Tôi như một chàng trai tốt bụng xuất hiện bất cứ khi nào em cần, lắng nghe những tâm sự của em, chia sẻ cùng em. Có khi là một chiếc bánh quy nho nhỏ. Có khi là một tách trà nóng phảng phất hương bách thảo ngọt dịu. Tôi thích vuốt tóc em, nhỏ nhẹ trò chuyện với em. Tôi thích xoa đầu em, rồi lấy bút màu vẽ lên mặt em lúc em ngủ…
Tôi chỉ đùa giỡn với em, nhưng, đã có lúc tôi muốn điều đó là thật. Nếu tôi trở thành một chàng trai tốt bụng thì sao? Nếu tôi thực sự đến với em bằng tình cảm của mình thì sao? Nếu những cảnh này không phải là diễn kịch thì sao? … Đã có lần tôi phảng phất nghĩ như thế. Đã từng có rồi…
Tuy vậy, tôi sinh ra không phải để làm người lương thiện. Tôi là hậu duệ của quỷ dữ. Tốt bụng ư? Lương thiện ư? Quá xa vời! Tôi thấy Quân bế em đi, tôi thấy Quân hoang mang và hoảng sợ. Tôi biết em thuộc về ai. Em không thuộc về tôi, không bao giờ thuộc về tôi.
Em và tôi ở hai thế giới riêng biệt, hai thế giới chứ không phải là hai hành tinh. Nếu là hai hành tinh, chúng còn có cơ hội va chạm vào nhau để đồng loạt nổ tung, rồi những mảnh vụn của chúng sẽ hòa tan, đan kết thành một. Còn hai thế giới, không phải đơn thuần là hai không gian; nó là khoảng cách trái tim, khoảng cách tâm hồn. Một khoảng cách vô hạn, không thể tìm ra điểm chung, không thể va chạm, không thể liên kết, không thể hòa hợp. Quá xa vời!
Bản chất của tôi là gì? Lạnh lùng, tàn nhẫn, vô cảm, độc ác. Mọi thứ xấu xa nhất đều quy tụ vào tôi, cô đúc nên tâm hồn tôi. Thứ gì tôi muốn có thì nhất định phải có được. Nếu không, tôi sẽ đạp đổ, sẽ hủy hoại.
Khiến em tin tuyệt đối vào tôi chính là cách tôi hủy hoại em. Tôi muốn niềm tin đó vỡ tan và những mảnh vỡ sẽ đâm xé em. Tôi muốn em phải đau đớn, tuyệt vọng. Tôi muốn em phải đi đến tận cùng của cay đắng. Tôi muốn sự tổn thương và để những thứ đau khổ nhất nhấn chìm em vĩnh viễn. Như Claude Frollo muốn giết chết Esméralda để giữ nàng cho riêng mình vậy. Em biết mà, tàn nhẫn, thực chất cũng chỉ là một kiểu cuồng si. Nụ cười của em, những vòng tròn sóng xanh biếc êm dịu lan tỏa trong đáy mắt em, tôi muốn nó chỉ thuộc về tôi, duy nhất mình tôi mà thôi.
Tôi tự đắm mình vào lòng tham, sự vị kỉ. Tôi lại tàn nhẫn hơn bao giờ hết để giành giật lấy em. Tôi lún sâu hơn, ác hơn, lạnh hơn. Tôi chỉ muốn vò nát sinh mệnh của em trong tay tôi. Tôi chỉ muốn giết chết em…
Nhưng… em khóc. Giọt nước mắt của em chạm vào tôi, chậm rãi xuyên thấm vào tận sâu thẳm trong tâm hồn tôi. Giọt lệ ấy rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, khuấy động lên những vòng tròn sóng. Nó đánh thức một thứ gì đó. Nhẹ nhàng, rồi mãnh liệt, nó thôi miên tôi, nó khiến tôi trống rỗng. Nước mắt của em như thanh tẩy tôi, làm tim tôi bỏng rát.
Em sắp đâm tôi, tôi cảm nhận được điều đó và tôi có thể tránh đi cách dễ dàng. Chỉ cần tay tôi siết chặt thêm chút nữa thì em sẽ ngừng thở. Tôi có thể giết em mà đến một vết xước trên người mình cũng không để lại. Tôi có thể khiến em tự đâm chính mình.
Nhưng tôi đã không làm thế, hay không muốn làm thế. Thời khắc này, tôi chỉ muốn yêu em, vứt bỏ hết cả tự trọng và sự an toàn của bản thân để yêu em. Tôi muốn giữ lại vị say của môi em. Đừng khóc! Tôi chỉ muốn vậy thôi. Yêu em và không muốn em khóc, chỉ cần vậy thôi.
Tôi chấp nhận đổi mạng sống của mình để lấy giây phút ngắn ngủi kia. Tôi chấp nhận để em giết chết tôi. Bởi, ở trong bùn quá lâu, tôi cảm thấy tanh tưởi chính bản thân mình, ở nơi tối tăm quá lâu, tôi cảm thấy mù lòa và vô hướng. Tôi cần một sự thanh tẩy, tôi cần ánh sáng. Tôi cần em.
Khiết Sam, xin lỗi vì đã làm đau em. Khiết Sam, cám ơn vì đã giải thoát cho tôi.
Khiết Sam, xin lỗi và cám ơn.
Như một con mèo đùa giỡn với cuộn len, đùa đến chán rồi mới phát hiện ra mình bị cuộn len ấy quấn chặt từ lúc nào, không thoát được, và… cũng không muốn thoát. Bởi quá sức ấm áp. Ấm áp lắm…”
Sam bước ra khỏi căn phòng số năm, cả người nhầy nhụa máu. Sau lưng, những mảnh thủy tinh vẫn găm đầy, máu tụ lại ướt đẫm. Sam như người vô hồn, thân lảo đảo.
Xong rồi! Cô đã giết chết DM! Cô đã trả thù cho Gia Nguyên! Điều bấy lâu nay cô muốn làm, giờ đã làm xong rồi. Nụ cười nhạt thếch gượng gạo nở trên bờ môi tím tái của Sam, đôi mắt cô trống rỗng.
Xong rồi thì sao nữa? Kết thúc rồi nên làm gì nữa?
Làm gì bây giờ?
Cô… không biết…
Sam dựa vào tường, từ từ trượt xuống. Khóe môi đang cười của cô bỗng run lên, rồi từ từ mím lại, ngăn một âm thanh nghẹn đắng lọt ra ngoài. Cô khe khẽ lắc đầu, thu mình lại, khổ sở ôm lấy đầu như một đứa trẻ phạm lỗi. Cô vừa làm gì? Giết Kha?… Cô đã giết Kha?…Không thể nào…Cô đã đâm chết Kha?… Không thể nào…
Cô là kẻ giết người! Cô là sát nhân! Cô là một con quái vật! Cô là ác quỷ!
Sam run rẩy, thất thần, hoảng sợ. Từ khi Gia Nguyên qua đời, tâm hồn cô hình thành một mảng ố chìm sâu vào vô thức, phôi thai nên một nhân cách thứ hai. Bên trong cô có ác thú của thù hận và ám ảnh. Sam… đã để nó điều khiển bản thân. Cô bần thần nhìn hai tay đầy máu của mình…
Giết người?… Không! Không phải! … Cô đã giết người ư? Cô đã tước đoạt mạng sống của người khác ư? Không… không phải đâu!
Cô đang tìm kiếm điều gì? Cô đang làm gì?… Sam không biết. Cô vùi mặt vào hai tay. Khuôn ngực phập phồng mãnh liệt.
Trả thù xong không phải là đã kết thúc mọi chuyện rồi sao? Đáng lẽ ra phải vui chứ? Cô sống đến bây giờ chỉ vì mục đích này thôi mà, đáng lẽ ra phải hài lòng chứ? Sao cô đau đớn thế này? Sao cô khổ sở thế này? Sao cô có cảm giác mình đã làm sai hết mọi thứ rồi? Sai đến không cách gì xin tha thứ được?
Mặt đồng hồ điện tử cô đang đeo bỗng rung mạnh rồi hiện lên một dòng chữ đỏ khô cứng: “ Đã đến hạn kích hoạt bom thư. Mật khẩu: ——–“
Sam nhìn sững vào dòng chữ. Bom thư? Kích hoạt? Cả người Sam cứng lại, một luồng điện cường độ mạnh chạy dọc cơ thể khiến cô rùng mình.
Cho nơi này nổ tung lên được không? Biến nơi này thành một đống đổ nát được không? DM sẽ tan thành bụi. Thuộc hạ của hắn sẽ tan thành bụi. Tài liệu và hàng hóa của hắn sẽ tan thành bụi. Mọi thứ của hắn sẽ tan thành bụi. Cả cô…cũng sẽ tan thành bụi.
Hai mắt Sam mở to. Cô sẽ được giải thoát, cô sẽ không cảm thấy đau đớn gì nữa. Biến mất khỏi thế gian này, cô sẽ gặp Gia Nguyên. Anh đang chờ cô, anh đang gọi tên cô. Cô nghe thanh âm của anh mang mang bên tai. Hình như cô nhìn thấy anh.
Còn gì để do dự nữa? Cô ngay từ đầu đã không nên có mặt trên đời này. Một đứa trẻ tội lỗi, một con người tội lỗi.Vậy nên hãy biến mất đi! Hãy xóa sạch dấu vết về sự tồn tại của mình đi! Hãy kết thúc đi!
Sam sung sướng nở một nụ cười vô hồn, tay lướt trên mặt đồng hồ cảm ứng, run rẩy bấm mật khẩu kích hoạt bom thư. 3 – 7 – 7 – 5 – 6 – 2 – 9 . Vạch laze nháy lên một cái, báo hiệu đã kích hoạt thành công.
Những con số đỏ rực kia dần dần nhòe đi trong mắt Sam, một giây sau đó, màu trắng xóa bao phủ mọi thứ. Cảm giác cơ thể mất đi hoàn toàn trọng lực, không điểm tựa. Một trận tê buốt truyền từ sau gáy, lan tỏa khắp mọi ngóc ngách cơ thể. Từng sợi dây thần kinh căng đến độ tưởng như có thể đứt bất cứ khi nào. Dữ dội và quen thuộc, cơn đau đầu ập đến làm Sam ngã vật ra sàn, cảm giác lạnh lẽo từ nền đá hoa cương xâm tràn vào thân thể.
Rất đúng lúc. Rất hợp lí. Lần đầu tiên cô cảm thấy may mắn vì mình mắc triệu chứng này. Cơn đau sẽ khiến cô quên đi mọi thứ xung quanh. Cơn đau sẽ khiến cái chết đến nhẹ nhàng hơn.
Sam chẳng cần gì nữa cả. Cô hiểu mà…cuối con đường cô đi là ngõ cụt. Cuối cuộc đời cô là bế tắc.

Sam mơ hồ nhìn thấy một bóng áo đen nhạt nhòa đang lao vụt về phía mình. Cô mỉm cười, là Tử Thần phải không? Giết cô đi! Hãy đem cô đến một nơi nào đó thật xa. Địa ngục cũng được. Nơi có khóc lóc và nghiến răng cũng được. Chỉ cần để cô quên hết mọi thứ. Lưỡi hái Tử Thần huơ lên lạnh buốt, Sam chờ đợi cái chết, chờ đợi giây phút được dửng dưng với chuyện của loài người…
Chỉ mười phút nữa thôi, mọi thứ sẽ bị chôn vùi vào dĩ vãng. Mười phút thôi…
Thân thể Sam trở nên nhẹ bổng, một cảm giác chơi vơi giữa không trung. Tử Thần đang mang cô đi.
Từ khóe mắt đang nhắm nghiền của Sam, một giọt trong suốt lặng lẽ trào ra. Nước mắt nóng hổi. Sâu thẳm trong tâm hồn, hiện lên nụ cười nhân hậu của bố, mái tóc vàng óng như nắng pha mật ngọt của Jully, trái bóng rổ nghịch ngợm tung lên cao của Hải Đăng, hương thơm dịu nhẹ từ cốc cà phê kem Minh Kha pha chế, đôi mắt xám tro trong veo của Tiểu Mạn và… nụ hôn thơm ngát vấn vương hương muôn hoa cỏ của Hồng Quân.
Sam nghe thấy tiếng chuông gió treo nơi cửa sổ vang lên, trong ngần, tinh khiết…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.