Vai Diễn Định Mệnh

Chương 59: Làm bạn gái anh được không?


Bạn đang đọc Vai Diễn Định Mệnh – Chương 59: Làm bạn gái anh được không?


Ngọt ngào quý giá
Đong đếm từng giây phút một
Bởi khi vị sữa tan đi
Chỉ còn lại trên đầu lưỡi vị đắng chát
Của bão giông, của tổn thương, của sợ hãi…
– ML-
Vị cà phê đầu tiên
Chủ nhật, trời đậm nắng. Những áng mây xốp trắng bồng bềnh trôi trên bức phông nền màu xanh dương tựa hồ bọt xà phòng nổi trên mặt nước. Tiếng gió vi vu vi vu thổi nhẹ qua cành lộc non như tiếng hát của những thiên thần lấp lánh, đẹp xinh. Chùm chuông gió treo ở khung cửa sổ trắng rung ngân từng khúc nhạc tươi vui, thanh khiết.
Gia Nguyên chống tay lên bậu cửa, thò đầu ra hít lấy một ngụm khí trong lành. Bất chợt, tiếng Hồng Quân vọng đến làm hắn đang ngáy ngủ liền giật mình tỉnh rụi:
– Ngố! Xuống đây bảo!
Gia Nguyên liền thụt đầu vào trong, giả bộ không nghe thấy, nhưng mà, “Vú em quái vật” liệu có buông tha? Câu trả lời sẽ là: “ Never!”
– Này, dám làm lơ à? Ông đếm đến 5 mà vẫn không xuống thì đừng trách ông tàn nhẫn nghe chưa?
– A…Rồi! Rồi! Xuống ngay đây! Khỏi đếm đi! – Gia Nguyên khổ sở kêu lên, luống cuống xỏ chân vào giày rồi tức tốc phóng xuống vườn.
Hồng Quân đang ngồi vắt chân chữ ngũ nơi chiếc bàn gỗ trắng trong vườn, liếc mắt qua cửa bằng kính trong suốt, theo dõi Gia Nguyên như tia chớp phóng xuống cầu thang gỗ, nhảy mấy bậc một lúc, trong đôi mắt đen lạnh chợt phảng phất một thứ tình cảm ấm áp vô ngần.
Gia Nguyên chạy đến, chỉ kịp phanh kít trước mặt anh rồi hồng hộc thở, tóc tai còn chưa kịp chải lại, rối bù lên như tổ quạ:
– Chưa hết năm giây đúng không? – Hắn thấp thỏm hỏi.
– Đã đếm đâu mà hết? – Anh nhếch môi cười ruồi một cái, tay dịu dàng đưa lên phủi lại tóc cho hắn. Tóc ngắn đen nhánh luồn qua kẽ tay anh, đọng lại một hương thơm thanh nhẹ, tinh khiết.
Hồng Quân ấn Gia Nguyên xuống chiếc ghế mây, đẩy tô súp to đến trước mặt hắn, giọng đanh lại nghiêm khắc:
– Ăn đi!

– Không ăn được không? – Gia Nguyên nhìn anh khẩn khoản – Tôi ghét súp lắm!
– Từ nay tám giờ tối ngắt điện tầng hai nhé? – “vú em quái vật” nhướn mày, môi cong lên tạo thành một nụ cười quỷ dị. Ngắt điện sớm một tiếng đồng nghĩa với việc bắt hắn đi ngủ sớm thêm một tiếng.
– Á! Không không! Tôi sẽ ăn mà! Ăn ngay đây! Ăn sạch! Làm ơn đừng ngắt điện sớm như vậy! Tôi sẽ ức chế mà lên cơn tâm thần phân liệt thật mất!
– Ồ! Tâm thần phân liệt? Tôi rất hứng thú được xem tên nào đó hỏi gì cũng chỉ biết cười “hi hi”, tên nào đó đang yên đang lành bỗng dưng gào thét bài hát vỡ lòng “ABC” của trẻ con lớp một, tên nào đó nhảy múa loạn xạ lên như bị tẩu hỏa nhập ma ấy!
Gia Nguyên mặt mày xám ngoét, liền cắm đầu ăn súp, ăn đến không kịp thở, suýt nữa chết nghẹn. Hắn thật là dễ bị dọa! Hồng Quân mỉm cười, lại vỗ vỗ đầu hắn, lên giọng cảm thán:
– Ngố phải như thế này mới ngoan!
Gia Nguyên nói là được dưỡng bệnh đâu không thấy, toàn thấy bị Hồng Quân áp bức đến khí hận tích tụ trong lòng đủ để đem ra thui cháy… một con ruồi.
Sống trên đời, dù có ngông ngạo đến cỡ nào đi nữa thì cũng không nên đụng đến một số người như Hitler, Tần Thủy Hoàng, Tào Tháo,… và nhất là Đỗ Hồng Quân!

Gia Nguyên nằm lăn trên bãi cỏ xanh mượt, thoải mái hít thở không khí trong lành.
– Này, tự bạch trên QQ chat của em là gì thế? – Hồng Quân ngồi bên cạnh, tay hí hoáy trên màn hình cảm ứng điện thoại.
– À… “Tôi là Sam, kẻ cuồng nước táo và mỳ ly”! – nhắc đến nước táo với mỳ ly, Gia Nguyên thở dài chán nản, gần cả tuần nay không được “sớ rớ” đến chúng rồi, nhớ chết đi được! – Anh đang đổi tự bạch à? Là gì thế? – Hắn lăn một vòng, ngồi dậy, tò mò nhìn vào màn hình của anh, một giây sau, mặt đen thui như đít nồi.
Anh viết: “ Tôi là Quân, kẻ cuồng những thứ ngố, thích chơi với bệnh nhân tâm thần phân liệt. Đặc biệt có tài quản trẻ, có thể dụ con nít uống sữa và ăn súp”.
– Này, dám xem tôi là trẻ con à? Người ta sắp hai mươi tuổi rồi nha! – Gia Nguyên gầm lên phẫn nộ, cố kiềm chế để không tung một cú đá song phi vào mặt anh ta. Cho ăn “Toàn Phong Liên Đả” móp đầu giờ! Tên Quân độc tài này quá đáng lắm rồi, Gia Nguyên thực sự bị dìm đến nổi máu mặt, muốn đập phá hết đồ đạc. Lát nữa chắc chắn hắn sẽ giả vờ loạng choạng ngã vào chiếc bình cổ là vật trang trí quý nhất trong nhà tên này, cho anh ta tiếc đến đứt từng khúc ruột ra mới thôi. Chết tiệt!
– Ồ? Em không phải trẻ con sao? Chỉ có trẻ con thì chuyện gì cũng đem để bụng, luôn luôn chầu chực thời cơ báo thù. Vậy chắc tôi nhầm người rồi. Đêm hôm khuya khoắt có kẻ nào đó rón ra rón rén mang sơn vào phòng đọc sách của tôi, vẽ bậy bạ lên đầy những bờ tường trắng, nào là “Vú em quái vật”, nào là “ Bảo mẫu cầm thú”, nào là “ Sát thủ đầu mưng mủ”, nào là “ Đồ độc tài chuyên áp bức dân lành!”, rồi còn có cả “Tên phúc hắc chết tiệt”,… Mấy cô người hầu lúc sáng vào lau dọn phòng thấy được hét toáng cả lên, tưởng đâu biệt thự bị siêu đạo chích đột nhập nữa cơ!
– Có… có …sao? – Gia Nguyên nuốt khan một cái, trán rịn mồ hôi, hai tay giấu sau lưng run lên bần bật.
– Bịa chuyện không phải là sở trường của tôi! – Hồng Quân lãnh đạm nhún vai, mắt liếc xéo đầy sát khí làm Gia Nguyên run bắn – Đã vậy còn vẽ thêm mấy chục hình minh họa nhí nhố nữa. Tên đó thật là kẻ chỉ biết bôi nhọ nghệ thuật. Vẽ người mà giống hệt mấy cây nấm di động, đầu tròn vo như trái bóng da, thân thì chẳng khác nào cái thùng cạc – tông, còn chân tay… ôi, không thể nào tả nổi, hình như lấy chân chống xe máy làm mẫu thì phải. Bôi nhọ nghệ thuật, bôi nhọ hội họa quá mà!
– Thế… thế …à? – Gia Nguyên cười khan hai tiếng, đưa tay gãi gãi đầu, đánh trống lãng nhìn quanh – Ồ! Hôm nay trời đẹp quá, ha ha!
– Đẹp gì mà đẹp! Vào xem mấy “tác phẩm nghệ thuật “ của ai đó còn có cái để bình luận! – Hồng Quân không do dự túm đầu hắn kéo vào phòng đọc sách của anh.

Đùng! – Sấm sét ở đâu chui ra vẽ một đường sáng lãng xẹt trên trời.

Xây xẩm nhìn những bức tường vốn trắng tinh nay đã chi chít những hình vẽ nguệch ngoạc, biếm họa, Gia Nguyên cảm giác như máu trong mạch mình đông lại. Ồ! Tối qua nhìn nó không “bựa” đến mức này nha! Bây giờ ngắm lại tác phẩm của mình, chính hắn cũng phải tự cảm thán. Báo thù Hồng Quân như thế này mới thật là “có thẩm mỹ, có giá trị nhân đạo”. Lẽ ra hắn nên ghi thêm dòng chữ: “ Đỗ Hồng Quân là loại người mang nhóm máu M” (ám chỉ những kẻ thích ngược đãi, hành hạ người khác).
– Nhìn không cũng đủ biết tên này là một kẻ không biết gì về hội họa cả! Tỉ lệ vẽ người thật là… có một sự bôi nhọ nghệ thuật không hề nhẹ! – Hồng Quân xoa cằm, mặt mũi lạnh băng, giọng điệu nghiêm túc như thể mình là giáo sư thẩm định tranh chuyên nghiệp vậy.
Gia Nguyên bị nói móc đến mức cảm thấy ngứa ngáy tay chân, sao cứ lặp đi lặp lại hoài cái cụm từ “bôi nhọ nghệ thuật” ấy vậy chứ? Hắn lườm nguýt anh một cái:
– Bộ anh am hiểu về hội họa lắm hả?
– Muốn thử không? – Hồng Quân lãnh đạm khoanh tay, nụ cười trên môi anh trở nên kiêu bạc – Đứng yên đấy!
Hồng Quân đến bàn đọc sách của mình, kéo cái hộc lớn, lấy ra một bộ màu vẽ. Chỉ mất mấy phút để pha màu, Gia Nguyên sửng sốt nhìn bàn tay anh pha rất điệu nghệ. Hồng Quân chọn một mảng tường trắng hiếm hoi còn sót lại giữa những hình vẽ nguệch ngoạc kia, bắt đầu vẽ.
Anh quan sát hắn, tay phải cầm cọ lướt như múa trên khoảng tường. Màu sắc hiện ra sau những đường cọ phóng khoáng, đan đan nhập nhập vào nhau hài hòa, điêu luyện. Nét bút lướt qua, để lại một chân dung sắc sảo.
Gia Nguyên kinh ngạc, hai mắt tròn xoe. Hắn tiến đến bên cạnh anh, nín thở nhìn chân dung của mình được tạo nên chỉ bằng mấy đường cọ. Góc mặt hơi nghiêng, vài cọng tóc đen nhánh lòa xòa trước trán, đôi mắt cong như trăng khuyết mang một vẻ u tịch, cô đơn kỳ lạ, nét mũi thanh cao và đôi môi nhỏ… Đây là những đường nét mà hắn bắt gặp mỗi khi soi mình trong gương. Thần thái của hắn… không sai một ly, một nét nào cả!
– Sao anh… làm được vậy? – Hắn ngây người nhìn Hồng Quân.
– Lúc nhỏ từng mong lớn lên sẽ làm kiến trúc sư! Tôi rất thích hội họa! Nhưng ước mơ đó xem ra không thể nào thành hiện thực rồi! – Hồng Quân mỉm cười, dịu dàng xoa xoa đầu hắn.
Nhân lúc Gia Nguyên còn đang ngây ngây, ngốc ngốc, anh tranh thủ lấy màu quẹt lên mặt hắn. Xanh, đỏ, tím, vàng đủ cả… hệt như thổ dân Ethiopia. Gia Nguyên vẫn không phản ứng gì, mắt nhìn anh bỗng chốc trở nên long lanh ngưỡng mộ:
– Dạy tôi vẽ với, được không? Tôi cũng muốn vẽ đẹp!
– Trả học phí mới dạy!
– Bao nhiêu?
– Không phải bằng tiền!
– Vậy bằng gì?

– Thơm lên đây một cái này! – Khóe mắt anh cong lên, đậm ý cười cợt, tay chỉ vào má bên phải.
Hồng Quân tưởng rằng mình sẽ dọa Gia Nguyên sợ đến phát ngốc nhưng…anh không ngờ…chính mình mới là kẻ bị dọa.
Một chiếc hôn thơm ngát đậu trên má anh… rất nhẹ, rất thanh, rất trong, tựa hồ cơn gió diệu kỳ mang theo hương thơm mềm mại của muôn hoa cỏ, lướt qua mặt hồ tĩnh lặng. Trái tim anh khựng lại một nhịp. Xôn xao…
– Thế được chưa? – Gia Nguyên ngây ngô hỏi.
– Em…có thích đọc sách không? – Hồng Quân nhìn hắn, môi anh khẽ mấp máy, tiếng thì thầm thật nhỏ.
– Có!
– Em có thích nghe nhạc không?
– Có!
– Em có thích hội họa không?
– Có!
– Em có thích chơi vĩ cầm không?
– Có!
– Em có ghét ồn ào không?
– Có!
– Em có ghét tệ nạn xã hội không?
– Có!
– Em có ghét những người bao đồng không?
– Có!
– Em có ghét những người nhiều chuyện không?
– Có!
– Em có định đăng ký nguyện vọng hai không?
– Có!

– Em có … thích anh không? – Hơi thở anh trở nên nhẹ bẫng, như có như không đậu lại trên đôi mi dài của ai kia.
– … – Gia Nguyên im lặng. Thời gian như ngưng lại, không gian như đóng băng, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của hắn.
Một giây, hai giây, ba giây… một phút, hai phút, ba phút…thật lâu…
Tim Hồng Quân khẽ se lại, một nhịp rơi vào hụt hẫng, chơi vơi. Anh nhắm mắt, môi nở một nụ cười nhạt, tay anh nhẹ nhàng đưa lên xoa đầu Gia Nguyên:
– Xem ra tôi không thể lừa em được nữa! Sam Ngố hôm nay biết cảnh giác hơn rồi! Xem ra tôi lại phải…
Hồng Quân chưa kịp nói hết câu đã bị Gia Nguyên ngắt lời. Tiếng hắn vang lên rất nhỏ, nhưng đủ làm cả người Hồng Quân cứng lại:
– Có! Tôi rất thích anh … thích lắm!
Gia Nguyên ngước lên nhìn anh. Đôi mắt trăng khuyết dập dềnh những đợt sóng, sắc xanh biếc hòa tan vào sắc đen thẳm, hòa tan luôn cả trái tim anh, tâm hồn anh bằng tất cả yêu thương, trân trọng…
– Làm … bạn gái anh … được không? – Môi Hồng Quân vô thức bật ra lời nói từ lâu đã vốn được chôn giấu ở nơi sâu thẳm nhất trong trái tim mình.
– …Được! – Nụ cười hiền hòa vẽ ra trên môi hắn khiến anh sững lại, anh thấy trong đôi mắt trong veo của người đối diện hiện lên gương mặt si ngốc của mình.

Hồng Quân chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ có một ngày, Sam xoay về phía anh, nhìn anh, nói với anh rằng cô thích anh. Thời khắc kì diệu này, cảm giác của người thanh niên đã chín năm đợi chờ, chín năm chỉ rung động trước một người con gái, chín năm chỉ hướng về duy nhất một người con gái để yêu thương, để quan tâm, để trân trọng… không cách nào có thể diễn tả bằng lời được. Anh chỉ biết rằng, tim anh đang tan chảy, tâm hồn anh như con sóng được vươn ra ngoài đại dương mênh mông, thỏa sức vỗ đập, tình cảm của anh tựa cánh chim tự do, sải thật rộng trên nền trời bao la, vô tận…
Sam thích anh. Sam đồng ý làm bạn gái anh. Hồng Quân à … có phải anh đang mơ không vậy?

Hôm nay không biết là ngày gì mà căn biệt thự vốn trầm lắng, u tịch nào đó đột nhiên ồn ào hẳn lên. Những người hầu thỉnh thoảng lại giật mình bởi tiếng thét khổ sở, rồi đến tiếng cười giòn tan phát ra từ phòng đọc sách của cậu chủ.
– Này, em làm gì thế hả? Đừng có quệt màu như thế!
– Thế quệt vào đây đúng không?
– Á! Bức bản đồ yêu dấu của tôi!
– Quệt vào mặt anh này!
– Ê, này này, không đùa, không đùa… …
Khi chủ nhân của mấy âm thanh ồn ào kia bước ra khỏi phòng, người hầu trong nhà đồng loạt đen mặt như Bao Công tái thế. Họ thấy…hai thổ dân Ethiopia, mặt mũi lem nhem màu vẽ, đang cười nói với nhau… bằng một thứ tiếng lạ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.