Bạn đang đọc Vai Diễn Định Mệnh – Chương 57: Thầy giáo trẻ và học trò ngố.
Tại sân bay…
Trời sang thu, không khí lạnh bắt đầu xuyên thấm mọi ngõ ngách. Không gian huyên náo, những âm thanh điện tử lạo xạo, tiếng Anh ngọt ngào của một tiếp viên nào đó vọng đi, vọng lại. Gia Nguyên thu mình vào chiếc áo len cổ cao, bóng dáng mảnh khảnh của hắn lọt thỏm vào dòng người đông đúc. Giữa một rừng người như vậy, không hiểu sao, bóng lưng hao gầy của Gia Nguyên vẫn rất cô độc. Hắn đang chờ đợi ai đó…
– Gia Nguyên! Gia Nguyên! Em ở đây! – Một thanh âm trong trẻo quen thuộc khiến tim hắn phút chốc trở nên ấm áp kì lạ. Gia Nguyên xoay người lại nhìn hai thân ảnh kia, trong đôi mắt trăng khuyết, những đợt sóng xanh hiền hòa lan tỏa.
Cô gái nhỏ vẫy vẫy tay, tiếng cười trong và thanh như tiếng chuông bạc, gương mặt thanh tú sáng ngời. Cô chạy đến, mái tóc ngắn màu nâu ôm lấy cổ trắng ngọc, gấu váy xanh lam phần phật bay… cứ như là tinh linh của trời đất.
Gia Nguyên dang rộng vòng tay, ôm lấy cô bằng tất cả trân trọng, quý mến:
– Chào mừng em trở về! Dương Tiểu Mạn!
…
Hơn một tháng nay, Minh Kha đưa Tiểu Mạn đến Bắc Kinh để thực tập. Cả một tháng vắng bóng bé con này, Gia Nguyên thực sự rất nhớ. Không có ai tan học lại lẽo đẽo nhảy chân sáo bên cạnh hắn, không có ai chạy sang lớp gọi hắn ra và hỏi: “ Đoán thử xem hôm nay có chuyện gì vui đi!”, không có ai mang khăn bông cho hắn sau những trận bóng rổ, không có ai kéo tay hắn vào căn tin để cùng ăn trưa,… Vắng Tiểu Mạn, mọi thứ đều rất nhạt nhẽo!
Gia Nguyên hoàn toàn giấu Tiểu Mạn những chuyện kinh khủng vừa xảy ra với mình. Rất nhiều lần cô bé gọi điện về trong lúc hắn đang hôn mê, không bắt máy được, hắn nói dối rằng: “ Điện thoại tôi có vấn đề gì ấy! Mai tôi sẽ đi đổi!”, “ À, là do hôm ấy tôi để quên điện thoại ở nhà, theo giáo viên làm luận án ấy mà, bận rộn cả ngày!”… Cô bé mà biết tình trạng sức khỏe hiện tại của hắn chắc chắn sẽ lo lắng rồi tự trách mình vô tâm này nọ.
Gia Nguyên dịu dàng xoa xoa đầu cô, môi cong lên vẽ ra một nụ cười trìu mến:
– Tiểu Mạn mới mấy ngày không gặp mà đã xinh xắn hẳn ra thế này rồi! Tóc mới cắt lại à? Đẹp thật!
– Là Minh Kha cắt cho em đấy! – Tiểu Mạn chun mũi, đôi mắt xám tro ngời sáng vẻ tự hào.
– Minh Kha biết cắt tóc sao? – Gia Nguyên nghiêng đầu nhìn bóng hình đĩnh đạc phía sau cô bé, trong mắt thoáng hiện ý cười.
– Tóc em từ nhỏ đến giờ đều là do Minh Kha cắt mà! Anh hai rất tài năng, vô cùng tài năng, hết sức tài năng! Anh xem này, cả váy em đang mặc cũng là Minh Kha chọn mua. Đẹp chứ?
– Rất đẹp! Có anh trai tuyệt như em quả thật khiến tôi ghen tị quá! – Gia Nguyên mỉm cười ôn nhu, bước ra sau đối diện Minh Kha, giơ tay ra bắt.
– Cậu gầy quá! Sao lại gầy như thế? Cậu… bị ốm sao? – Chất giọng trầm ấm của Minh Kha vang lên đong đầy tình cảm, đôi mắt đen thẳm sau cặp kính gọng bạc dường như ánh lên một tia xót xa mãnh liệt.
Nắm lấy bàn tay lơ lửng giữa không trung của Gia Nguyên, anh bất ngờ kéo hắn vào lòng. Minh Kha ôm hắn thật chặt, hít lấy hương thơm thanh nhẹ trên tóc Gia Nguyên, anh thì thầm từng tiếng một vào tai hắn:
– Gia Nguyên, tôi đã rất nhớ cậu! Rất nhớ!
Gia Nguyên ngây người, không gian nhỏ bé giữa vòng tay Minh Kha mỗi lúc một nhỏ lại, anh ôm chặt đến độ hắn ngạt thở. Gia Nguyên nghe thấy tiếng trái tim anh mạnh mẽ đập trong lồng ngực, nghe thấy tiếng thở của anh vờn bên tai, nghe thấy thanh âm dịu dàng, nhớ nhung pha loãng trong giọng nói của anh. Cảm giác này cứ như thể… anh đang ôm người yêu của mình vậy!
– A! Không được! Không được! Em nhớ Gia Nguyên nhiều hơn anh mà! – Tiếng Tiểu Mạn uất ức vang lên làm hắn giật mình, vội vàng cựa mình thoát khỏi cái ôm thắm thiết kia, mặt thoáng chốc đã đỏ như cà chua.
Gia Nguyên nhìn Minh Kha, khẽ nuốt khan một cái. Anh lại điềm nhiên như không, đưa tay xoa xoa đầu hắn, hiền hòa mỉm cười:
– Ừ, anh có nói anh nhớ Gia Nguyên hơn em đâu! Chỉ là thấy cậu ấy gầy đi như vậy, anh rất thương!
– Thôi nào. Đi ăn kem đi! Em nhớ hương vị kem vani ở Nam Kinh quá! Gia Nguyên à, ăn kem cho nhanh mập nhé! Em về rồi, sẽ tích cực vỗ béo cho anh! Xem này, chắc anh lại quên ăn đúng giờ rồi phải không? – Tiểu Mạn xoa hai má Gia Nguyên, gầy đi rất rõ a.
– Được, chúng ta cùng đi! – Minh Kha thân thiết bá vai Tiểu Mạn và Gia Nguyên vẫn còn đang ngây ngây ngốc ngốc ra khỏi hành lang sân bay chật kín người.
…
Gia Nguyên nghịch nghịch mớ bọt trắng trong ly kem của mình. Kem vani phảng phất hương bạc hà mát lạnh tan nơi đầu lưỡi, mang lại cảm giác lành lạnh thú vị.
– Gia Nguyên à, sau này em làm ca sĩ được không? – Tiểu Mạn miệng vẫn ngậm chiếc thìa bạc, hai má phồng lên đáng yêu.
– Giọng trong veo như vậy, rất có triển vọng!
– Gia Nguyên à, em cũng muốn làm phóng viên nữa, em thích viết lách!
– Ủng hộ luôn, điểm văn của Tiểu Mạn xếp thứ ba toàn khoa mà!
– Gia Nguyên à, em rất thích chụp ảnh. Có khi nào em lại trở thành một nhiếp ảnh gia không nhỉ?
– Được nốt! Chẳng phải vừa rồi bức “ Mặt trời bé” của em được tạp chí ảnh đặt hàng sao?
– Gia Nguyên à, một MC thì sao?
– Không thành vấn đề, khả năng ăn nói của em rất ổn!
– Gia Nguyên à…
…
– Gia Nguyên à, thế tương lai anh định làm nghề gì? Anh học tốt như vậy chắc đang phân vân lắm phải không?
Ngón tay cầm thìa của Gia Nguyên chợt cứng lại, một cảm giác cô đơn kì lạ xuyên thấm vào từng thớ thịt, trái tim hắn se lại buốt giá… Nghề nghiệp ư? Tương lai ư?… Hắn làm gì có tương lai để mà lo lắng? Mọi thứ sẽ sớm kết thúc thôi. Hắn sống đến bây giờ vì mục đích gì? Là trả thù! Tương lai gần nhất của hắn là gì? Là trả thù!…
Trả thù rồi thì sao nữa?
Hắn không biết, hắn chưa từng nghĩ đến… nhưng có lẽ, hắn sẽ đặt dấu chấm hết cho cuộc đời mình…
Một dấu chấm hết?
Gia Nguyên lãng tránh câu hỏi ngây ngô của Tiểu Mạn, cúi đầu ăn chiếc bánh gato nhỏ, ăn đến sắp nghẹn, hắn mới ngước lên, đôi mắt trăng khuyết một giây thoáng qua sắc đỏ au. Gia Nguyên khó khăn nuốt bánh, rồi giả ngốc cười trừ:
– Bánh gato ở đây ngon quá!
– Vậy sao? – Tiểu Mạn nhướn mày – Em thấy hương vị vẫn thiếu thiếu gì ấy! Còn lâu mới đuổi kịp trình làm bánh của anh hai!
– Anh biết làm bánh sao? – Gia Nguyên hai mắt tròn xoe nhìn Minh Kha đầy ngưỡng mộ.
– Bánh chỉ là chuyện nhỏ! Minh Kha biết làm đủ thứ món! Nếu anh từng uống cà phê kem anh hai pha thì anh sẽ thấy mọi loại thức uống khác đều trở nên tầm thường cả!- Tiểu Mạn nở nụ cười thanh khiết như bông mai trắng.
– Minh Kha là siêu nhân à? Sao cái gì cũng làm được thế? Chuyện anh biết cắt tóc đã làm tôi phục sát đất rồi!– Gia Nguyên ngồi thẳng dậy, hai tay thành kính chắp vào nhau vái vái người thanh niên cao lớn ngồi đối diện.
– Mỗi thứ chỉ biết chút ít thôi mà! – Minh Kha cười khiêm tốn, đưa tay ra xoa xoa đầu hắn – Nếu cậu muốn học thì tôi sẽ dạy!
– Thật chứ? – Gia Nguyên hai mắt sáng lên hứng thú, khóe môi mở ra một nụ cười trong trẻo – Tôi muốn làm bánh gato, được không?
– Chuyện nhỏ! – Anh nhún vai, nháy mắt một cái – Bây giờ về nhà tôi, tôi sẽ dạy cậu làm, ok?
– Ồ, tiếc quá, vậy là em không được tham gia rồi! Giờ em phải qua trường trình bày kết quả của đợt thực tập vừa rồi! – Tiểu Mạn buồn bã chun mũi.
– Không sao! Tôi sẽ cố gắng làm tặng cho em một cái bánh thật ngon! Mặc dù tôi là kẻ rất hậu đậu, thường nhầm lẫn đường với muối, thường rắc tiêu thay è đen, không phân biệt được màu nước mắm với màu rượu,… nhưng mà tôi sẽ cố hết sức! – Gia Nguyên vỗ ngực khí thế, không hề ý thức được mấy thứ hắn thường xuyên nhầm lẫn kia làm hai anh em đen mặt, nhịn cười đến nỗi cơ bụng co rút sắp thành sáu múi.
…
Biệt thự của Minh Kha rất rộng, chẳng thua kém gì biệt thự của Hồng Quân, nhưng nội thất có vẻ cầu kì hơn một chút, đậm nét phương Tây. Gia Nguyên thong dong bước theo anh trên hành lang rộng, có những chùm đèn trần lớn bằng pha lê tím, nền đá hoa cương được lau chùi sạch đến độ có thể soi gương được, trên tường có những bức tranh nghệ thuật khổ lớn, khung bằng bạc chạm khắc vô cùng tinh xảo.
Mắt Gia Nguyên dừng lại trước khung ảnh lớn nhất. Một người phụ nữ xinh đẹp có đôi mắt màu xám tro, nụ cười trong ngần như bông tuyết, hai tay trắng ngọc quàng lấy cổ một người đàn ông tuấn mỹ có gương mặt từng đường nét cân chỉnh, hài hòa như điêu khắc.
– Bố mẹ anh đây sao?
– Ừ! – Minh Kha cũng dừng lại, nhìn hắn mỉm cười.
– Anh giống thần tượng của mình quá! Nhìn anh cứ như là ông của thời còn trẻ vậy!
– Ai cũng bảo hai bố con tôi rất giống nhau! – Minh Kha bước đến nhẹ nhàng kéo hắn rời đi – Vào bếp thôi nào, để xem tôi phải dạy em làm kiểu bánh gato nào đây?
Minh Kha tự dưng thay đổi cách xưng hô thành “Tôi” với “Em” làm Gia Nguyên hơi ngượng ngùng, nhưng giọng anh lại rất dịu dàng, anh dường như vô thức gọi như thế, không hề để ý mặt hắn đang đỏ lên.
Liếc nhìn bàn tay lớn của anh đang nắm chặt lấy tay hắn, mặt Gia Nguyên lại càng đỏ thêm, giống hệt…trái cà chua chín.
Tay anh hơi chai. Vết chai dài ở vị trí này hình như là…
…
Gian bếp nhà Minh Kha thuộc loại hiện đại bậc nhất mà Gia Nguyên từng thấy. Đủ mọi loại máy pha chế, lò nướng, lò vi sóng, nồi áp suất, bếp điện từ,… đúng là nơi dành cho người nấu ăn chuyên nghiệp. Gia Nguyên thực sự cảm thấy choáng ngợp, hai mắt cứ tròn xoe lên tò mò, hết sờ sờ nắn nắn thứ này, rồi thọc thọc quấy quấy thứ kia khiến Minh Kha đen mặt. Sao mà giống “nhà quê lên tỉnh” thế không biết!
Anh mang tạp dề vào, rồi kéo Gia Nguyên lại gần mình, cẩn thận choàng chiếc tạp dề nhỏ màu xanh dương cho hắn, xong còn đội thêm một chiếc mũ đầu bếp xinh xinh lên mái đầu đen nhánh kia. Từng động tác đều rất thân mật, đong đầy sự yêu thương, quý mến.
– Nào, bây giờ bắt đầu nhé? …Trước hết là cần chừng này bột làm bánh, 4 quả trứng, đong chừng này nước,…
…
Bạn Gia Nguyên là một học trò ngoan, nhưng khổ nỗi bạn hậu đậu hết chỗ nói. Đập được 4 quả trứng vào bát đối với bạn ý mà nói thực là một thành tựu lớn lao, vĩ đại. Dưới sự giám sát kĩ càng, chi li của “thầy giáo” Minh Kha, bạn Gia Nguyên vẫn làm đổ bột mì, tóc đen thành trắng, mặt mũi lem nhem bột. “Thầy giáo” Minh Kha thấy vậy nhịn cười không được, liền cao hứng quẹt một chủm kem trắng muốt lên chóp mũi nhỏ xinh của bạn Gia Nguyên, luôn tay quẹt chocolate nâu nâu lên hai bờ má phúng phính, tạo thành những đường ria nhỏ, chớp mắt đã hô biến bạn Gia Nguyên thành một chú mèo con.
Nếu trên đầu bạn Gia Nguyên không phải là mũ đầu bếp mà là một cái khăn trùm tóc, thời điểm này, có thể thoải mái phong tặng bạn ấy danh hiệu: “Người cosplay Lọ Lem giống nhất”.
Thầy giáo trẻ và học trò nhỏ thi nhau nghịch phá căn bếp vốn sạch bong trước đó thành một bãi chiến trường, trận chiến kem và bột bùng nổ. Cả căn phòng rộn rã tiếng cười. Thật là một khung cảnh ấm áp, ngọt ngào, đong đầy yêu thương và tin tưởng!
…
– Này, Sam! Quay mặt sang đây! – Minh Kha ân cần lau vết bột mì dính trên má Gia Nguyên, đôi mắt đen sau cặp kính bạc dậy lên những đợt sóng hiền hòa.
– Anh…vừa gọi tôi… là gì đấy?
– Sam!
– Hả?
– Cao Khiết Sam!
– Sao… anh biết tôi tên Sam? – Gia Nguyên ngạc nhiên nhìn anh, hắn nhớ rất rõ mình chưa bao giờ hé răng nửa lời về thân phận thực sự của mình cho anh cả.
– Em nói mà! – Minh Kha nhún vai.
– Bao giờ?
– Hôm say rượu ấy! Em nói: “ Đừng có gọi tôi là Gia Nguyên! Gia Nguyên không có ở đây! Tôi là Sam, Cao Khiết Sam. Rõ chưa?” – Ý cười hiện lên rõ nét trong mắt anh.
Mặt Gia Nguyên đen thui như đít nồi, miệng như vừa bị kéo khóa lại, không cách nào mở ra được.
– Này … có phải tôi đã gây ra chuyện gì đó rất kinh khủng không? – Bạn học sinh ngoan nào đó lắp ba lắp bắp.
– Ừm… hình như là có! – Bạn thầy giáo nào đó suy nghĩ một lúc rồi xoa cằm nói nhỏ vẻ nghiêm trọng.
– Chuyện gì… vậy? – Bạn học sinh ngoan nào đó mặt xanh um như tàu lá chuối.
– Hình như là … có ai đó bị ột cước văng ra khỏi xe 3 mét! – Bạn thầy giáo nào đó làm bộ nhớ lại bộ dạng thảm thương của nạn nhân kia.
– Thật… thật… sao? – Bạn học sinh ngoan nào đó khổ sở kêu lên.
– Đùa thôi mà! – Bạn thầy giáo nào đó bật cười, vui vẻ xoa đầu bạn học sinh ngoan nào đó.
…
Bánh được đem ra khỏi lò. Minh Kha làm một chiếc bánh gato có phủ kem chocolate thơm phức, còn Gia Nguyên làm hai chiếc bánh nhỏ nhỏ, chỉ phủ kem tươi màu trắng, một chiếc cho Tiểu Mạn, một chiếc cho Minh Kha, nhưng mà… nó hơi méo mó thì phải. Đặt chúng bên cạnh nhau, Gia Nguyên đột nhiên thấy có lỗi với Tổ Quốc… sao mà thua kém xa vậy chứ?
Minh Kha dường như đọc được sự bi thương trên mặt hắn, liền hạ giọng an ủi:
– Không sao! Không sao! Lần đầu tiên mà làm được như thế này là rất khá rồi. Ít nhất còn nhìn ra được hình thù. Bánh tôi làm trước đây hoàn toàn không biết được hình dạng gì đấy!
– Thế… sao? – Hắn ngước lên nhìn anh, khấp khởi hi vọng. Tay nhanh nhẹn bưng một chiếc của mình lên đưa cho anh – Ăn thử nhé?
– Được! Cái này thì dành cho em! Đem ra bàn cùng ăn ha? – Minh Kha cũng bưng ổ bánh chocolate của mình lên đưa cho hắn.
…
– Được không? Có khó ăn lắm không? – Gia Nguyên sốt sắng quan sát từng biểu hiện nhỏ nhất trên mặt Minh Kha. Anh dường như đang cố nuốt, rồi khó khăn gật đầu, xong đưa ngón tay cái lên ra hiệu “số zách”.
Hai mắt Gia Nguyên sáng rỡ lên, hắn nở một nụ cười vui vẻ rồi bắt đầu ăn bánh của Minh Kha làm cho. Vị bánh rất thơm, hương chocolate rất đậm. Đúng là ngon hơn hẳn vị bánh gato hắn ăn ở tiệm kem khi nãy. Nhưng một miếng, hai miếng,… nhấp thêm một ngụm cà phê kem anh pha, dạ dày Gia Nguyên bỗng co thắt dữ dội, cảm giác khó chịu cuộn lên nơi cổ họng khiến hắn ngạt thở. Gia Nguyên đưa tay bịt miệng, lúng túng đứng lên.
– Em sao thế? – Minh Kha bỏ thìa xuống, lo lắng hỏi.
Gia Nguyên đau đớn nhíu chặt hàng lông mày, hắn nhìn quanh, tìm được phòng vệ sinh, liền lao nhanh vào trong. Minh Kha bật dậy chạy theo. Anh thấy Gia Nguyên nôn thốc tháo vào bồn, hai vai gồng lên nén từng trận ho lại, cả thân hình mảnh khảnh yếu ớt run lên.
Minh Kha vội vã đến bên cạnh đỡ hắn dựa vào mình, sắc mặt Gia Nguyên trắng nhợt, môi run lên. Hắn cố gắng đẩy anh ra, vừa ho khan vừa lắc đầu:
– Không sao… tôi không sao… chỉ là dạ dày đột nhiên khó chịu… gần đây dạ dày tôi … hơi yếu…
– Thật sự không sao chứ? – Anh vén tóc mái lòa xòa của hắn, lau nhẹ tầng mồ hôi mỏng đậu nơi trán và hai bên thái dương.
Hắn gật đầu, thở dốc một lúc, rồi lảo đảo bước đi:
– Kha, làm ơn đưa tôi về nhà Hồng Quân! – Đã đến giờ uống thuốc, Gia Nguyên phải trở về, lần xuất huyết dạ dày gần đây khiến hắn rất dễ bị nôn, dạ dày yếu hơn trước rất nhiều.
– Sao… lại là nhà Hồng Quân? – Bước chân Minh Kha khựng lại, giọng anh hơi cứng nhắc.
– Tôi thuê nhà anh ta… ký túc xá có đôi chút trục trặc về bảo an…
– Vậy sao? – Minh Kha trầm mặc đỡ lấy hắn, nhẹ nhàng đưa hắn ra ngoài.
Khi đi ngang qua chiếc bàn trắng họ ngồi ăn lúc nãy, liếc mắt nhìn ổ bánh chocolate mới bị xén một phần nhỏ và cốc cà phê kem hầu như vẫn còn nguyên, Minh Kha thoáng chần chừ. Nhưng rồi anh nhanh chóng lướt qua, đôi mắt sau gọng kính bạc tối lại, phảng phất nét buồn rất sâu. Minh Kha đưa Gia Nguyên về biệt thự của Hồng Quân…
Bước chân lãnh đạm của Minh Kha tiến về phòng bếp, anh dừng lại nơi chiếc bàn trắng kia. Cốc cà phê đã nguội lạnh, kem tan hết hòa vào thứ chất lỏng đen, tạo nên một màu xám u buồn.
Minh Kha đem đĩa bánh chocolate và cốc cà phê đến chỗ bồn rửa. Chất lỏng trong cốc từ từ chảy vào bồn, đáy cốc sứ trắng hiện ra một dòng chữ màu tím than, từng nét bay bướm rất đẹp: “ Love You So Much”.
Đây là chiếc cốc anh chọn mua ở Thượng Hải về làm quà cho Gia Nguyên, người ta gọi nó là cốc tình yêu, nếu bạn tặng nó cho người bạn yêu thương, người kia nhất định sẽ rung động…
– Tình cảm của mình… rốt cuộc cũng giống như thứ cà phê này vậy… hoàn toàn bị ai đó lãng quên…
Anh vứt luôn ổ bánh chocolate mới bị xén một phần nhỏ kia vào sọt rác. Bánh mềm vỡ thành từng miếng nhỏ, để lộ ra bí mật nằm tận sâu dưới cuối chiếc bánh… một chiếc nhẫn bạch kim lạnh lùng tỏa sáng…