Bạn đang đọc Vai Diễn Định Mệnh – Chương 50: Đa nhân cách.
Cành bằng lăng bắt đầu trổ những bông hoa tím nhạt. Gió vờn qua, một bông lìa cành, chao liệng mấy vòng trên không rồi đậu xuống bậu cửa sổ trắng muốt. Gia Nguyên hít vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy trong người dần khá lên. Bên tai vang lên tiếng gõ phím lách cách, hắn quay sang nhìn Hồng Quân đang chăm chú soạn thảo tài liệu bằng laptop.
Gương mặt anh nhợt nhạt dưới ánh nắng buổi sớm, những đường nét thật rất tuấn mỹ, đôi mày rậm hơi cau lại khiến mắt anh dường như sâu hơn bình thường. Anh ngẩng lên, thấy hắn đang nhìn mình, khẽ mỉm cười:
– Khát nước à?
Gia Nguyên gật đầu. Anh rót một cốc nước rồi nhẹ nhàng đặt vào tay hắn, giọng khàn khàn:
– Uống đi!
Cả tuần nay Hồng Quân luôn ở đây chăm sóc hắn, đến y tá còn cảm thấy rảnh rỗi đến phát chán khi anh không chừa ra cho cô ta bất kì việc gì để làm, chăm bệnh nhân còn kĩ hơn cả cô.
Gia Nguyên nhấp ngụm nước, hắn im lặng một lúc rất lâu rồi bất ngờ lên tiếng:
– Rachel thế nào rồi?
Hồng Quân không trả lời, anh làm như không nghe thấy hắn nói gì, vẫn tập trung soạn thảo văn bản. Gia Nguyên ngồi dậy, định trèo xuống giường.
– Này, em làm gì thế hả? – Anh liền vứt laptop sang một bên, nhảy tới giường hắn.
– Đi xem cô ấy có sao không! – Hắn bình thản đáp, tay không do dự rút phăng ống truyền dịch ra.
– Khiết – Sam! Không được đi đâu hết! – Hồng Quân đanh mặt tức giận, anh ấn vai hắn xuống giường – Ai cho phép em rời khỏi đây?
Hắn cau mày nhìn anh, rồi gạt tay anh, môi bặm lại lạnh nhạt:
– Rachel sao rồi?
– Em quan tâm làm gì? Em lo ình xong chưa?
– Cô ấy sao rồi? – Gia Nguyên gằn giọng.
– Không sao cả!
– Tôi muốn thăm cô ấy – Hắn bướng bỉnh xỏ dép vào chân. Gia Nguyên tự dưng rất muốn nhìn thấy Rachel, tối hôm đó cô lao vào phòng hắn với cả người đầy máu, hắn nhớ váy cô đỏ rực những mảng loang lổ.
– Em không ghét Rachel sao? Không hận vì những gì cô ấy đã làm sao? – Hồng Quân cảm thấy trong lòng dâng lên một hương vị đắng chát… chậu đỗ quyên vỡ, gương mặt nữ hoàng tuyết bị rạch nát, video quay cảnh Gia Nguyên vào sảnh D, tiếng khóc giả dối, bàn tiệc đầy hải sản, cái tát nảy lửa, những dấu móng tay sâu hoắm đến bây giờ vẫn lộ rõ trên cổ Gia Nguyên… xấu xa như thế, đê tiện như thế, không ghét sao?
– Không biết! – Giọng hắn khàn khàn. Đúng, chỉ là cảm giác khó chịu khi cô ta cứ ôm mối ganh ghét hắn không rõ lí do, khi cô ta bày những trò để cố kéo hắn vào tròng … nhưng hắn không hận, bởi hắn cảm thấy cô ta làm tất cả những điều đó đều xuất phát từ một nội tâm tổn thương. Cô ta xù lông nhím lên tỏ ra rất kiêu căng, ích kỉ, điêu trá nhưng càng như thế lại càng thấy đáng thương. Xấu xa nhưng đáng thương, không phải đáng ghét. Gia Nguyên thậm chí cảm thấy mình không ghét nổi Rachel, nói đúng ra chỉ là “khó chịu”. Đúng, với Rachel chỉ là cảm giác khó chịu chứ không phải ghét, càng không phải hận – Để tôi gặp cô ấy đi!
Thực ra Hồng Quân cũng đang do dự, kể từ khi Gia Nguyên phẫu thuật xong, anh chưa rời khỏi căn phòng A.418 này nửa bước, càng không có ý định gặp lại Rachel. Từ nay, anh không quan tâm cô nữa, anh muốn không can hệ gì đến cô nữa. Bởi anh rất giận, anh ghét cái cảm giác bị cô lừa dối. Anh đã đối xử với cô rất tốt, anh đã rất quý cô, xem cô như em gái của mình, chưa bao giờ tỏ ra lạnh nhạt, băng lãnh. Nhưng cô đã đi quá sự cho phép của anh, tự đập vỡ tình cảm anh dành cho cô, tự giẫm lên những kỉ niệm đẹp giữa hai người… vì cô đã chạm vào người con gái anh yêu. Bao dung của anh có hạn, bất kì ai, kể cả cô, chỉ cần chạm vào Sam, anh sẽ không bao giờ tha thứ…
– Quân, để tôi đi gặp Rachel! – Gia Nguyên kiên nhẫn lặp lại.
– Được… tôi đưa em đi! – Anh suy nghĩ thêm một lúc rồi miễn cưỡng đồng ý.
…
Rachel lơ đễnh phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Nắng sớm tràn qua ô cửa, bao phủ lấy cô. Mái tóc hạt dẻ hơi xơ xác, làn da trắng bệch vì thiếu huyết sắc, đôi mắt tím vô hồn nhìn xoáy vào một khoảng không gian vô định. Trông cô như con búp bê sứ.
Cửa phòng bật mở, cô xoay người lại, nhận ra có hai người đang tiến vào phòng mình. Anh chàng thanh niên cao lớn ân cần đỡ lấy tay của một bệnh nhân dáng người mảnh khảnh. Cô nhìn họ một lúc lâu, thời gian lặng lẽ trôi qua, cả căn phòng yên lặng đến độ có thể nghe rõ tiếng thở của từng người.
Gia Nguyên quan sát Rachel Lynes một lượt. Cô vẫn ổn, không đến nỗi quá tiều tụy, chỉ hơi gầy đi và xanh xao hơn. Cô đáp lại hắn bằng ánh nhìn bình thản nhất. Thái độ đó, hình như… hơi xa lạ.
– Cô ổn chứ? – Chất giọng Gia Nguyên khàn khàn vang lên. Yếu ớt nhưng lạnh lẽo.
Rachel nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mày lá liễu khẽ cau lại, cô nhẹ nhàng gật đầu. Gia Nguyên hài lòng:
– Thế thì tốt! – Đánh mắt nhìn sang gương mặt nghiêng nghiêng đầy cao ngạo của Hồng Quân, hẳn thở nhẹ – Anh có chuyện gì muốn nói thì ở lại đi, tôi về trước, không phiền hai người!
– Thăm xong rồi thì cùng về! – Hồng Quân lạnh nhạt nắm tay hắn kéo đi.
Nhưng hai người vừa ra đến cửa, tiếng Rachel vang lên sau lưng khiến chân họ khựng lại:
– Hai người… là ai vậy? Sao lại đến thăm tôi?
– Em… – Hồng Quân kinh ngạc xoay người, đôi mày rậm cau lại vẻ nghi hoặc… Hỏi anh là ai ư? Hỏi Gia Nguyên là ai ư?
– Chúng ta có quen nhau sao? – Ánh nhìn xa lạ của Rachel dán trên hai người. Gia Nguyên nhất thời bất động, ngây người lắng nghe từng chữ. Ngữ điệu kia vừa bình thản, vừa nghi vấn… trí nhớ của cô ta…Hắn cũng xoay người nhìn cô nghi hoặc.
– Trông hai người rất lạ. Chúng ta có gặp qua nhau chưa nhỉ? – Rachel ngồi thẳng người dậy, nét nghi vấn mơ hồ hiện trong đáy mắt cô, trong cái nhíu mày của cô – Sao tôi không nhớ gì cả? Trước đây có gặp rồi sao?
Bàn tay Gia Nguyên bất ngờ bị siết chặt đến phát đau. Hắn cau mày nhìn Hồng Quân, tay anh nắm chặt như thể muốn bóp nát tay hắn. Gương mặt anh lúc ấy trông rất bình thản, nhưng không chỉ bình thản, hắn còn thấy trong đôi mắt đen thẳm của anh thoáng qua một màn sương dày, giọng Hồng Quân lạnh lẽo đến độ khiến người ta phát run:
– Không, chúng tôi không quen cô, trước đây chưa từng gặp nhau, chỉ là vào nhầm phòng rồi tên này nhân tiện hỏi thăm. Không quen, không có quan hệ gì cả! – Chưa kịp để Gia Nguyên phản ứng, anh đã kéo hắn ra khỏi phòng, không quên bỏ lại một câu đúng chất người dưng nước lã – Làm phiền cô rồi!
…
Rachel lắng tai nghe tiếng bước chân mỗi lúc một xa của họ, cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng mỉm cười:
– Thật là tốt! Anh ấy vẫn quan tâm đến Sam như vậy thật là tốt. May mà anh ấy không bị mấy trò điên rồ của mình tẩy não… đúng vậy, thật tốt quá!
Nụ cười của cô dưới nắng sớm trông hết sức nhợt nhạt, yếu đuối, nắng rọi vào, khiến những giọt lệ nóng hổi đang rỉ ra từ kẽ mắt sáng lên như pha lê. Vai diễn của cô thế là kết thúc rồi, cô cảm thấy hài lòng vì vai cuối cùng mình diễn lại là một kẻ mất trí. Dù không giống lắm nhưng thế cũng xác định được giữa cô và họ không còn bất kì mối quan hệ nào nữa. Lòng chợt cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Nếu sớm biết tâm hồn sẽ thanh tịnh, bình thản như thế này khi buông tay anh, cô đã làm từ lâu rồi. Cô biết anh không hề yêu cô, đơn thuần chỉ là tình cảm quý trọng vì từ nhỏ cô đã ở bên anh, chuyện gì cũng đem ra tâm sự cùng anh mà thôi…
Cô nhớ ngày xưa, có lần cô hỏi: “ Quân, sau này lớn lên anh nhất định sẽ cưới em chứ?”, anh chỉ cười cười xoa đầu cô: “ Anh thích người khác rồi sao cưới em được?”, cô òa khóc, anh dỗ dành. Nước mắt ngắn dài, cô mếu máo: “Anh nhất định phải cưới em, không cho anh thích người khác!”. Anh chống cằm nhìn cô hồi lâu rồi lên tiếng: “ Làm em gái anh không được sao? Anh cũng sẽ rất yêu thương em gái anh mà!”. Cô lắc đầu: “Không! em muốn làm cô dâu của anh cơ, không muốn làm em gái, nhất định anh phải cưới em!”. Quân thở dài, liếc xéo cô một cái: “ Không thích làm em gái? Được rồi, vậy cho làm chị của anh được không? Anh cũng sẽ rất thương yêu chị!”. “Không, không thích, em muốn làm cô dâu, không làm chị đâu!” – cô hét ầm lên, lại mếu máo khóc. Quân bất lực khoanh tay nhìn cô, cuối cùng lắc đầu: “ Thế thì xem như anh chưa nói gì, em vẫn là em gái của anh vậy!”…
Rachel không hiểu tại sao lúc đó anh lại kiên quyết không chấp nhận cô làm cô dâu của anh. Bình thường anh rất chiều cô, cô muốn gì anh cũng đều gật đầu, thế nhưng mỗi lần cô nhắc đến chuyện ấy anh lại nói lảng sang chuyện khác. Chỉ là một cái gật đầu để khiến cô vui thôi mà, anh đâu cần phải nghiêm túc đến thế… Thì ra, sự kiên quyết hiếm có ấy ở Hồng Quân là bởi anh luôn cho rằng anh chỉ cưới người anh yêu. Cô dâu của anh phải là người anh yêu. Nếu anh không yêu tuyệt đối sẽ không cưới…
Hiểu rất rõ người anh yêu không phải là cô mà cứ cứng đầu không chịu buông tay, còn bày đủ trò xấu xa, đê tiện để kéo anh về phía mình. Là do cô ích kỉ, ảo tưởng, ngộ nhận, tự lừa gạt bản thân hết lần này đến lần khác. Là do cô không chịu nổi cảm giác mất đi người mình yêu quý nhất. Là do máu “sở hữu” đã ăn quá sâu vào cô, khiến cô bao giờ cũng muốn giành giật với người khác. Cô tưởng bất cứ thứ gì mình muốn cũng bằng mọi giá phải có được, cô tưởng yêu Hồng Quân thì phải bằng mọi giá mà có được Hồng Quân… nhưng Sam nói đúng, Quân thuộc về người anh ấy yêu, điều đó cô vĩnh viễn không thể thay đổi.
Nếu sớm biết sẽ có ngày này, phải chi lúc đầu chấp nhận làm em gái anh, để anh mãi mãi yêu thương và trân trọng. Người ta nói tham thì thâm quả không sai. Đáng lắm…
Rachel luôn ganh ghét Sam bởi Sam không cần phải làm gì cũng vượt qua cô. Cô học đến mức tụt huyết áp nhưng kết quả thi vẫn xếp sau Sam một hạng. Cô nhớ mình đã luyện dương cầm đến độ tụ máu bầm trên mười đầu ngón tay, thế nhưng chung kết cuộc thi âm nhạc cúp vàng vẫn thuộc về bản giao hưởng “Định mệnh” bằng violong của Sam. Cô nhớ mình đã thức đêm cả mấy tháng trời để tìm hiểu về nền văn học Nga, nhưng cuối cùng tiểu luận “Sự bất tử của Leptonxtoi” Sam viết vẫn đạt giải nhất. Cô nhớ mình đã cố gắng tích lũy điểm, nhưng rồi vẫn là Sam được lựa chọn đi tham dự khóa học đặc biệt của đại giáo sư Haley Grahame… Cô luôn thua Sam, luôn xếp sau Sam một bậc. Chính vì vậy cô vô cùng đố kỵ với Sam. Khi biết người Hồng Quân yêu cũng là Sam, giọt nước cuối cùng làm tràn ly đố kỵ trong cô và cô đã trở nên xấu xa hơn bao giờ hết. Thậm chí còn suýt nữa lấy mạng của Sam.
Cô đã thành ra thứ tồi tệ gì thế này? Tồi tệ đến mức chính cô cảm thấy ghê tởm bản thân mình. Không có được thì phải đạp đổ sao?
Khi tỉnh lại, lặng lẽ suy gẫm những điều mình đã làm, Rachel không thể tin nổi mình đã từng hành động như vậy… Đó không phải là cô.
Rachel từ sớm đã biết mình mắc phải căn bệnh đa nhân cách, ban ngày là một người, ban đêm là một người. Con người ban ngày ích kỉ, tàn nhẫn, cay độc bao nhiêu thì ban đêm lại đau khổ, dằn vặt, yếu đuối bấy nhiêu. Con người thật của cô bao năm qua bị cái gì đó đè nén, ẩn sâu vào góc khuất tâm hồn, chỉ là mỗi khi nhắm mắt lại đi ngủ mới chui đầu ra khỏi cái vỏ ốc, khóc nức nở. Mỗi sáng tỉnh dậy, cô thấy gối mình ướt đẫm nước mắt nhưng không biết tại sao lại thế, không nhớ được đêm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Ý thức của cô như chia thành hai nửa, một nửa dành cho đầu óc xấu xa, đê tiện của con người ban ngày, nửa còn lại dành cho tâm hồn yếu đuối, đau khổ ban đêm. Những chuyện điên rồ cô làm ban ngày, ban đêm đều nhớ rõ như in, còn những hối hận, thổn thức, dằn vặt ban đêm đến khi tỉnh lại cô mảy may quên sạch…
Rất nhiều lần cô định vạch trần thân phận của Sam trước mặt mọi người nhưng cô không làm được, vì bao giờ thức dậy, trên chiếc gối và rap giường cô mới thay cũng có chi chít những câu chữ của chính cô viết:
“Không được làm hại Sam! Tuyệt đối không được làm hại Sam! Mày không được nói ra bí mật của Sam! Tuyệt đối không được nói!”
Cô cứ sống bằng hai con người như vậy cho đến đêm ấy, cái đêm cô ngồi giữa căn phòng đầy mảnh vỡ, cái đêm cô dùng mảnh thủy tinh nhọn hoắt cắt tay chân mình, cái đêm cô tìm đến hành hạ Sam và ngất đi… rốt cuộc con người ban ngày của cô cũng chết. Con người ban đêm mới là nhân cách thật của cô. Con người yếu đuối, dằn vặt, đau khổ kia mới thực sự là cô. Bây giờ, cô chính là con người ban đêm, không có dũng khí để tiếp tục xấu xa, ích kỉ nữa…
Rachel cảm thấy tâm hồn mình dịu lại, trái tim rỉ máu nhưng không còn quá đau đớn. Cô thực may mắn vì cuối cùng cũng đã thức tỉnh, cuối cùng cũng chịu buông tay. Nếu con người ích kỷ trong cô vẫn tồn tại thì cô không biết nó còn gây thêm bao nhiêu họa, làm tổn thương Sam và Hồng Quân thêm bao nhiêu lần. Mọi việc dừng lại như thế thật là tốt, họ nắm tay nhau như thế thật là tốt…
– Chúc anh hạnh phúc, Hồng Quân! Xin lỗi Sam vì sự điên rồ, nhỏ nhen, ghê tởm của tôi! Xin lỗi vì đã tổn thương hai người!…Nhất định hai người phải hạnh phúc, nhất định anh phải yêu Sam thật nhiều, nhất định phải sống thật tốt!… còn tôi… chết đi sống lại trong sự dằn vặt của lương tâm mình cũng đáng…suốt đời đau khổ cũng đáng…cảm ơn vì hai người đã ở bên nhau, nhất định phải hạnh phúc!
Đôi mắt tím ướt nhòe nước mắt, bờ vai mảnh khảnh run lên yếu ớt nhưng trên bờ môi nhạt của cô gái Anh lại nở một nụ cười chân thành hơn bao giờ hết. Nụ cười ấy rốt cuộc cũng đã thực sự thánh thiện, thực sự nhẹ nhõm. Cả đời này, cô chưa bao giờ cười đẹp đến thế…
Trong cuộc sống đôi lúc vẫn tồn tại đâu đó một cái xấu, cái ác vô cùng đáng thương…