Bạn đang đọc Vai Diễn Định Mệnh – Chương 47: Hủy hôn!
Người đàn ông trung niên ngả người ra ghế sofa, bên tai vang vang câu nói của thiếu nữ nọ: “Một khi số phận đã gắn kết với nhau thì dù có bằng cách nào cũng không thể tách rời được… ngược lại, số phận đã không cho phép thì có muốn đến mấy cũng chẳng thể thuộc về nhau. Cháu chỉ muốn nói một điều thôi! Cháu tin vào số phận! “
Cơn nhức đầu dữ dội ập đến khiến những sợi thần kinh căng ra như dây đàn. Người đàn ông đưa tay lên day mạnh hai bên thái dương, hai hàng mi khép chặt đẩy cho giọt lệ nóng hổi trào ra nơi khóe mắt. Ông khóc…
Sao cô gái ấy lại giống đến thế? Giống đến nỗi suýt chút nữa ông không kìm được mà bật ra hai tiếng “ Hạ Đan”. Kí ức như cuộn phim cảm xúc, chầm chậm quay lại trong đầu người đàn ông, ngày xa xưa ấy hiện lên rõ mồn một, chân thực và sinh động…
Khi còn là một thanh niên hai mươi mốt tuổi như Hồng Quân, ông yêu say đắm người con gái tên Lưu Hạ Đan. Cô ấy thanh khiết nhưng hoang dã, cô ấy lạnh lùng nhưng ngây ngô, cô ấy mạnh mẽ nhưng chịu nhiều tổn thương. Ông đã dắt cô ấy về ra mắt bố mẹ mình. Bố ông hỏi rằng: “Cô có thực sự yêu con trai tôi? Hay đến với nó vì một lí do nào khác?”
Lúc đó Hạ Đan đã nở một nụ cười ấn tượng đến nỗi tâm trí ông khắc sâu đến tận bây giờ. Nụ cười đó – lạnh lẽo nhưng mê hoặc, băng lãnh nhưng hút hồn, một chút chua chát nhưng nhiều hơn là sự kiêu hãnh…
Cô trả lời chậm rãi: “ Cháu không dám nói rằng mình yêu anh ấy, nhưng cháu khẳng định rằng mình tin vào số phận. Nếu số phận đã gắn kết ai với nhau thì dù có bằng cách nào cũng chẳng thể tách họ ra, còn nếu số phận đã không cho phép thì không bao giờ đến với nhau được!”
Hạ Đan, người phụ nữ ông trân trọng và yêu thương nhất trên đời, người đã sinh ra Hồng Quân và qua đời cũng chính vì sinh thằng bé. Ông không ghét bỏ Hồng Quân, ông rất yêu thằng bé, nhưng ông không thể gần gũi nó, bởi cứ mỗi lần nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của nó, ông lại thấy hình ảnh một Lưu Hạ Đan trong sáng, thuần khiết lúc từ giã sự sống. Ông sợ…
Sam giống lắm, giống đến mức không thể tưởng tượng được. Nếu tình cảm Quân dành cho Sam cũng giống như ông dành cho Hạ Đan thì ông còn biết nói gì nữa? Ông tiếp tục… ép nó cưới Rachel Lynes ư? Tiếp tục ép nó yêu con bé ư? Ông cũng đã từng như nó mà, chẳng lẽ ông không hiểu cảm giác hồi hộp, mong chờ, hi vọng lúc nào cũng túc trực trong cõi lòng nó?
Người đàn ông vuốt mặt thở ra một hơi dài mệt mỏi… cái gọi là số phận bao giờ cũng ngẫu nhiên, nhưng bên trong cái ngẫu nhiên ấy lại là một quy luật tất yếu. Hồng Quân gặp Sam cách ngẫu nhiên, yêu cô gái ấy cách ngẫu nhiên, mọi thứ đều ngẫu nhiên. Giống như cách ông ngẫu nhiên gặp Lưu Hạ Đan trong một ngày mùa thu dưới cơn mưa bằng lăng tím vậy… nhưng ông hiểu chứ, đó cũng là tất yếu nữa! Những con người sinh ra đã vốn thuộc về nhau, số phận đẩy họ đến gần nhau là tất yếu.
…
Cộc! Cộc! – Tiếng gõ cửa vang lên đều đều phá vỡ dòng hồi ức miên man của người đàn ông…
Gió đêm lồng lộng thổi, mảnh trăng khuyết bàng bạc phía cuối chân trời lặng lẽ tỏa sáng. Chiếc mui trần đen bóng lướt vụt qua, hất tung đám lá khô trên đường, chúng phất lên, lả lướt trong không trung rồi lại dịu dàng đáp xuống. Tiếng vi vu của gió luồn qua những vòm cổ thụ cao lớn tựa hồ tiếng hát thiên thần bay bổng, ngọt dịu.
Hồng Quân khẽ đánh mắt sang người bên cạnh. Gia Nguyên ngả đầu vào ghế đệm, mặt quay đi hướng khác, thỉnh thoảng bờ vai hắn lại run nhẹ. Anh bật một bản nhạc giao hưởng, tiếng dương cầm vang lên chậm rãi như từng giọt nước rơi lên chiếc lá rồi nhỏ xuống mặt hồ phẳng lặng.
– Sao em im lặng thế?
– … – Hắn không trả lời, từ lúc rời biệt thự đến giờ hắn vẫn ngoảnh mặt đi chỗ khác như vậy.
– Rachel đánh em đau không?
– …
– Cô ấy vốn không giỏi kiềm chế cảm xúc… xin lỗi em…cũng tại tôi!
– …
– Em thấy khó chịu à? – Giọng Hồng Quân vẫn trầm và đều. Anh đánh xe vào sân kí túc xá, đến nơi rồi.
Hắn không nhìn anh, chỉ lặng lẽ mở cửa xe bước xuống. Gia Nguyên rảo bước gấp gáp về phía tòa nhà, bỏ lại đằng sau một ánh mắt lo lắng dõi theo từng bước của hắn.
Hồng Quân thở trút ra một hơi, anh quay trở vào xe và phóng đi. Rachel Lynes đánh Sam, lẽ ra, anh không được phép để xảy ra chuyện này. Hồng Quân không muốn về nhà, chắc đêm nay anh sẽ ngủ lại công ty.
…
Kiềm chế! Phải kiềm chế!
Không ổn rồi, không thể kiềm chế thêm một giây nào nữa!
Đến trước cửa phòng, Gia Nguyên khuỵu người xuống, hắn cảm thấy khó thở kinh khủng. Gia Nguyên cắn răng kiềm chế từ lúc dùng bữa ở nhà bố Hồng Quân đến giờ, hắn đã rất bình tĩnh, mặc dù biết trạng thái cơ thể mình không còn bình thường nữa. Hắn im lặng để cố kìm cơn ho đang cào cấu trong cổ họng mình, hắn quay đi để anh không kịp phát hiện ra hai bên thái dương hắn ướt đẫm mồ hôi. Dưới lớp áo sơ mi dài tay, Gia Nguyên cảm nhận được những mẫn đỏ đau rát bắt đầu nổi lên. Hắn gắng gượng mở cửa, bước vào phòng.
– Khụ! – Gia Nguyên không kìm được nữa ho bật ra, cảm giác tanh tưởi xộc mạnh lên từ cổ họng, một giây sau, hắn nhận ra trong khoang miệng mình ngập một thứ chất lỏng, nó trào ra khỏi khóe môi, rỏ tong tong xuống sàn. Hắn kinh hãi nhìn xuống, những giọt đỏ thẳm rơi vãi dưới chân… máu?
…
Hải sản… thứ độc tố chết người, đang ngấm ngầm lan tỏa trong từng thớ thịt của Gia Nguyên, cái gọi là xung khắc với cơ địa bây giờ mới thực sự bộc phát…
Hai người đàn ông trung niên đứng cạnh nhau bên khung cửa sổ lớn, cùng phóng tầm mắt ra khoảng không vô định ngoài kia. Đêm đen đặc, những đợt gió mang theo hơi ẩm ướt thổi lồng lộng, hình như lại sắp có mưa…
– Dạ Huân, ông quyết định thế nào? Cô gái tên Cao Khiết Sam ấy? – Robert Lynes hai tay khoanh lại trước ngực, giọng khoan hòa, điềm tĩnh đúng chất một con người từng trải.
– … – Bố Hồng Quân im lặng, quyết định ư? Ông quay sang nhìn người bạn tri kỉ của mình, đôi mắt đen bình thản, phẳng lặng – Ông có yêu con gái mình không?
– Sao ông lại hỏi tôi như vậy? – Robert nghiêng đầu, nụ cười nhè nhẹ nở trên môi.
– Ông có muốn nó bị tổn thương không?
Người đàn ông Anh Quốc khẽ nhún vai:
– Tất nhiên là không! Ai mà lại muốn con gái rượu của mình đau đớn chứ?
– Tôi cũng vậy! – Dạ Huân ngước lên, gương mặt đậm nét suy tư – Đừng để chúng cưới nhau nữa!
– Sao vậy? – Robert chống tay ngồi lên bậu cửa, đôi mắt xanh thẳm bỗng xa xôi lạ thường, một nét buồn thoáng qua con người đứng tuổi.
– Hồng Quân sẽ làm tổn thương con bé đấy! Nó sẽ tàn nhẫn mà đẩy Rachel ra khỏi cuộc đời mình… tôi hiểu thằng nhỏ, nó không bao giờ chấp nhận sự sắp đặt của người khác, trừ khi chính nó cũng muốn như vậy.
– Nhưng con bé rất yêu Hồng Quân – Chất giọng Anh nghe ưu sầu.
– Còn Hồng Quân thì yêu Sam! Yêu lắm đấy! Tôi không muốn nói thẳng ra rằng ngoài con bé tên Sam, nó sẽ chẳng chú ý đến bất kì đứa con gái nào khác. – Dạ Huân thầm hoài niệm trong lòng cái cách mình yêu Hạ Đan, ngoài Hạ Đan ra, không ai làm ông rung động được.
– … – Robert im lặng, chìm vào thế giới của riêng mình.
Bố Hồng Quân quay về phía tủ rượu, ông bật nắp một chai whisky, rót lưng vào hai cái ly bằng pha lê. Trao cho Robert một ly, ông cũng ngồi lên bậu cửa. Hai người đàn ông cụng ly nhè nhẹ, ngụm rượu trong suốt quyện nơi đầu lưỡi một vị cay nồng.
– Đừng để Rachel gần thằng bé nữa, có thể nó yêu Hồng Quân nhưng chúng không đến với nhau được đâu. Hồng Quân một khi đã tàn nhẫn thì sẵn sàng vứt bỏ hết mọi tình cảm yêu quý trước giờ đã từng có với con bé đấy. Tình yêu của Hồng Quân chỉ dành ột người thôi, nếu không phải Sam, nó sẽ chẳng coi ra gì nữa!
– Hủy hôn… Rachel sẽ khó lòng mà chấp nhận đấy!
– Tùy ông thôi! Nếu ông không muốn con bé tổn thương nhiều hơn thì kéo nó ra khỏi Quân đi! – Dạ Huân lại nhấp một ngụm rượu, lơ đễnh phóng tầm mắt ra ngoài.
– Tôi sẽ nói với con bé! – Robert lặng lẽ đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
– Chúng ta vẫn là bạn chứ? – Giọng Dạ Huân thoáng qua chút buồn bã, trầm mặc.
– Luôn luôn thế! Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa! Tôi sẽ không để chuyện bồng bột của tuổi trẻ làm mất đi tình bạn tri kỉ này, Dạ Huân yêu quý ạ! – Robert ngoái đầu mỉm cười, đôi mắt xanh bình thản. Ông đóng cửa phòng, trả lại sự yên tĩnh ban đầu.
“ Hủy – hôn – đi! Đỗ Dạ Huân và bố đã thống nhất rồi… con không thể kết hôn với Hồng Quân được!”…
Rachel bước đi lảo đảo như người mất hồn. Sao chứ? Sao lại nói ra mấy lời đó dễ dàng như vậy? Họ xem chuyện hôn nhân của cô là một thứ đồ chơi, muốn chơi thì chơi muốn bỏ thì bỏ đi sao?
Bàn tay cô run run bấm điện thoại gọi cho Hồng Quân. Sau nhiều hồi tút dài, rốt cuộc cũng có tín hiệu trả lời:
– Em còn muốn gì nữa Rachel? – chất giọng của người kia lạnh lẽo lắm, lạnh lẽo và cả bực bội.
– Hồng Quân… xin anh đấy… đừng hủy hôn! – Cô cảm thấy hơi thở mình khó nhọc vô cùng.
– Đủ rồi Rachel, anh mệt mỏi lắm rồi, đừng làm phiền anh nữa!
– Sao ngay cả anh cũng thế chứ? Anh không cần em nữa ư? – Nước mắt đắng bắt đầu trào ra khỏi khóe mi cô gái.
– Nói thật nhé, anh đến phát ngấy với vẻ giả tạo này, anh nhẫn nhịn em quá đủ rồi. Anh ghét nhất kẻ chuyên nói dối như em! Quá dối trá! – từ đầu dây bên kia, Hồng Quân gằn giọng xuống chì chiết. Lần đầu tiên anh nặng lời như vậy.
– Em giả tạo? Em không xứng với anh? Cô ta có yêu anh như em không? Cô ta có cần anh như em không? Em thua ở đâu? Em sai ở đâu? Anh nói đi!
– Anh thấy em chỉ yêu có bản thân mình thôi! Em yêu chính em đấy!
– Tại sao anh có thế nói như thế? Sam hơn em ở điểm nào? Xinh đẹp hơn em? Giỏi giang hơn em? Khôn ngoan hơn em? Anh yêu cô ấy vì cô ấy hơn em sao?
– Không! Sam chẳng hơn em cái gì cả trừ sự chân thật. Em không biết anh đã phải im lặng trước sự dối trá của em bao nhiêu lần rồi đâu. Em không thua cô ấy nhưng em không phải là cô ấy! Em ích kỉ và dối trá!
– Nếu em là cô ấy anh có yêu em không? – Hai bàn tay cô siết chặt lấy chiếc điện thoại, đôi mắt tím mở to vẻ chờ đợi.
– … không! Em không bao giờ là Sam, không bao giờ!
– Nhưng em thật sự yêu anh, rất yêu anh! – Rachel tưởng như mình phải gào lên để bật ra câu nói nghẹn ngào nơi cổ họng đó.
– Yêu ư? – Tiếng cười của Hồng Quân nghe kiêu bạc, sắc lạnh – Vậy xin lỗi em, bây giờ anh chợt thấy ghét em đến nỗi bao nhiêu tình cảm trước đây đều tan biến. Mệt mỏi và chán ngắt! Tự dưng anh muốn không bao giờ phải nói chuyện với kẻ ích kỉ như em nữa!
– Nếu em chết đi anh có yêu em không? – Khóe mi cô hoen lệ đỏ ngầu.
– Đủ lắm rồi! Chết ư? Anh không quan tâm! Đừng lôi nước mắt với mấy lời đe dọa kia ra để ép anh! Anh không phải một thằng ngốc! Xem ra muốn coi em là em gái cũng quá xa xỉ! Bỏ hết đi! Đừng – bao – giờ – nói – chuyện – với – anh – nữa!– Đầu dây bên kia, Hồng Quân hét lên tức tối. Không còn giữ vẻ im lặng điềm đạm, anh tức giận thực sự.
– Hồng Quân… – Đáp lại sự thảng thốt của cô gái là một chuỗi tút dài, khô khốc.
Ngắt điện thoại rồi, anh ấy đúng là không muốn nói chuyện với cô. Anh ấy ghét cô rồi, ghét lắm.
Hồng Quân hay mỉm cười. Hồng Quân rất nhỏ nhẹ. Hồng Quân dịu dàng và ấm áp… Đâu rồi?
…
Xoảng! Xoảng! Xoảng! – Rachel điên cuồng đập đồ trong phòng, cô chộp lấy chiếc bình sứ ném mạnh vào tường, rồi khung ảnh, rồi gương… đập hết tất cả…
…
Nếu cô chết đi anh ấy có quan tâm nữa không?
Nếu cô không xuất hiện nữa anh ấy có đau đớn không?
Nếu cô mãi mãi biến mất thì sao? Hồng Quân có yêu cô không?
Không quan tâm ư? Anh ấy sẽ bỏ mặc cô ư? Anh ấy có thể sao?
…
Cô gái ngồi chỏng chơ giữa căn phòng đầy mảnh vỡ. Những mảnh thủy tinh bén ngót cứa vào da thịt chẳng khiến cô thấy đau đớn gì cả. Cô muốn đau lắm, nhưng dường như mất hết cảm giác rồi. Cái duy nhất cô có thể cảm nhận được bây giờ chính là những nhịp đập của trái tim yếu ớt như đang cố thoi thóp này.
Hồng Quân không chấp nhận cô, anh ấy không hề yêu thương cô – người đã gắn bó với anh ấy cả tuổi thơ, người đã bám theo anh ấy như một cái đuôi từ lúc tám tuổi, người đã thức trắng đêm chỉ để viết một dòng trong lá thư gửi cho anh ấy, người đã chia sẻ mọi chuyện trên đời với anh, người đã cắn răng tập uống whisky để cùng anh cạn ly mỗi khi anh muốn tâm sự… còn nhiều cái “ người đã…” lắm. Thế đấy, cô quý anh như thế đấy, cô trân trọng anh như thế đấy. Tại sao anh tàn nhẫn vậy? Tại sao anh có thể phủi cô đi như phủi một lớp bụi trên áo anh vậy? Tại sao anh không chịu hiểu tình yêu cô dành cho anh lớn như thế nào?
Rốt cuộc ai sai? Cô sai hay anh sai? Sai ở đâu? Sai như thế nào? Cô và anh chẳng phải sinh ra đã dành cho nhau rồi sao? Cô và anh chẳng phải là thanh mai trúc mã sao?
Hồng Quân từ trước giờ chỉ yêu mình cô thôi, anh ấy không quan tâm những người khác, anh ấy lạnh lùng với những người khác, vì anh ấy yêu cô. Chẳng lẽ cô ảo tưởng sao? Chẳng lẽ cô ngộ nhận sao?
Không đâu…không phải tại anh hay tại cô mà là do một kẻ khác cố tình chen vào để phá vỡ tình cảm tốt đẹp giữa hai người. Hồng Quân yêu cô, Hồng Quân là của cô, anh ấy thuộc về cô. Phải, ngay từ đầu đã thế rồi. Tất cả là do kẻ đó, tất cả…
Đôi mắt tím tối sầm lại với những đợt sóng lan tỏa vô cùng dữ dội, thần thái Rachel Lynes lúc này thật bất thường – tăm tối, lạnh lẽo chưa từng thấy. Cảm giác như đôi cánh thiên sứ thánh thiện, trong trắng đã bị bẻ gãy gập. Tóc tai lòa xòa, gương mặt tà mị, máu me bết đầy tay chân và váy… Thân ảnh ấy… mang trong mình sự tối tăm, độc ác, tàn nhẫn và cả đáng thương, đau đớn đến quằn quại… hệt như một thiên thần bị mắc đọa.
– Không thể tha thứ được… Cao Khiết Sam… không thể tha thứ ày được!
Nếu chết đi cũng không bao giờ để kẻ đó sống…
Gia Nguyên cố mở tủ lấy lọ thuốc, những viên màu trắng đổ xòa ra lòng bàn tay đang run bần bật của hắn. Không theo một chỉ định nào, không theo một liều lượng nào, hắn cứ thế vốc hết cả nắm vào miệng. Những viên thuốc đắng theo nước khó khăn trôi xuống cổ họng. Gia Nguyên ngước lên nhìn mình trong gương, làn da nổi những chấm đỏ như xuất huyết, đôi mắt hắn cũng vằn lên những tia máu đáng sợ.
Hắn lảo đảo vài bước rồi ngã vật ra sàn. Cả cơ thể nóng hừng hực như lửa đốt, cảm giác như cả ngàn cây kim đang đâm sâu vào da, đau đớn, nhức nhối kinh khủng. Hơi thở hắn gấp khúc từng đợt trong cổ họng, Gia Nguyên gập người cố nén những cơn ho dữ dội, nhưng không nén được, hắn lại ho bật ra cùng với một ngụm máu tanh tưởi.
Nước mắt trào ra khỏi khóe mi, lăn dài trên má, hàm răng hắn cắn chặt vào nhau, cả người run rẩy. Lúc này, Gia Nguyên thấy mình vô dụng lắm, hắn bất lực trong cơn đau, hắn không kháng cự được bản thân, hắn gục ngã. Giọng hắn tức tưởi vang lên trong cô độc:
– Cao Gia Nguyên, Sam khó chịu quá… anh ở đâu rồi? … Sam đau quá… Gia Nguyên… Gia Nguyên… anh đâu rồi?
Sự thật là hắn không hề thích nước táo, cả mỳ cũng không. Nhưng đó là thói quen, bởi hắn bắt chước anh ngay từ khi còn nhỏ. Đối với hắn mọi thứ thuộc về anh đều tốt cả, anh thích thì hắn cũng sẽ thích, anh muốn thì hắn cũng sẽ muốn. Anh thích nước táo, thế là ngày nào hắn cũng uống, anh thích mỳ, thế là ngày nào hắn cũng ăn. Hắn muốn hai anh em hợp nhau ở mọi “ngõ ngách” trong cuộc sống. Nhưng anh thích ăn hải sản… hắn không thể bắt chước. Mọi thứ, trừ hải sản. Độc tố…
Có lần hắn lì lợm cố gắng nuốt bằng được, liền bị xuất huyết dạ dày. Chỉ một điều cỏn con thế mà làm không xong, hắn thấy mình vô dụng kinh khủng. Yếu ớt, vô dụng, tầm thường… bởi hắn không thể trở thành một cái bóng của anh. Đến vị trí của một cái bóng cũng quá xa vời với hắn…
Gia Nguyên dần chìm vào trạng thái vô thức, máu từ kẽ môi vẫn rỏ xuống sàn từng giọt, từng giọt, đặc quánh…
Đùng! – Một tiếng sấm xé tan màn đêm. Gió lách mình qua khe cửa hẹp, rít lên rồi gào thét, điên cuồng dập đầu vào khung kính như con thú điên. Trận mưa lớn kéo đến, trút từng đợt giận dữ xuống nền đất khô, nước tạt mạnh, hắt lên ô kính những hình thù ma quái…
“Kẹt”… cánh cửa phòng nhẹ nhàng bật mở. Trong trạng thái mê man, lí trí Gia Nguyên vẫn còn chút tỉnh táo để nhận ra lúc nãy mình chưa kịp khóa cửa phòng… và ai đó đang tiến vào…
Mắt he hé mở, một giây sau, đồng tử Gia Nguyên giãn rộng. Ánh sáng lóe lên từ bên ngoài, sấm chớp nổ đùng đoàng. Một thân ảnh tóc tai lòa xòa ướt đẫm nước mưa, cả người bê bết máu đang lù lù đứng đấy, trừng trợn nhìn Gia Nguyên.
Thân ảnh đó lao đến, túm lấy cổ Gia Nguyên siết chặt. Gia Nguyên không thở được nữa, tay chân hắn tê liệt đến mức không cử động nổi, một chút kháng cự cũng quá sức hắn. Kẻ đó gầm lên hằn học, hai tay mỗi lúc càng siết chặt cổ Gia Nguyên:
– Tao phải giết mày… không tha thứ ày được… đồ ăn cắp… Hồng Quân là của tao… không thể tha thứ ày được!
Những móng tay dài ấn vào cổ Gia Nguyên, không thở được, khó chịu quá… Đang lúc thanh quản hắn tưởng như đứt ra từng khúc thì bàn tay nhầy nhụa máu kia bỗng nới ra, lỏng dần, lỏng dần, rồi thỏng hẳn xuống. Và kẻ đó ngã gục lên người Gia Nguyên.
Sự im lặng đến đáng sợ bao phủ lên căn phòng tối tăm. Ngoài kia, sấm chớp vẫn không ngừng gào thét…
Trở lại với tách cà phê nóng trên tay, Hồng Quân mệt mỏi ngả người lên ghế sofa trắng. Chiếc điện thoại trên bàn rung mạnh, chà xát với mặt kính đều đều. Anh cầm điện thoại lên, mắt nheo lại đọc cái tên đang hiển thị… Gia Nguyên gọi…?
Anh liếc mắt nhìn đồng hồ vừa điểm mười hai giờ khuya, tim bỗng đập mạnh, một cảm giác lo sợ mơ hồ len lỏi trong tâm trí. Hồng Quân bắt máy. Từ đầu dây bên kia, tiếng sấm nổ đùng đoàng làm anh giật mình. Và Hồng Quân nghe thấy một tiếng thều thào vô cùng yếu ớt:
– Cứu tôi… cứu…
Hơi thở hắn đứt quãng, đau đớn, hãi hùng…