Bạn đang đọc Vai Diễn Định Mệnh – Chương 44: Mật thư thứ hai.
Gia Nguyên cầm tờ mật thư thứ hai săm soi mãi, cuốn sổ tay của hắn chằng chịt những dấu chéo đỏ. Chìa khóa lần này cũng chỉ có mỗi một từ “Gạch”. Tại sao chỉ có một từ mà cho ra nhiều trường hợp đến vậy?
Hắn nhìn chằm chằm vào những mục mà mình liệt kê ra, cảm thấy tâm trí rối bời:
· Gạch bỏ
· Gạch nối
· Gạch chéo
· Gạch men
· Gạch thỏi
· Gạch ngang
· Gạch thẳng
· Cục gạch
…
Rốt cuộc là cái nào? Tại sao những chìa khóa mà Jang đưa ra lại đa nghĩa đến thế?
Phương án làm Gia Nguyên hoài nghi nhất chính là “cục gạch”, nghe đến từ “gạch” thì hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là một cục gạch nung màu đỏ cam. Gạch nung ư? Dùng gạch nung thì giải mật thư theo cách quái quỷ nào? Chẳng lẽ lại đào sâu vào tính chất của một cục gạch nung – Vật hình hộp chữ nhật, có sáu cái lỗ tròn tròn hai bên và trên mỗi mặt là hai đường rãnh nhỏ song song nhau?
Ôi Trời, mật thư này là thứ điên rồ gì vậy nhỉ? Gia Nguyên mường tượng ra hình ảnh Jang trong đầu mình là một lão giáo sư hói dạy toán, suốt ngày chơi với những con số quái dị. “Lửa thử vàng, gian nan thử sức”, còn Jang đang thử sự kiên nhẫn của hắn. Gia Nguyên cảm thấy ức chế như sắp phát điên lên được, sự bí ẩn và đa nghĩa của những con số này làm hắn cáu bẳn vô cùng.
Ai đó làm ơn nói cho hắn biết đi! “Gạch” là gì vậy? “84433 – 77778866 – 7774447777337777” là gì vậy?
…
Gia Nguyên vỗ mấy cái thật mạnh vào trán mình, một cảm giác hoài nghi, bế tắc, mất phương hướng bao trùm cả tâm tưởng, giải mật thư cũng giống như giải một bài toán khó, tuy vậy toán thì hắn luôn tìm được lời giải, bởi vì toán chỉ có một giả thiết duy nhất, còn mật thư lại đặt ra vô số giả thuyết khác nhau… Gia Nguyên chẳng biết mình nên dấn bước theo giả thuyết nào nữa, đầu óc hắn rối bời nhưng lạ thay nó cũng trống rỗng…
Chiếc điện thoại bất ngờ rung mạnh kéo theo một tiếng chà xát với mặt bàn nghe khô khốc. Gia Nguyên ngẩng đầu, mắt lướt qua dãy số sáng rực trên màn hình cảm ứng, lông mày hắn lập tức dính vào nhau… số đuôi này?… Hớ, góc gáy hắn dựng xổm lên. Hai mắt Gia Nguyên tròn xoe, hắn thảng thốt đọc dòng tin nhắn:
“ Là lá la… tối thứ bảy, còn sáu ngày nữa thôi Sam Ngố à! ”
– ĐỒ – BIẾN – THÁI! – Gia Nguyên hét toáng lên, uất ức dụi mặt xuống cái gối lông vũ, hắn nhớ lại cuộc điện thoại quái gỡ buổi tối hôm nọ…cho hắn một phút bình yên cũng khó khăn vậy sao? Đời khốn nạn! Đỗ Hồng Quân khốn nạn!
…
– Thế giờ anh muốn gì đây? Tính hành hạ tôi đến bao giờ hả?
– Ai nỡ hành hạ em chứ? Tôi đây rất nhân ái! – Hồng Quân nhại lại vẻ bực bội của hắn bằng cách nói khiêu khích pha chút điêu ngoa.
– Được rồi, được rồi, anh nói đi, anh muốn tôi đáp trả thế nào? Tôi đây sẽ còng lưng ra trả phắt cái nợ khốn kiếp này cho anh!
– Đơn giản thôi… – đầu dây bên kia bỗng dưng im lặng, Gia Nguyên mường tượng ra trong đầu mình nụ cười đểu cáng của anh, chắc tên đó lại đang ngửa cổ lên trời cuồng tiếu!
Một phút sau, anh thì thầm vào điện thoại, chất giọng nam trầm ấm xuyên thẳng vào màng nhĩ Gia Nguyên làm hắn hóa đá :
– Đóng giả bạn gái tôi đi! Bố tôi muốn gặp mặt em!
– Đồ điên! – Gia Nguyên hét vang cả phòng. Hắn lắc đầu nguầy nguậy, giọng lạc hẳn đi – Không bao giờ! Không bao giờ! Không bao giờ!
– Em nợ tôi! – Hồng Quân gằn giọng nhấn mạnh từng chữ.
– Cái gì cũng được ngoài chuyện điên rồ này ra! – Gia Nguyên một lần nữa quát vào điện thoại, hắn thực sự mất bình tĩnh.
– Không! Tôi muốn em trả nợ tôi bằng cách đó!– Hồng Quân khẳng định chắc nịch.
… và trong một phút chủ quan, hắn đã bị tên khốn này đưa vào tròng…
Còn sáu ngày nữa ư?… Gia Nguyên trút ra một hơi dài thườn thượt. Hắn phải làm thế nào đây? Nặn óc xem nào, hình như theo các phim Hàn Quốc thì trong tình huống này, “người bị hại” (hắn) cần thực hiện những phương án sau:
1. Giả vờ bị bắt cóc rồi nấp xó nào đó đợi đến hết thứ bảy.
Ưu điểm: Trốn được cái nợ
Nhược điểm: Tên lưu manh đó mà báo công an thì nguy, biết đâu mặt Gia Nguyên lại được dán lên bảng thông báo “Tìm trẻ lạc”!
2. Tắt hết những thiết bị dùng để liên lạc, tháo sim, off GPS, Bluetooth, rồi chạy lên cái chùa bà đanh nào đó trên núi tu một tuần.
Ưu điểm: Trốn được cái nợ
Nhược điểm: Liên lạc với bố, với Edward, với Kaylee bằng cái quái gì?
3. Giả vờ ốm nặng, đại loại như bị ung thư giai đoạn đầu phải chịu hóa trị bla bla… trong vòng một tuần.
Ưu điểm: Trốn được cái nợ.
Nhược điểm: Tên đó mà vác mặt đến ngồi trực 24/24 thì bi kịch chồng hài kịch chéo thảm kịch!
4. Chơi “hàng giả”! Đến phút cuối thì lôi một cô nàng nào đó vào thay thế, mình cứ việc đánh bài chuồn.
Ưu điểm: Trốn được cái nợ
Nhược điểm: Làm gì có cô nào đủ thân thiết để hắn lôi vào việc “riêng tư” này, hơn nữa, hắn còn phải tính đến hậu quả, tên đó mà báo thù thì không đơn giản đâu.
Gia Nguyên vò đầu bứt tai khổ sở, đúng là phim Hàn, chả có cái gì áp dụng vào thực tiễn được hết!
Ế, mà khoan đã! Nếu kết hợp mấy cách trên lại thì sao?
Gia Nguyên ngồi phắt dậy, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh một cô nàng tóc vàng như nắng, đôi mắt xanh biếc màu da trời, đang tung tăng ở Bắc Kinh đến thứ bảy này mới về… Jully Arena?
Gia Nguyên hí hửng vẽ ra một viễn cảnh hoàn hảo, hắn sẽ giả vờ bị ốm nặng đến mức nhập viện, sau đó thều thào gọi đến Hồng Quân: “ Anh tha lỗi cho tôi! Có lẽ tôi sẽ không qua khỏi hôm nay đâu, nhưng anh đừng lo, tôi đây là người chu đáo và rất coi trọng chữ tín, vì vậy tôi đã sớm nhờ người bạn thân nhất thay tôi hoàn thành sứ mệnh cao cả này. Cô ấy sẽ ra mắt bố anh và sẽ làm ông ấy phải ngất ngây vì hài lòng. Còn tôi… khụ khụ… *kèm theo vài tiếng sụt sùi nuối tiếc*… nguyện chúc phúc cho hai người…”.
Gia Nguyên ngửa cổ lên trời cười lớn, hắn đúng là thiên tài mà, làm gì có chuyện lí thuyết không thể áp dụng vào thực tế chứ? Tự dưng hắn thấy biết ơn cô bạn thân đa tình của mình kinh khủng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ hắn sẽ dẫn cô đi ăn hàng ở phố Hoa Tiêu…
Gia Nguyên thật thông minh, Gia Nguyên thật sáng dạ, Gia Nguyên là thiên tài!
Đỗ Hồng Quân, tên lưu manh đó, chơi với lưu manh thì hắn cũng phải lưu manh mới được, dám lừa hắn, hắn sẽ dùng “hàng giả” à xem!
Môi Gia Nguyên bất chợt cong lên gian xảo, gương mặt kẹo bông đầy tà khí kia sẽ khiến người ta phải giật mình mà thốt lên: “Ôi! Giống tiểu yêu quá!”
Thứ bảy…
Ánh nắng vàng ươm thả mình trên vòm cổ thụ, những khóm tường vi xinh xắn dường như cố tình phô ra cái vẻ ủy mị, tha thướt hơn mọi ngày, làn gió tươi mới quét qua bãi cỏ, cuốn theo hương vị sương mai ẩm ướt. Ngước mắt lên ới chợt thấy bầu trời hôm nay trong vắt như pha lê, không gian như tấm gương vô hình hắt ánh sáng khiến mọi thứ đều sáng lóa lên rực rỡ. Một ngày thật kira – kira!
…
Khán đài đã chật kín người cổ vũ, những tiếng cười nói, tán gẫu vang lên râm rang, tiếng tuýt còi ổn định của trọng tài vọng đi vọng lại khắp cả sân thi đấu.
Hải Đăng vỗ vai khích lệ từng thành viên trong đội, mắt sáng bừng vẻ tự tin, đôi tay rắn chắc của cậu như truyền thêm cho họ tinh thần chiến đấu mạnh mẽ:
– Cố gắng lên nào! Chúng ta là những anh hùng, chúng ta là những nhà vô địch, bách chiến bách thắng, hiểu không?
Đến chỗ Cao Gia Nguyên, thấy hắn thấp hơn những người kia cả cái đầu, lại mảnh khảnh, mặt mày thì búng ra sữa, cậu chớp mắt một cái, toe toét cười. Hải Đăng đưa hai tay lên vò mạnh đầu Gia Nguyên làm tóc hắn rối bù như tổ quạ, cậu nhăn nhăn nhở nhở:
– Gia Nguyên sẽ là đứa ế vợ, nhỏ thó thế này đứng vào đội hình trông thật là tội nghiệp! Nấm lùn! Nấm rơm lùn! Nấm đông – cô lùn! Xinh quá đi! Kích thích ghê!
Gia Nguyên lừ mắt nhìn Hải Đăng, gằn giọng khe khẽ:
– Này, chuyện Tuệ Thư…
– A… Gia Nguyên numberone! Gia Nguyên vĩ đại!– Hải Đăng vội bấm tay Gia Nguyên một cái, cậu cười giả lả nhằm đánh trống lảng, xong nhẹ nhàng vỗ vai hắn, giọng trầm xuống – Cậu sẽ là chiến binh cuối cùng, “con át chủ bài” ạ!
…
Gia Nguyên thư thái dựa dưng vào thành ghế, mắt dõi theo những đồng đội đã bước vào sân. Trận đấu bóng rổ bắt đầu bằng một hồi còi dài và làn sóng hò hét cổ vũ cuồng nhiệt dội lên từ khán giả…
…
Hiệp một chấm dứt.
Haiz, động viên cho lắm vào cuối cùng cũng sơ sẩy để đội kia giành thắng lợi, thua tận 4 điểm. Mà cũng phải nhìn lại, chiến thuật của đội bạn rất tuyệt, phòng ngự tốt, lối chơi thật linh hoạt khéo léo, chẳng phải một đối thủ tầm thường đâu.
Hải Đăng không ngại ngùng mà dốc cạn chai nước táo của Gia Nguyên, cậu lấy cái khăn bông lau bớt mồ hôi, rồi chán nản thả phịch người xuống ghế. Gia Nguyên nuối tiếc nhìn chai nước của mình đã bị ai đó bóp méo vì tức giận, hắn chẹp miệng:
– Đội kia mạnh nhỉ, lâu lắm rồi mới có đối thủ ngang tầm ngang sức vậy để giao hữu.
– Phải, kĩ năng của họ rất tốt, lúc nãy không cảnh giác để lọt lưới tận hai lần. – Hải Đăng quẳng mạnh cái vỏ chai vào một chiếc sọt rác gần đó.
– Chỉ là chưa quen thôi, đội bên kia mạnh về phòng thủ, cậu cho đổi đội hình lại thành tam giác đi, đơn giản mới là sức mạnh tuyệt đối, đừng có vẽ rườm rà ra rồi làm khó chính mình. Cho Nhật Tuệ và Chấn Thiên lên trước, để Duy Đông phòng thủ bên trái, Hà Anh phòng thủ bên phải! – Gia Nguyên đưa tay chỉ những vị trí trên sân.
Hải Đăng khựng lại, hai mắt mở thô lố nhìn hắn, những suy tính lộn xộn trong đầu bỗng dưng hệ thống lại cách rành mạch, cậu vỗ đùi một cái đét, rồi bá vai Gia Nguyên cười lớn:
– Đúng là lợi hại thật, sao tớ không nghĩ ra điều này sớm hơn nhỉ? Gia Nguyên cao thủ, bái phục bái phục!
Gia Nguyên thở trút ra một hơi, đội trưởng gì thế này không biết, hắn nhấc tay Hải Đăng khỏi vai mình, hàng lông mày chợt nhíu lại. Trên mu bàn tay thằng bạn ngố có vẽ một hình thù rất kì quái, trông giống như chữ gì ấy, hắn lên giọng tò mò:
– Cái gì thế này?
– À… học đòi mấy tiền bối khóa trên thôi, trào lưu vẽ hình ấy mà, có muốn thử không? Tớ vẽ hình con nhái lên tay cho, tớ vẽ con nhái rất đẹp nha!
– Dẹp đi, nhái nhiếc cái gì! – Gia Nguyên lừ mắt nhìn cậu, đúng là càng lúc càng thấy ngố tàu.
…
“ Hải Đăng đẹp trai, anh có tin nhắn!” – tiếng eo éo phát ra từ chiếc ba lô của thằng bạn làm Gia Nguyên giật mình, cái thứ nhạc chuông tin nhắn quái gở gì thế này?
Hải Đăng mở ba lô lấy cái điện thoại, liếc dòng tin nhắn cậu thở ra một hơi dài sung sướng rồi cười tủm ta tủm tỉm, giọng điệu tự mãn khác thường:
– Ây za, đúng là…
Ngón tay cậu bấm phím nhựa tanh tách, đầu khẽ lắc lư vui vẻ, đọc to lên nội dung mình sẽ trả lời :
– Ừ, anh biết rồi cô bồ câu xinh xẻo, mấy cậu cầu thủ kia đã bị khí thế uy linh nghiêng trời của anh đè cho bẹp lép. Thể loại ruồi muỗi thôi mà! Em biết đấy, anh lúc nào cũng là anh hùng trên sân bóng. Đợi nhé, anh mang cái huân chương về tặng em! Nhớ quá, Moah!
Từng chữ lọt vào tai Gia Nguyên làm tóc gáy hắn dựng đứng, da gà da vịt nổi lên lớp lớp, có cần phải sướt mướt đến mức sến súa thế không?..
Liếc nhìn chiếc điện thoại đen trắng trên tay Hải Đăng, hắn thoáng ngạc nhiên:
– Này, sao lại dùng cái cục gạch này? Đổi điện thoại rồi à? Cái HTC One “đẳng cấp nhất thế giới” của cậu đâu?
– Đập rồi! – Hải Đăng đáp gọn lỏn.
– Hả? – Hai mắt hắn tròn xoe lên, tên ngố này nói cái gì vậy? Dám đập cả HTC One cơ á?
– Chơi game thua mãi, “Flappy Bird” ấy! Ức chế quá nên “lên đồng” chọi thẳng vào tường. Giờ xài cái cục gạch đen trắng này mà thanh thản cõi lòng a! Ném đi, nhặt lại, lắp nắp, vỏ, pin, bàn phím, sim,… vào vẫn A – lô tốt chán! – Hải Đăng nhún vai tỏ vẻ đập HTC One chẳng có gì là to tát, và được dùng cái cục gạch cùi bắp này mới là một niềm vinh hạnh lớn biết chừng nào.
– Đội trưởng, huấn luyện viên cần gặp một chút! – Một thành viên trong đội gọi lớn cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai tên ngố.
Hải Đăng nhanh chóng đứng dậy rời đi, nhưng cậu ngạc nhiên khi bị Gia Nguyên giật mạnh lại, hắn siết chặt lấy tay Hải Đăng, mắt dán vào chiếc điện thoại đen trắng cậu đang cầm, đôi mắt mở to với những đợt sóng cuộn trào không ngớt. Hải Đăng cau mày quan sát biểu hiện bất thường của hắn, cảm thấy có gì đó không ổn:
– Sao thế?
– Để nó lại đây! – Giọng Gia Nguyên pha đầy sự hồi hộp.
– Hả?
– Cho tôi mượn cái điện thoại, làm ơn đi! – hắn vẫn đăm đăm nhìn thứ trong tay Hải Đăng.
– Gì? – Hàng lông mày sâu róm của cậu dính chặt lấy nhau – Cái cục gạch này hả?
– Đội trưởng, mau lên! – tiếng cậu bạn kia giục giã.
– Ừ, tôi ra ngay! – Hải Đăng đáp lớn, xong thả cái điện thoại vào tay Gia Nguyên, mượn có cái cục gạch này mà mặt mày căng thẳng thế kia, y như người ta cá độ bóng đá ấy! Làm cậu hết hồn! Hải Đăng quẩy bước nhanh về phía huấn luyện viên, không quên bỏ lại một câu nhắc nhở tếu táo – Đồ xịn đấy, nhớ giữ cẩn thận, tối về tớ còn phải nhắn tin với bạn gái!
…
Gia Nguyên siết chặt lấy chiếc điện thoại đen trắng, hắn quan sát những dãy phím nhựa nhỏ, thần kinh căng ra như sợi dây đàn. “Gạch”, “cục gạch”… Trong danh sách mà Gia Nguyên liệt kê ra có đủ các loại “gạch”, nhưng thứ này thì không. Điện thoại đen trắng – dòng điện thoại chỉ có chức năng chính là gọi và nhắn tin, cũng thường được gọi là… “cục gạch”.
Hắn bật vào mục soạn thảo tin nhắn, ngón tay run run bấm phím, miệng lẩm nhẩm dãy số của mật thư thứ hai: “84433 – 77778866 – 7774447777337777”.
Từng kí tự được mã hóa từ bàn phím lần lượt hiện lên trên màn hình, tim hắn đập mạnh như nhảy ra khỏi lồng ngực.
8: T
44: H
33: E
7777: S
88: U
66: N
777: R
444: I
7777: S
33: E
7777: S
Đồng tử của hắn giãn to, dãy kí tự hiển thị in rõ mồn một trên võng mạc:
“THE – SUN – RISES” (mặt trời mọc)… Hướng đông?
… Lạy Chúa, đơn giản quá, mật thư thứ hai đơn giản đến thế này sao? Dễ dàng về cả cách giải lẫn nội dung. Gia Nguyên thở ra một hơi run rẩy… nó đơn giản đến mức khiến người ta không bao giờ nghĩ đến.
“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, điều đơn giản nhất chính là điều khó đoán nhất” … Chân lí ấy đến giờ phút này Gia Nguyên mới được giác ngộ.
Hắn nhanh chóng bật điện thoại của mình lên, đưa ngón tay di di trên bản đồ điện tử. Từ bệnh viện Nam Kinh – nơi nhận mật thư thứ hai, về hướng đông. Được một đoạn ngắn, ngón tay hắn lập tức khựng lại, vị trí ấy hiện lên trên bản đồ, đỏ rừng rực… Câu thơ thất ngôn của Jang lại vang vọng trong tâm trí hắn: “ Satan dẫn lối kẻ cô độc”.
Gia Nguyên nghĩ hắn đã tìm ra nơi giấu mật thư thứ ba…
Chùa Thiên Vân!
– Cao Gia Nguyên, vào sân! – tiếng Hải Đăng vọng lại. Mọi người ngoái đầu nhìn con người đang bình thản tiến ra từ phòng chờ bên trái.
Một làn sóng cổ vũ dội lên từ phía khán đài, hắn xuất hiện trong sự ngạc nhiên của những người xem. Nghe loáng thoáng con át chủ bài của đội trường đại học Nam Kinh tên là Cao Gia Nguyên, chẳng ai có thể tưởng tượng được chàng trai đó lại mảnh mai và trắng trẻo đến vậy.
Gia Nguyên giật lấy dải turban màu xanh của đội mình, cột lên đầu, hắn cụng tay với đội trưởng. Hải Đăng nhận ra thần thái của Gia Nguyên đã thay đổi, ánh mắt hắn băng lãnh khác thường, màu đen chìm khuất đâu mất, đồng tử chỉ còn một sắc xanh biếc, khóe môi ưu mỹ kia nhếch lên thành một nụ cười mỉm đầy ẩn ý. Trong khoảnh khắc ấy, cả người Gia Nguyên như tỏa ra thứ thần khí uy linh, mạnh mẽ đến kì lạ. Thật vô cùng cao ngạo!
Quả bóng cam được tung lên… Giờ phút xuất quỷ nhập thần đã đến, không còn một Cao Gia Nguyên hay nhăn nhó, cáu bẳn, không còn một tên thư sinh lạnh lùng, không còn một anh chàng mọt sách gà mờ nữa… trên sân bóng lúc này chỉ có Storm – kẻ đã từng gây bão trong giới bóng rổ đường phố ở Anh quốc.
Tỉ số lập tức đảo ngược!
Tại sao Gia Nguyên lại chắc chắn rằng địa điểm Jang giấu mật thư thứ ba là chùa Thiên Vân?
Rất đơn giản, chùa Thiên Vân là một ngôi chùa lớn ở thành phố Nam Kinh, nổi tiếng với những tượng rồng bằng đá. Đó chính là mấu chốt – RỒNG!
Hắn nhớ lại cách mình lùng ra mật thư đầu tiên bằng câu thơ: “ Satan dẫn lối kẻ cô độc”. Satan có rất nhiều biểu tượng, trong số đó con rắn là một biểu tượng nổi bật. Ngay lập tức, hắn đã xác định được con rắn mà Jang ám chỉ là logo của bệnh viện đa khoa Nam Kinh.
Tương tự như vậy, câu thơ thất ngôn này lại một lần nữa chỉ đường cho hắn, Satan lại một lần nữa chỉ đường cho kẻ cô độc Cao Gia Nguyên… bởi vì một biểu tượng khác của Satan chính là… con rồng!
Bố nuôi của hắn – ông Aiden Ivan, là một con chiên ngoan đạo. Vị kiến trúc sư tài ba này rất nổi tiếng ở Anh vì đã thiết kế được nhiều ngôi nhà thờ lớn. Chuyên ngành của bố hắn là kiến trúc tôn giáo và biểu tượng học. Aiden Ivan nghiên cứu rất sâu về lĩnh vực tôn giáo ở cả Đông phương và Tây phương để cho ra đời những tác phẩm kiến trúc vô cùng tuyệt hảo. Ở biệt thự của bố có những giá sách lớn chất đầy bách khoa toàn thư về tôn giáo và biểu tượng học. Trong một thời gian dài, Gia Nguyên đã rất say mê chúng, hắn thích sự huyền bí của tôn giáo và sự kì diệu của những biểu tượng.
Thật lạ lùng, giờ đây, chính những kiến thức ấy lại sắp xếp trong đầu hắn một cách logic và hết sức mạch lạc. Hắn từng đọc nhiều về Rồng – con vật một mặt được Đông phương cho là linh thiêng, mặt khác lại bị Tây phương xem là hiểm ác kia.
Một câu nói bỗng chốc hiện lên rất rõ trong tâm trí hắn: “ Satan từng hóa thân thành con rồng màu đỏ, đi đánh nhau với loài người”.
Bố Aiden đứng từ phương diện của một con chiên ngoan đạo đã nói với Gia Nguyên rằng: “ Theo tư duy của Thiên chúa giáo, rồng được coi là một biểu tượng nham hiểm, nó là con thú đại diện cho quỷ Satan.”
Nhà thờ thường tạo ra những truyền thuyết về các vị thánh tốt bụng, công chính chiến đấu và tiêu diệt Satan trong hình dáng của một con rồng. Truyền thuyết có lẽ được biết đến nhiều nhất là câu chuyện về St. George, người đã đến một thị trấn bị đe dọa bởi một con rồng khủng khiếp. Ông đã cứu sống một thiếu nữ, bảo vệ bản thân bằng cây thánh giá và cuối cùng giết chết con quái thú. Những cư dân của thị trấn yêu mến lòng dũng cảm và đức tin của St. George, ngay lập tức đã đồng lòng đi theo Thiên chúa giáo..
Các học giả khác lại tin rằng chi tiết rồng thổi ra lửa đến từ miêu tả thời Trung cổ về lửa địa ngục, ví dụ như những bức tranh của danh họa người Hà Lan Hieronymus Bosch và những người khác. Lối vào địa ngục thường được mô tả như miệng của con quái vật, với các tia lửa và khói của thần Hades tỏa ra.
Nếu một người không chỉ tin vào sự tồn tại của địa ngục mà còn tin rằng rồng chính là hóa thân của Satan, cách giải thích này nghe có vẻ khá thuyết phục…
…
Gia Nguyên bắt một chiếc taxi màu xanh trắng. Hắn lặng lẽ ngồi vào xe. Anh tài xế quay xuống vui vẻ hỏi:
– Cậu muốn đi đâu?
– Chùa Thiên Vân! – Giọng hắn trầm mặc, lạnh tanh.
– Ồ, ngôi chùa nổi tiếng với nhiều tượng rồng đá!
Gia Nguyên không nói gì nữa, hắn hạ cửa kính xuống và lơ đễnh phóng tầm mắt ra ngoài… Phải rồi, chùa Thiên Vân – nơi hội tụ những bức tượng rồng đá lớn nhất ở Nam Kinh. Rồng là biểu tượng của Satan, Satan hóa thân thành rồng. Đáp án ật thư thứ hai chỉ có một mà thôi, chắn chắn là nơi này!
Satan đang dẫn lối cho hắn đây mà…
Vật nhọn sắc thứ hai…