Bạn đang đọc Vai Diễn Định Mệnh – Chương 4: Ác mộng.
Mở mắt ra là một làn khói trắng, nghi ngút, có hương hoa lài thanh thanh pha quyện, Sam thấy mình bước đi giữa một không gian rộng, dưới chân cô ngổn ngang những lá bài, chợt vọng lại từ đâu đó rất gần tiếng cười giòn tan, ngân vọng như tiếng chuông bạc, cô rảo bước nhanh theo tiếng cười , lớn dần, lớn dần, cho đến khi, trước mặt cô xuất hiện hai đứa trẻ song sinh độ sáu, bảy tuổi.
Quang cảnh này quen quá, cái gốc cây bằng lăng già kia, cái ghế mây, sân gạch, chiếc xích đu làm từ bánh xe, chiếc bàn gỗ… tất cả đều rất quen. Thằng bé và đứa em gái ngồi trên chiếc bàn nhỏ, chúng đang bày ra những lá bài, Sam thấy đứa con gái vỗ tay reo lên: “ chà chà, anh hai giỏi quá, sao anh biết em chọn lá đó vậy?”, thằng bé xoa đầu đứa em, nở nụ cười ấm áp, nó bảo: “ vì anh thấy nó trong mắt em, cái con đầm bích ấy”. Thế là chúng lại cười ồ lên.
Đầu óc cô trống rỗng, cảm giác như mình đang lạc vào miền vô thức nào đó. Cô muốn bước lại gần hơn, khẽ đưa tay lên, nhưng chưa kịp chạm, đứa em gái bỗng nhòa dần, tan biến nhanh như chớp, nó giống như bụi khí. Sam hoảng sợ, vội quay sang nhìn thằng bé. Nó không còn là một thằng bé mười tuổi, nó đứng trước mặt cô từ bao giờ, dáng người cao thẳng, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô, bất giác khóe môi nó nhếch lên nở một nụ cười hiền hòa, chân tình, nụ cười ấy chẳng phải của anh trai sao?
Trong mắt Sam bây giờ, chỉ có một bóng hình duy nhất- “ Gia Nguyên!”- hai từ đó vừa bật ra khỏi miệng, cô bàng hoàng nhận ra nụ cười ấy vụt mất. Một mảng kí ức khác đập vào, cả người anh nằm sõng xoãi trong vũng máu lớn, từ thái dương máu không ngừng tuôn , ướt đẫm chiếc sơ mi trắng anh đang mặc, bên cạnh có rơi lại một chiếc huy hiệu bằng bạc chạm khắc hai chữ DM…
Sam không tin vào mắt mình, cô không tin những gì mình đang thấy, lùi lại, trái tim cô như ngừng đập, một nỗi đau thông thống co thắt ruột gan, cả không gian tĩnh lặng lúc ấy bị xé toạc bởi tiếng thét kinh hoàng của chính mình… và Sam bật dậy, thở dốc, tay nén chặt trái tim đang đau nhói lên, tan nát, quặn thắt, môi cô khô kiệt hệt như mặt đất hạn hán.
Có người chạy vào, đông người hơn, có tiếng lao xao, có tiếng gọi í ới: “ Cô chủ tỉnh rồi, cô chủ tỉnh rồi!”. Một người đàn ông trung niên từ ngoài cửa lao vào gấp gáp, ông nhìn Sam, chững lại, rồi ngồi xuống ôm choàng cô vào lòng, xoa nhẹ lưng cô và hôn lên mái tóc nhễ nhại mồ hôi: “ Sam à, không sao đâu, có bố ở đây!”.
Sam mệt lắm, gục đầu vào vai ông, thở dài, mắt ngân ngấn, nóng rát, rốt cuộc, đó vẫn là sự thật…Anh trai con mất rồi phải không bố?
***************************
Có lần anh nói với Sam: “ bố là báu vật, mẹ là của trời cho, còn em gái là bảo bối. Chúng ta không còn bố mẹ nữa bởi vậy với anh, em gái là quan trọng nhất, anh sẽ bảo vệ em suốt đời”.
Lúc ấy, cô chỉ cười, lại cốc anh một cái rõ đau, cô bảo anh bốc phét lắm, thân mình bảo vệ còn chưa xong mà đòi làm anh hùng xả thân vì người khác. Anh trừng mắt lên hét : “ bé Sam không tin hả? Vậy anh thề nè, móc nghéo đi, anh sẽ bảo vệ tiểu bảo bối tới chết, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi bé Sam, nghéo đi!”.
Cái móc nghéo ngày xưa ấy, cái thời còn rất con nít, ngây thơ, vụng dại lại trở nên bén ngót như lưỡi dao cứa vào trái tim cô. Rõ ràng anh đã hứa như thế, rõ ràng anh đã hứa sẽ bảo vệ cô suốt đời, vậy nhưng bây giờ chính anh lại là kẻ làm cô tổn thương, đau đến chết đi được, anh thật tàn nhẫn.
Đã hơn hai tuần lễ trôi qua, Sam giam mình trong phòng, không tiếp xúc với bất kì ai, kể cả bố, cô có cảm giác khi ẩn trong bóng tối, cô được an toàn, không ai nhìn thấy được dáng vẻ yếu đuối của Sam lúc này, không ai nhận ra cô khóc, Sam muốn tĩnh tâm lại, cô biết có gì đó uẩn khúc. Anh trai cô đã không chết đơn giản như thế…
Sam nhớ lại lúc nhỏ, lần nào bị bạn đánh cô cũng không bao giờ để rơi một giọt nước mắt, cô thấy nước mắt chảy ra khiến mình hèn yếu, mềm nhũn, Sam rất ghét nước mắt, nước mắt rơi vì những chuyện vô nghĩa là thứ giả dối, sáo rỗng. Anh đã từng hỏi rằng sao em gái anh kiên cường thế, Sam chỉ nói, những lúc muốn khóc, hãy ngước mắt lên trời để nước mắt chảy ngược vào trong, đừng để ai thấy mình khóc, trong mắt họ mình chỉ là một kẻ hèn không hơn không kém. Anh vỗ ngực tuyên bố, từ bây giờ anh sẽ không khóc nữa, thế mà vừa vấp cục gạch anh đã khóc toáng lên, Sam cười.
Nói chảy nước mắt là kẻ hèn hạ, bây giờ nước mắt Sam lại trào ra không ngớt, cô đã khóc bao nhiêu, cô không nhớ, chỉ biết rằng từ lúc bố mẹ mất đến giờ, đây là lần đầu tiên cô khóc thế này. Tiếng nấc nghẹn ứ trong lòng Sam một nỗi đau quằn quại, mỗi lúc một sâu và rộng, lúc này có phải cô nên đóng cửa trái tim mình mãi mãi?