Vai Diễn Định Mệnh

Chương 36: Cuộc săn.


Bạn đang đọc Vai Diễn Định Mệnh – Chương 36: Cuộc săn.

Khệ nệ với đống hồ sơ, Gia Nguyên nhấc từng bước nặng như chì đến phòng chủ tịch. Hơi thở hắn như đứt ra từng khúc, cái cảm giác bồn chồn len lỏi trong từng thớ thịt.
Đang lúc khó xử mà sao hết người này đến người kia nằng nặc bắt hắn phải đối mặt với Hồng Quân vậy chứ? Jully thì ra lệnh cứ như đại ca, còn lớp trưởng… Ôi thôi! Nhắc đến cái lũ ranh ma, hổ báo ấy chỉ tổ mệt óc. Đi đập đầu vào gối tự tử quách cho xong! Sống làm gì cho trái đất thêm nặng, trục địa cầu thêm nghiêng?
Hắn dừng lại trước cửa phòng Hồng Quân, chân tựa hồ mọc rễ, bám chặt dưới đất. Đầu óc hắn ngổn ngang suy nghĩ. Những hình ảnh buổi sáng hôm ấy chầm chậm quay lại trong đầu Gia Nguyên như một thước phim não nề…


Cơn nhức đầu kinh khủng ập đến bất ngờ khiến Gia Nguyên choáng váng cả người, ngay lập tức, không gian trước mắt hắn trắng xóa, cả một chút dấu vết của người phía trước mặt cũng không hề lưu lại trên võng mạc hắn.
Khi hắn cảm nhận được bờ vai mình thõng xuống và chân không còn trụ được trên đất cũng là lúc hai âm thanh ấy đan xuyên nhau, cùng đập vào tai hắn– tiếng “xoảng” của thứ gì bị vỡ vô cùng gần và tiếng thét của Hồng Quân.
“KHIẾT SAM, cẩn thận!” – từng chữ rót vào tai hắn rõ mồn một.
Gia Nguyên hết sức sửng sốt nhưng hắn thậm chí không đủ sức để định thần được chuyện gì. Một giây sau, hắn nhận ra mình đã nằm dài trên sân bê tông bởi cảm giác lạnh lẽo thấu qua làn da.
Hắn nghe tiếng giày gấp gáp nện cồm cộp trên sân và hắn biết Hồng Quân đang tiến đến chỗ mình.

Gia Nguyên đã bấu chặt lấy tay anh và hỏi “Anh biết tôi là ai?”. Hắn ước rằng mình nghe nhầm, nhưng anh trả lời hắn bằng một sự im lặng.
Ruột gan hắn gào thét những nỗi bồn chồn, hoang mang, hoảng sợ. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt đen lạnh của anh, cố dò xét ra một sự hiểu lầm. Anh vẫn im lặng.
– Nói đi…anh biết tôi là ai đúng không? – Gia Nguyên khó nhọc nặn ra từng chữ, lòng thầm khấn anh sẽ lại nở nụ cười ranh mãnh, đểu cáng quen thuộc mà nói “thì là Cao Gia Nguyên chứ là ai?”.
Tất nhiên là hắn đã lầm.
Quân hít một hơi thật sâu, anh đáp trả hắn bằng một cái nhìn không hề nao núng, đôi mắt anh lúc ấy trông cương nghị đến lạ lùng, giọng anh trầm hơn bình thường, từng chữ một vang lên rõ ràng, rành mạch, không thể lẫn vào đâu:
– Đúng vậy! Ngay từ đầu tôi đã biết em là ai rồi, Cao Khiết Sam – em gái song sinh của Cao Gia Nguyên! Em là Cao Khiết Sam!
Anh là ai? Tại sao… anh biết hắn?
Anh là quá khứ, anh là một cậu ấm hách dịch, anh là một cái đuôi, anh là người được hắn khắc tặng nhánh anh đào kỉ niệm… Anh là Đỗ Hồng Quân!
Gia Nguyên cứ lừng khừng mãi trước phòng chủ tịch, hắn định gõ cửa nhưng rồi vội vàng rụt tay lại. Lòng dạ hắn bồn chồn đủ thứ cảm xúc.
Cuối cùng, hắn tự trấn tĩnh bằng cách cố hít một hơi thật sâu. Được thôi, gặp thì gặp, có gì phải sợ? Bàn tay hắn run run đặt lên nắm cửa.
Chưa vặn nhưng nắm cửa đã tự nhiên xoay tròn, rồi kêu một tiếng khe khẽ làm hắn hết hồn. Gia Nguyên kinh ngạc cắn chặt môi từ từ ngẩng lên. Ôi, biết ngay là ai mà! Hắn thở ra một hơi dài thườn thượt:
– Tôi…
Hồng Quân kéo đầu hắn vào rồi đóng sầm cửa lại. Anh chộp lấy cả chồng hồ sơ đang khệ nệ trên tay Gia Nguyên, ấn hắn ngồi xuống chiếc sofa trắng.
Rút cây bút cài trên túi áo vest, những chữ kí gọn ghẽ của anh vùn vụt hiện lên trên bìa của những tập xanh nhạt. Gia Nguyên đến tròn mắt vì ngạc nhiên, Quân đào đâu ra “tinh thần tự giác” khủng khiếp này nhỉ? Mọi khi anh bắt hắn năn nỉ gãy lưỡi mới chảnh chọe đặt bút kí một chữ. Vậy mà…
Một loáng đã kết thúc, Hồng Quân sắp xếp mớ hồ sơ lại cẩn thận, vuông vắn, cân chỉnh như lúc đầu. Xong, anh rót cà phê đen ra một tách sứ, khói bay lên nghi ngút. Quân nhấp một ngụm thứ chất lỏng đen tuyền, rồi anh ngẩng lên nhìn hắn:
– Khỏi lo chuyện hồ sơ nhé! Nếu tôi không nhầm thì em đến đây vì chuyện khác.
Gia Nguyên tự dưng cảm thấy hơi kì kì khi Quân đổi cách xưng hô, hắn nheo mắt nhìn anh, mặt khinh khỉnh:

– Quen biết gì không mà “em” với chả “tôi”?
– Thì bé hơn mà chả lẽ lại gọi là chị? – Quân đáp gọn lỏn, anh chống cằm liếc nhìn gương mặt nhăn nhó của người đối diện bằng ánh mắt thích thú.
– Jully mời anh đi cắm trại nhân dịp sinh nhật cô ấy – Hắn lằm bằm trong miệng.
Hồng Quân lại nhấp một ngụm cà phê nữa, anh nghiêng đầu:
– Jully? Không phải em mời tôi sao?
– Anh điên à? Tôi có rảnh rỗi sinh nông nổi mới làm chuyện ấy! ( đã bảo đừng có gọi “em em” – “ tôi tôi” nữa mà?)
– Vậy thì tôi không đi! – Anh chàng nhếch môi nở một nụ cười nửa miệng đầy ranh mãnh.
– Này này, lại đến lúc giở trò hành hạ người vô tội nữa đấy à? – Hắn gắt lên, định nhanh chóng gom hết hồ sơ về phía mình.
Nhưng Hồng Quân đích thực giở trò, anh giữ khư khư chúng trong tay. Gia Nguyên khó chịu lườm cái vẻ hí ha hí hửng đáng ghét kia, hắn gằn từng chữ:
– Anh lại muốn cái gì nữa? Thưa chủ tịch?
– “Sam ngố” mời “Quân đại ca” đi cắm trại, nói đi! – Anh cũng bắt chước gằn từng chữ hệt như hắn.
Gia Nguyên điên tiết đứng phắt dậy, hắn lao ra khỏi cửa phòng, Hồng Quân bật cười:
– Tài liệu đây thì bỏ đi đâu được? Mà hình như Jully cũng có “hiền từ” gì đâu nhỉ?
Đúng như anh đoán, một giây sau hắn đã quay lại, nhìn anh bằng ánh mắt hình viên đạn. Cái tên khốn hách dịch này đã bao năm trôi qua mà một chút thay đổi cũng không có, gương mặt cao ngạo ấy so với quá khứ vẫn giống nhau như tạc, chỉ giỏi chọc điên người khác. Gia Nguyên cắn môi, từng chữ nặn ra thật khó khăn biết mấy:
– Vậy cứ coi như tôi mời anh đi! Giờ thì đưa hồ sơ đây!
– Không! “Sam ngố” mời “Quân đại ca” đi cắm trại, nói đi! – Nụ cười trên môi anh dường như mỗi lúc lại càng đậm chất đểu cáng.
Sau một hồi vật vã với mớ tư tưởng đang chiến tranh trong đầu, Gia Nguyên thở hắt ra, rồi ngẩng lên. Hắn cố kìm ình không gào thét vào mặt anh, giọng hắn run rẩy đến đáng thương:
– “Sam ngố” …mời “Quân đại ca” đi …cắm trại!
– Rồi, hồ sơ đây! – Quân thản nhiên đáp, đẩy chồng hồ sơ dày cuộm về phía hắn.
Chớp mắt, hắn đã lao đến chộp lấy vì sợ tên chủ tịch điên rồ kia lại giở trò, rồi cũng chớp mắt, hắn biến mất như làn bụi khí, bỏ lại Hồng Quân gục mặt với trận cười nắc nẻ.

Gia Nguyên nện từng bước xuống nền đầy giận dữ, tính khí của tên điên đó bao năm rồi cũng vẫn chẳng đổi chút nào hết:
– Đúng là đồ hách dịch! Chủ tịch cái gì chứ? Thật là tội nghiệp cho trường này, bị một tên ma vương hắc ám như thế nắm quyền thì sống được mới lạ! Nguyền rủa nhà ngươi! Nguyền rủa nhà ngươi! Nguyền rủa nhà ngươi! Nguyền rủa…
Hắn bị một cô nàng Âu Mĩ ngáng đường. Jully khoanh tay, mặt hếch lên ra dáng đàn chị:
– Tình hình thế nào rồi cưng? Nói “không được” đi rồi chị sẽ cho cưng thấy!
Gia Nguyên cắn phập vào tay cô nàng một cái rõ đau, hắn ngước lên nhìn cô gườm gườm:
– Mấy người ai cũng xấu xa hết! – Xong lao đi hẳn.
Jully trợn mắt nhìn vào vết cắn tím rịm trên tay mình, mắt cô rưng rưng nước:

– Biểu hiện “chó điên” này có phải là thành công rồi không?

Trong trường lúc này có ba kẻ điên: một người điên vì giận, một người điên vì sung sướng và người còn lại ngồi trong văn phòng riêng, thỉnh thoảng lại cười, cười, cười mãi…
Tại một quán bar…
Nhạc xập xình cuốn theo những dáng người uốn éo đầy thác loạn, ánh đèn bảy sắc xoay vần khiến cho cả không gian trở nên rối rắm. Âm thanh là sự hỗn tạp của những tiếng cười nói, tiếng thét, tiếng gầm rú,… Ồn ào khủng khiếp!
Sau tấm rèm kim sa lấp lánh, một tay đàn ông trung niên phì phèo điếu thuốc lá, xung quanh là ba bốn cô em chân dài xinh đẹp thi nhau sà vào lòng gã, tiếng nói cười õng ẹo càng khiến cho gã cảm thấy chếnh choáng.
Bất chợt, chiếc điện thoại rung mạnh trên bàn rượu cắt ngang cuộc vui, tay đàn ông nheo mắt thoáng liếc cái biểu tượng hiện lên sáng rực trên màn hình. Gã bật ngay dậy, vội vã xô một cô nàng đang ôm cứng lấy mình ra và lao nhanh vào phòng vệ sinh gần đó.

– Vâng, tôi nghe thưa Ngài! – Tay đàn ông vừa khóa cửa phòng, vừa ríu tay bấm nút nghe.
– …
– Vâng, chuyến hàng lần này rất trót lọt ạ! Ngài cứ yên tâm, chúng tôi đảm bảo không một thằng cớm nào có thể phát hiện được.
– …
– Thế ạ? Ma túy dạng nén ép vào sau những bức tranh thủy mạc? Vâng, tôi hiểu. Còn nội tạng thì sao thưa Ngài?
– …
– Ôi Trời, tụi chó săn ấy biết bao giờ mới ngửi được vết của Ngài đây? Kín đáo thế thì thần thánh nào đoán được mới tài!
– …
– Vâng, vâng, tôi biết…được ạ.
– …
– Xin tuân lệnh!
– …
– Quả không hổ danh “DM”!
– …
– Vâng, chào Ngài!
Gã gập máy, thở phào một hơi. Nói chuyện với con người đáng sợ này khiến tay chân gã mềm nhũn cả ra.
Cộc cộc! – tiếng gõ cửa vang lên khô khốc làm tay đàn ông giật bắn, gã vội vàng xả nước rồi nói vọng ra:
– Được rồi, được rồi, tôi xong ngay bây giờ!

Vừa lau hai tay, người đàn ông vừa mở khóa cửa, gã thò đầu ra xin lỗi:
– Ngại quá, chắc đợi tôi lâu lắm hả?
Nụ cười trên môi người đàn ông chợt đông cứng lại, tròng mắt gã giãn ra đầy sửng sốt. Đây… rõ ràng là phòng vệ sinh nam mà?
Người phụ nữ vuốt ngược mái tóc hung đỏ ra sau để lộ gương mặt đậm đà son phấn, mắt mở trừng trừng nhìn đối phương, đôi môi đỏ mọng kia khẽ cong lên tạo thành một nụ cười ma quỷ. Cô ả cất chất giọng khàn khàn còn phảng phất mùi thuốc lá làm cho tay đàn ông điếng cả người:
– Đúng vậy, tôi đợi lâu lắm rồi!
Bốp! – đó là âm thanh cuối cùng tay đàn ông có thể nghe thấy. Hình ảnh người phụ nữ kia đảo qua, đảo lại, nhạt dần rồi biến mất hẳn. Phủ lên cả tầm nhìn của gã là một màn đen vô tận. Gã gục xuống chân cô gái, hơi lạnh của nền đá thẩm thấu qua da. Tay đàn ông đã bất tỉnh.
Kaylee bóp nát điếu thuốc lá với đầu thuốc còn đỏ rực, những vòng khói luồn qua khẽ tay, tỏa vào không gian một màu trắng đục. Cô gái bật máy đàm, hạ giọng rót từng chữ một cách đầy kính cẩn:
– Chào chủ nhân, một con cá vừa bị tóm!
************************************
Khi tỉnh lại, người đàn ông thấy đầu đau như búa bổ, trước mắt chỉ duy nhất một màu đen ngòm. Gã khẽ cựa mình, tay chân gã không cử động được. Người đàn ông phát hiện ra mình đang bị trói chặt vào thứ gì đó, hình như một cái ghế?
– Mẹ kiếp! Tụi bây là ai? Mau thả tao ra! Bọn khốn nạn! – Gã gầm lên, cố vùng vẫy để nới lỏng sợi thừng đang bó lấy mình.
– Tháo băng mắt! – Một chất giọng trầm lạnh đến tê buốt vọng lại.
Một giây sau, ánh sáng đã tràn vào khiến tay đàn ông phải nheo mắt lại khó chịu.
Căn phòng kín với ánh sáng vàng nhạt tỏa ra từ chiếc bóng đèn dây tóc lơ lửng trên trần, một chiếc bàn nhỏ ngổn ngang giấy tờ và bốn con người.
Gã nhìn thấy người phụ nữ có mái tóc hung đỏ lúc nãy, một thanh niên vạm vỡ với hai tay đầy hình xăm và một người nữa.
Cổ họng người đàn ông khô khốc, mắt gã dán vào thân ảnh trước mặt mình, đầu óc quay cuồng với mớ cảm xúc hỗn loạn. Người thanh niên ấy, gương mặt ấy…chẳng phải là Cao Gia Nguyên sao?
Gia Nguyên vẫn chăm chú lau khẩu súng giảm thanh, chiếc mùi xoa trắng tỉ mẫn luồn qua các đường kẽ nhỏ. Cạch! – đạn đã vào xong. Gia Nguyên đưa súng lên ngắm thử.
Bụp! – viên đạn lao nhanh như chớp, sượt qua má người đàn ông và găm thẳng vào ngực con chim bồ câu treo lủng lẳng sau lưng gã. Người đàn ông kinh hãi quay đầu lại, đập vào mắt gã hình ảnh con bồ câu trắng với một lỗ trống hoác trên ngực, máu tuôn ra ướt đẫm bộ lông và rỏ tong tong xuống nền từng giọt huyết đỏ thẳm.
Người đàn ông tưởng như tim mình đã nhảy ra khỏi lồng ngực, gã run run ngẩng lên nhìn Gia Nguyên, răng va vào nhau lập cập:
– Mày…là…Cao…Cao…Gia Nguyên?
– Biết tôi? – Gia Nguyên ngừng lau mũi súng, lông mày khẽ cau lại.
Hắn đứng dậy, từ từ tiến về phía người đàn ông. Gia Nguyên ngồi thụp xuống trước mặt gã, đôi mắt hắn mỗi lúc càng sẫm lại, che khuất tất cả những cảm xúc đang cuồn cuộn bên trong.
Hắn liếc nhìn gương mặt trắng bệch với những đường gân chạy rần rần trên trán gã, nhẹ nhàng nhếch môi:
– Tôi là do ông giết đúng không?
– Mày đã chết rồi mà? Mày rõ ràng đã chết rồi! – Gã lắp bắp, mắt trợn lên hoảng loạn.
– Phải, Gia Nguyên chết rồi, nhưng mà thế chưa phải là hết đâu! Anh ấy còn phải kéo mấy người đi luôn chứ?
– Mày là thằng khốn nào? – Gã gào lên, những đường gân trên trán xuất hiện ngày càng nhiều.
– “DM” là ai? Khai thật đi rồi ông sẽ sống! – Gia Nguyên gằn từng chữ, hàng mi dày rung rung như đang cố kiềm nén một thứ cảm xúc dữ dội.
– Tao không biết! – Từng tiếng gầm gừ của gã vọng đi vọng lại trong căn phòng kín. Người đàn ông cố vùng vẫy, chiếc ghế lắc mạnh.
– Nói đi, tôi không phải là một người giỏi chờ đợi! – Gia Nguyên ra lệnh cách băng lãnh, chưa bao giờ màu xanh trong đôi mắt hắn lại lạnh lẽo đến thế.
– Mày làm gì được tao? Giết ư? Mày có gan đó sao thằng ranh miệng còn hôi sữa? – Người đàn ông cười khục khặc rồi phun toẹt một miếng nước bọt đầy khinh bỉ. Gã khiến Gia Nguyên cảm thấy khó chịu.
Hắn đứng dậy, quay về phía Edward khẽ nhướn mày. Chàng trai gật đầu rồi nhanh chóng lôi từ chiếc cặp da ra một xấp ảnh.

Gia Nguyên thong thả cầm lên ngắm nghía rồi thả xuống trước mặt gã, hắn nở nụ cười nửa miệng băng giá đến đáng sợ:
– Nếu tôi muốn giết họ thì sao?
Người đàn ông liếc nhìn mớ ảnh lộn xộn, mắt gã trợn dọc, thoáng chốc gương mặt đã xám ngoét. Đó là… gia đình của gã, là vợ gã, là đứa con trai 13 tuổi và đứa con gái 8 tuổi của gã.
“Roẹt…roẹt” – Người đàn ông nhìn Gia Nguyên từ từ xé từng tấm một, cảm giác hoang mang choán đầy cả tâm trí. Hắn vẫn thư thả xé, vừa xé, khóe môi vừa cong lên khiêu khích.
Rồi chiếc máy đàm trên bàn đột nhiên bắt tín hiệu, một âm thanh lạo xạo vang lên. Người đàn ông nghe thấy tiếng lắp bắp hoảng sợ của một đứa con trai: “ Không…mấy người không được đến đây! Không được động đến tôi! Bố tôi sẽ…không để yên ấy người đâu!”, tiếng khóc đứt quãng của một bé gái: “Anh ơi…em sợ…”.
Giọng nói này…là của hai đứa con gã?
– Ngừng lại! Tao bảo ngừng lại! – Người đàn ông thét lên dữ dằn. Gã trợn mắt nhìn Gia Nguyên đe dọa – Cấm mày đụng vào gia đình tao, thằng khốn!
– Thế thì tại sao lại đụng đến anh trai tôi? – Gia Nguyên ngẩng lên, hắn khinh khỉnh nhướn mày.
– Anh trai? Cao Gia Nguyên là anh trai mày? – hàng lông mày rậm của gã xô vào nhau, hai gương mặt giống nhau như đúc từ một khuôn này…chẳng lẽ lại là sinh đôi? Vậy thằng nhóc này không phải là Cao Gia Nguyên.
– “DM” là ai?
– Tao đã nói là không biết!
– Nói dối! – Gia Nguyên gằn giọng.
– Tao thực sự không biết, tao chỉ nhận lệnh giết anh mày thôi. Tao chưa bao giờ gặp mặt “DM”!
Bốp! – Tay đàn ông bị Gia Nguyên nện một lực cực mạnh cái cán súng vào mặt, gã cảm thấy hơi ươn ướt. Một giây sau, những giọt đỏ thẳm tuôn từ trán xuống khóe miệng, quyện một hương vị tanh nồng. Gã run run nhìn vào đôi mắt xanh đang mở trừng trừng cuộn lên những đợt sóng thần dữ dội của hắn.
Gia Nguyên siết chặt tay bật lên những tiếng răng rắc đáng sợ, từng tiếng rít qua kẽ răng đầy phẫn nộ:
– Cơ hội cuối cùng của ông. Nói thật đi, “DM” là ai?
Tay đàn ông nuốt khan một cái, tim gã đập những nhịp khô khốc, gã đâu có nói dối. Cố hít một hơi thật sâu, giọng gã lạc hẳn đi:
– Tôi không nói dối…tôi chỉ nhận lệnh của “DM”, tôi chưa bao giờ được gặp mặt Ngài ấy…xin đừng giết tôi…tôi thực sự không biết Ngài ấy là ai. Việc giết chết anh trai cậu cũng là lệnh của Ngài ấy…không liên quan đến tôi! Oan cho tôi!
Bốp! – thêm một cái cán súng nện mạnh vào mặt gã, người đàn ông gục xuống. Gia Nguyên im lặng một lúc rồi hắn đứng phắt dậy. Quay sang Edward, chất giọng trầm lạnh của hắn vang lên rõ mồn một trong không gian, làm căng cứng từng sợi dây thần kinh trên người tay đàn ông:
– Đừng làm mất thời gian của tôi vì những thứ vô dụng như thế! Xử – lí – đi!
Nói rồi hắn quay lưng bước ra ngoài. Cánh cửa vừa đóng sầm lại cũng là lúc một tiếng “đoàng” vang lên gọn ghẽ.

Gia Nguyên rảo từng bước dứt khoát, bóng hắn ngả dài ra sau, tạt trên con đường nhựa một mảng đen mập mờ, héo úa.
Tha ư? Oan ư? – cậu nhếch môi khinh bỉ, vẫn còn những lời xin xỏ vô nghĩa thế này sao? Đã đụng đến người đó thì đừng mơ giữ được cái mạng với cậu.

Chiếc điện thoại của tay đàn ông kia vẫn nằm sâu trong túi áo Gia Nguyên, có nghĩa là số điện thoại xa lạ lúc nãy cũng nằm trong túi áo cậu. Cuộc gọi trong quán bar vừa rồi biết đâu lại mở ra một đầu mối mới?
“Tôi không biết “DM” là ai!” – câu nói ong ong trong đầu Gia Nguyên, kẻ đó giữ danh tính với cả tay chân của mình sao?
Tên sát nhân này không biết còn định chơi trò “mèo vờn chuột” đến khi nào nữa.
“Cứ trốn cho kĩ đi, đến khi nào ta lần ra thì cũng là lúc chấm dứt cái mạng dơ bẩn của ngươi đấy. Đồ khốn!”
Mảng xám đầu tiên… Đừng ngộ nhận về sự lương thiện của một ai đó, có khi họ sống bằng một nhân cách khác, lạnh lẽo, đáng sợ và vô cùng tàn nhẫn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.