Bạn đang đọc Vai Diễn Định Mệnh – Chương 34: Anh biết tôi là ai?
Hải Đăng nghịch ngợm giật lấy tờ kết quả khám sức khỏe của Gia Nguyên, hắn vẫn đứng trơ như tượng, đôi mắt thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định. Cậu mau mắn lướt qua mớ chữ nghĩa ngoằn ngoèo của người khám tổng quát cho đội thể thao. Hàng lông mày sâu róm của Hải Đăng bất chợt xô cả vào nhau:
– Cái quái gì thế này? Chiều cao 165cm, cân nặng 47kg? Có nhầm không vậy?
– Gì? – Gia Nguyên khó chịu giật lại tờ giấy.
– Đợt khám lần trước cậu cao đến 1m67 lận mà, còn cân nặng thì hình như 51- 52kg, sao trong này…? – Hải Đăng thảng thốt.
– Đợt khám trước? – Gia Nguyên nhíu mày nghi hoặc.
– Phải, tớ với cậu đã ngồi soi lỗi chính tả của ông bác sĩ kia mà! Không nhớ hả?
– Không!- Hắn đáp gọn lỏn.
– À…rồi, thì cậu không nhớ gì, nhưng mà số liệu này rõ ràng không ổn chút nào!
– Lâu rồi không uống sữa nên còi lại, được chưa?
– Há há, thế mà nghe được á? Đừng nói với tớ là cậu nhân tiện đi điều trị bên nước ngoài thì tranh thủ hút mỡ, tắm trắng với cưa bớt xương để trở thành một bé nấm lùn xinh xinh chứ?
– Đồ điên! – Gia Nguyên gắt lên, gạt thằng bạn ngố qua một bên.
– Ế vợ đấy nhá! Con trai gì mà ẻo lả như đàn bà!
Gia Nguyên bỏ ngoài tai mấy lời đó, hắn bước xăm xăm. Hải Đăng nhảy chân sáo lẽo đẽo bên cạnh, cậu nhếch miệng cười gian xảo:
– Khai thật đi! Cậu đang ghen tị với tớ đúng không?
– … – Hắn không trả lời, vẫn xăm xăm bước.
– Cậu phải học hỏi tớ nhiều đấy nhá! Tớ á, búng tay một cái là cả tá con gái đến đứng xếp hàng xin được chầu đấy. Có phải như ai đó đâu? – Bạn nào đó mặt tự hào ngước mặt lên trời một góc 45 độ, hai tay ôm ngực cảm thán.
– Thật không? – Gia Nguyên quay sang, mắt hắn nheo lại, trông có vẻ ranh mãnh.
– Tất nhiên, còn phải hỏi? – Hải Đăng hếch mặt lên trời cười hô hố.
Hắn rút tay từ túi áo ra, vỗ vỗ vào má bên phải của thằng bạn ngố, hàng lông mày nhướn lên thể hiện một sự khinh bỉ nhẹ:
– “Tôi ghét anh! Anh là đồ xấu xa! Tại sao anh dám làm thế hả? Anh là đàn ông kiểu gì vậy? Một tên rỗng tuếch!” – Hắn rải từng chữ một cách thích thú, đôi mắt xanh nhìn đối tượng giễu cợt – Dấu năm ngón tay vẫn còn đậm lắm nhé!
– Cậu… – Hải Đăng hai mắt trợn dọc, vẻ sững sờ hiện rõ trên gương mặt đỏ lừ. Gia Nguyên tưởng như có thể thấy đầu cậu bốc khói, miệng thì lắp ba lắp bắp không nên lời – Đừng nói sáng… hôm ấy…
– Một cái tát của Tuệ Thư! – Hắn đáp gọn lỏn, rồi quay lưng bỏ đi.
Hải Đăng phóng theo, cậu chụp lấy vai Gia Nguyên, hàng lông mày rậm xô cả vào nhau như hai con sâu róm:
– Cậu … cậu … nói … nói với những ai rồi?
– Thì sao? Có gì quan trọng à? – Gia Nguyên đảo mắt một vòng, hắn khẽ nhún vai.
– Ôi Trời ơi! Nỗi nhục nhã của cả đời tôi! – Hải Đăng hét lên tuyệt vọng, cậu vò đầu bứt tai khổ sở.
Sau một phút vật vã, cậu lại nhìn thẳng Gia Nguyên bằng thái độ nghiêm túc chưa từng có, giọng cố ghìm lại cho khỏi run, nghe rất tếu :
– Từ nay cậu muốn tớ làm gì cũng được, tớ nguyện làm đàn em trung thành của cậu, nguyện làm chân sai vặt của cậu, cậu có thể hành hạ tớ tùy thích, có thể mượn tớ làm bao cát để xả giận, có thể bứt tóc tớ khi nghĩ quẩn… Nhưng…làm ơn đi Nguyên! Đừng cho ai biết chuyện mất mặt đó!
Gia Nguyên khoanh tay, khẽ nhướn mày ra chiều suy nghĩ. Hải Đăng lại tiếp tục thực hiện đủ các chiêu sách lăn, lê, bò, trườn, ăn vạ, la làng:
– Làm ơn đi! Cậu nhìn tớ đẹp trai thế này, mạnh mẽ thế này, sáng giá thế này mà bị một đứa con gái tát thẳng vào mặt thì còn gì là hình tượng nữa? Đồng ý nhé? Nhé? Nhé?
– Thôi được rồi! Nể tình cậu là anh em kết nghĩa tôi sẽ im lặng. Điều đó có ý nghĩa gì cậu tự hiểu chứ? – Hắn nghênh mặt lên thách thức, nụ cười bán nguyệt nở trên môi chưa bao giờ trông đểu cáng đến thế.
– Tớ hiểu hết, chỉ cần cậu giữ bí mật! – Hải Đăng cười nịnh nọt, đôi mắt long lanh đến nổi da gà.
Gia Nguyên gật đầu, rồi bỏ đi. Cảm giác thích thú khi nắm được điểm yếu của người khác khiến hắn bất giác nở nụ cười. Lòng hắn lúc này rất vô tư, cảm xúc dễ chịu nhẹ nhàng lan tỏa.
Giây phút dễ chịu như thế ngắn lắm, chớp mắt đã vụt biến, thay vào đó lại là thứ cảm xúc lạnh nhạt, băng giá choán đầy tâm hồn.
******************************************
Hai giờ sáng…
Thiết bị bluetooth nháy lên một vệt đỏ kèm theo tín hiệu tít tít. Gia Nguyên đặt cuốn sách xuống, hắn mở máy nhắn tin. Hộp thư thoại chỉ nhận được vỏn vẹn mấy chữ “Chúng tôi đã có mặt”.
Gia Nguyên đứng dậy, giật lấy chiếc áo dạ đen trên ghế, choàng qua người, rồi bước nhanh ra ngoài. Thiết bị bluetooth đã gắn chặt vào tai, hắn kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống che khuất cả mặt, rảo từng bước trên con đường vắng tanh.
Hơi thở đêm khuya lạnh buốt, gió thổi từng cơn xào xạc trên các tán cây cổ thụ, những nhành lá đung đưa theo một vũ điệu ma quỷ. Gia Nguyên bước xăm xăm dưới ánh đèn đường mờ ảo, bóng hắn đổ dài ra phía sau, khắc tạc lên một dáng hình cô độc.
Chiếc taxi màu trắng xanh dừng lại trước mặt hắn, anh tài xế thò đầu ra khỏi cửa xe, nhướn mày hỏi:
– Cậu đón xe khuya vậy à?
Hắn không đáp, chỉ lặng lẽ mở cửa rồi nhanh chóng ngồi vào trong. Chiếc taxi lăn bánh…
… Thiết bị bluetooth lại nháy lên, hắn hạ giọng, từng tiếng khe khẽ tan trong miệng:
– Edward, Kaylee, tôi đến đây!
…
Taxi dừng lại trước một con hẻm nhỏ, Gia Nguyên trả tiền rồi nhanh chóng bước xuống. Người tài xế đưa mắt nhìn theo, thoáng chốc đã thấy hắn tan hẳn vào bóng tối đặc quánh, không để lại chút dấu vết nào.
Hai chiếc moto, một đen, một bạc dựng bên cạnh nhau. Hai thân ảnh đang ngồi chễm chệ trên chiếc xe của mình, miệng ngậm điếu thuốc lá, thỉnh thoảng lại nhả một vòng khói trắng đục vào không gian mịt mờ.
Gia Nguyên rảo bước nhanh đến, tiếng giày bata khua nhẹ lớp lá khô trên đường thu hút ánh nhìn của hai con người kia. Họ đứng dậy, dập điếu thuốc ngay tức khắc, rồi cúi đầu chào Gia Nguyên, giọng kính cẩn:
– Chào cô chủ!
– Chào. Tình hình thế nào rồi Edward?
Edward nhìn người bên cạnh mình, khẽ gật đầu. Cô gái vuốt ngược mớ tóc hung đỏ ra sau, mở chiếc cặp đen và lôi ra hai tập hồ sơ, chất giọng khàn khàn vang lên trong đêm khuya tĩnh mịch:
– Chúng tôi đã điều tra và xét nghiệm hết tất cả những dấu vết chúng để lại, lần ra một vài tên tuổi và địa điểm khả nghi. Nhưng vẫn còn nhiều nghi vấn lắm,chưa thể kết luận một cách chắc chắn được điều gì.
– Kết quả xét nghiệm võng mạc thế nào? – Gia Nguyên đón lấy hồ sơ.
– Hình ảnh cuối cùng còn lưu lại trên võng mạc là một hình ảnh khá nhạt, bởi vì thời gian xảy ra án mạng cách thời gian khám nghiệm tử thi quá xa, cho nên chúng tôi dù đã cố gắng phóng to đến max limit nhưng cũng không thể nhìn rõ mặt. Nhưng tôi chắc rằng đó là một người đàn ông, hắn đang trong tư thế chĩa súng vào Cao Gia Nguyên! – Edward đáp bằng chất giọng trầm lạnh còn phảng phất mùi thuốc lá.
Gia Nguyên chăm chú nhìn vào những thông số, hình ảnh, dữ liệu in trên bìa những tệp hồ sơ, lông mày hắn khẽ cau lại đầy hoài nghi.
Sau một hồi lướt sơ qua hắn bỏ tài liệu lại vào chiếc cặp da màu đen, tiếng khóa sắt kêu tanh tách.
Rồi hắn ngước lên nhìn hai người kia, đôi mắt sẫm lại sắc lạnh lẽo, cô tịch. Gia Nguyên tháo chiếc huy hiệu bạc ra khỏi sợi dây chuyền, thả vào tay Kaylee. Cô gái nhướn mày, miệng hơi nhếch lên bí ẩn:
– Đây là gì cô chủ?
– Tìm tất cả những gì liên quan đến chiếc huy hiệu đó! Tôi đoán nó liên quan đến một đảng phái hay một tổ chức chẳng hạn? Có thể là một biểu tượng! Lùng hết các biểu tượng, kí hiệu của các thế lực ngầm cho tôi!
Kaylee gật đầu, đôi mắt nâu nheo lại quan sát hai chữ “DM” được chạm khắc tinh xảo. Còn Edward đón từ tay Gia Nguyên một bức ảnh. Trong ảnh là cô gái có mái tóc nâu ngắn, gương mặt nhỏ với những đường nét trong sáng, rạng rỡ, đôi mắt xám tro trong vắt như gương soi.
Gia Nguyên liếc tấm ảnh, giọng hắn nhẹ bẫng như tan vào không gian khuya lặng gió:
– Hãy tập trung điều tra các mối quan hệ xung quanh cô ta, theo dõi từng chút một! Manh mối có thể bắt nguồn từ đó! Cô gái này biết chiếc huy hiệu DM kia, đã từng nhìn thấy nó rồi! Có thể liên quan đến một người quen nào đó của cô ta. Nhưng nhớ cho rõ này… – sau một giây im lặng, Gia Nguyên trầm giọng xuống – Không được động đến cô ấy, không được làm bất cứ điều gì ảnh hưởng đến cô ấy. Dương Tiểu Mạn là một người rất quan trọng với tôi!
– Vâng! Tôi hiểu rồi! – Edward thận trọng bỏ tấm ảnh nhỏ vào ví mình.
– Mọi sự trông cậy vào hai người, đừng để phụ lòng tin của tôi! – Gia Nguyên nói ngắn gọn, xong xoay người bước đi. Edward và Kaylee lại kính cẩn cúi đầu chào như lúc gặp.
Chiếc áo dạ đen luốt dần vào màn đêm đặc quánh, hắn kéo mũ xuống, đôi mắt thoáng hiện ra dưới vành mũ – xanh rờn, lạnh ngắt, mỗi lúc càng sẫm lại bí ẩn.
Tay nắm chiếc cặp da, hắn rảo bước ra khỏi con hẻm bí mật, lòng gợn lên những cảm xúc khó chịu, tim hắn đập đều đều những nhịp khô khốc.
Về đây được hơn 7 tháng rồi nhưng kế hoạch vẫn chưa thực thi được như mục tiêu ban đầu, mọi chứng cứ có vẻ còn rất mơ hồ. Kẻ sát nhân hành động kín đáo thật, đến những tay trùm săn thông tin như Edward, Kaylee mà vẫn chưa điều tra được gì nhiều, có vẻ không hề đơn giản như hắn nghĩ.
Tín hiệu bluetooth lại tít tít kèm theo những cái nhấp nháy màu đỏ. Ngay sau đó, ở đầu bên kia vang lên một chất giọng nam trầm ấm:
– Sam, mọi việc tiến hành ổn chứ?
– Không thưa bố! Edward và Kaylee vẫn chưa thể xác định được chắc chắn điều gì. Mọi thứ quá mơ hồ!
– Bố sẽ tiếp tục nhờ thêm Jang điều tra bằng tài khoản Interpol. Yên tâm đi, Jang là một tay hacker vô cùng đặc biệt, nếu tồn tại một tổ chức nào có biểu tượng “DM” sẽ truy ra ngay.
– Vâng, con cũng mới khám phá ra một đầu mối mới, nhưng tự con sẽ giải quyết chuyện này, bố không cần phải lo!
– Con còn nhớ lời hứa chứ?
– “Đảm bảo tính mạng của mình và không tin bất kì ai”, con sẽ cẩn trọng!– Hắn đáp.
– Vậy thì tốt, mọi chuyện sẽ ổn thôi, yêu con nhiều!
– Yêu bố! – Hắn đưa tay nhấn nút tắt tín hiệu bắt sóng, lập tức mọi thứ lại rơi vào yên lặng.
Gia Nguyên thở hắt ra một hơi…
Khuya lạnh nhưng tâm hồn hắn lúc này còn lạnh hơn. Người đó ra đi khiến hắn sống cũng như chết, ánh sáng cuộc đời hắn lụi tắt hoàn toàn, mọi hi vọng, ước mơ nhỏ nhoi về tương lai đã tan biến từ bao giờ. Hắn không còn định nghĩa gì về cuộc đời này nữa. Bây giờ hắn chỉ quan tâm đến một việc thôi… tìm cho ra kẻ sát nhân và trả thù.
Nắm tay hắn siết chặt, đôi mắt vằn lên những tia đỏ như máu. Đến bao giờ thì hắn mới tìm ra kẻ sát nhân đây? Còn phải đợi đến bao giờ nữa? Hắn cảm thấy nôn nóng, máu trong mạch luôn ở trạng thái sôi sục hận thù.
– Cao Gia Nguyên, em sẽ không để anh biến mất đơn giản thế đâu? Sẽ có ngày em giết chết hắn, nhanh thôi, nhất định như vậy! Em không để anh chết oan! Em sẽ không bao giờ tha thứ cho bất kì ai làm hại anh! Không – bao – giờ!
******************************************
Cậu lớp trưởng khoanh tay, cúi xuống nhìn cái thằng đầu gác lên hai tay ngủ ngon lành:
– Cao – Gia – Nguyên! – Cậu cố tình gằn từng chữ.
– Cái gì? – Hắn khó chịu ngẩng lên, đôi mắt mệt mỏi như kiểu của những người mất ngủ lâu ngày, đầu tóc rối bù tổ quạ.
– Hồ sơ chưa kí! – Anh chàng cau mày, từng chữ rít qua kẽ răng vẻ khó chịu.
– Cậu để tôi yên đi! – Gia Nguyên đáp lại, giọng cáu bẳn không kém.
– Này, không có việc trốn tránh trách nhiệm đâu nhé! Tôi bảo thầy trừ điểm thi đua của cậu bây giờ, cái tên lười biếng này!
– Thôi thôi, đi là được chứ gì? – Hắn bật dậy, giọng tỉnh táo hẳn ra.
– Biết vậy thì tốt! – Lớp trưởng mỉm cười hài lòng.
Hắn đứng lên, ôm chồng tài liệu, miệng lầm bầm rủa cái công việc khốn kiếp, suốt ngày hồ sơ, hồ sơ, phiền chết đi được. Gia Nguyên khệ nệ với đống bì giấy màu xanh nhạt, hắn lườm lớp trưởng một cái sắc lẻm.
Cậu ta thản nhiên nghênh mặt, đôi mắt nheo lại ra vẻ tàn nhẫn, miệng còn nhếch lên kiêu bạc:
– À… chủ tịch bảo cậu phải đi thảo luận đề án mở rộng thư viện, chúc cậu may mắn ha!
– Cậu giết chết tôi đi là vừa! – Gia Nguyên gầm lên, hắn ôm chồng tài liệu xăm xăm bước ra khỏi lớp với thái độ xen lẫn giữa bực bội và cam chịu.
…
Trên tầng thượng…
Cô gái lặng lẽ đứng ngắm những cánh hoa bằng lăng tím nhạt, chúng bay vút lên, xoay vòng giữa không trung, rồi nhẹ nhàng đáp trên thành lan can bằng đá. Mái tóc hạt dẻ xõa dài được những sợi gió nâng niu, gợn lên như đợt sóng dịu nhẹ, óng ánh. Cô khẽ mỉm cười, nâng một cánh bằng lăng và thổi nó ra ngoài khoảng không bất tận.
Đôi mắt tím tựa làn nước hồ thu, ẩn dưới cặp mi mềm mại, đảo theo vũ điệu lả lướt của cánh hoa nhỏ. Cánh bằng lăng tím xoay xoay, rơi dần.
Bất chợt, cô gái nheo mắt, hàng lông mày lá liễu xô vào nhau…
Những cánh bằng lăng duyên dáng một giây trước còn nép mình trong lòng bàn tay cô, bây giờ bị vò nát một cách không thương tiếc. Đường gân xanh nổi lên khi các đốt xương bắt đầu kêu răng rắc đến rợn người.
…
– Nặng không? – Hồng Quân nhìn đống hồ sơ trên tay Gia Nguyên, tủm tỉm cười.
– Bê giúp chút đi! Mỏi quá! – Hắn càu nhàu, khinh khỉnh liếc chủ tịch.
– Ngu gì giúp! – Hồng Quân đáp gọn lỏn rồi thọc tay vào túi, huýt sáo khe khẽ.
Gia Nguyên tức mình, đá mạnh vào chân anh. Đỗ Hồng Quân rõ ràng mang nhóm máu M mà!
Anh chàng cau mày, hất hàm đe dọa:
– Này này, tôi mà không đóng dấu chúng thì cậu chết chắc với thầy đấy nhé! Muốn thử à?
– Đồ – xấu – xa! – Trong đầu hắn gào thét, hắn chỉ muốn tẩn vào cái mặt cao ngạo ấy một cái cho hả dạ.
Hồng Quân bỏ mặt hắn một đoạn, anh say sưa nói về đề án mở rộng thư viện:
– Có thể nói thư viện của chúng ta khá lớn so với những trường khác trên toàn nước, nhưng tôi còn muốn mở rộng thêm về khu tây, sách chắc phải phân lại theo cả thể loại, mỗi thể loại phải sắp theo thứ tự Anpha – Bê. Trường ta có những luận văn tốt nghiệp rất xuất sắc, khu mới này có thể trưng bày chúng cho sinh viên xem, nghiên cứu và học hỏi. Vậy sẽ giảm bớt tính lệ thuộc vào thầy cô hướng dẫn. Tập cho họ thói quen tự mày mò sẽ tốt hơn…
…
Gia Nguyên vẫn chăm chú lắng nghe, thế nhưng, đột nhiên hắn cảm thấy rất lạ.
Mọi thứ trước mắt hắn cứ nhòe dần đi, cái dáng cao ráo ngay trước mặt tựa hồ một ảo ảnh, mờ nhạt và xa xôi. Tai hắn lùng bùng những âm thanh kì quặc. Mặt đất đong đưa, rồi xoay tít dưới chân hắn. Đầu Gia Nguyên ong ong đủ thứ tiếng, cơn đau nhức nhối ập đến thấu vào từng sợi dây thần kinh đang co giãn dữ dội.
…Hình như kể từ khi bị tai nạn, thỉnh thoảng vẫn có những cơn nhức đầu ập đến bất ngờ như thế này…
Hắn nhíu mày, cố điều chỉnh rõ hình ảnh trên võng mạc mình, nhưng một giây sau, màu trắng xóa đã bao phủ hết cả tầm nhìn của hắn. Cả người hắn lảo đảo, chân mềm nhũn như không thể trụ vững được.
…
Cô gái trên sân thượng mắt mở trừng trừng dán vào cái dáng mảnh khảnh cách mình ba tầng lầu, ngay phía bên dưới. Đôi mắt tím sáng rực một thứ ánh sáng lạnh lẽo đến đáng sợ. Chỉ cần nhìn thấy hắn là cơn giận trong cô lại trào lên, sôi sùng sục. Đúng là thứ sâu bọ khó ưa!
– Đúng lúc lắm Sam, để tao ày xem thứ này! – Tiếng cười khục khặc vang lên từ cuống họng.
Cô với tay lấy chậu hoa đỗ quyên bằng sứ trên bệ lan can, rồi đưa ra ngoài không trung. Chớp mắt, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng nới lỏng, chậu hoa sứ lọt nhanh qua lòng bàn tay.
Rơi!
…
Hồng Quân thoáng khựng lại khi nghe tiếng bì tài liệu rơi lộp độp xuống nền sân bê – tông. Anh ngoái đầu.
Bất thình lình, đập vào mắt anh hình ảnh Gia Nguyên lảo đảo với gương mặt trắng bệch, cái bóng ngược nắng của ai đó từ trên cao tạt xuống sân phủ lấy cả người hắn.
– KHIẾT SAM! Cẩn thận! – Tiếng anh gào lên thất thanh. Hồng Quân như mũi tên lao vụt đến đẩy Gia Nguyên ra.
Xoảng! – chậu đỗ quyên vỡ tan tành trên sân, bắn mỗi nơi một mảnh sứ trắng, đất và sỏi đổ xòa ra nền, cành đỗ quyên lộ ra mấy nụ màu hồng xác pháo dập nát dưới lớp sỏi.
…
Hắn ngã sóng soài trên sân, hồ sơ, tài liệu ngổn ngang xung quanh. Chậu đỗ quyên vỡ tan ngay bên cạnh.
Hồng Quân lao nhanh đến bên Gia Nguyên, thoáng liếc sang chậu sứ vỡ, tim anh đập như thắt lại. Anh nhẹ nhàng đỡ lấy hắn.
Quân nheo mắt cố nhìn lên sân thượng mặc cho ánh nắng chói chang rọi vào mắt, nhưng… cái bóng kia đã biến mất tự bao giờ.
Gia Nguyên bất động, hàng lông mày nhíu lại vẻ đau đớn, tiếng nghiến răng chịu đựng cơn co giật trong đầu vang lên ken két. Hắn lịm cả người, chờ đợi cho từng giây phút đáng sợ trôi qua…
Một chốc sau, hắn từ từ hồi tỉnh, hàng lông mày khẽ giãn ra thư thái, bờ mi dài rung nhè nhẹ, và rồi, hết đau hẳn.
Hồng Quân đỡ hắn ngồi dậy, anh lo lắng quan sát những chuyển biến trên gương mặt đầm đìa mồ hôi của hắn:
– Gia Nguyên! Sao thế ? Cậu không ổn ở đâu?
Hắn mở mắt, mơ hồ nhìn anh…
Đột nhiên, Gia Nguyên siết chặt lấy tay Hồng Quân, chặt đến độ móng tay hắn cắm vào cả da anh.
Hồng Quân thoáng ngỡ ngàng, nỗi lo lắng trong đôi mắt đen lạnh mỗi lúc lại càng lan tỏa mạnh mẽ.
Gia Nguyên nhìn anh đăm đăm, đôi mắt xanh trợn trừng, anh có thể thấy được cả những đợt sóng dữ dội cuộn lên từ đáy mắt hắn. Sôi sùng sục.
– Cậu sao vậy…Gia Nguyên? – Hồng Quân sốt sắng.
– Lúc nãy anh gọi tôi là gì? – Gia Nguyên không chớp mắt, giọng hắn lạc hẳn đi.
– Tôi… – Hồng Quân sực nhớ đến tiếng thét của mình, anh giật mình, tự dưng cảm thấy cổ họng như khô đắng.
– Nói mau! Anh vừa gọi tôi là gì hả? – Gia Nguyên gần như quát lên, bàn tay hắn siết chặt hơn, lạnh ngắt. Hắn run run nhìn anh, hoàn toàn mất hết bình tĩnh – Lẽ nào … anh… biết tôi… là ai?
***************************************
Cô gái ấy vẫn đứng trên tầng thượng, nép sau bờ tường đá hoa cương, tay cố bịt chặt miệng như sợ ai nghe thấy tiếng hít thở gấp gáp của mình, trên chiếc cổ trắng như ngọc bắt đầu xuất hiện những đường gân xanh xám. Đôi mắt tím mở to với những vòng xoáy cuồn cuộn đầy hoảng loạn.
Cô không hề nhìn thấy Hồng Quân. Anh ấy bỗng dưng ở đâu lao đến, hay là những tán cây cổ thụ che khuất mắt cô? Rõ ràng cô chỉ thấy mỗi Gia Nguyên.
Nhưng việc Hồng Quân ở đâu xuất hiện thì cô không quan tâm, điều khiến cô vô cùng hoang mang là tiếng thét của anh lúc nãy. Anh đã gọi hắn là Sam ư? Hay cô nghe nhầm?
Không đâu! Âm thanh ấy rõ mồn một như thế, cô không nghe nhầm đâu!
Lòng dạ cô rối như tơ vò, cái cảm giác sợ hãi, bồn chồn và khó chịu chạy rần rần trong từng thớ thịt. Tại sao lại có chuyện như vậy? Lẽ nào từ trước Hồng Quân đã biết?
Cô gái cố hít một hơi thật sâu để tự trấn tĩnh mình, giọng cô rít qua kẽ răng tạo nên một cảm giác ớn lạnh:
– Hồng Quân anh ấy biết Gia Nguyên là Cao Khiết Sam…anh ấy biết hắn ta là con gái!
Cụm từ “Người mang nhóm máu M” (trong tiếng Nhật) : ám chỉ những người thích hành hạ người khác.