Bạn đang đọc Vai Diễn Định Mệnh – Chương 32: Người chơi vỹ cầm – part 3.
Gia Nguyên đã tấu hết lời đầu của mình một cách hoàn hảo, xong, hắn hạ đàn xuống, quay đầu nhìn về phía những thành viên trong cánh gà ra hiệu.
Nhưng đáp trả lại sự trông đợi của hắn là sự lúng túng, dè chừng. Họ không dám nhìn thẳng hắn, vẫn đứng như chôn chân tại chỗ.
Lông mày hắn khẽ cau lại, gương mặt sầm đi, cảm thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng, một cảm giác tựa như ngạt thở đè nén trái tim hắn xuống. Tại sao họ lại im lặng lúc này chứ? Ánh mắt hoài nghi đó là sao? Họ … bỏ cuộc ư? Không tin tưởng hắn ư?
Ồ, vậy thì ra hắn… đang lầm tưởng rồi. Đâu ai đứng về phía hắn chứ? Một mình ra đây đứng làm trò cười cho thiên hạ sao?
Hay hắn lại không được thừa nhận nữa rồi?
Lòng hắn cuộn lên những đợt sóng dữ dội, tim khẽ thắt lại một nhịp. Hụt hẫng. Chơi vơi…
Gia Nguyên thở hắt ra một hơi, hàng mi dày chùng xuống vẻ thất vọng, đôi mắt xanh của hắn lại trở về trạng thái lạnh lẽo, vô hồn. Vậy là…họ không hợp tác với hắn nữa? Tiết mục hòa tấu chấm hết?
…
Hắn hiểu rồi! Hắn là một kẻ cô độc. Mà kẻ cô độc thì làm sao có người ủng hộ được?
Đôi lúc ảo tưởng về mọi thứ xung quanh lại là một thứ vũ khí sát thương chính mình. Vì vậy đừng ảo tưởng nữa! Tự mình chấm dứt đi thôi!
…
Bất ngờ, từ phía dưới khán đài, một giọng hát cao vút, thanh trong như tiếng chuông bạc, vang lên trong sự im lặng đến ngạt thở:
Amazing Grace (Ân huệ kì diệu)
How sweet the sound ( Ôi nghe thật ngọt ngào biết bao)
That saved a wretch like me (Điều đó đã cứu vớt kẻ bất hạnh như tôi)
I once was lost (Tôi đã một lần mất mát)
But now Im found( Nhưng giờ đây tôi như được tìm lại)
Was blind but now I see (Tôi đã mù quáng nhưng bây giờ tôi đã hiểu)
…
Mọi người quay lại nhìn, họ ngạc nhiên khi bắt gặp một thân ảnh nhỏ nhắn. Cô bé với mái tóc nâu ngắn và gương mặt sáng ngời từ từ đứng dậy, cô nhẹ nhàng rời chỗ ngồi, từng bước tiến lên sân khấu.
Đồng tử của đôi mắt xanh giãn rộng, từng đợt sóng cuộn lên xôn xao, Gia Nguyên sững sờ, dõi theo người con gái đang tiến đến chỗ hắn.
Tiểu Mạn nhìn hắn mỉm cười, đôi mắt xám tro long lanh nước như sắp khóc. Chiếc áo choàng trắng dài, chạm cả thảm đỏ, từng bước đi uyển chuyển khiến mép áo bồng nhẹ. Ánh sáng vàng của sân khấu bao phủ Tiểu Mạn như gắn vào người cô bé một đôi cánh huyền nhiệm. Tiếng hát cô mỗi lúc một cao và trong…
Tiểu Mạn đang hát ca khúc “ Amazing Grace”.
Rồi lại có thêm một giọng nữ cất lên từ bên dưới, trầm hơn, ấm hơn:
Twas grace that taught (Chính ân huệ ấy đã dạy tôi)
My heart to fear (Trái tim tôi sợ hãi)
And grace that feared relieved (Và ân huệ ấy đã xoa dịu nỗi sợ hãi)
How precious did (Thật quý giá biết bao)
Cô gái sải những bước chân tự nhiên, mái tóc vàng như ánh nắng rực rỡ, khẽ đung đưa, cô ra hiệu với Gia Nguyên bằng một cái nháy mắt ủng hộ. Đó là Jully!
Hồng Quân với Minh Kha nhìn nhau khẽ gật đầu, đứng dậy và kiêu hãnh tiến lên chỗ Gia Nguyên đang đứng. Minh Kha nhìn hắn, đôi mắt anh lúc ấy cũng đỏ au, một nét mỉm cười tin tưởng thoáng qua, anh vỗ nhẹ vai Gia Nguyên để truyền sức mạnh, rồi bước thẳng đến vị trí của người chơi Cello, điêu luyện nhấc vĩ kéo đoạn nhạc điệp khúc.
Còn Hồng Quân thì ân cần khoác chiếc áo vest trắng của mình cho hắn. Nụ cười trên môi anh không còn là một nụ cười ranh ma, đểu cáng nữa mà hết sức dịu dàng. Anh thì thầm vào tai Gia Nguyên, chất giọng nam ấm áp như xuyên thấm vào tim, mang theo sự động viên chân thành: “Tuyệt lắm! Tiếp tục chơi nhé!”. Xong, bước qua bên trái, nơi đặt cây dương cầm đen sang trọng, ngồi lên ghế và những ngón tay tài hoa của anh bắt đầu lướt trên dãy phím đen trắng xen kẽ.
Gia Nguyên đứng yên như tượng, hắn nhìn bốn người kia, đôi mắt xôn xao xúc cảm…
Những nhịp đập kì lạ trong tim hắn lúc này là gì vậy? Gia Nguyên chưa bao giờ có cảm giác như thế này – dường như hắn được bảo vệ, được yên ủi, được tin tưởng. Hắn thấy an toàn, sự khích lệ ấy làm tâm can hắn lay động, một niềm vui dịu nhẹ đang lan tỏa trong từng thớ thịt.
Ấm áp. Vững lòng…
Đây là tình bạn phải không? Đây là sự chia sẻ phải không? Giống như thể…một ngọn nến tưởng đã tắt phụt và nguội lạnh trước cơn gió tàn nhẫn, đột nhiên được châm lửa lại, sợi bấc dần dần cháy sáng và có bàn tay yêu thương của ai đó đưa đến, ngăn gió lại, giữ cho ngọn lửa lớn lên trong không gian nhỏ bé, bình tịnh giữa hai tay mình…
Bất chợt, Gia Nguyên nở nụ cười, bờ môi nhỏ cong lên hoàn mỹ, khuôn mặt hắn rạng rỡ đến thanh quý – một nụ cười tự nhiên, hạnh phúc chưa từng thấy.
Và rồi sau đó, hắn lại nhấc đàn lên. Tiếng vĩ cầm càng du dương, lay động trái tim thính giả hơn cả lúc đầu…
Một chất giọng trong cao, một chất giọng trầm ấm, tiếng Piano điêu luyện ngọt ngào, tiếng Cello kiêu hãnh và tiếng vĩ cầm tuyệt diệu hòa tan , xoắn xuýt lấy nhau tạo nên một âm thanh làm cả hội trường phải nín thở để lắng nghe:
That grace appear (Chính là ân huệ ấy xuất hiện)
The hour I first believed (Giây phút đầu tiên tôi đã tin tưởng)
Through many dangers (Vượt qua rất nhiều nguy hiểm)
Toils and snares (Những việc nhọc nhằn và những cám dỗ)
I have already come (Tôi đã hoàn toàn trải qua)
Twas grace that brought me (Chính ân huệ ấy đã mua tôi lại)
Safely thus far (Thật an toàn như vậy đấy)
And grace will lead me home (Và ân huệ sẽ dẫn tôi về nhà)
And when this heart (Và khi trái tim này)
And flesh shall fail (Thân xác này thất bại)
And mortal life shall cease (Cuộc sống nguy hiểm)
I shall possess (Tôi sẽ chiếm hữu)
Within the vale (Trong thung lũng ấy)
A life of joy and peace (Một cuộc sống yên vui, thanh bình)
…
********************************
Cả một giàn hợp xướng chỉ có năm người, dù không phải đồng phục nhưng lạ thay, ai cũng mặc đồ trắng. Ánh đèn sân khấu khiến xung quanh họ tựa hồ được phủ một vầng hào quang, và thính giả đã hiểu được ý nghĩa của thiên khúc này:
“Người thanh niên mở đầu bằng vĩ cầm cố tình ăn mặc bẩn thỉu để đại diện ột tâm hồn bị vấy bẩn, một con người nhẫn tâm, kiêu bạc. Nhưng rồi, khi được nhận ân huệ diệu kì – tức sự tha thứ và tình yêu vĩ đại của Thượng Đế, người ấy đã biến đổi, chiếc áo trắng được choàng lên người anh cách ân cần kia phải chăng chính là tâm hồn mới? – một tâm hồn đã được thanh lọc, trở nên trắng trong, nhân ái, yêu thương?… À, thì ra là thế! Hòa tấu theo kịch bản!”
…
Anh chàng nhóm trưởng lặng ngắm năm con người kia đang tỏa sáng trên sân khấu. Yên hít một hơi thật sâu, quay lại nhìn mọi người, rồi nở một nụ cười đầy ắp hi vọng, giọng anh rắn rỏi:
– Nào, mọi người, hãy nhìn Gia Nguyên đã hi sinh vì chúng ta kìa! Bây giờ là lúc… tất cả chúng ta hi sinh cho cậu ấy!
Xong, anh đưa tay lên ra hiệu, những thành viên gật đầu với nhau. Bàn tay siết chặt một sự quyết tâm lớn, họ tiến từ hai bên cánh gà ra thẳng bục sân khấu, ngồi vào vị trí của mình. Bản “ Amazing Grace” chính thức được hòa tấu, cũng như chính thức làm tan vỡ trái tim cả ngàn thính giả dưới khán đài.
Một tiết mục hòa tấu trong chương trình chỉ có mười phút, nhưng bây giờ lại được kéo dài ra đến gần hai mươi phút. Một tiết mục được dự tính chỉ có duy nhất âm nhạc, nhưng bây giờ lại có cả kịch bản, cả lời dẫn. Một tiết mục chỉ dành cho các loại nhạc cụ, mà giờ đây, ai nấy đều hát, và hát bằng bốn giọng bè phối chuyên nghiệp. Một tiết mục vốn khuôn khổ đã trở nên sáng tạo đến diệu kì. Đó là ngẫu hứng, đó là đam mê! Một tiết mục quá đỗi tuyệt vời!
…
Tiếng vĩ cầm một lần nữa ngân dài, len lỏi trong không gian hội trường rộng lớn, dịu dần, dịu dần cho đến khi tắt hẳn. Tiết mục hòa tấu kết thúc.
Những thành viên lần lượt đứng dậy, xếp thành một hàng thẳng, họ nắm chặt tay nhau, rồi đồng loạt cúi đầu chào.
Bỗng chốc, từ sự im lặng đến nín thở, hàng ngàn tiếng vỗ tay tán thưởng đã vang lên, dội lại trong không gian kín, tạo hiệu ứng như tiếng sấm, làm rung chuyển cả hội trường.
Các thành viên không thể nhìn thấy những nụ cười hài lòng, những gương mặt sáng bừng niềm say mê của thính giả, bởi ánh đèn sân khấu khiến họ chói mắt, và cũng bởi mắt họ đã ướt nhòe lệ vì hạnh phúc…
Họ cúi chào một lần nữa rồi nghiêm chỉnh đi vào trong. Khi những cái bóng đã khuất sau tấm rèm nhung đỏ, tiếng vỗ tay vẫn râm ran, chẳng biết khi nào mới dứt.
…
Rachel cắn môi, nắm tay cô siết chặt đến độ nổi những đường gân xanh xám. “Hồng Quân đã giúp Gia Nguyên, anh ấy đã choàng áo cho hắn một cách ân cần?” Thoáng chốc, đôi mắt tím sẫm lại với những đợt sóng cuộn lên dữ dội, tiếng nghiến răng vang lên ken két nghe rợn cả người:
– Được lắm Cao Khiết Sam, xem ra hôm nay mày may mắn. Nhưng chỉ một lần này thôi. Chỉ duy nhất một lần này thôi! Nhớ lấy!
*********************************************
Tiểu Mạn ôm chầm lấy Gia Nguyên, mặc cho áo quần hắn vẫn ướt sũng mực, cả người cô bé run lên vì xúc động. Nước mắt nóng thấm qua cả lớp áo sơ mi, Gia Nguyên cứ để như thế một hồi rất lâu. Cho đến khi tiếng sụt sùi nhỏ dần, hắn mới nhẹ nhàng đẩy cô bé ra.
Tiểu Mạn ngước đôi mắt xám tro ầng ậng nước lên nhìn hắn, vẫn như mọi khi, hắn mỉm cười và xoa đầu cô bé cách trìu mến:
– Khóc đủ chưa?
– Sắp đủ rồi! – Tiểu Mạn sụt sịt đáp, chiếc mũi nhỏ của cô ửng đỏ – Tạ ơn Chúa, mọi sự vẫn ổn!
– Đúng vậy, ổn rồi nhóc! Đừng khóc nữa! – Hắn cau mày
Chợt, một bàn tay ấm áp đặt lên vai Gia Nguyên, hắn quay lại, hàng lông mày khó tính giãn ra một chút:
– Yên?
– Tôi có thể ôm cậu một cái không? – Yên nở nụ cười nồng hậu, mắt anh hơi đỏ. Anh biết Gia Nguyên sẽ không đồng ý, nhưng vẫn nhanh chóng ôm lấy hắn, tính anh vốn như vậy mà, rồi anh vỗ vỗ lên vai hắn – Cậu thật dũng cảm! Cậu đã khiến tiết mục này đi quá xa so với tưởng tượng của tôi!
– Không đâu! Suýt chút nữa tôi đã làm hỏng hết mọi chuyện, anh nên trách tôi mới đúng! – Gia Nguyên nói với giọng đều đều, hắn cựa mình thoát ra khỏi cái ôm của Yên.
– Làm hỏng mà hỏng nghệ thuật như cậu thì còn gì bằng! – Anh chàng nghiêng đầu, lại mau mắn cười.
Gia Nguyên không đáp, chỉ lặng lẽ lướt mắt qua những người xung quanh. Họ cũng đang ôm chầm lấy nhau trong sự mãn nguyện tưởng như vô tận.
…
Mắt hắn dừng lại ở hai chàng trai đang đứng khoanh tay nơi cửa sổ. Hắn tiến đến, đứng đối diện với hai anh chàng, tay cũng bắt chước khoanh lại.
Hồng Quân nhướn mày, rồi lại nở nụ cười ma mãnh quen thuộc:
– Cảm ơn đi!
– Cảm ơn anh rất nhiều! – Gia Nguyên coi Hồng Quân như không khí, quay sang bắt tay Minh Kha, vui vẻ nói – Anh dạo Cellos tuyệt lắm! Kĩ thuật điêu luyện thật!
Minh Kha chỉ cười, mắt đánh lãng nhìn sang hướng khác, vô tình bắt gặp cái cau mày khó chịu của Hồng Quân, mặt mũi cậu ta nhìn rất ngộ. Anh tằng hắng một tiếng, rồi chuyển đề tài:
– Tối nay có tổ chức tiệc chúc mừng đại lễ đấy! Đến sớm nhé!
– Tôi biết rồi! – Gia Nguyên đáp – Có lẽ sẽ hoành tráng?
– Đích thân tôi tổ chức thì còn phải hỏi? – Hồng Quân chen vào, nghênh mặt kiêu hãnh – Đi cho đúng giờ đấy!
Gia Nguyên kéo chiếc áo vest trắng lúc nãy Hồng Quân choàng ình ra, hắn chớp mắt một cái rồi thả bộp lên đầu anh. Minh Kha đến tròn mắt vì hành động “ bất kính” đó, chỉ biết nuốt khan một cái. Còn hắn thì thản nhiên vô cùng, ngoảnh đi chỗ khác, bỏ lại cái câu nói với khẩu khí như trêu ngươi chủ tịch: “Ai cần anh nhắc?”
***************************************
Đại lễ kỉ niệm 90 năm thành lập trường đại học Nam Kinh được cử hành buổi sáng, còn tối nay là thời gian dành cho tiệc tùng – thứ mà các sinh viên vẫn háo hức, luôn miệng gọi là “Party! Party!”. Sinh viên tất cả các khoa, các năm, tập trung lại ăn mừng đại lễ.
…
Buổi tối này không chỉ đơn giản là một “Party” mà còn tạo cơ hội cho các sinh viên được dịp trưng diện những bộ cánh lung linh. Đã đặt chân đến đây thì ai cũng phải rực rỡ.
…
Jully cười nói sung sướng như “ cá gặp nước”:
– Gương kia ngự ở trên tường, ở trong đám người này, mày nói xem, còn cô gái nào xinh đẹp, kiều diễm bằng cái móng chân của ta không? – Cô nàng hếch mặt lên kiêu hãnh, đưa tay kéo mạnh cái vạt lụa xanh thẳm phía sau khiến nó tung lên thành một đường duyên dáng, lộ ra bờ vai thon mảnh, trắng ngần. Vừa múa may, cô nàng vừa tạo đủ các kiểu dáng như một model thực thụ, mặc cho chả có cái ống kính nào chĩa về phía mình.
Gia Nguyên nhăn mặt, hắn khịt mũi một cái rồi đưa tay lên xoa cằm, ra chiều suy nghĩ:
– Duyệt! Mai tớ dẫn cậu đi thi hoa hậu!
– Cậu làm tớ ngại chết mất! – Jully cười e thẹn, đưa tay lên che miệng làm duyên.
– Hoa hậu “sở thú”! – Gia Nguyên phán một câu như sét đánh rồi bỏ đi, hắn không thèm liếc gương mặt đen thui như Bao Công tái thế của cô nàng.
Tiểu Mạn chạy như bay từ ngoài tiền sảnh vào, phanh kít trước mặt hắn. Cô bé xòe chiếc váy trắng dài qua gối một chút, viền những đường mềm mại bằng lông vũ, xong, xoay một vòng, mặt mày hớn hở:
– Thế nào? Anh thấy xinh không?
– Không! – Hắn đáp gọn lỏn
– Sao chứ? – Tiểu Mạn phồng má lên giận dỗi, hàng mi cụp xuống tội nghiệp.
Gia Nguyên cười, xoa đầu cô, hắn nhỏ nhẹ:
– Không xinh, nhưng phải gọi là đẹp! Được chưa?
Tiểu Mạn không đáp, chỉ ngước đôi mắt xám tro long lanh lên nhìn, cười khúc khích, rồi cô nắm tay hắn, kéo một mạch qua sảnh B, vừa nhún nhảy, vừa ba hoa chích chòe:
– Này nhé, em làm stylist cho Minh Kha đấy nhé! Anh sẽ phải ghen tị cho xem!
Gia Nguyên nhướn mày nghi hoặc. Nhưng rồi, hắn cũng phải thừa nhận là Tiểu Mạn nói đúng…
…
Chưa bao giờ Minh Kha lại thanh lịch đến thế, thực sự rất thanh lịch. Chiếc áo sơ mi màu xanh đi kèm với caravat bạc, nằm phẳng phiu, cân chỉnh sau áo vest đen, tinh xảo đến từng đường kim mũi chỉ. Kính gọng bạc thanh mảnh vẻ tri thức, đĩnh đạc. Mái tóc màu nâu được vuốt ngược lên, khiến khuôn mặt vốn đã đậm chất nam tính nay càng bày ra những đường nét đẹp đẽ nhất. Anh trò chuyện với các cựu sinh viên cũng bằng phong thái nhã nhặn, lịch thiệp.
Tiểu Mạn đẩy Gia Nguyên đến, cô bé nhìn hắn, nở nụ cười kiêu hãnh:
– Đấy, thấy chưa? Anh hai đấy!
– … – Gia Nguyên mãi không đáp, vì hắn còn chưa dứt được ánh mắt mình khỏi Minh Kha, đôi mắt xanh của hắn mở to, những đợt sóng dịu nhẹ lan tỏa.
Minh Kha ngừng cuộc trò chuyện khi bắt gặp Tiểu Mạn, anh cúi đầu cáo lỗi với những người kia rồi bước nhanh về phía cô, mỉm cười dịu dàng:
– Em đói không? Ăn gì nhé?
– Vâng – Tiểu Mạn cười híp mắt, cô lay lay cánh tay Gia Nguyên vui vẻ – Anh hai rất bảnh đúng không Gia Nguyên?
Minh Kha ho khan một cái, anh lúng túng nhìn đi chỗ khác, tay đẩy kính lên, cố tình ra vẻ không quan tâm, nhưng thật ra thì gan ruột lại đang nháo nhào cả lên. Gia Nguyên im lặng, sau đó hắn trút hơi thở dài thườn thượt, phán một câu không giống ai :
– Ghen – tị!
Minh Kha tròn mắt lên, chả hiểu hắn nói gì, còn Tiểu Mạn cứ cười tủm tỉm, cô bé lại kéo hắn sền sệt:
– Đi kiếm cái gì ăn, đói bụng quá!
*******************************
Tiểu Mạn dắt Gia Nguyên vào nhập tiệc…
Trên trần có treo một chùm đèn lớn bằng pha lê, xung quanh là những trái cầu hắt ánh sáng rực rỡ, không gian trở nên muôn sắc màu. Âm nhạc du dương, đong đưa, lẫn vào trong những tiếng nói cười rộn rã. Không gian ấm cúng phảng phất một chút gì đó của sự ảo diệu.
Đêm nay ai cũng lộng lẫy, sang trọng. Chen vào giữa bọn họ, tự dưng Gia Nguyên cảm thấy mình thật đơn điệu, chỉ sơ mi trắng đi kèm với vest đen và nơ đen. Hắn lấy làm sung sướng lẫn hãnh diện về điều đó, càng ít nổi bật thì càng tốt. Sáng nay hắn đã tạo scandal đủ rồi, bây giờ là khoảnh khắc giá trị để tận hưởng sự bình yên.
Ở giữa đại sảnh có bày rất nhiều thức ăn. Thật là một màn trình diễn ẩm thực ấn tượng với đủ các kiểu loại, đủ các hình thức. Các món ngon được xếp cách nghệ thuật trong những chiếc lồng màu xanh nhạt, nom đẹp mắt đến độ cảm thấy tiếc khi đụng đũa. Đây là một buổi tiệc đứng, và ai cũng phải tự phục vụ ình.
Gia Nguyên lặng lẽ bê một cái khay inox nhỏ và chọn thức ăn. Tiểu Mạn lăng xăng bên cạnh, liếc nhìn hắn, cô thoáng ngạc nhiên. Gia Nguyên kén ăn như con gái, hàng lông mày hắn nhíu lại vẻ phân vân, chọn có mấy món vặt vãnh mà mất thời gian khá nhiều. Trước đây hắn không như thế, ăn uống vô cùng thoải mái, chẳng bao giờ hắn phải dành một phút để suy tính “hôm nay mình ăn món gì?”.
Thật là kì lạ!
…
Gia Nguyên không hứng thú với mấy món ăn đó, hơn nữa, hắn ghét nơi đông người. Bởi thế chỉ đứng tần ngần trước bàn thức ăn một chút là hắn đánh bài chuồn ngay.
Gia Nguyên bỏ ra ngoài ban công với một ly sứ trắng sóng sánh nước táo. Chỉ cách một tấm kính giảm âm mà thế giới bên ngoài này khác hẳn cái không khí náo nhiệt, ồn ào trong kia – thế giới của sự yên lặng và gió.
Tựa vào lan can, hắn thích thú ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời đêm. Ánh sáng lung linh của hàng vạn vì tinh tú tựa hồ đan kết lại với nhau, tạo thành một mạng lưới lấp lánh đến ảo diệu. Gia Nguyên ngâm nga trong miệng câu “kira –kira” ( sáng lấp lánh) với vẻ thích thú, gương mặt hắn dịu dàng đến kì lạ… Trước kia, người ấy lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào mặt hắn rồi mỉm cười tự hào: “ mắt em trông thật kira – kira!” hay “ước gì anh cũng có đôi mắt kira-kira như bé Sam nhỉ!”.
Bất giác, Gia Nguyên bật cười một mình, không biết ánh sáng của bầu trời đầy sao khiến mắt hắn nhìn long lanh như có nước, hay là…hắn đang khóc. Hắn say mê chiêm ngưỡng ánh sáng lấp lánh kia, từng tiếng thì thầm hòa vào gió, tan nhẹ:
– Chắc anh không biết tâm hồn mình kira –kira như thế nào đâu nhỉ, Cao Gia Nguyên? Còn tâm hồn em…chưa một lần nào lấp lánh cả!
…
Sau một hồi thả cho tâm hồn mình lãng đãng, Gia Nguyên lại quay vào trong, kiếm Tiểu Mạn trò chuyện. Nhưng hắn chẳng thấy cô bé đâu, lại chạy lông bông đâu rồi không biết.
Hắn khó chịu lướt qua khu đại sảnh chật kín người, mắt cố tìm cái đầu loắt choắt với mái tóc nâu ngắn. Tuy vậy, hắn bỏ cuộc, tìm hoài chẳng thấy.
Gia Nguyên không chịu nổi những nơi đông người, hắn chỉ đứng một chút rồi nảy ra ý định đi dạo quanh trường, có thể sẽ kiếm được một chỗ yên tĩnh, kín đáo nào đó để nghỉ một lúc, từ sáng đến giờ hắn chưa chợp mắt chút nào cả.
…
Vì buổi tiệc diễn ra ở đại sảnh nên khu sau rất ít người qua lại, đến sảnh C thì hầu như chẳng có ai. Gia Nguyên từng bước thong dong, hắn chắc rằng mình sắp tìm ra được một chỗ ẩn nấp lí tưởng.
Khi băng qua một sảnh tối, không bật đèn, bất ngờ, Gia Nguyên nghe thấy ai đó cười – một tiếng cười khục khặc, khó chịu:
– Này, theo anh đi! Anh phải nói bao nhiêu lần thì em mới nghe hả? Tại sao em lại bám cái thằng ẻo lả như đàn bà đó nhỉ?
– Im đi! Không được nói xấu Gia Nguyên! – một giọng nói khác đáp lại vẻ vô cùng giận dữ lẫn tức tưởi. Đôi đồng tử xanh giãn rộng, bước chân hắn khựng lại … đó không phải là giọng của…Tiểu Mạn sao?
– Nói xấu? Anh đâu có nói xấu ai! Sự thật là thế mà! Em không thấy xấu hổ về cái bộ dạng ướt sũng mực của hắn sáng nay à cô bé?
– Tôi nói câm miệng đi! – Tiểu Mạn gầm lên, giọng cô mất bình tĩnh – Thả tay tôi ra mau!
– Tối nay em xinh xắn lắm, làm sao đây nhỉ?
– Buông ra! Tôi la lên bây giờ!
– Em đùa đấy à? – Tên đó bật cười – Ở đây thì có ai để em gào chứ? Đúng không tụi bây? – Vài tiếng cười khục khặc đáng sợ vang lên đáp trả…
************************************************** *********
Để đếm xem nào: Bị ngã tủ sách lên đầu này, bị xe đụng này, bị cho “tắm” mực này,… giờ lại là gì đây hở bạn Sam siêu xui xẻo, số xấu xí?