Bạn đang đọc Vai Diễn Định Mệnh – Chương 30: Người chơi vĩ cầm – Part 1
Thời gian lặng lẽ trôi, nhuốm lên không gian một màu trắng đục của những ngày cuối đông lạnh lẽo. Những nhánh bằng lăng trơ nhẵn ngả mình theo gió, chốc chốc lại khẽ va vào mặt kính của cửa sổ. Hơi lạnh buốt theo gió chui qua khe cửa, len lỏi vào căn phòng bật đèn sáng, xuyên thấm vào từng thớ thịt khiến cho tay chân bắt đầu tê cứng. Người giáo viên già đẩy kính lên, đôi mắt vẫn tinh anh dù đã đậm vết chân chim, quét nhanh một lượt xuống bên dưới lớp. Ông chợt dừng lại ở một tên học trò…
Hắn gục hẳn đầu lên hai tay, hình như đang đánh một giấc rất say. Người giáo viên nhíu mày, nhấc viên phấn lên và…CỐC! – viên phấn trắng chọi ngay đầu thằng nhóc đó một phát mạnh phát run. Hắn ngẩng dậy, xoa xoa cái trán, đưa mắt nhìn thầy cách bình thản. Người giáo viên mỉm cười khoan hòa, mắt ông nheo lại:
– Kể tôi nghe, cậu mơ thấy những gì? – chiếc kính tụt xuống tận chóp mũi, ông nói gần như quát ầm lên – Đang giờ thi mà ngủ là sao? Thái độ gì đấy hả?
Tên học trò gãi gãi đầu, hắn đứng dậy, cầm tập bài làm lên để ngay ngắn lên bàn của giáo viên, thản nhiên đưa tay lên che miệng để ngáp dài một tiếng. Xong, hắn lững thững bước ra ngoài trong cái nhìn sửng sốt của cả thầy lẫn những người còn lại.
Thầy giáo bực mình, miệng lằm bằm rủa:
– Đã không biết làm thì ít nhất cũng phải tỏ thiện chí chút chứ! Có cần phải thế không? – Ông lật mạnh bài làm ra, cười khẩy…nhưng, một giây sau, nụ cười trên môi ông đông cứng lại, người giáo viên thảng thốt kêu lên – Ôi trời! Không thể tin được…nó làm xong hết rồi hả?
…
Gia Nguyên khó chịu xoa xoa cái trán, thở dài bất mãn:
– Ông thầy đầu hói này, sao mạnh tay thế chứ? Người ta buồn ngủ thì phải ngủ thôi, nện cả phấn lên đầu mình…đau chết đi được!
Hắn cắm tai nghe vào phone, chọn một bản hòa tấu vĩ cầm nhẹ nhàng và thả cho đầu óc mình lãng đãng theo từng nốt nhạc bay bổng. Tiếng vĩ cầm thật thanh, thật trong, tựa hồ như rót vào lòng người những cảm xúc mơ hồ dễ chịu, không thể gọi tên… Bản nhạc này đã xưa lắm rồi, tự dưng muốn nhấc cây vĩ cầm lên, nhắm mắt lại, mà kéo, mà hòa vào nguồn cảm hứng tưởng như đang dâng trào trong tâm hồn. Gia Nguyên cứ thế bước đi trong vô thức…
Khi bản nhạc kết thúc, hắn dừng lại. Hình như hắn đã đi hơi xa so với cái phạm vi mình vẫn thường luẩn quẩn trong ngôi trường này, thư viện – căn tin – lớp Tiểu Mạn và phòng chủ tịch. Khu bên này hắn chưa từng đặt chân đến, thực ra thì cũng gần thôi, chẳng qua là vì hắn lười.
Để xem nào, Gia Nguyên ngẩng đầu lên, hắn nheo mắt đọc tên từng phòng một: “Câu lạc bộ Mỹ thuật”, “Câu lạc bộ kịch”, “ Câu lạc bộ múa”,…mắt hắn dừng lại ở Câu lạc bộ Âm Nhạc. Gia Nguyên nhướn người lên, tò mò nhìn qua khung cửa.
Cả căn phòng vắng lặng, thì đang là giờ thi mà. Mồi Giả Nguyên bất chợt cong lên tạo thành một nụ cười mỉm vẻ hứng thú, hắn mạnh dạn đẩy cửa vào trong.
…
Đúng là câu lạc bộ âm nhạc! Đâu đâu cũng có nhạc cụ cả. Gia Nguyên liếc nhìn mọi thứ, thở nhẹ. Ngay trên bục là một cây dương cầm trắng, được chạm khắc những đường sóng hoa văn tinh xảo, tay Gia Nguyên lướt nhẹ trên những phím, vang lên tiếng “tong tong” vui tai. Bên phải là những cây saxophone màu vàng sáng chói, những cây kèn tây bạc nhỏ xinh, rồi đến cơ man nào là trống, ghita, ghita điện, sáo, cello, đàn kéo Akkodion, có cả những loại ukulele nhỏ đủ màu với bốn dây,…
Gia Nguyên từ từ lần xuống cuối gian phòng đầy nhạc cụ, đôi mắt xanh xôn xao trước vật thể trước mắt – một cây vĩ cầm màu cánh gián, hơi chuyển sang sắc đỏ. Ngón tay hắn khẽ chạm vào lớp sơn bóng của mặt trước, có lẽ cây đàn làm từ gỗ của cây vân sam, hai bên sẽ là gỗ thông, từng đường nét thật sắc sảo. Hắn nhẹ nhàng nhấc cây đàn ra khỏi chiếc hộp duyên dáng, cầm lấy chiếc vĩ…
Gia Nguyên để đàn lên vai trái, cằm tựa nhẹ vào đuôi cây đàn. Chiếc vĩ dài với những sợi cước trắng áp nhẹ lên bốn dây đàn sáng óng…những âm thanh đầu tiên vang lên, trong trẻo, cao vút…
Những ngón của bàn tay trái linh hoạt chạy trên các sợi dây, tay phải kéo chiếc vĩ khi nhanh khi chậm theo một nhịp điêu luyện. Mắt Gia Nguyên nhắm lại, hàng mi dày khép chặt, gương mặt tĩnh tại như để từng nốt nhạc xuyên thấm vào tâm hồn mình.
Bản nhạc này ra đời bao lâu rồi, hắn không nhớ, nhưng hắn nhớ rất rõ lần đầu tiên mình nghe thấy nó ở đâu… trong một ngôi nhà thờ với trần là những chùm đèn pha lê trong suốt, có những cây trụ lớn chạm khắc hoa văn tinh xảo, kể về cuộc đời của Đấng Cứu Thế, rồi tiếng vị mục sư thông trầm vang rộng khắp nhà thờ “Đời tôi vốn tràn những lệ đắng…nhưng Chúa đã cứu tôi bằng tình yêu mênh mông, tuyệt vời…”
…Tiếng vĩ cầm ấy đi sâu vào tâm thức, kết tinh lại trong trí nhớ hắn như một hạt ngọc tuyệt đẹp.
Gia Nguyên mải miết chơi đàn. Tưởng như bản nhạc ấy sẽ kéo dài vô tận, nhưng, hắn dừng phụp một cái, cắt đứt tất cả mọi cảm hứng đang tuôn trào…hắn cảm thấy hơi “ngứa”, dường như có ai đó đang nhìn hắn chòng chọc từ phía sau.
Gia nguyên quay phắt lại… và mắt hắn tròn lên. Phía sau hắn là một phòng chật ních người, chưa kể đến những cái đầu đang lố nhố ngoài cửa sổ. Tất cả bọn họ đang nhìn hắn bằng sự sửng sốt đến nín thở. Hắn chẳng biết ứng xử thế nào trong tình huống này, đứng trơ ra như phỗng. Ai nấy đều im thin thít…
Chợt, một giọng nam vang lên giữa những cái đầu lóc chóc:
– Cậu…chơi hay quá!
Lúc này mọi người mới giật mình, họ nhìn Gia Nguyên không chớp mắt, đầu gật lia lịa vẻ ủng hộ nhiệt tình với ý kiến kia, miệng lúng búng: “ Đúng đó! Đúng đó!”
Mọi người dạt ra, nhường đường cho anh chàng sinh viên lúc nãy tiến lên. Cậu ta nở một nụ cười thân thiện:
– Cậu biết chơi từ khi nào?
– 8… năm trước! – Gia Nguyên hơi ngập ngừng, cảm thấy khó chịu vì ai cũng đang dán mắt vào hắn.
– Thảo nào…lại điêu luyện đến thế! – khuôn miệng anh chàng lại càng mở rộng hơn nữa để nụ cười hiện ra thật thoải mái. Anh im lặng một lúc, rồi đưa tay ra bắt – Chào mừng cậu đến với câu lạc bộ Âm Nhạc!
– …không…tôi… – Gia Nguyên cứ để bàn tay của anh chàng kia lơ lửng, không bắt trả. Nhưng anh ta mạnh dạn tiến đến, nắm lấy tay cậu, vui vẻ nói – Từ nay cậu sẽ trở thành thành viên của chúng tôi! Cây vĩ cầm ấy là của cậu! Cậu sẽ chơi chính trong giàn hợp xướng của trường!
Mắt Gia Nguyên lại càng mở to hơn, hắn lóng ngóng nhìn mọi người. Ai nấy đều mỉm cười, những nụ cười hết sức thân thiện, họ thích tiếng đàn của Gia Nguyên…
*****************************
– Gia Nguyên! Gia Nguyên! – một giọng trong trẻo vang lên ngoài cửa lớp học. Gia Nguyên bỏ cuốn sách xuống, nhìn ra, mỉm cười nhẹ nhàng.
Mái tóc của cô bé rối bù cả lên do chạy nhanh, hai má cô đỏ hồng, thở dốc. Gia Nguyên nhướn mày nhìn cô, hắn chớp mắt:
– Lại gì nữa? Có cần phải chạy đến mức đầu rối lên như tổ quạ thế không?
Tiểu Mạn đỏ mặt, cúi xuống để cho bàn tay ấm áp của Gia Nguyên xoa xoa mái đầu mình. Xong, cô nàng ngẩng lên, đôi mắt xám tro nhìn hắn lóng lánh, miệng nở một nụ cười đáng yêu:
– Đoán thử nào?
– Được quà!
– Không phải!
– Ai đó vác “cưa” đến lớp!
– A! không phải mà! – cô nàng cau mày, lắc đầu nguầy nguậy.
– Vậy…điểm thi cao hả?
– Tại sao lúc nào anh cũng chỉ có được mấy lí do nghèo nàn đấy nhỉ? – Cô ngán ngẩm thở dài.
Gia Nguyên mỉm cười, hắn nhỏ nhẹ hỏi:
– Chứ em muốn tôi trả lời thế nào? Thôi cái trò khơi trí tò mò này đi! Nói tôi nghe thử!
– Chán anh quá! – Tiểu Mạn bỉu môi, rồi lại hí ha hí hửng – có tận hai tin vui! Anh muốn nghe tin nào trước đây!
– Tùy em! – Gia Nguyên nhún vai, cúi đầu xuống, sẵn sàng để cho cô bé thì thầm vào tai mình như mọi khi.
– Anh lại đứng nhất toàn khoa! Em mới xem thông báo điểm! Tuyệt quá đi mất!
– Thế à? – Gia Nguyên đáp giọng lơ đễnh, chuyện ấy có gì để mừng thế chứ? Đứng nhất có đào lên mà ăn được đâu?…Nhưng hắn lại tiếp tục đóng vai một tên ngờ nghệch, mắt tròn lên ngạc nhiên – em xem kĩ chưa đấy? Hay vội quá lại nhìn nhầm?
– Không có đâu! Em đã soi kĩ lắm rồi! Lần này em chắc chắn đấy! – Tiểu Mạn cười tít cả mắt, có vẻ rất sung sướng.
Gia Nguyên lắc đầu, hắn bắt đầu chuyển sang cái tin thứ hai:
– Còn tin vui kia thì thế nào?
– A, cái đó… – Tiểu Mạn nháy mắt tinh nghịch – anh sẽ được chơi trong giàn hợp xướng vào đại lễ tháng tới! Em nghe đội trưởng câu lạc bộ Âm Nhạc thông báo như vậy! Cao Gia Nguyên là cây violin chính, anh có khúc solo rất dài!
Cái tin này thì đúng là bất ngờ thật, Gia Nguyên thích vĩ cầm, ngay từ nhỏ đã thích rồi, được chơi chính trong giàn hợp xướng lớn vậy hẳn phải rất tuyệt. Hắn mỉm cười, lại xoa xoa mái tóc nâu ngắn của Tiểu Mạn cách thích thú, giọng hắn vang lên có phần vui vẻ:
– Ừ! Cảm ơn em về tin tốt lành! Trưa nay, anh dẫn em đi ăn nhé?
Tiểu Mạn chỉ đợi có thế và gật đầu cái rụp, cô bé nhanh nhẹn chạy về lớp, vừa bay nhảy vừa khẽ hát, hệt như niềm vui của một đứa trẻ được người ta tặng cho những viên kẹo ngọt ngào…
*********************************
Tháng tới, trường Đại học Nam Kinh, một ngôi trường danh tiếng bậc nhất Trung Quốc, sẽ chính thức kỉ niệm 90 năm thành lập trường. Đây được xem như một đại lễ hết sức long trọng. Tất cả các khoa đang ráo riết chuẩn bị cho sự ra mắt hoàn hảo trước bàn dân thiên hạ…
Mấy nữ sinh đi qua, thỉnh thoáng lại nhỏm người nhìn vào căn phòng lớn nằm gần cuối dãy tầng hai, những đôi mắt lúng liếng, miệng cười nói xôn xao:
– Đấy! Họ lại luyện tập nữa kìa!
– Tớ muốn vào xem quá đi mất. Không được vào, ức chế thật!
– Vì là kì đại lễ nên giàn hợp xướng lần này rất hoành tráng nha! Nghe họ hòa tấu mà trái tim mong manh, yếu đuối của tớ muốn vỡ ra ấy! – Ai đó ôm ngực, mặt ngước lên một góc 45 độ cảm thán.
– Chà, chà…tiếng vĩ cầm mượt mà thế! Ai solo hay nhỉ?
– A… cái này tớ mới đọc trên bảng thông báo lúc nãy! Hình như là…Cao Gia Nguyên , sinh viên năm hai, khoa Quản trị kinh doanh!
– Tài năng thật!
– Ừ…mong đến đại lễ quá, tớ muốn xem tiết mục hòa tấu của họ!
…
Câu lạc bộ Âm Nhạc trong giai đoạn gấp rút này luyện tập hăng hái hơn bao giờ hết.
…Cây vĩ được kéo theo nhịp chậm dần, rung nhẹ để những âm thanh thoát ra ngân thật trong, thật xa. Bản nhạc kết thúc… Gia Nguyên mở mắt ra, bắt gặp nụ cười hài lòng của mọi người. Tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên râm ran, hắn khẽ gật đầu đáp lại.
Yên, anh chàng trưởng câu lạc bộ Âm Nhạc, lại mau mắn bắt tay Gia Nguyên như mọi khi, nụ cười trên môi anh hết sức thân thiện:
– Tốt lắm Gia Nguyên! Cứ giữ phong độ này thì cậu sẽ làm rụng tim khán giả đấy!
– Cảm ơn! – Gia Nguyên điềm đạm đáp, hắn nhanh chóng rút tay về, có vẻ khó chịu khi bắt tay người khác.
Yên lại cười, anh hít một hơi thật sâu, rồi dõng dạc tuyên bố với tất cả thành viên trong câu lạc bộ:
– Bản “Amazing Grace” này chơi vĩ cầm là êm dịu nhất. Tôi nghĩ nên giao cả lời đầu cho Gia Nguyên, cậu ấy sẽ mở màn cho tiết mục hòa tấu của chúng ta! Được không?
Gia Nguyên nghe thế, hơi giật mình, hắn vội lên tiếng phản đối:
– Không được đâu! Tôi là thành viên mới, không thể để tôi mở đầu được! Như thế sẽ rất mạo hiểm!
– Có gì phải sợ? – Một thành viên khác mỉm cười, anh đưa ngón tay cái lên, thay cho cách nói “ number one” – đó không phải là mạo hiểm! Chỉ là chúng tôi hoàn toàn tin tưởng vào kinh nghiệm của một người tám năm chơi vĩ cầm như cậu thôi!
– Đúng! Chúng tôi tán thành với ý kiến của Yên! Cậu sẽ mở màn! – tiếng của vài người khác vang lên.
Gia Nguyên liếc nhìn những ánh mắt tin tưởng dành ình, hắn hơi ngập ngừng:
– Nhưng…tôi…
– Không nhưng nhị gì cả! Cứ quyết định thế đi! – Yên nháy mắt cổ vũ rồi vỗ vai hắn một cái đầy thân tình. Xong, anh vỗ tay ra hiệu ọi người tiếp tục luyện tập – Nào, bắt đầu lại! Gia Nguyên trước…
…
Mái tóc hạt dẻ mềm mại, bồng bềnh, uyển chuyển theo từng bước đi. Cô gái đến bên phòng tập của giàn hợp xướng, ghé đôi mắt tím vào bên trong, liếc nhìn cái dáng mảnh khảnh đang say sưa hòa theo từng đường kéo của cây vĩ cầm duyên dáng. Bờ môi cô khẽ nhếch lên, chất giọng thanh trong, ngọt ngào khe khẽ như tan trong miệng:
– Chà…được ưu ái thế cơ đấy! Để rồi xem cậu làm được những gì… Tôi sẽ khiến cậu bị chà đạp! Nhớ lấy… Cao Khiết Sam!