Bạn đang đọc Vai Diễn Định Mệnh – Chương 26: Đừng nhắc lại nỗi đau!
Khu giải trí lớn nhất của Tô Châu dường như đông đúc hơn mọi ngày, tiếng cười nói xôn xao, tiếng nhạc, tiếng phát ra từ những trạm Game hòa lẫn vào nhau tạo nên một khung cảnh nhộn nhịp…
Người ta có vẻ chú ý đến nhóm người vừa bước vào khu trò chơi – toàn nam thanh nữ tú. Một anh chàng ặc chiếc áo da đen bóng phong cách bụi bặm đi trước, gương mặt toát ra thứ thần thái sang trọng đến kì lạ, bên cạnh là một anh chàng khác cũng rất cao, dáng đi mạnh mẽ, đầy nam tính. Phía sau lại là một anh chàng nữa nhưng thấp và mảnh khảnh hơn, gương mặt lạnh như băng, có đôi mắt rất lạ lùng, còn hai cô gái, một cô xinh đẹp đậm chất Tây Âu và một cô bé có mái tóc ngắn màu nâu cùng gương mặt hết sức đáng yêu lẽo đẽo bên cạnh.
…
Tiểu Mạn hát Karaoke đạt 100 điểm, nhưng Minh Kha còn bảo cái máy ngu ngốc, cô bé hát hay thế mà chấm có mỗi 100, lẽ ra phải cao hơn nữa… Rồi mấy người họ thi nhau bắn súng. Minh Kha nhìn to xác vậy mà rẻ tiền, mới vào đã bị knock out ngay từ vòng gửi xe. Jully vừa hét vừa xả đạn như điên vào những tạo hình Zoombie gớm ghiếc như phản xạ vốn có của một người khi thấy ma. Hồng Quân chẳng thèm nhắm bắn mà cũng giết được một đống quái vật, tuy vậy, lại mất mạng vì rớt xuống cống cách lãng xẹt. Gia Nguyên cũng không phải tay vừa gì, bắn khá chuẩn. Song, điều làm ai cũng hết hồn là bé con Tiểu Mạn chơi thẳng đến khi về nước, cô bé chỉ bắn mỗi ba điểm của hình nhân : sọ, tim và cổ họng…chưa từng nghĩ một cô gái nhỏ nhắn như Tiểu Mạn lại có thể “sát thủ” đến thế.
…
Jully hăng hái ném bóng rổ vào lưới. Mọi người ngạc nhiên khi thấy cô gái có vẻ mảnh mai, yếu đuối kia lại ném bóng như thần, vào liên tục, liên tục. Gia Nguyên nhún vai, có gì đâu, hắn thấy cũng thường thôi, hắn vào chơi và ai cũng căng mắt lên mà nhìn điểm trên bảng điện tử tăng chóng mặt.
Hồng Quân cuối cùng cũng có cớ để móc ngóe Gia Nguyên, anh nhếch môi cười nhạt:
– Cái trò ném bóng này thì tầm thường quá! Ai chả làm được, có giỏi thì qua đo sức mạnh với trò đập búa tạ bên kia kìa! Tôi chắc là cậu cũng không với nỗi mức tối thiểu đâu!
Gia Nguyên nhướn mày, hắn nở một nụ cười bán nguyệt:
– Anh chắc chứ?
– Tất nhiên – Hồng Quân nhún vai – yếu như sên thì có gì mà không chắc!
– Vậy nếu không phải thì anh tính sao đây?
– Bao trọn rạp chiếu phim! Cậu muốn thử sức không? Mức tối thiểu là mốc 50! Ok?
– Tôi nữa! – Minh Kha chen vào cách vô duyên, anh đưa tay lên khoe cơ bắp, mặt tràn trề kiêu hãnh – Vì hôm nay là sinh nhật tôi nên cậu cũng phải làm gì đó cho tôi chứ? Nếu tôi thắng thì cậu sẽ phải trả tiền ọi chi phí hôm nay đấy!
– Chấp nhận! Nhưng cậu mạnh nên phải tính từ mức 150! – Hồng Quân tự tin đáp trả.
Không để hai người đó đối chác nữa, Gia Nguyên nắm đầu chúng qua phía bên kia, sẵn sàng nhập cuộc cá độ. Tiểu Mạn và Jully cá rất hăng, Tiểu Mạn cá là Minh Kha sẽ thắng, vì anh rất mạnh, còn Jully cười, cô cá Gia Nguyên thắng chắc, bởi cô biết, sức mạnh bộc phát của hắn khi bị người ta khiêu khích là… vô cùng đáng sợ. Hồng Quân khoanh tay đợi tin thua cuộc từ cả hai người kia.
RẦM! – Tiếng búa giáng xuống một phát mạnh mẽ, mọi người ồ lên khi thấy thang điểm đỏ trên bảng điện tử tăng vun vút. Minh Kha nhìn mốc điểm 200 đỏ chói mà cười nhăn nhở, anh hếch mặt lên nhìn Hồng Quân vẻ đắc thắng rồi quay sang nhìn Gia Nguyên bằng tia khiêu khích. Hồng Quân không quan tâm Minh Kha thắng hay thua, anh chỉ đang cười thầm trong ruột vì nghĩ đến chuyện cái dáng mảnh khảnh kia sẽ làm được những gì.
Gia Nguyên cầm búa lên, mọi người xung quanh nghi hoặc nhìn hắn. Người lắc đầu, người cười cợt thoáng qua chút khinh thường, con trai gì mà nhìn mảnh khảnh thế? Còn thử mấy trò đo sức mạnh thế này nữa! Đúng thật là…”tiểu thụ” thời đại này hình như bắt đầu chuyển sang xu hướng phô trương “nội công” mềm yếu của mình thì phải?
Gia Nguyên nhìn mức điểm 0 đỏ chát chúa, hắn hít sâu, miệng thoáng qua một nụ cười rất nhẹ kèm theo tiếng thì thầm tan nơi đầu lưỡi: “ Muốn khiêu khích tôi sao?”… RẦM! Ai nấy căng cả tai và mắt lên kinh ngạc vì âm thanh vừa rồi. Hồng Quân đang khoanh tay đầy kiêu hãnh, ngông ngạo, chợt, nụ cười trên môi anh vụt tắt, mắt anh mở trưng trưng nhìn mức điểm 250 sáng rực cùng tiếng tín hiệu báo điểm cao vang lên tít…tít…tít…không ngớt. Gia Nguyên bình thản thả cây búa xuống, hắn quay lại nhìn Hồng Quân, đôi mắt xanh của hắn sáng lên cao ngạo. Minh Kha đứng bên cạnh hóa đá, mặt mày đen thui như Bao Công, lắc đầu nhìn Gia Nguyên, miệng lẩm bẩm:
– Ô – Mai – Chúa! Không thể tin được!
– Chúc mừng! Cậu đã thắng rồi đấy! Khó tin nhỉ? – Hồng Quân mỉm cười trong sự ngạc nhiên, anh đưa tay lên gãi đầu – Thế là hôm nay mất nhiều tiền đây!
Gia Nguyên không đáp gì, hắn quay sang nhìn cô bé Tiểu Mạn đang tròn cả hai mắt lên và nở một nụ cười kiêu hãnh. Jully nhún vai tỏ vẻ chả có gì đáng ngạc nhiên cả, cô nói với Tiểu Mạn :
– Thấy chưa? Chị đã bảo rồi mà! Tin chưa cưng?
– Dạ rồi! – Tiểu Mạn đáp, mỉm cười nhìn lại Gia Nguyên đầy ngưỡng mộ…
******************************
Trong rạp phim…
Mọi người lại một lần nữa được dịp hết hồn khi Tiểu Mạn cầm ra một xấp vé toàn thể loại phim bất hủ: “ Bóng trắng”, “ Vụ thảm sát kinh hoàng”, “ Kì án trong đêm”, “ Khuya lạnh”, “ đấu trường chết chóc”,… cô bé xòe từng bộ phim ra, giọng hớn hở:
– Thế nào? Xem phim gì đây? Em chọn sẵn mấy bộ ở đây rồi này!
– Giờ anh mới biết em giang hồ thế đấy Tiểu Mạn! – Hồng Quân lắc đầu vẻ không tin – nhìn vậy hóa ra cũng bạo lực ghê nhỉ?
– Cũng thường thôi! Xem phim máu me mới hứng chứ! – Tiểu Mạn ngây ngốc thanh minh.
– Chị tưởng em thích phim hoạt hình hay phim tình cảm Hàn Quốc?- Jully hơi lắp bắp, cô nàng có vẻ đang chuẩn bị lên cơn đau tim.
Gia Nguyên quay sang nhướn mày nhìn Minh Kha. Anh chàng đáp lại bằng cái nhún vai vô tội, ý nói “ Tôi có biết gì đâu! Nó tự chọn đấy chứ?”…
Cuối cùng, Tiểu Mạn cũng dụ khị được mấy người này xem “ Vụ thảm sát kinh hoàng”. Cô bé cười tít cả mắt, lòng đầy hứng khởi, trong khi mấy người còn lại mỗi người thở dài một kiểu. Họ vào phòng chiếu. Đèn tắt hết, một màn hình rộng lớn trước mặt sáng lên, trong cả căn phòng lớn, chỉ có năm người ngồi trên dãy ghế vip.
Phim bắt đầu…
…
“…Cô gái bước đi thận trọng, không khí yên lặng quá, sự bất an trong cô càng đông cứng lại, luồng khí lạnh xâm lấn dần trong từng thớ thịt, một cảm giác rờn rợn và gấp gáp, hơi thở cô khó nhọc hơn. Bất chợt, đập vào mắt cô những đốm máu rơi vãi trên sàn nhà. Máu…?
Cô gái run run lần theo dấu máu dưới chân mình, máu dẫn đường cô đến một cầu thang lớn, sơn trắng toát, cô lần lên từng bậc thang một, gương mặt hiện rõ nét căng thẳng, mái tóc đen dày đã ướt đẫm mồ hôi. Những nấc thang cuối cùng… có cái gì đó đang hiện ra trước mắt…
Một thân ảnh quen thuộc, người ấy đang nằm ở đây, đầu gối trên một vũng máu lớn, chiếc áo sơ mi trắng đã nhuộm màu máu khô đặc, cái mùi tanh tưởi ấy xộc vào mũi cô, nhưng dường như cô chẳng cảm thấy gì cả.
Anh trai?… Đó là anh trai mà…
Tim như ngừng đập, trước mắt cô là những vòng xoáy đỏ, rất nhiều vòng xoáy, cô bị cuốn vào đó… quay cuồng… quay cuồng…từng bước điên dại, đầu óc cô trống rỗng. Anh sao vậy? Sao lại nằm đây? Bàn tay cô vuốt nhẹ mặt anh, dừng lại ở nhân trung. Không một hơi thở. Lạnh ngắt. Cô gái lắc đầu trong sự hãi hùng tột độ:
– Không…không… anh ơi! – Tiếng thét xé gan xé ruột của cô vang lên, một nỗi đau không lời nào diễn tả…”
…
Gia Nguyên cảm thấy cổ họng mình như bị ai đó bóp nghẹt, ruột gan cồn cào một cảm giác đau đớn kinh khủng. Những hình ảnh liên tiếp đập vào võng mạc – cái chết, máu, tiếng hét, hơi thở,… chúng kéo về những mảng kí ức thương tâm, nhuốm màu của máu.
Trong đầu hắn, những hình ảnh về cái chết của người đó hiện lên rõ hơn bao giờ hết. Gia Nguyên cảm thấy khó thở, tim hắn siết lại, những vết thương quá khứ tưởng như đã được thời gian làm dịu đi một chút, bỗng phút chốc lại nứt toạc ra, rớm máu.
Hắn run lên từng đợt, đôi mắt xanh thoáng chốc đã đỏ au, nắm tay hắn siết chặt lộ lên những đường gân xanh xám…
…
Hồng Quân bình thản nhóp nhép miếng bỏng ngô, tỏ vẻ không hứng thú mấy với bộ phim máu me kia. Anh quay sang trái, vô tình bắt gặp những biểu hiện trên gương mặt trắng bệch như sắc giấy của Cao Gia Nguyên. Anh ngạc nhiên, giọng pha đầy lo lắng:
– Sao thế?
Tiểu Mạn với Minh Kha lập tức quay sang nhìn, cô bé thốt lên:
– Mặt anh trắng bệch vậy Gia Nguyên? Anh khó chịu ở đâu à?
Jully giật mình, thâu vào tầm mắt gương mặt thất thần của Gia Nguyên. Chết rồi…
Gia Nguyên đứng bật dậy, hất đổ cả túi bỏng ngô và lon coca xuống thảm, hắn lao nhanh ra ngoài. Hồng Quân định đuổi theo nhưng ngay lập tức bị Jully cản lại, cô điềm tĩnh dặn dò:
– Không ai được đến gần Gia Nguyên lúc này. Đợi đến khi nào cậu ấy bình tĩnh lại hãy đến. Đừng làm cậu ấy khó xử!
– Cậu ấy bị sao vậy? – Minh Kha lo lắng hỏi
– Không sao đâu! Ổn cả thôi! – Jully cũng đứng dậy, cô nói nhanh – Tôi đi xem tình hình thế nào. Nhớ là đừng động đến cậu ấy lúc này. Gia Nguyên rất dễ kích động đấy!
Nói rồi, cô chạy ra ngoài. Ba người còn lại ngồi yên trong rạp, phim vẫn chiếu, nhưng dường như chẳng ai xem được nữa…
…
Gia Nguyên chạy nhanh vào phòng vệ sinh, hắn va phải một người đàn ông lạ. Gia Nguyên không kịp xin lỗi, hắn đi vào, ngay lập tức nôn thốc tháo vào bồn, nước mắt hắn lăn xuống miệng một vị đắng ngắt, lòng hắn khó chịu vô cùng. Đau. Thực sự rất đau. Vết thương trong lòng chưa dịu đi chút nào cả, một chút cũng không…
Gia Nguyên vục mạnh nước vào mặt. Hắn nhìn vào gương, bắt gặp gương mặt mình trắng bệch với đôi mắt đỏ au – gương mặt giống hệt người đó, đau đớn giống hệt người đó, chịu đựng giống hệt người đó. Ngay lúc này, một cảm giác đau thông thống như lan tỏa trong từng thớ thịt…
…
Jully bồn chồn đứng ngoài phòng vệ sinh. Cô vô ý quá, chơi vui vẻ nên cô không chú ý đến Gia Nguyên, cô quên mất lời dặn của Aiden Ivan về việc tránh để hắn nhìn thấy những cảnh máu me, đâm chém. Cô quên mất việc hắn đã từng chứng kiến cái chết thương tâm của người đó, quên rằng hắn vô cùng mẫn cảm với những nỗi đau. Biểu hiện bên ngoài của Gia Nguyên luôn rất bình thản, lạnh lùng nhưng bác sĩ tâm lý nói với cô rằng Gia Nguyên bị ám ảnh rất khủng khiếp. Đừng nhắc lại nỗi đau của hắn. Đừng khiến hắn nhớ đến cảnh tượng ấy. Hắn sẽ bị kích động, hắn sẽ mất bình tĩnh. Hắn sẽ vô cùng đau đớn…
Jully gọi tên hắn, một hồi lâu mới thấy hắn bước ra, mặt ướt nhẹp nước. Cô bước đến ôm chầm lấy hắn, thì thầm trong những giọt nước mắt nóng bắt đầu trào ra khỏi đôi mắt đầy lo lắng:
– Nào! Khóc đi! Sam! Đừng điềm tĩnh như thế!
– Không! – Gia Nguyên đáp lại bằng chất giọng lạnh lẽo khác thường.
– Khóc đi! Cao Khiết Sam! – Jully kiên nhẫn lặp lại, hai tay siết chặt lấy bờ vai mảnh khảnh của hắn.
– Không! – Vai Gia Nguyên hơi run run.
– Đừng cứng đầu nữa! Đừng tự chịu đựng nữa! Cậu kìm nén lắm đủ rồi! Sẽ rất đau đấy! Rất đau! Hiểu không hả? – Jully nói gần như quát lên.
Gia Nguyên lại đáp “ không” nhưng nước mắt hắn đã trào ra không ngớt. Hắn yếu đuối gục mặt vào vai người bạn thân. Những giọt lệ đắng thấm ướt cả bờ vai Jully, xuyên thấm nỗi đau vào lòng cô. Cô vỗ nhẹ vai hắn, dịu dàng an ủi:
– Không sao đâu! Tớ hiểu, tớ hiểu mà! Cậu đang đau đớn lắm! Tớ hiểu mà! Sẽ không sao đâu… tất cả sẽ ổn thôi! Tin tớ! Tớ chưa từng nói dối cậu mà! Tất cả sẽ ổn thôi Sam à!
Những tiếng nấc nghẹn ngào dịu dần đi trong cái ôm ấm áp của Jully. Hai người đứng lặng như thế một hồi rất lâu…
…
Người đàn ông lạ mặt đụng phải Gia Nguyên khi nãy vẫn đang rất bàng hoàng, ông rút điện thoại ra, lướt lướt màn hình. Một chốc, trên màn hình điện thoại hiện ra hình ảnh một người thanh niên, dáng cao cao, đôi mắt cong như trăng khuyết với đồng tử đen tuyền, môi ông mấp máy:
– Rõ ràng hắn đã chết, không thể nào sai được. Vậy…người khi nãy… – ông hơi ngập ngừng nhớ lại đôi mắt xanh của Gia Nguyên, rồi lắc đầu quả quyết – đúng vậy, hắn đã chết rồi. Có lẽ là người giống người thôi, hay mình trông gà hóa cuốc cũng nên. Chắc chắn đó không phải là Cao Gia Nguyên… vì hắn đã chết từ lâu rồi…