Bạn đang đọc Vai Diễn Định Mệnh – Chương 22: Tình yêu tuổi thơ – Part 1
Lễ hội đã kết thúc trong niềm thỏa mãn của tất cả người tham dự. Ai cũng cảm thấy lễ hội năm nay thật hoành tráng và nếu bỏ qua nó là một sự lãng phí lớn.
Điều làm họ bàn tán không ngớt là vở kịch “Nữ hoàng tuyết” của khoa quản trị kinh doanh. Đó không còn là một vở kịch nữa, mà phải gọi đó là một tác phẩm nghệ thuật công phu và điêu luyện. Họ rất thích nàng công chúa Eva thánh thiện ở phân cảnh một, nhưng cái họ muốn tản mạn với nhau không phải nàng công chúa ấy, họ đang chia sẻ ầm ầm những bức ảnh chụp vị hoàng đế uy linh nghiêng trời – chủ tịch Đỗ Hồng Quân và nhất là nữ hoàng tuyết không xác định danh tính. Người đóng Eva còn là một bí ẩn, chính sự bí ẩn đó lại càng làm cho nàng cuốn hút hơn.
Từ lúc nào, bức ảnh chụp hoàng đế và nữ hoàng tuyết nhìn nhau lại trở thành đề tài bàn tán nóng hổi. Cuộc tao ngộ của hai con người ấy đã lu mờ hết sự vinh quang của những người còn lại…
Đỗ Hồng Quân biến mất tăm ngay khi công bố bế mạc lễ hội. Anh ta đi đâu rồi?
…
Hồng Quân chẳng đi đâu cả, anh chỉ về nhà, lặng lẽ vào phòng và đóng cửa lại. Anh lấy một chai whisky trên kệ, rót đầy vào chiếc cốc thủy tinh trong suốt, đựng sẵn một viên đá lạnh. Cầm ly rượu, anh tiến đến, kéo chiếc thọa nhỏ của bàn làm việc ra, thò tay vào sâu phía trong, Hồng Quân lấy ra tấm ảnh đã cũ.
Anh lững thững ngồi lên bậu cửa, hướng mắt nhìn ra bầu trời đêm trắng xóa những bông tuyết. Hơi gió lạnh táp vào mặt, quấn lấy mùi thơm nồng của rượu Whisky, Hồng Quân lắc lắc viên đá nhỏ trong ly, màu rượu vàng óng dưới ánh đèn, anh uống một ngụm…
Hồng Quân nhìn chăm chú tấm ảnh trên tay. Đó là ảnh một cô bé độ mười tuổi, góc ảnh này rõ là chụp lén nhưng cô bé trong bức ảnh lại xinh đẹp vô cùng. Mái tóc nâu đen dài qua vai, suôn óng, ánh nhìn dửng dưng, lạnh lùng của đôi mắt cong như trăng khuyết, đồng tử pha quyện hài hòa giữa hai gam màu xanh và đen, làn da trắng như trong như lọc, trên tai lấp lánh chiếc khuyên bằng đá ruby tím. Hồng Quân mỉm cười nhẹ, đôi mắt anh ánh lên những tia dịu dàng, giọng anh thì thầm như tan vào không gian đầy gió và tuyết bên ngoài:
– Tôi biết ngay là em mà! Ngay từ đầu đã là em. Làm sao tôi có thể không nhận ra em chứ…Cao Khiết Sam? Đúng vậy…ngay từ đầu đã là em rồi!
*******************************
“Tình yêu thời thơ ấu là một điều thiêng liêng, không gì có thể lấy nó đi của bạn. Nó luôn còn đó, neo lại trong sâu thẳm tâm hồn bạn. Chỉ cần một ký ức nào tìm tới giải phóng cho nó, lập tức nó sẽ xuất hiện trở lại, kể cả với đôi cánh đã bị làm cho gãy gập.”
(Trích: “Người Trộm Bóng”. Tác giả: Marc Levy).
Hương vị cay xè nơi đầu lưỡi, mùi thơm nồng của rượu Whisky làm cho tâm trạng Hồng Quân lơ lửng. Ánh nhìn anh phiêu diêu, hướng ra ngoài không gian vô tận được pha loãng giữa màu đen đặc của đêm và màu tuyết bàng bạc dưới ánh trăng sáng. Tim anh gợn lên một chút thổn thức, những kỉ niệm từ những ngày rất xa chợt ùa về như những bông tuyết đang khẽ khàng đậu trên tóc anh, anh nhắm mắt, thả cho tâm hồn mình lãng đãng…những hơi thở nhè nhẹ như tan vào vô thức, dìu dặt anh vào miền kí ức xa xăm, tất cả những kí ức ngổn ngang từ từ được sắp xếp lại…
Và một lần nữa, trong đầu óc Hồng Quân, hình ảnh người con gái ấy mới thật sắc nét, sinh động làm sao…
…
Khi Hồng Quân còn là một cậu nhóc ở độ tuổi 11-12, cậu rất hay cáu bẳn với mọi người. Lí do thứ nhất – Hồng Quân là cậu chủ, ai cũng kính trọng, ai cũng sợ. Cậu luôn có cảm giác khi cậu làm sai bất cứ điều gì, không ai dám lên tiếng chỉ bảo, không ai thẳng thắn để nhận xét về cậu. Dường như quanh cậu toàn những cái mặt nạ giả dối và những cái miệng dẻo chuyên nịnh hót. Đôi lúc, cậu thậm chí khát khao ai đó mắng vào mặt cậu, để chứng tỏ họ còn xem cậu là một người bình thường chứ không phải một thứ gì đó đem trưng bày trong tủ kính, đụng vào sẽ vỡ, chẳng ai chịu nói thật với cậu cả…
Lí do thứ hai – mâu thuẫn với lí do thứ nhất, tức là trong Hồng Quân luôn ý thức được vị trí của mình, gia thế của mình, cậu tự ình là cậu chủ và bắt mọi người phải theo ý cậu tuyệt đối. Hồng Quân nghĩ rằng, một khi cậu mở lòng ra với những người bề dưới, cậu không còn là chủ nhân thực sự nữa. Do đó, cái thái độ hách dịch và băng lãnh của cậu cũng đến cách hiển nhiên mà thôi…
Thế nhưng khi cô ấy xuất hiện, mọi quan điểm của cậu đã hoàn toàn bị đạp đổ. Cậu chưa từng nghĩ rằng, trên cái quả đất mà ai cũng đeo mặt nạ này lại có một con người thẳng thắn và lạ lùng đến thế.
…
Bố Hồng Quân đi làm từ thiện ở một trại trẻ mồ côi. Cậu thấy thật điên rồ khi ông bắt cậu đi theo, ở lại đó một tuần và làm quen với những đứa trẻ bẩn thỉu ấy. Cậu nghĩ mình sẽ chiến tranh lạnh với bố về quyết định kì quặc của ông, nhưng ông đã nói thế này: “ Nếu con muốn là người thừa kế của ta thì con phải là người hoàn hảo. Trong các mặt hoàn hảo ấy có cả các mối quan hệ xã hội, con không phải chỉ sống với giới thượng lưu mà đôi khi con cần phải bắt tay với cả những con người dưới đáy xã hội. Dù không muốn cũng phải chìa tay ra với những kẻ bẩn thỉu. Có lúc, bẩn thỉu mới làm nên được chuyện đấy. Ngay cả điều này mà con cũng không hiểu thì chính con mới là kẻ tầm thường nhất!”.
Hồng Quân rất tức giận, tuy không cãi lại bố nhưng cậu quyết sẽ không động tới bất kì người nào ở nơi đó. Sự bẩn thỉu như một thứ vi-rút, chỉ cần chạm vào tức là cậu cũng không còn sạch sẽ nữa. Thật kinh tởm!
…
Ở cái trại đó, mặc dù bố bảo cậu cố gắng hòa nhập, chính ông cũng làm gương bằng cách ăn mặc hết sức giản dị, hoạt bát như những người quản trẻ chính hiệu, nhưng dường như lời giáo huấn của ông chẳng thấm vào cậu được chút nào. Hồng Quân vẫn sử dụng những thứ sang trọng nhất, cậu luôn tách mình ra xa đám trẻ, luôn tỏ thái thái độ hờ hững, cao ngạo.
Những đứa trẻ tóc tai rối bù, mặc chung một kiểu đồ đã vàng ố, nghịch đất, nghịch nước lấm lem cả người. Chúng luôn tròn mắt nhìn cậu cách sợ sệt, vì chúng biết cậu là con trai của nhà tài phiệt đã cho trại của chúng tiền để ăn uống cả mấy năm nay, chúng có vẻ biết thân biết phận và chẳng bao giờ dám bén mảng lại gần cậu. Hồng Quân lấy làm hài lòng về điều đó.
Tuy nhiên, cậu lại chẳng đắc chí được bao lâu. Ngày thứ ba ở trại, một chuyện hết sức khó chịu đã xảy ra…
Mấy đứa trẻ thi nhau nghịch cát, sau đó chúng lại hăng hái tham gia trò rượt đuổi. Có lẽ do mải chơi, chúng không chú ý Hồng Quân đang đi thong dong gần đó. Cho đến khi một đứa vấp chân ngã oạch xuống, bùn đất văng tứ tung, bắn vào đôi giày và chiếc quần dài màu trắng của Hồng Quân một mảng bùn đen xì.
Cậu nhóc bị ngã lom khom bò dậy, cậu nhìn thấy ai đó mang đôi giày trắng tinh đang đứng trước mặt mình, lòng vô cùng hoang mang, vì cậu thừa biết đó là ai. Hồng Quân trừng trừng nhìn vào vết bùn bẩn thỉu dính trên giày và quần mình, nắm tay cậu từ từ siết lại, đôi mắt đen của cậu đanh lại lạnh lẽo, ghim thẳng vào thằng nhóc đang run rẩy nhìn mình.
Thằng nhóc đó quả thật trông rất bẩn thỉu khi mặt mũi lem nhem đất cát, đôi mắt đen láy, cong cong như mảnh trăng khuyết của nó mở to, đầy kinh hãi. Nó vội vã đứng dậy, cúi đầu xin lỗi Hồng Quân lia lịa. Trong khi đó, đám trẻ con bắt đầu co giò chạy trốn, chúng cũng đang sợ chết khiếp, trên sân đất sau, chỉ còn mỗi Hồng Quân đang đứng nhìn thằng nhóc kia đầy khinh miệt. Hai tay cậu nhóc xoa xoa vào nhau, mắt nó đỏ hoe như sắp khóc:
– Xin lỗi anh, thật sự tôi không có cố ý đâu!
Hồng Quân liếc nhìn những vết bẩn trên người mình, trong lòng dâng lên thứ cảm xúc khó chịu kinh khủng. Cậu cảm thấy buồn nôn. Càng khó chịu hơn khi nhìn thằng nhóc kia đang lạy lục, van xin cậu. Chẳng khác gì một con chó! Nắm tay cậu siết chặt lại, giọng cậu vang lên cay nghiệt đến đáng sợ:
– Thứ như mày thật bẩn thỉu và kinh tởm! Đồ vô giáo dục! – Hồng Quân tưởng như cậu sẽ giáng một cú đấm thật mạnh vào mặt nó. Nhưng nắm tay cậu vừa giơ lên thì bất ngờ…ÀO!…
Hồng Quân có cảm giác như mình vừa bị tưới thứ chất lỏng gì đó lên đầu, những giọt nước lăn vào mắt cay xè, chỉ một giây sau cậu nhận ra mình đang ướt nhẹp như chuột lột.
Vuốt nước trên mặt, cậu quay phắt lại, và hết sức bất ngờ khi thấy một người cầm cái xô lớn đang đứng ngay sau lưng cậu…một cô bé?
Cô bé thả bộp cái xô xuống nền đất, nó kêu lên một tiếng rõ to và lăn mòng mòng.
Cô bé có mái tóc nâu đen, dài ngang vai, đôi mắt cong cong có đồng tử pha quyện giữa hai gam màu đen và xanh nhìn cậu đầy ác cảm. Gương mặt ấy… Hồng Quân quay sang nhìn thằng nhóc bên trái đang kinh ngạc tột độ. Giống nhau quá… sinh đôi?
Cô bé thản nhiên vòng qua bên kia, đỡ lấy người anh trai mặt lem đầy bùn đất đang sửng sốt nhìn mình, lướt qua Hồng Quân với gương mặt không cảm xúc, cứ xem cậu như thể không khí vậy. Hai người vừa đi được mấy bước, Hồng Quân đã gầm lên đầy giận dữ, đôi mắt cậu vằn những tia đỏ như máu:
– Đứng lại đó!
Cô bé quay sang, nhẹ nhàng nói nhỏ gì đó với anh mình. Cậu anh gục đầu, đôi mắt đỏ hoe, rồi cậu chạy mất hút. Còn mình cô đứng nguyên tại chỗ, từ từ xoay lại nhìn Hồng Quân, mắt cô ánh lên những tia xanh lục, lạnh ngắt.
Hồng Quân hùng hổ tiến đến, cậu nắm lấy bờ vai mảnh khảnh của cô, siết chặt. Cô bé đau điếng, nhưng không hề thể hiện bất cứ biểu cảm nào ngoài cái nhìn lạnh lẽo ghim thẳng vào Hồng Quân. Thái độ ấy- không hề sợ sệt, không hề lo lắng cũng không hề run rẩy, nó cứ dửng dưng, cơ hồ Hồng Quân cảm thấy cô bé chẳng có chút gì gọi là bị áp đảo bởi mình. Cậu gằn giọng xuống, nhìn cô đầy đe dọa:
– Cô có biết mình vừa làm gì không?
– … – Cô bé im lặng, ánh mắt lạnh lẽo vẫn dán vào cậu không chút xao động, nao núng. Hồng Quân lại siết chặt hơn, cậu thừa biết cô ta đang đau đớn, chỉ là cố giấu đi, cậu giận dữ gằn giọng – Tại sao không trả lời? Cô có biết mình vừa động đến ai không?
Cô bé dùng toàn lực vùng ra khỏi tay cậu, ánh mắt cô nhìn cậu như đang nhìn thứ đáng khinh miệt nhất trên thế giới, giọng cô vang lên, lạnh đến gai người:
– Người nhà giàu đều như thế này cả sao? Có tiền thì đều như thế này cả sao? Thật giả dối! Nếu từ đầu đã mang cái mặt nạ hảo tâm đáng kinh tởm đó thì tốt hơn đừng vác mặt đến đây!
Hồng Quân đến sững cả người khi nghe những lời đó:
– Cô là thứ ăn cháo đá bát đây hả? Chẳng lẽ cô không biết cô đang sống bằng tiền của nhà tôi chu cấp cho sao?
Cô bé cười khẩy:
– Anh nghĩ tôi cần đến những thứ đó sao? Anh nghĩ tôi không biết anh xem chúng tôi là một đám chó con bẩn thỉu và háu đói chứ gì?… À, quên mất, thậm chí anh còn bảo chúng tôi là thứ vô giáo dục cơ mà! Không phải con chó nào cũng biết ơn người cho nó ăn đâu!
– Cô… – Hồng Quân giật lấy tay cô bé, nhưng chưa kịp làm gì thì cô đã hất tay cậu ra, đôi mắt xanh của cô nhìn cậu giận dữ – Đừng có chạm vào tôi! Tôi bẩn thỉu thế này chạm vào không sợ mình cũng sẽ bẩn sao?… Nhưng anh cũng nên biết, những kẻ nào suốt ngày mang mặt nạ mới là kẻ bẩn thỉu nhất! “Hảo tâm” ư? Nói ra mấy từ này cảm giác thật ngượng mồm!
– Chỉ có những đứa không cha, không mẹ mới phát ngôn kiểu đó! – Hồng Quân rải từng chữ cách cay độc…và cậu bị ăn một cái tát ngay khi vừa nói xong. Cậu đưa tay lên má, chạm vào dấu bàn tay vẫn còn nóng rực, mắt trừng trừng nhìn cô bé.
Cậu ngạc nhiên khi thấy đôi mắt vốn lạnh ngắt chỉ mấy giây trước đó bỗng đỏ hoe, bờ môi mềm như nước của cô run lên. Cô bé nhìn cậu, im lặng một lúc lâu, tay cô siết chặt lại như đang kìm nén thứ cảm xúc dữ dội, rồi cô quay lưng rảo bước. Trước khi bỏ đi, giọng cô vẫn vang lên đầy băng lãnh bên tai Hồng Quân:
– Những kẻ nhà giàu, sinh ra trong nhung lụa, chết đi trong nhung lụa thì đâu hiểu cuộc sống này là gì. Đồ hách dịch. Đồ ích kỉ!
…
Đứa trẻ nào cũng biết chuyện động trời gì vừa xảy ra, cô bé đụng độ Hồng Quân hồi chiều là Cao Khiết Sam. Đứa nào cũng biết trong trại trẻ này, đó là cô bé ít nói nhất, lạnh lùng nhất, … và chỉ cần ai đụng đến Cao Gia Nguyên thì sẽ không yên với cô. Kể cả đó là người tai to mặt lớn cỡ nào, chỉ cần đụng đến Gia Nguyên, Khiết Sam sẽ làm đến cùng…
*************************************
Hồng Quân đã tắm đến tận ba lần vì thứ nước cô bé đổ lên đầu cậu hồi chiều, dù đã sạch sẽ đến bất thường nhưng cậu vẫn cảm giác rất bức bối, khó chịu. Sự khó chịu ấy ở không phải do cơ thể khó chịu mà do tâm trạng cậu đang hết sức khó chịu. Từ trước đến giờ, đây là lần đầu có người nhìn cậu bằng ánh mắt khinh bạc và nói những lời không một chút nể nang như thế. Chính cậu cũng ý thức được sự hống hách của mình, chính cậu hiểu rõ ham muốn bắt mọi người phải nể phục và kính trọng mình bao giờ cũng túc trực trong cậu. Nhưng chưa bao giờ cậu nghĩ sẽ có một người thẳng thắn nói cậu như vậy. Hơn nữa, đó lại là một con bé ở trại mồ côi, không cha không mẹ, sống nhờ tiền từ thiện của gia đình cậu.
Cậu nhớ lại chuyện hồi chiều, cậu ấn tượng với cô bé đó không chỉ vì cách hành xử của cô mà còn vì trông cô khác hẳn những đứa trẻ kia. Mái tóc suôn mượt dài đến vai, cô mặc váy đầm trắng tinh, không phải chất vải pha len đã vàng ố cậu thấy ở những đứa khác, áo váy cô sạch sẽ, hoàn toàn không dính một vết bùn đất nào, trên tai lấp lánh một chiếc khuyên hình trăng khuyết chạm khắc tinh xảo bằng đá ruby tím. Gương mặt thì thật lạ lùng, từng đường nét như thể điêu khắc, làn da trắng đến khác thường, và đôi mắt đặc biệt của một đứa con lai. Dáng vẻ thoạt nhìn thật yếu đuối, nhu nhược nhưng hành động và lời nói lại hết sức cao ngạo, băng lãnh. Cứ như cô ta thuộc tầng lớp trên – quý tộc, vương giả… Nói đúng hơn, lúc ấy, Hồng Quân cảm thấy cô bé kia như là tinh linh của đất trời, trong suốt nhưng vô cùng mạnh mẽ.
Đầu óc Hồng Quân như rối tung cả lên, cậu đang tự gạt mình rằng đó là một con bé hỗn xược, kiêu ngạo, ăn cháo đá bát…nhưng cậu cũng biết rất rõ rằng suy nghĩ thực sự của mình là gì… Cô bé đó quá lạ lùng, quá bản lĩnh, dám nói ra những gì mình nghĩ, dám thẳng thắn nhận xét người khác, dù cô ta chẳng có gì, chẳng có sức mạnh, chẳng có tiền bạc, chẳng có địa vị.
Hồng Quân chẳng phải từ rất lâu đã ước gì có người nói thẳng ra rằng cậu quá hách dịch, quá ích kỉ, quá kiêu ngạo đó sao? Cậu thực ra không phải thế, chỉ là cậu muốn người ta chú ý đến mình, muốn người ta đừng xem cậu như thứ gỗ đá, hay thứ gì đó trưng bày trong tủ kính, chỉ để ngắm chứ không dám lại gần.
Trên trái đất này, cậu cứ tưởng ai cũng đeo mặt nạ cả chứ, ngay cả cậu cũng đang đeo mặt nạ đấy thôi, nhưng cậu lầm, có người vẫn sống trung thực và bản lĩnh đến thế còn gì…cô bé đó không – hề – đeo – mặt – nạ!
…
Dưới tán cây rộng, màn đêm đặc lại, khắp nơi chỉ một màu đen, khí lạnh len lỏi vào từng thớ thịt…cô bé mười tuổi co ro người vì lạnh, bờ môi nó tím tái, làn da trắng bệch hiện lên chi chít những mạch máu. Nó ngước nhìn lên ánh cửa sổ còn sáng đèn ở tầng ba khu dành cho khách, ánh mắt xanh đanh lại sắc lạnh…
*****************************
Hôm sau Hồng Quân dậy rất sớm, cả đêm cậu không thể nào ngủ được, lúc nào trong đầu cậu cũng hiện lên hình ảnh một cô bé ngoại lai có ánh mắt lạ lùng và thái độ cũng lạ lùng. Cậu muốn gặp cô ta, muốn nhìn thấy đôi mắt xanh pha đen của cô ta, cậu muốn biết cô ta là ai, tại sao lại có cung cách khác hẳn những đứa trẻ mồ côi ở đây, tại sao lại được mặc đầm trắng thay cho những bộ áo pha len ố vàng,…Hồng Quân miên man suy nghĩ mà không nhận ra mình đã đi loanh quanh ra khu vườn rộng phía sau trại trẻ.
Khi ngước lên, cậu hết sức sửng sốt…
Sam ngồi co lại dưới gốc cây táo, đầu gục hẳn lên hai tay, bộ váy đầm trắng hôm qua lấm lem bùn đất, ướt nước mưa. Nghe tiếng động, cô bé khẽ cựa mình, mệt mỏi ngẩng lên.
Hồng Quân bàng hoàng khi nhận ra người trước mặt mình là cô bé hôm qua. Cậu thấy mái tóc và bộ áo đầm như dầm mưa cả đêm, ướt nhẹp, làn da trắng đến thấy rõ những đường gân xanh và những mạch máu nhỏ li ti, bờ môi tím lại, nhất là đôi mắt vương đầy tơ máu, kiểu như người thức trắng đêm… Cậu lao ngay tới, tim đập như thắt lại:
– Này, cô làm gì ở đây? Hả?
Cô bé không trả lời, chỉ nhìn cậu đăm đăm – một ánh nhìn đầy uất hận và khinh bạc. Cậu ngồi xuống, chộp lấy tay cô, làn da ngấm nước mưa lạnh ngắt, cậu hỏi dồn dập:
– Cô ở đây cả đêm sao? Tại sao lại ngủ ngoài này? Đêm qua trời mưa…
Cô bé giằng lấy tay, đứng bật dậy, giọng cô vang lên khản đặc :
– Tại sao ư? Anh hỏi tôi tại sao ?…Tại tôi dám đụng đến con trai nhà tài phiệt của nước này chứ sao nữa! – cô vừa nói, vừa cười một cách cay đắng – bẩn thỉu thế này mà dám đụng đến quí tử nhà người ta…một đứa vô giáo dục đấy! Một đứa không cha, không mẹ đấy!
– Sao cơ…? – Hồng Quân như không tin vào tai mình – Ý cô là …do tôi?
Cô bé không nói thêm một lời nào nữa, chỉ cười, cười đến nổi chảy cả nước mắt, cười cứ như đang khóc, cô quay lưng bỏ đi, từng bước liêu xiêu…Hồng Quân cũng bật dậy, cậu sấn tới định quát vào mặt cô bé, sao dám dùng thái độ đó để nói chuyện với cậu chứ?
Nhưng chưa gì…cô đã đổ ào cả người xuống, ngã ra đất. Cậu đứng im như tượng, sửng sốt nhìn cô, giọng cậu vang lên, choán đầy lo sợ:
– Này…cô sao thế? Này… – Vừa chạm vào da cô bé, Hồng Quân đã rụt tay lại ngay, thân nhiệt lạnh đến đáng sợ – Tỉnh lại đi! Tỉnh lại… – Cô bé vẫn hoàn toàn bất động.
Cậu hoảng hốt, nhấc bổng cô bé lên tay mình, rồi lao vù ra khỏi vườn, vào khu trại. Làn da cô mỗi lúc một trắng, bờ môi mỗi lúc một sẫm lại, thân nhiệt hạ hẳn so với bình thường…cô bé đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mê sảng.
Ôm thân hình nhỏ nhắn nhẹ như bông trong tay mình, Hồng Quân cảm giác đầu quay cuồng, chưa bao giờ cậu thấy lo sợ như thế, vừa chạy, vừa liếc nhìn gương mặt bất động kia, tim cậu thắt lại từng hồi, làm ơn nói rằng cô không sao đi…
******************************************
Mình chỉ muốn nói một điều thôi, xin lỗi vì mình đã áp đặt suy nghĩ của người trưởng thành và quá gai góc ột đứa trẻ mười tuổi. Sự thật là mình nghĩ trên đời này chẳng có đứa trẻ mười tuổi nào lại ăn nói “già” đến thế. Ây, xem như mình đã không thành công trong việc xây dựng một đứa trẻ, mình đánh mất chất ngây thơ thuần túy của Sam nhỏ rồi! *vò đầu*
Đọc lại chap này, cảm giác vướng mắc thật nhiều…