Vai Diễn Định Mệnh

Chương 19: Vẻ xinh đẹp thối rữa


Bạn đang đọc Vai Diễn Định Mệnh – Chương 19: Vẻ xinh đẹp thối rữa

Trời về đêm, lạnh lẽo… Không khí mùa thu đặc lại dưới những ánh đèn vàng như giăng cả một tấm màn sương mù khổng lồ trong không gian. Gió vi vu thổi qua những vòm lá cổ thụ ven đường, rít lên thứ âm điệu trầm bổng tựa hồ tiếng đàn vĩ cầm trong miền quá khứ xa xôi nào đó.
Gia Nguyên trở về kí túc xá, từng bước đi như lạc vào đêm thu lạnh. Nỗi buồn ấy dai dẳng. Cứ khi nào nhớ về anh, hắn thấy lòng mình xôn xao đầy những mảng kí ức buồn…
Giữa một rừng người, hắn bao giờ cũng thấy lạc lõng. Xã hội này là một xã hội dối trá, và ai cũng sống với nhau bằng những chiếc mặt nạ. Chỉ có anh mới trải tất cả lòng mình ra với hắn, chỉ có anh mới hiểu thấu hắn, kể cả khi hắn không nói gì…
Mọi người vẫn bảo anh ngốc, anh trẻ con, anh ngờ nghệch, nhưng không ai biết anh tinh tế dường nào, anh nhạy cảm dường nào. Đứng trước anh hắn cứ như trong suốt. Anh như đọc được suy nghĩ của hắn, anh biết tất cả, anh hiểu tất cả. Cao Gia Nguyên thực chất không hề ngốc ngếch như ai đó nghĩ. Cao Gia Nguyên chỉ là không nói ra mà thôi. Biết nhưng tuyệt đối không nói ra, hiểu nhưng tuyệt đối im lặng. Hắn nhận ra điều đó từ rất lâu rồi…
Chiều nay có một đám người gây sự với Tiểu Mạn. Gia Nguyên biết vậy khi bắt gặp cô đứng giữa đám người ấy với gương mặt trắng bệch, hoảng sợ, đôi mắt trống rỗng. Chỉ cần nhìn thôi cũng biết chúng đã phỉ nhổ cô bé như thế nào. Hắn đã quá quen với những dạng người đó, kí ức của hắn bị hoen ố một mảng cũng bởi chính chúng. Những kẻ đó rất hay giả vờ, chúng có thể diễn kịch bất cứ khi nào chúng muốn, chúng luôn luôn đeo mặt nạ.
Hắn nhớ lại một kí ức xa, khi hắn còn là một đứa con ngoại lai bị kì thị giữa cái cộng đồng toàn người ngoại quốc, cái kí ức nhuốm màu đen do chúng tạo ra – kí ức về “vẻ xinh đẹp thối rữa”…

Cao Khiết Sam vẫn hay bị bạn gọi là thứ vô loài, chúng bảo thật đáng buồn ột đứa nửa Âu, nửa Á, không ra thể loại gì. Ngay từ đầu khi vào ngôi trường ấy, cô đã là một kẻ cô độc, không bạn bè, không cảm thông. Sam thừa hiểu rằng mình đang bị ngầm tẩy chay. Và cô cũng biết trong mắt chúng, cô chỉ là một con bé cao ngạo, lạnh lùng sắt đá, dù cô chẳng có thứ gì đủ quí giá để trưng ra cái vẻ cao ngạo đáng ghét ấy…
Trong lớp Sam, người được yêu quí nhất là Rachel Lynes. Nếu không ai ưa nổi Sam, thì ngược lại, Rachel luôn được lòng mọi người. Không chỉ ở sự hiền lành, nữ tính, tốt bụng mà còn ở vẻ xinh đẹp rạng ngời.
Rachel Lynes quả thực là cô bé xinh đẹp, một vẻ đẹp hoàn thiện hiếm thấy. Mái tóc hạt dẻ óng ả, xoăn thành từng búp thanh thoát, bồng bềnh như mây. Gương mặt trái xoan cân chỉnh với đôi mắt màu tím trong, rất ấn tượng. Sự ngây thơ, hiền dịu bộc lộ trong ánh nhìn của cô dành ọi người, tất nhiên, ai cũng yêu ánh nhìn đó… Chỉ có điều, dù vẻ bề ngoài ấy có hoàn hảo đến bao nhiêu thì vẫn không thể che đậy được bản chất thực sự. Xảo quyệt, thủ đoạn, điêu trá – con người như thế thật rẻ mạt biết chừng nào…
Đối với Rachel, Sam luôn cảm thấy khó chịu. Ngay từ lần gặp đầu tiên đã thế, khi nó nhìn cô mỉm cười dịu dàng, ánh mắt tím trong của nó sáng rỡ, Sam đã cảm nhận được len lỏi đâu đó một sự dối trá, giả tạo. Không có cơ sở gì, nhưng Sam cho rằng trực giác của cô không bao giờ sai…
…Giờ học thể dục, Sam xin ở lại lớp vì cảm thấy nhức đầu, Rachel cũng viện lí do đau chân nên cũng không học, còn ai cũng ra sân. Rachel bước đến, nở nụ cười khoan hòa với Sam – cái nụ cười không thể nào tự nhiên hơn, nó cất lên chất giọng ngọt ngào:
– Chúng ta rất ít nói chuyện với nhau đúng không? Mà có vẻ như cậu cũng đâu có nói chuyện với ai. Sao thế nhỉ? Cậu không thích mình à?
Sam không trả lời, chỉ lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Chợt, cái khuyên tai bằng đá ruby tím trên tai cô làm Rachel chú ý:
– Ồ, Sam, cậu có chiếc khuyên tai đẹp quá đi mất. Tại sao lại có thứ đá ruby tím kì diệu này nhỉ, lấp lánh quá! Tớ cũng muốn có một chiếc khuyên như vậy. Chao ôi, thật là muốn có đó!
– Đi chỗ khác đi! Đừng lải nhải nữa! – Sam cau mày nhìn nó khó chịu, cách nhấn nhá câu chữ của nó chứng tỏ nét ngây thơ thái quá. Thật giả tạo!
– Sao lại khó chịu thế? Cho tớ mượn xem thử nào? – Rachel như phớt lờ lời Sam, nó tiến tới định mở chiếc khuyên ra.
– Thật tùy tiện! – Sam gạt tay nó ra, lạnh lùng nói.

– Ôi, Sam, cậu thật đáng sợ, tớ làm gì cậu chứ? – Rachel cau mày ra vẻ sợ hãi trước thái độ của Sam.
– Đừng có tùy tiện động vào đồ của người khác khi chưa được đồng ý! Cậu không biết đó là phép lịch sự tối thiểu à? –giọng Sam vẫn đều đều nhưng thừa hiểu cô đang khó chịu.
– Phép lịch sự tối thiểu? Cậu nói gì thế nhỉ? Đáng lẽ ra tớ phải là người nói câu đó chứ? – Rachel nheo mắt – chưa có ai dùng thái độ khiếm nhã như cậu để trả lời tớ đâu nhé! Tớ muốn nó!
– Tùy cậu thôi! Nhưng đừng mơ chạm vào đồ của tôi! – Sam nhún vai.
– Tớ muốn nó! – Rachel lặp lại câu lúc nãy, giọng gằn ra.
– Cậu nghĩ cậu muốn là có được sao?
– Tớ muốn nó! – ánh mắt Rachel không còn khoan hòa nữa, cách nó nói giống như thể Sam phải nghe theo lời nó và nó đang là nữ hoàng.
Sam không nói thêm gì nữa, đứng dậy định đi ra khỏi lớp, kiếm một chỗ khác khuất mắt nó. Nhưng chợt, cô nghe một tiếng XOẢNG!… Sam quay lại, thấy chậu hoa phong lan bên cửa sổ bị ném xuống đất, vỡ tan tành. Rachel nhìn Sam, vẻ thảng thốt:
– Sam! Sao cậu lại làm vỡ nó? Chậu hoa này là của cô giáo mà!
– Cậu đang làm trò gì vậy? Rachel? – Sam cau mày, cái gì chứ, rõ ràng là Rachel vừa ném nó xuống sàn.
Rachel làm điệu bộ phủi tay, nó nhìn Sam, mỉm cười đáng yêu:
– Chả phải cậu vừa ném nó xuống sàn sao? – ánh mắt nó bỗng sáng lên, màu tím đục lại, nó khoanh tay nhìn Sam đầy thách thức – Rồi sao? Mọi người sẽ tin lời ai? Họ sẽ nghĩ mình vừa nói dối ư? Họ sẽ nghĩ mình vừa đổ tội cho cậu ư?…Không bao giờ có chuyện đó, rõ chưa Sam?
– Cậu đang tính gây chuyện với tôi à? – giọng Sam vang lên đầy vẻ khinh miệt.
– Thì sao nào? Cậu muốn chống lại tôi trước mà! – Rachel hếch mặt lên kiêu hãnh.
Sam im lặng, sau đó mỉm cười và chậm rãi nói:
– Quả là tôi đoán không sai! Ngay từ đầu cậu đã đeo mặt nạ rồi!…Chỉ tiếc mọi người không đủ tỉnh táo để nhận ra. Cậu diễn kịch xuất sắc quá!
– Vậy à?… – Rachel mỉm cười ngạo nghễ – cậu cũng tinh tường quá nhỉ?

Nó bỗng hùng hổ tiến về cái bàn Sam đang đứng, dập đầu xuống bàn một cái BỐP rõ to. Khi ngước lên, trán nó bầm tím, rách một đường nhỏ, đủ để áu chảy xuống thái dương bên phải. Nó còn tự cào ái tóc mình rối bù lên, sau đó, tát vào mặt mình mấy cái thật mạnh, đến độ hai má nó in đỏ dấu hai bàn tay. Rồi, nó mỉm cười quỉ quyệt, xô ầm cái bàn của Sam xuống, ghé sát vào tai Sam thì thầm từng chữ:
– Vậy để tôi cho cậu xem thế nào mới là diễn kịch thật sự nhé!

Rachel gào lên cách đau đớn, tiếng nó vọng ra ngoài hành lang, kéo hết mọi sự chú ý. Và chỉ trong giây lát, những tiếng bước chân dồn dập đã vang lên. Người người đổ ào vào lớp. Một cảnh tượng đập vào mắt…
Sam đứng tựa lưng vào tường, hai tay khoanh lại, gương mặt không chút cảm xúc. Còn Rachel… ôi! Chuyện gì vừa xảy ra với cô bé vậy? Rachel đang ngồi bệt xuống sàn, nước mắt lã chã rơi, đôi mắt màu tím trong của cô bé đang mở to đầy vẻ bần thần, cả người cô run lên, bật ra những âm thanh ngắt quãng, choáng ngợp sự hãi hùng:
– Tớ làm gì sai? Tớ đã làm gì sai?…Tại sao…lại đối xử với tớ như thế?
Một cô bé, tóc tết sam, chạy đến ngồi thụp xuống, lay nhẹ vai Rachel:
– Rachel…Chuyện gì vừa xảy ra thế? …ôi! Rachel, trán cậu đang chảy máu kìa! – Cô bé kia thực sự hốt hoảng, mặt xám lại.
Rachel quay sang nhìn cô bạn, môi bặm lại, bật khóc không thành tiếng. Giáo viên vào lớp, rẽ đám đông bước qua, một cảnh tượng hỗn loạn đập vào mắt cô. Vừa thấy Rachel, cô đã bụm miệng kinh ngạc:
– Rachel đáng thương, tại sao con lại ra nông nổi này?
Rachel được dịp vỗ về lại càng khóc lớn hơn, vẻ đau khổ tột độ hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp, những tiếng nấc nghẹn ngào cùng hơi thở dồn dập khiến hàng mi cô bé rung lên. Rachel nhìn giáo viên, đôi mắt màu tím xao động dữ dội:
– Con…con không có làm gì cả! Cậu ấy…đã…đánh con!
– Cậu ấy? – Giọng giáo viên hòa với sự xôn xao của những học sinh chĩa thẳng vào Sam không chút giấu giếm. Sam vẫn đứng yên như tượng, đôi mắt màu xanh mỗi lúc lại càng đanh lại lạnh lẽo.
– Vâng…là Sam! – Giọng Rachel run rẩy, pha đầy sự hãi hùng – con chỉ xin cậu ấy cho xem chiếc khuyên tai kia, nhưng cậu ấy bỗng dưng nổi giận, sỉ vả con là một đứa xấu xa, Sam dùng mọi lời lẽ để lăng mạ con. Con nói con chỉ mượn xem chứ có làm gì Sam đâu. Cậu ấy hất ngã bàn và lao đến đánh con – Nói đến đây, những tiếng nấc nghẹn ngào chen vào cách khôn khéo, mỗi lúc lại càng dành được niềm cảm thương sâu đậm.
Hiện trường như thế, nạn nhân như thế, Sam với cái gương mặt vô cảm, lạnh lẽo đó…không nghi ngờ gì nữa, điều Rachel nói đúng là sự thật. Rachel là cô bé ngoan ngoãn, tốt bụng với mọi người, lại vô cùng hiền lành, Rachel không thể nào dựng chuyện được.
Lắng nghe từng chữ mà Rachel nhả ra, ai nấy đều thấy Sam là kẻ xấu nết không thể tin được. Tất cả những ánh mắt khinh miệt, thậm chí là kinh tởm như tạt hết vào Sam, không một ai đứng ra nói rằng Sam không sai, không có ai đủ tỉnh táo để nhận thấy vẻ mặt Sam quá điềm tĩnh ột chuyện như thế, cũng không ai phát hiện ra Rachel đang diễn kịch. Họ chỉ nhìn Sam bằng tất cả căm ghét như nhìn cái đứa xấu xa, đê tiện, bỉ ổi nhất họ từng bắt gặp.

Sam thờ ơ lướt qua những cặp mắt đang găm vào cô và cô khựng lại ở gương mặt kiêu hãnh với nụ cười bán nguyệt hết sức xảo trá của Rachel. Thì ra là vậy, thì ra điều Rachel Lynes muốn chỉ có thế. Sam đã hiểu!
– Sam! Có thật là em đã làm thế với Rachel không? – Giọng giáo viên vang lên hằn học, cô nhìn Sam với vẻ khinh miệt hết sức.
Sam im lặng… biện minh ư? Thật nực cười! Để làm gì? Ai sẽ tin?
Cô ngẩng cao đầu, ánh mắt kiêu bạc, sắc lạnh đâm thẳng vào Rachel:
– Vâng! Em đã làm điều đó.
– Không thể tin được! Tại sao em có thể làm điều kinh khủng này chứ? Thật là một kẻ bạo lực. Bước ngay lên phòng hiệu trưởng cho tôi! Tôi sẽ làm việc với phụ huynh của em. Đồ hư hỏng!
– Vâng thưa cô! – Sam cúi đầu lễ phép, vừa mỉm cười nhìn vẻ mặt sửng sốt của Rachel. Khi lướt qua cô nàng, Sam thì thầm một câu lạnh gai người, pha bằng thái độ kinh tởm nhất của cô, và chỉ mình Rachel nghe thấy:
– Vẻ xinh đẹp thối rữa!

Cái Rachel muốn không phải thái độ đó. Lẽ ra Sam phải gào toáng lên để thanh minh, đáng ra nó phải khóc thét để chứng minh nó đúng, đáng lẽ nó phải lắp bắp “em không làm thế, em không làm thế”…tại sao kẻ thua cuộc là nó mà Rachel lại cảm thấy khó chịu thế này? Lẽ ra cô mới phải nói nó là “vẻ xinh đẹp thối rữa” trước mặt tất cả mọi người. Đáng lẽ Rachel phải vui mừng mới đúng, đằng này, cô chỉ thấy cay đắng thôi, Rachel cảm giác như chính cô mới là kẻ bị nhục mạ. Gương mặt kiêu bạc ấy của Sam làm Rachel bứt rức, khó chịu kinh khủng, hay kẻ thua cuộc trong trò chơi này là cô?…
Không thể nào có chuyện như thế! Rachel Lynes này chưa bao giờ thất bại trước ai. Cô sẽ làm cho nó sống không bằng chết mới được…
************************************
Aiden ngồi trầm ngâm khi Sam về, ông gọi cô đến. Aiden nhìn cô, không tức giận, cũng không buồn rầu:
– Thầy hiệu trưởng vừa gọi cho bố.
– Con biết – Sam trả lời, hoàn toàn điềm tĩnh – Bố muốn trách con không? Con sẵn sàng rồi đây!
– Điều thầy nói có đúng là sự thật không Sam?
– Bố nghĩ sao? – miệng Sam nhếch môi cười nhạt.
– …Bố không tin con đã cư xử thế với Rachel Lynes. Con không phải là đứa nói dối!
Sam mỉm cười, cô tiến đến, nhẹ nhàng thơm lên má Aiden, cô thì thầm vào tai ông:
– Cảm ơn vì đã tin con. Chỉ có mình bố tin con…cảm ơn bố!

Aiden cũng nhìn con trìu mến. Sau đó Sam về phòng, còn mình Aiden ngồi lại nơi phòng khách, ông tự cười mình:
– Làm sao bố có thể nghi ngờ con chứ? Con rất giống Eris… Cô ấy cũng không biết nói dối!

Đêm ấy, có tin nhắn từ hộp thư thoại của Sam, người gửi là Gia Nguyên: “ chat bé Sam ơi?”. Sam bật khung trò chuyện lên, Gia Nguyên cũng đang online:
Gia Nguyên: hôm nay sao rồi, bé Sam?
Sam: bình thường!
Gia Nguyên: Sam này, anh mới bắt được một con bọ cánh cứng tuyệt đẹp! Anh gửi hình qua cho em nhé?
Sam: anh vẫn chơi mấy trò đó sao? Trẻ con quá!
Gia Nguyên: Sao thế? Đẹp mà!
Sam: …
Gia Nguyên: Sam ơi?
Sam: vâng?
Gia Nguyên: Em không vui à? Có chuyện gì với em sao?
Sam khựng lại, nhìn màn hình đăm đăm. Cao Gia Nguyên, sao anh lại có thể biết được? Chúng ta cách nhau cả một khoảng trời, anh không nhìn thấy em, anh không gặp em, sao ngay cả tâm trạng em anh cũng biết? Tiếng gõ máy tanh tách vang lên, mắt Sam đỏ au:
Sam: Sao anh biết?
Gia Nguyên: … tự dưng cảm thấy vậy, trong lòng anh cũng có gì đó rất khó chịu. Em đang buồn chuyện gì? Nói với anh được không nhóc?
Sam: Anh chỉ sinh trước em mấy phút mà sao dám gọi em là nhóc chứ? – mắt Sam ngấn nước, tựa hồ chỉ cần một cái chớp thật nhẹ thì sẽ lập tức trào ra.
Gia Nguyên: (^_^)! Thì anh muốn làm anh trai! Làm anh trai mới bảo vệ được bé Sam mà! Nói anh nghe đi! Anh là chuyên gia tâm lí đây!
Sam:… Tất cả mọi người đều đeo mặt nạ, họ giả dối, và không ai tin em, Gia Nguyên ạ…
Kẻ ở Trung Hoa, người ở Anh Quốc, xa xôi, không thể gặp mặt… Thế mà, anh ấy vẫn hiểu cô như hiểu mình, chỉ có mình anh biết cô đang tổn thương như thế nào, chỉ có mình anh không nhìn vào vẻ lạnh lùng, cao ngạo của cô để phán xét, chỉ có mình anh gật đầu ủng hộ cô khi ai cũng quay lưng…Cao Gia Nguyên, chỉ cần có anh là Sam có thể chấp nhận mọi thứ, chỉ cần có anh là đủ. Gia Nguyên là ý nghĩa duy nhất giúp cô bám víu lại cuộc đời điêu trá giả dối này…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.