Bạn đang đọc Vai Diễn Định Mệnh – Chương 14: Người quan trọng với Gia Nguyên cũng là người quan trọng với tớ!
Mọi người ai cũng lấy làm lạ khi chốc chốc lại có một cô bạn người Âu Mĩ xinh xẻo chạy sang réo Gia Nguyên, càng kinh ngạc hơn khi thấy Cao Gia Nguyên không tỏ thái độ lạnh nhạt như mọi khi mà trò chuyện hết sức cởi mở. Ai cũng tự đặt một dấu chấm hỏi to tướng trong đầu : “Cao Gia Nguyên với Dương Tiểu Mạn không phải là một cặp sao? Cô gái này rốt cuộc là ai?”. Có tin đồn Cao Gia Nguyên bắt cá hai tay hay anh chàng đã cắm sừng Tiểu Mạn rồi. Cái tin nhảm đó cũng gây ra không ít rắc rối.
Tiểu Mạn tình cờ lướt qua, thấy Cao Gia Nguyên đang cười với cô gái kia. Gương mặt anh thân thiện khác thường, dường như chẳng có một sự gượng gạo nào hết, hai người họ hết sức tự nhiên. Đứng ở một góc như thế này, nhìn họ sao đẹp đôi quá, cứ như thanh mai trúc mã vậy. Gia Nguyên không hề biết hắn làm Tiểu Mạn hoang mang đến mức độ nào.
Cô bé bẽn lẽn đi đến, không dám gọi mà chỉ nắm lấy gấu áo hắn lay lay, Gia Nguyên ngừng cuộc trò chuyện với Jully, quay sang dửng dưng hỏi theo thói quen, đôi mắt lành lạnh:
– Là em đấy à?
Tự dưng có cái gì đó trào dâng trong lòng Tiểu Mạn, cái cảm xúc xốn xang khó tả, hình như phải dùng đến hai từ “ khó chịu” thì phải. Hàng mi cô khẽ cụp xuống, thoáng qua trên gương mặt nét buồn rất nhẹ. Trong tình huống này, cô bé thấy mình không tỏa sáng như cô gái kia trong mắt Gia Nguyên, Tiểu Mạn cảm giác mình không quan trọng mấy, có lẽ thế… Chợt, chất giọng lơ lớ của Jully vang lên:
– Con gái nhà ai xinh thế này?
Tiểu Mạn ngẩng lên nhìn, hơi ngạc nhiên một chút về cách nói chuyện suồng sã kia, đang không biết trả lời thế nào. Bất ngờ, bàn tay Gia Nguyên choàng sang vai Tiểu Mạn, kéo cô lại gần mình, Tiểu Mạn nép vào người Gia Nguyên, cô cảm nhận được hơi ấm, mặt cô bé phút chốc đỏ bừng.
Gia Nguyên hướng ánh mắt khinh khỉnh về phía Jully, miệng nhếch lên một nụ cười bán nguyệt, hắn phát ra từng chữ một cách dõng dạc:
– Bạn gái tớ – Dương Tiểu Mạn!
Tiểu Mạn cứng đơ như tượng đá, sự thẳng thắn của Cao Gia Nguyên làm cô ngây người ra, giây sau mới quay sang lắp bắp, hai tai đỏ ửng lên:
– Anh… anh nói cái gì vậy?
– Tôi chỉ nói sự thật! – Gia Nguyên nhún vai, thái độ tỏ ra mình vô tội.
– Chà chà! Ghê thật! Cậu làm cô bé đỏ má rồi kìa! Đáng yêu quá! – Jully gục gặc cười – nhìn giống tảng băng vậy mà cũng sát gái hen?
– Sát gái cái gì? Tớ chỉ hứng thú với mỗi Tiểu Mạn thôi! Loại con gái như cậu thì còn lâu nhé!
Tiểu Mạn lúc này gương mặt đỏ như gấc, cô lúng túng quá, khẽ véo Gia Nguyên một cái, hắn không biết tim cô đang đập mạnh như muốn nổ tung ra được mất. Cô vội vàng cúi đầu chào Jully, ấp úng nói:
– Em xin lỗi… em nhớ có chuyện chưa làm xong… hẹn gặp chị sau! – Tiểu Mạn không dám nhìn thẳng mặt Gia Nguyên, chỉ thì thầm – Cả anh cũng vậy… em đi trước đây!
Chưa để Gia Nguyên nói gì thêm cô đã phóng vụt đi, chạy thật nhanh đến chân cầu thang. Cô nghe mặt mình nóng ran, tim đập liên hồi…hạnh phúc quá đi mất! Không ngờ anh lại nói những lời đó ngay trước mặt người chị xinh đẹp kia. Đó có lẽ chỉ là bạn thật, tại Tiểu Mạn quá nhạy cảm thôi, Gia Nguyên đúng là rất yêu quí cô.
Còn lại Jully với Gia Nguyên vẫn đứng ngoài hành lang, cô bạn cười lí lắc:
– Còn dám cua cả gái nhà lành cơ đấy, cậu đúng là cao tay thật!
– Cậu nghĩ thế sao? – Mặt Gia Nguyên nghiêm túc khác thường
– Vậy chứ nghĩ thế nào nữa? – Jully hơi ngạc nhiên trước thái độ ấy
– Tớ thực sự rất quý mến cô bé Tiểu Mạn ấy. Đó là người đặc biệt của Gia Nguyên, vậy nên với tớ cô ấy cũng đặc biệt. Cô bé đó…rất thánh thiện! Cứ trong suốt như một món pha lê vậy. Cô bé cũng dễ vỡ như Cao Gia Nguyên! Ai quan trọng với Gia Nguyên cũng vô cùng quan trọng với tớ!
Jully im lặng, không nói gì thêm, thì ra với Cao Khiết Sam, người đặc biệt của Gia Nguyên cũng là người cô trân quí, dường như tất cả mọi thứ liên quan đến Gia Nguyên Sam đều hết mực trân trọng. Sự chân thành ấy đôi lúc khiến Jully nghĩ rằng không phải chỉ Gia Nguyên dễ vỡ, Tiểu Mạn dễ vỡ ,mà cả chính Cao Khiết Sam nữa, có lẽ cô không nhận ra điều đó, rằng cô thực chất cũng vô cùng mong manh…
**************************
Tiểu Mạn nhất quyết kéo Gia Nguyên bằng được đến sân bóng rổ, hắn chẳng biết làm gì ngoài việc thở dài. Lúc này hắn vô cùng muốn đến thư viện, ôi trời, hắn nhớ mấy cuốn sách chết được mất.
Sân bóng rổ đúng như miêu tả của Hải Đăng, cả bờ tường bên trái đều được phủ kín bằng những nét graffiti ngộ nghĩnh, dòng chữ màu xanh lá pha vàng neon nổi chóe lên, rất trẻ con: “Tiểu Mạn là người tuyệt vời thứ hai trên thế giới!”. Ở dưới còn kí tên Cao Gia Nguyên một cách nguệch ngoạc.
Gia Nguyên khẽ cười, mắt hắn đảo xuống sân, nơi những anh chàng cầu thủ di chuyển nhanh thoăn thoắt, trái bóng cam cam tung lên liên tục, di chuyển có nhịp điệu theo một quỹ đạo lạ lùng.
Nổi bật trong nhóm đó là Hải Đăng, cậu bạn bụi bặm và ngố. Lần đầu được diện kiến anh chàng chơi bóng, tốc độ di chuyển đáng nể và những pha tấn công sắc sảo, Gia Nguyên chẹp miệng:
– Hải Đăng cứ như con sóc, cậu ta nhanh thế thì tôi có cơ hội nào vượt qua chứ?
– Chẳng qua là anh không nhớ thôi, em nghe Hải Đăng kể lần đầu anh gia nhập đội bóng đã khiến ai cũng sửng sốt đấy! – Tiểu Mạn mỉm cười.
– Thế à? Như thế nào nhỉ?
– Anh ném lọt rổ khi đứng tận cuối sân bên này, chưa kể, anh còn phòng ngự chắc như bê tông nữa. Em có xem nhiều lần rồi, khả năng phản xạ của anh hơn hẳn Hải Đăng kìa! Hải Đăng bảo anh làm anh ấy tâm phục khẩu phục!
– Tôi bây giờ chắc ném chả vào trái nào đâu nhỉ? – Gia Nguyên cười khổ, vuốt cằm vẻ suy tư.
Tiểu Mạn không trả lời, đầu óc cô bé đang lộn xộn những mảnh ghép kí ức, có lần cô cũng tự hỏi, sao kĩ năng ném bóng bách phát bách trúng của Gia Nguyên lại thể hiện lãng xẹt ngay từ buổi đầu gặp nhau. Cô nhớ lại những ngày rất xa…
…
…
Lúc ấy Tiểu Mạn đang ôm một xấp tài liệu dày cộm, co chân chạy lên phòng hiệu trưởng, hình như cô đang vội chuyện gì đó, đám tài liệu này cần được nộp gấp.
Đang cắm đầu lao như điên thì có một vật thể đâm sầm vào đầu Tiểu Mạn, cô lảo đảo và ngã huỵch xuống đất, tài liệu bị hất tung cả lên. Tiểu Mạn do quá trớn nên ngã khá đau. Cô khó chịu nhìn xung quanh, phát hiện một quả bóng rổ lăn lóc gần chân mình. Có tiếng bước chân rầm rập chạy đến, bụi hất lên làm mắt Tiểu Mạn cay xè, cô nghe tiếng hỏi lo lắng của ai đó:
– Này bé ơi! Em có bị làm sao không? Anh xin lỗi nha!
– Cái thằng quỉ sứ! Ném đâu không ném, trúng con gái người ta rồi kìa, tụi tao không chịu trách nhiệm đâu! – lại có những tiếng khác chen vào.
Tiểu Mạn xoa trán ngẩng lên. Đau quá! Nhưng chợt đồng tử cô sững lại trước người đang cúi xuống nhìn mình chăm chăm. Anh chàng cao ráo, gương mặt hết sức thanh tú với cặp mắt đen cong cong như mảnh trăng khuyết sinh động, chiếc mũi thanh cao và khuôn miệng hài hòa, đôi lông mày gọn ghẽ của anh cau lại, ánh nhìn đầy lo lắng hướng vào cô. Tiểu Mạn nuốt khan, lắc đầu ra hiệu mình vẫn ổn, nhưng chợt nhớ đến xấp tài liệu bay tứ tung của mình cô hốt hoảng, khẽ thốt lên:
– Chết rồi! Trễ rồi!
– Em nói trễ gì vậy?
– Tài liệu của em!- Tiểu Mạn hối hả nhặt chúng lên.
Anh chàng kia thấy vậy cũng mau mắn làm theo, luôn miệng xin lỗi. Tiểu Mạn bảo không sao, cô có thể làm được, nhưng anh chàng rút xấp tài liệu của cô rồi phóng lên phòng hiệu trưởng trong chớp mắt. Cô đứng sững như trời trồng.
Lát sau, cô thấy anh nhảy chân sáo đến, miệng huýt gió một điệu nhạc vui tai, nở nụ cười tươi rói :
– Anh nộp tài liệu giúp em rồi đấy, vừa kịp lúc văn thư đóng dấu, xin lỗi em, coi như huề nhé! – Xong anh lại phóng vù vào sân bóng, chưa kịp cho cô buông câu trả lời.
Tiểu Mạn ngẩn ngơ, lần đầu tiên có người làm cô ấn tượng đến thế, con người ấy rất lạ lùng, tự dưng cô bé thấy vui vui.
Hôm sau, ngay trong căn tin đầy ắp người, Tiểu Mạn thấy anh chàng kia ngồi uống nước táo ngon lành, trong khi mấy cô bạn xung quanh cứ tíu ta tíu tít. Vẻ mặt anh rất bàng quan, Tiểu Mạn có cảm giác như anh ở một thế giới khác đến. Chợt anh ngẩng lên, nhìn thấy Tiểu Mạn thì vẫy tay lia lịa, miệng cười toe toét:
– A! cô bé xinh xắn hôm qua kìa!
Tiểu Mạn ngượng chín mặt, anh chàng bỏ hẳn cái chỗ đám bạn nữ đang ồn ào kia đi phăng phăng đến Tiểu Mạn, rồi anh thả vào tay cô một bịch bánh qui bơ, mỉm cười:
– Ăn đi! Cho em đấy!
Tiểu Mạn lắc đầu, cô định bỏ đi vì ngượng quá, ai ngờ anh chàng chạy vù đi trước, nhưng thoảng lại tai cô một câu rất rõ:
– Em xinh xắn, nhưng đôi mắt em buồn lắm, nhìn rất trống trải đấy!
Tiểu Mạn sững người, lòng cô dâng lên một cảm xúc khó tả. Cô… đã giấu rất kĩ, rất sâu, sao người đó có thể phát hiện ra cách dễ dàng như vậy? Rõ ràng sự trống trải trong cô chỉ mình cô biết. Làm sao chỉ bằng ánh mắt mà người ấy có thể nói như thế?
Tiểu Mạn quay lại, phóng tầm nhìn theo bóng con người kia, tim cô đập rất mạnh, cô tự hỏi:
– Bằng cách nào anh lại biết điều đó? Chẳng phải đó là bí mật của em sao?