Bạn đang đọc Vai Diễn Định Mệnh – Chương 1: Lời tựa
Lời Tựa
Bạn có để ý không? Trên thế giới này, người bạn chân thành nhất của mình chính là cái gương đấy. Khi bạn cười, nó cười, khi bạn khóc, nó khóc, khi bạn đau khổ, nó đau khổ, khi bạn hạnh phúc, nó cũng hạnh phúc…
Tôi đang diễn vai một cái gương. Tôi có gương mặt của người ấy, có tầm vóc của người ấy, dáng đứng, cách đi của người ấy. Nhưng khi người ấy cười, người ấy khóc, người ấy đau khổ, người ấy hạnh phúc thì tôi không thể sao chép theo được. Bởi tâm hồn người ấy trong sạch, thanh khiết, lấp lánh như pha lê còn trái tim tôi lại chằng chịt sẹo, tâm hồn tôi đau đớn…
Tổn thương đôi khi quá sức chịu đựng sẽ biến người ta thành gỗ đá, cảm giác, cảm xúc cũng tan biến theo.
Tình cảm tôi chai sạn. Trước mọi sự biến thiên của cuộc đời tâm tôi đóng băng. Trái tim chỉ có lớp vỏ, tất cả là một sự trống rỗng và giả hình. Tôi chán ghét chính mình. Bản thân là một cái gương phản chiếu người ấy, nhưng nếu nụ cười kia rạng rỡ, sinh động bao nhiêu thì gương mặt này lại đơ cứng và lạnh nhạt bấy nhiêu. Gỗ đá giả tạo, tầm thường…
Một diễn viên thật tệ hại!