Vai Chính Lại Muốn Cướp Kịch Bản Của Tôi

Chương 93: Âm và dương (12)


Đọc truyện Vai Chính Lại Muốn Cướp Kịch Bản Của Tôi – Chương 93: Âm và dương (12)

Dịch: Kogi

Nếu tình tiết diễn biến theo đúng kịch bản thì nguyên chủ sẽ phải tính kế hại An ca ca bỏ mạng bên ngoài, sau đó nghiễm nhiên thay thế đối phương vào triều gây sóng gió.

An Minh Hối vốn nghĩ rằng, anh vừa không định vào triều, cũng chẳng muốn thế thân ai, chỉ muốn sống cuộc sống bình yên như bây giờ, cứ như vậy chờ đến ngày nhà phát triển thần bí kia cho mình chết vì một lý do ly kì gì đó, thế là hết chuyện.

Trải qua nhiều thế giới như vậy, An Minh Hối đã sớm phát hiện ra, thời điểm chết của anh không phải do anh quyết định mà phải xem nhà phát triển thần bí kia quyết định lúc nào anh sẽ phải sang thế giới tiếp theo. Nhưng tính cách người đó rất quái đản, có lần thì anh sẽ được chết theo đúng diễn biến câu chuyện, có lần lại cho anh chết hết sức bất ngờ.

Nhưng chết nhiều quá nên anh cũng quen rồi. Với anh, chết đã không còn là chuyện gì quá nghiêm trọng. Điều khiến anh không hiểu là rõ ràng mình không hề làm gì mà tại sao An ca ca vẫn mất tích một cách ly kỳ như vậy.

Khoảng giữa tháng trước, Thường Quốc liên tục xảy ra lũ lụt, triều đình cử vài vị đại thần đến các vùng chịu thiệt hại tương đối nghiêm trọng để xem xét tình hình và tiến hành cứu trợ, trong số đó An ca ca đi về phía nam, một thành nhỏ cách kinh thành tương đối xa.

Theo như tin báo về, An ca ca đi tuần tra đúng lúc xảy ra lũ quét, mặc dù đã lập tức tập trung nhân lực đi tìm nhưng không thấy người đâu, đến nay vẫn chưa rõ tung tích, coi như sống không thấy người chết không thấy xác.

Nhà họ An đương nhiên không thể chấp nhận kết quả này.

Một đằng thì bí mật điều động lượng lớn nhân lực đi tìm, một đằng lại đẩy An Minh Hối ra ánh sáng, đồng thời tuyên bố với bàn dân thiên hạ rằng hôm xảy ra lũ quét cả đoàn người bị dòng nước cuốn đi phân tán khắp nơi, An Minh Hối được một hộ dân trên núi cứu, sau đó người hầu nhà họ An tìm thấy anh rồi đưa anh về thẳng kinh thành.

An Minh Hối cứ như vậy mơ mơ hồ hồ mà tháo mặt nạ xuống, khoác triều phục của anh trai lên, bước vào triều với thân phận con trai độc nhất nhà họ An.

Đương nhiên là trước khi đi, cha An với khuôn mặt mệt mỏi cũng phải dặn dò anh rất nhiều điều. Nhưng ông đã từ quan rất lâu trước khi tân đế lên ngôi nên không thể cùng anh vào triều, lại càng không thể đích thân chỉ mặt điểm tên các vị quan viên đứng bên cạnh cho anh biết họ là ai.


Theo lý mà nói, ngoại trừ cha mẹ và hai anh em anh ra, trên đời này không còn ai có thể dễ dàng phân biệt hai người họ ai thật ai giả, dường như trên thế gian này chỉ tồn tại duy nhất một “An Minh Hối” vậy.

Theo kịch bản gốc, mới đầu ngay cả Lục Đình Thâm cũng không phát hiện ra chỗ nào bất thường, còn sau này dù đã phát hiện ra manh mối qua một vài chi tiết nhỏ nhưng đâm lao thì phải theo lao, hắn vẫn tiếp tục giữ nguyên chủ lại bên cạnh mình.

Còn lần này…

Sau khi cùng các triều thần hành lễ xong, An Minh Hối vô thức nhìn lên người đang ngồi nghiêm chỉnh trên ngai vàng, nụ cười thích chí trên môi khiến khuôn mặt lạnh lùng của hắn dịu dàng hơn mấy phần. Lúc này, đôi mắt nhạt màu kia cũng đang nhìn anh chăm chú.

Chỉ vài giây ánh mắt giao nhau đủ để An Minh Hối biết Lục Đình Thâm đã nhận ra mình rồi.

“An khanh bình an trở về quả là chuyện đáng mừng.” Lục Đình Thâm thong thả nói, “Đúng là người tốt ắt được trời phù hộ, vị trí của ai cuối cùng cũng sẽ thuộc về người đó.”

Câu nói này là một hồi chuông cảnh tỉnh những kẻ nhăm nhe chức Hộ bộ Thượng thư sau khi hay tin chủ nhân của nó đang không rõ tung tích. Còn ngụ ý khác chắc ở đây chỉ có mình An Minh Hối hiểu được.

Trong triều có ai không biết đương kim thánh thượng vô cùng coi trọng vị An đại nhân này. Giờ anh đã trở về, dù trong lòng suy nghĩ gì thì ngoài mặt vẫn phải giả bộ thành tâm thành ý chúc mừng.

Mấy lời chúc tụng kia nghe một hai câu còn thấy vui tai, nhưng nghe nhiều quá thì rất đau đầu. Lục Đình Thâm ngồi trên vị trí cao nhất, thích thú nhìn An Minh Hối lúng túng ứng phó với đám triều thần. Chờ đến khi anh thực sự không ứng phó nổi nữa hắn mới cất tiếng ngăn họ ngừng lải nhải. “Đúng lúc trẫm mới mang một đóa sen về trồng trong ngự hoa viên, nếu An khanh đã bình an thì chờ xong buổi thiết triều sáng nay rồi cùng trẫm đi ngắm hoa, được chứ?”

Trước kia An Minh Hối chưa từng chính thức vào triều, tuy trong lòng anh có hơi khó hiểu khi hắn đem chuyện này ra nói ở đây nhưng vẫn cung kính cúi đầu chắp tay đáp: “Tạ ơn hoàng thượng, thần không dám.”


Lần đầu tiên lấy thân phận Hộ bộ Thượng thư vào thiết triều, về cơ bản An Minh Hối nghe không hiểu cái gì cả.

Dù sao anh cũng không có chuẩn bị trước như nguyên chủ, trong tình thế cấp bách bị đẩy ra nên thực sự khó mà theo kịp tốc độ thảo luận của triều thần. May mà không có mấy người chủ động hỏi ý kiến của anh, dù thỉnh thoảng bị nhắc tới cũng được Lục Đình Thâm ứng phó giúp.

“Nếu không còn việc gì quan trọng nữa thì bãi triều.” Đợi các triều thần bẩm báo xong, Lục Đình Thâm mới lười biếng ngáp dài một hơi, vừa đứng dậy vừa nói, “An khanh đi theo trẫm một chuyến.”

Triều thần không còn lạ gì với chuyện này nữa, ai cũng biết An Thượng thư là tâm phúc của bệ hạ, hai người thường xuyên tản bộ nói chuyện phiếm ở hậu hoa viên.

Sau khi rời khỏi cung điện nghị sự, Lục Đình Thâm cho hạ nhân lui hết, chỉ còn lại hắn và An Minh Hối, không chờ An Minh Hối hỏi hắn đã trả lời vấn đề mà anh muốn biết nhất: “Yên tâm, trẫm không giết anh trai ngươi, chỉ là giúp hắn hoàn thành sớm ước nguyện ngao du thiên hạ thôi. Hắn ăn ngon ngủ kĩ, còn có người bảo vệ chu toàn, sống thoải mái lắm.”

“Hắn sẽ không quay về nữa, ngay cả người nhà họ An cũng không thể tìm được tung tích đâu. Thế nên từ hôm nay trở đi, cái tên An Minh Hối hoàn toàn thuộc về ngươi rồi.” Nhắc đến người mà mình không ưa, Lục Đình Thâm tỏ ra hơi mất kiên nhẫn, hắn không kìm được nheo mắt lại, toàn thân tỏa ra mùi nguy hiểm. “Nếu không phải ngươi do dự thiếu quyết đoán, trẫm cũng không cần phải khổ tâm như vậy, giết quách luôn là sạch sẽ nhanh gọn nhất.”

An Minh Hối đi sau Lục Đình Thâm một bước, hơi nghiêng đầu nhìn bậc cửu ngũ chí tôn đang phàn nàn tức giận đằng trước, sau một hồi ngẫm nghĩ, anh vẫn quyết định tạm thời không nói gì, chỉ lặng lẽ bước nhanh hơn.

Lục Đình Thâm chưa chú ý đến sự trầm mặc của An Minh Hối, vẫn tự nhiên nói: “Hôm nay ngươi hãy mặc tạm bộ triều phục này, triều phục mới chắc mấy ngày nữa sẽ được đưa đến An phủ thôi. Ngươi cũng không cần lo chuyện trong triều, trẫm sẽ bố trí vài người được việc vào Hộ bộ, công vụ lớn nhỏ gì cứ ném hết cho họ xử lý, còn chuyện gì ngươi cảm thấy không quyết định được thì giao cho trẫm.”

“Vậy thần phải làm gì?” An Minh Hối sóng vai cùng quân vương, nhẹ nhàng hỏi.

“Cái này mà cũng cần trẫm dạy hả? Đọc sách, trồng hoa, khi nào rảnh thì…” cùng trẫm đi dạo ngự hoa viên, tìm chút thú vui.


An Minh Hối bất chợt đi nhanh hơn một bước rồi xoay người chắn trước mặt Lục Đình Thâm, hắn vô thức dừng chân, miệng cũng im bặt, khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt đen huyền chứa đầy ý cười của An Minh Hối, hắn bỗng quên hết những lời mình định nói lúc nãy.

Hắn nghe thấy người đối diện cười hỏi: “Bệ hạ có vẻ rất vui nhỉ?”

Lục Đình Thâm hơi ngẩn ra, sau đó cười càng tươi hơn, không chút e dè vươn tay ra nắm cằm An Minh Hối, tỏ rõ vẻ yêu thích và tham lam khi nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh: “Đương nhiên là vui rồi, sau một thời gian dài phải nhìn hàng giả, hôm nay cuối cùng cũng cầm được báu vật thật trong tay, không vui sao được?”

“Thực ra thần vẫn không hiểu, nếu không nhìn kí hiệu, ngay cả cha mẹ còn khó phân biệt được thần và huynh trưởng, rốt cuộc bệ hạ làm thế nào mà phân biệt được?”

Lục Đình Thâm trả lời chắc như đinh đóng cột: “Chắc là họ mù rồi.”

An Minh Hối: “…” Ngài thật biết nói đùa.

Lục Đình Thâm buông cằm An Minh Hối ra, tiếp tục dẫn anh đi xem cái đầm trong ngự hoa viên, vừa đi vừa nói chuyện ngả ngớn: “Có lẽ huynh trưởng của ngươi không giỏi quyến rũ trẫm như ngươi.”

Sau thoáng chốc im lặng, An Minh Hối vẫn không nhịn được mà lên tiếng trả lời: “Nói vậy thì bậc cửu ngũ chí tôn như bệ hạ cũng dễ bị quyến rũ quá rồi.”

Lục Đình Thâm dừng bước, có lẽ hắn cũng không ngờ một câu vu vơ thuận miệng nói ra cuối cùng lại vả lên mặt mình. Hắn nghiêng đầu liếc An Minh Hối: “Miệng lưỡi sắc bén nhỉ, lần sau mà còn dám phạm thượng nữa thì ngươi phải chủ động dâng môi lên cho trẫm hôn, đỡ mất công trẫm trị tội ngươi.”

“Người xưa có câu gần vua như gần cọp, quả không sai.” An Minh Hối cười giễu, sau đó thuận theo ánh mắt Lục Đình Thâm nhìn đầm sen trước mặt, hỏi: “Giờ vẫn đang là đầu hè, chưa đến mùa sen nở rộ, không biết bông sen mà bệ hạ nói là đóa nào?”

Mỗi lần như thế này, Lục Đình Thâm thực sự không biết người này rốt cuộc ngốc thật hay giả ngốc nữa.

“Đóa hoa này của trẫm mùa nào cũng nở, rực rỡ lấp lánh, vượt xa mọi loài hoa trong thiên hạ.”


Lục Đình Thâm vừa nói vừa chầm chậm quay sang nhìn An Minh Hối, thấy đối phương vẫn chưa hoàn toàn hiểu được ẩn ý trong câu nói này, hắn liền hừ nhẹ một tiếng, dứt khoát tiến lên trước một bước ôm eo anh rồi hôn lên.

An Minh Hối sững sờ một lúc, sau đó mới hiểu đóa hoa mà Lục Đình Thâm nói đến chính là mình. Anh cảm thấy dở khóc dở cười, những vẫn rất phối hợp với nụ hôn của đối phương.

Khác với An Minh Hối luôn dịu dàng, Lục Đình Thâm thích những nụ hôn mãnh liệt hơn, hắn hôn đến khi hai người đều thở dốc mới tiếc nuối buông tha cho đầu lưỡi mềm mại của ai kia. Cuối cùng hắn liếm bờ môi anh, sáp lại gần như dã thú vừa săn được con mồi mình thèm khát đã đâu, lười biếng tựa lên vai An Minh Hối, thủ thỉ nói: “Đóa hoa trẫm thích cực kì mong manh, không chịu nổi gió táp mưa sa, đã thế còn rất đắt giá, dù dốc hết vốn liếng của trẫm cũng không mua nổi.”

“Nhưng biết làm sao được, trẫm rất thích nó, suy nghĩ đắn đo mãi vẫn muốn mua nó về tay.” Lục Đình Thâm nghiêng đầu, cằm gác lên vai An Minh Hối, tranh thủ liếm vành tai ửng đỏ trước mặt mình. Có lẽ vì hương vị làm hắn rất hài lòng nên nụ cười trên môi rõ nét hơn vài phần. “Ngươi thấy lời hứa hẹn “bên nhau trọng đời trọn kiếp” của bậc đế vương đáng giá bao nhiêu? Có đủ để mua đóa hoa này không? Nếu vẫn không đủ thì chỉ cần đổi một đêm (*) thôi cũng được, phần còn lại trẫm sẽ nghĩ cách sau.”

* Nguyên văn: 春宵一度 (xuân tiêu nhất độ). Chắc nhiều người từng nghe câu “Đêm xuân một khắc đáng nghìn vàng” rồi ha? Đêm mà bạn Lục Đình Thâm xin không phải đêm bình thường đâu:D

An Minh Hối bất giác giơ tay lên che miệng mình, hắng giọng quay mặt đi chỗ khác không cho Lục Đình Thâm tiếp tục thổi khí vào tai mình nữa, nhất thời cũng không biết nên nói gì, im lặng hồi lâu mới lúng túng quát khẽ: “Không đứng đắn.”

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật kí công tác của An Thượng thư:

Làm hoàng đế rồi mà sao vẫn hành động tùy tiện như thế.

Nếu bệ hạ đã nói vậy thì không phải lo cho tính mạng của anh trai nữa rồi.

Nhưng chắc là huynh ấy giận lắm.

Sau này phải nói chuyện đoàng hoàng với huynh ấy mới được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.