Đọc truyện Vài Ba Chuyện Thường Ngày Của Tôi Và Sếp FULL – Chương 5
Vì đêm mưa nên đường phố khá vắng người, Đèn hai bên đường phản chiếu lên vỉa hè từng mảng sáng.
Mưa không biết tạnh từ lúc nào, nước mưa lất phất từng vệt uốn lượn trên cửa kính xe.
Tôi nhìn qua cửa kính ô tô thấy dòng người trên đường vẫn nối đuôi chạy.
Trong xe có chế độ sưởi ấm, Bách Vũ đặt tay lên vô lăng, liếc kính chiếu hậu xem tình hình đường xá.
Tôi nhìn khuôn mặt của anh lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đèn đường kết hợp với dòng xe cộ không ngừng chuyển động bên ngoài cửa sổ, phác họa nên một đường nét vô cùng cương nghị.
Đặt cốc giấy rỗng xuống, tôi định lên tiếng thì lại hắt xì hơi, không ngờ lại hắt hơi liên tiếp ba bốn cái.
Vì vậy, tiếng “hắt xì” “hắt xì” cứ vang lên trong buồng xe yên tĩnh…!
Khi dừng hắt hơi, mắt tôi như muốn nổ đom đóm quay mòng mòng, khi tôi kịp phản ứng thì lòng bàn tay ấm áp phủ lên trán tôi, hành động này diễn ra rất nhanh.
Tôi trợn to hai mắt, nhìn anh cau mày quay đầu nhìn tôi, trầm tư một lát: “Không sốt, lạnh lắm sao? Đi bệnh viện?”
Phải mất một lúc lâu tôi mới trả lời: “Trời không lạnh, em chỉ bị viêm mũi thôi, một lúc sau sẽ ổn thôi.” Giọng tôi òm òm vì bị viêm mũi.
Sợ không đủ sức thuyết phục, tôi hắng giọng nói thêm: “Thật đấy, đừng thấy em hắt hơi mà nghĩ nó nghiêm trọng, hắt hơi xong thì sẽ ổn mà.” Nói xong tôi còn cười khì khì.
Bách Vũ nghe câu trả lời của tôi, cũng không lập tức lên tiếng, tôi quay đầu lại, thấy Bách Vũ không bộc lộ cảm xúc gì nhìn con đường phía trước, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Khi chú ý đến tầm mắt của tôi, anh lên tiếng với giọng trầm thấp: “Không muốn đi bệnh viện?”
Tôi không biết vì sao anh ấy kết luận tôi không muốn đến bệnh viện chỉ qua vài lời bâng quơ.
Mà thật ra thì tôi rất không thích đến bệnh viện, nếu bị cảm lạnh thì vào bệnh viện sẽ bị tiêm! Tiêm đau lắm.
Đang cố nghĩ làm thế nào qua ải này thì nhận ra xe đang chạy đến gần nơi tôi sống, gần đó có một cửa hàng bánh ngọt mà tôi thường đến mua.
Việc tìm lí do để không đến bệnh viện bị tôi quăng lên chín tầng mây, tôi nhanh chóng quay đầu nhìn Bách Vũ, chớp chớp mắt nói: “Bách Vũ, anh có thể ghé vào tiệm bánh ngọt phía trước được không?” Sau đó, lại bổ sung thêm một câu: “Em muốn mua bánh gato”.
“Bánh gato?” Bách Vũ nghiêng đầu nhìn tôi.
Tôi gật đầu lia lịa, anh không do dự nói: “Có thể.”
Khi xe dừng trước cửa tiệm bánh gato, tôi nóng lòng tháo dây an toàn, cởi áo khoác muốn nhanh chóng bước xuống xe.
Trước khi đẩy cửa, tôi bị nắm lấy mũ len kéo trở lại ghế ngồi, tôi nghiêng người nhìn lại thì thấy tay của Bách Vũ đang nắm lấy mũ áo len của tôi.
Tôi nhìn anh với vẻ mặt suy sụp, không phải đã đồng ý với tôi sao!
Bách Vũ sửng sốt một chút khi nhìn thấy vẻ mặt của tôi, sau đó mỉm cười như hiểu ra chuyện gì đó, nhướng nhướng cằm ra hiệu bên ngoài trời tối, nói: “Bên ngoài lạnh lắm, để anh đi mua cho, em muốn ăn loại bánh nào?”
Tôi mất gần ba phút để diễn đạt một cách uyển chuyển rằng không có trở ngại gì.
Tôi không còn bị lạnh nữa và cũng không bị hắt hơi nữa.
Tôi có thể tự về nhà sau khi đi mua bánh.
Nơi ở của tôi cách đây không xa.
Bách Vũ không hề lay động, hỏi tôi: “Em nhất định muốn xuống như vậy sao?”
Ngụ ý, em ở yên đó…!
Chà, tôi đã từ bỏ ý định xuống xe, đờ đẫn nói nói một câu: “Em muốn ăn bánh kem dâu.” Sau đó tôi nhìn anh bước xuống xe sải bước về phía cửa hàng bánh.
Tôi đang nằm trên cửa kính ô tô, áp trán vào tấm kính lạnh lẽo, ngồi đếm thời gian một cách buồn chán.
Một lúc sau nghe thấy tiếng mở cửa xe, Bách Vũ lên xe, đưa cho tôi hai túi đồ.
Tôi tiện tay mở ra, một trong số đó là chiếc bánh kem mà tôi đang nghĩ tới, tôi nuốt nước bọt và mỉm cười sung sướng.
Cái túi kia khi mở ra là một đống thuốc cảm khiến cho nụ cười trên môi tôi ngay lập tức vụt tắt.
Không muốn đâu……!
Bách Vũ thắt dây an toàn khởi động xe, nhàn nhạt nói: “Về nhà nhất định phải nhớ uống thuốc.” Ngừng một chút, anh liếc mắt nhìn tôi, nhướng mày nói: “Anh không muốn nhận phiếu nghỉ ốm của em vào ngày mai.”
Được rồi, uống thuốc còn tốt hơn là phải tiêm.
Tôi liên tục đảm bảo với Bách Vũ: “Đừng lo, em nhất định sẽ uống thuốc!”
Sau đó, tôi lục trong túi lấy ra một tờ tiền duy nhất, đưa cho Bách Vũ: “Trả tiền cho anh nè.”
Bách Vũ liếc xéo tờ tiền trên tay tôi, sau đó lại nhìn tôi, hơi híp mắt nói: “Không có tiền lẻ.”
Vậy à…!Tôi nghĩ nghĩ sau đó nói với Bách Vũ: “Bằng không, em sẽ đưa tài khoản wechat cho anh? Quét mã thanh toán tiền cho anh?”
Nghe vậy, Bách Vũ gõ tay lên vô lăng vài lần, thản nhiên đáp: “Ừ.”, Âm giọng vô cùng nhẹ nhàng, nhãn nhã và đấy sức quyến rũ
Lời tác giả: Tôi đang làm việc chăm chỉ! (Icon chống nạnh).