Vài Ba Chuyện Thường Ngày Của Tôi Và Sếp

Chương 34


Đọc truyện Vài Ba Chuyện Thường Ngày Của Tôi Và Sếp FULL – Chương 34


Tôi quay người đóng cửa phòng bệnh mà không trả lời bà, tôi nhìn lướt qua phòng bệnh, tổng cộng có ba giường, còn lại hai giường trống, tôi bước thẳng đến giường bệnh bên cạnh cửa sổ, ánh mắt rơi khuôn mặt xanh tím một bên của bố, mắt híp thành cái khe nhỏ vì mặt bị sưng, cả người yếu sức co quắp nằm ở trên giường.

“Dương Dương, con có mang theo tiền không?” Mẹ thận trọng đi theo tôi, giọng nói rất nhỏ và đè nén.

Thấy tôi không nói chuyện, mẹ tôi lúng túng cười, kéo chiếc ghế bên cạnh giường ra nói: “Con đừng đứng mãi thế, trước tiên ngồi xuống đi.”
Im lặng một lúc, dường như chỉ có thể nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt của người đàn ông nằm trên giường bệnh trống trải, bầu không khí ngột ngạt lúc này khiến tôi cảm thấy hơi thở của mình dần trở nên gấp gáp, khiến cho tôi không kiềm chế được cảm xúc.

Tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi tối tăm này ngay lập tức, tôi nhìn chằm chằm vào người đang nằm giường bệnh, bất cần nói: “Lần này uống rượu rồi bị ngã, không thì thua tiền bị người ta đánh à.”
Từ nhỏ đến lớn, những gì bố tôi để lại trong lòng tôi là sự sa đọa và ngớ ngẩn, ông ấy nghiện rượu và cờ bạc gần như đến mức điên cuồng, khiến cho ông ngày một trở nên bạo lực và già nua.

Vừa dứt lời, giọng nói khàn khàn và gấp gáp của cha tôi truyền đến: “Con đang nói cái gì vậy hả!”
Cha tôi yếu ớt la lên, vì tức giận mà khuôn mặt ông đỏ bừng, mẹ tôi vội bước tới vuốt ngực ông, bà cũng quên trách móc than thở: “Ông ấy là bố mày! Sao mày lại nói chuyện với thái độ như vậy hả? Xảy ra chuyện cũng không thể trông đợi gì ở mày, bảo cầm tiền tới thì cũng chẳng thấy tiền đâu!”

Tôi cụp mắt xuống, cử động những ngón tay hơi cứng ngắc, những lời mẹ nói cứ đọng lại trong tâm trí tôi như có một vị đắng chát nghẹn trong cổ họng.

Tôi chỉ cảm thấy oxy trong phổi sắp cạn kiệt khiến tôi muốn há miệng thở gấp.

Màu trắng bao quanh giường bệnh khiến không khí trầm mặc hơn, ngay cả giọng nói mẹ tôi lẩm bẩm bên cạnh cũng trở nên vô cùng sắc bén: “Làm việc ở công ty lớn sao có thể không có tiền cơ chứ? Chúng ta nuôi mày dễ dàng lắm sao?” Bà nức nở nói câu cuối cùng:” Nếu lần này không trả tiền thì bố mày không giữ được cái tay! ”
Tôi siết chặt nắm tay, cơn đau nhẹ truyền đến khiến tôi gần như không giữ được bình tĩnh.

Tôi không chút biểu cảm, ngước mắt lên và nhìn người trên giường bệnh.

Cổ giọng khô khốc của tôi phát ra âm giọng rất trầm: “Không giữ lại cũng tốt.

Tay đó chỉ để đánh bài uống rượu thì có ích gì, chi bằng…”
Tôi còn chưa kịp nói xong thì bị cái tát vào mặt làm cho đứt quãng, sau đó là tiếng khóc ai oán của mẹ tôi: “Đó là lời con người nói sao!!! Tôi đã tạo ra nghiệt chướng gì, thật sự quá hối hận! Sao tôi lại sinh ra đứa con bất hiếu như vậy….!”
Giọng nói bén nhọn tiếp tục hét lên nhưng tôi không nghe thấy gì, tôi chỉ cảm thấy đau rát trên má, bên tai ù ù kèm theo hai bên thái dương đột ngột đau nhói khiến đầu óc tôi trở nên trống rỗng, đầu óc có chút mông lung, nhói mắt và hoang mang.

Tôi ngước nhìn người phụ nữ vẫn còn đang trong cơn giận dữ, máu chảy trong người tôi như ngưng tụ thành sương giá, tôi cảm thấy lạnh cả người, tôi liếm đôi môi khô khốc với giọng mũi nặng nề, cố gắng kiềm chế sự run rẩy trong giọng nói: “Vậy thì tại sao mẹ lại sinh ra tôi? Tôi có quyền lựa chọn sao?”
Tôi nói xong, buông bàn tay trắng bệch bị nắm cứng ngắt ra, lùi lại một bước, xoay người rời đi.

Giọng nói chua chát của bà ấy vọng từ phía sau: “Mày đi đâu vậy! Nếu không làm gì được đừng quay lại…”
“Oành” một tiếng, tôi đóng mạnh cửa phòng.

Tôi tê tái rời khỏi phòng bệnh u ám và đơn điệu đó, tìm một nơi đầy nắng ở lối vào bệnh viện, sau đó ngồi xuống, ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời, ánh nắng từ trên trời hắt xuống rất chói chang.


Dưới ánh mặt trời, tôi nhắm mắt lại, điều chỉnh nhịp thở và từ từ bình tĩnh lại.

“Đừng buồn! Không sao đâu, ngày mai vẫn là một ngày nắng.” Tôi khẽ thì thầm như những lần trước đây.

Một lúc sau tôi mở mắt ra, trước mắt lờ mờ nhìn không rõ thứ gì, tôi theo bản năng chớp mắt, nhưng mắt tôi quá nhức nhối, tôi không dám chớp mắt lần nữa, vì sợ ở trên rớt xuống thứ gì đó.

Không được gục ngã trước những thăng trầm, đừng trông chờ cuộc sống sẽ luôn theo ý mình muốn, đừng mong đợi quá nhiều vào điều gì, tôi một lần nữa tự thuyết chính mình.

Nhưng khi bất ngờ nhận được điện thoại của Bách Vũ tôi lại không kiềm chế được cảm xúc dồn nén trong lòng.

“Vâng, sếp Bách…” Oan ức cứ như thủy triều mà dâng lên, nháy mắt tràn ra ngoài, cổ họng phát ra lời nghẹn ngào không cách nào kiềm chế được.

Cũng may xung quanh không có ai để ý đến tôi, ai cũng vội vàng, nhiều người thấy tôi ngồi ở đây như vậy cũng chỉ liếc nhìn trong chốc lát.

Vì không ai chú ý đến nên tôi cũng không sợ xấu hổ.


Bách Vũ dường như bị giọng nói nghẹn ngào của tôi làm cho sửng sốt, anh sửng sờ trong chốt lát sau đó lại hỏi, giọng điệu của anh nghiêm túc chưa từng thấy: “Anh đã đến bệnh viện nhân dân thành phố, em đang ở đâu?”
Đã đến bệnh viện thành phố? Tôi bật thốt “A” một tiếng, sụt sùi nhìn quanh một vòng, buột miệng nói: “Em đang ngồi gần cổng lớn.”
“Được rồi, em đừng đi đâu hết cứ ở yêu đó.” Giọng Bách Vũ rất nhẹ nhàng và dịu dàng.

Tôi sững sờ nghe tiếng thở gấp gáp của anh truyền qua điện thoại, im lặng một lúc, giọng nói của Bách Vũ lại vang lên: “Anh nhìn thấy em rồi.”
Nghe được lời này, tôi đứng bật dậy, cầm điện thoại ngơ ngác nhìn xung quanh một lúc thì nhìn thấy Bách Vũ cách đó không xa, dưới khung cảnh nhộn nhịp của bệnh viện dáng người cao lớn của Bách Vũ đang từng bước đi về phía tôi, từng bước đi vào trái tim tôi.

Tôi sững sờ đặt điện thoại xuống, ngơ ngác nhìn Bách Vũ đang từ từ tiến lại gần tôi, đi qua vạch bóng trước mặt, đi tới trước mặt tôi.

Bách Vũ cúi đầu, sau khi yên lặng nhìn tôi một lúc, anh lập tức vươn hai tay, môi hơi cong lên, ánh mắt dịu dàng: “Đến đây để anh ôm em.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.