Vài Ba Chuyện Thường Ngày Của Tôi Và Sếp

Chương 11


Đọc truyện Vài Ba Chuyện Thường Ngày Của Tôi Và Sếp FULL – Chương 11


Khi tôi đi đến cạnh Bách Vũ, thấy ánh mắt của anh luôn nhìn vào chiếc túi tôi đang cầm trên tay, thấy thế tôi vẫy vẫy túi đựng giải thích: “Đây là bữa trưa mà Tôn Dĩnh đã mua giùm cho em.”
Bách Vũ không nói gì, chỉ thản nhiên cầm lấy túi đựng từ trong tay tôi, tay còn lại lấy chìa khóa xe từ trong túi ra nói: “Ừ, đi thôi.”
Nhìn Bách Vũ cầm túi đựng trên tay khiến tôi có chút sửng sốt, sau đó vô thức đi theo anh, khi nhìn thấy chiếc ô tô lớn màu đen quen thuộc, tôi không nghĩ nhiều mà đi thẳng ra ghế sau.

Lúc chuẩn bị mở cửa sau, Bách Vũ đột nhiên nắm lấy cổ áo khoác đằng sau, nhẹ nhàng kéo tôi đến chỗ phó lái.

Trước khi tôi kịp phản ứng lại, Bách Vũ buông tay ra vỗ về tôi, nhàn nhạt nói: “Ngồi ở phía trước đi.” Nói xong nhanh chóng đi về phía ghế lái.

Đưa tay sờ gáy, tôi cảm giác da thịt như muốn bốc cháy, không kịp suy nghĩ nhiều, tôi nhanh chóng ngồi an ổn trên ghế phó lái, thắt dây an toàn vào, sau đó quay đầu lại nhìn Bách Vũ, mỉm cười nói, “Sếp Bách, anh thích ăn món gì?”
Bách Vũ nghe xong câu hỏi của tôi, liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi đột nhiên cúi người về phía tôi, một tay chống lên lưng ghế, tay kia từ từ cởi hai cúc áo phía trên cổ sơ mi.

Sau đó nói một câu khá mơ hồ không rõ ý: “Anh có thể ăn bất cứ thứ gì anh muốn không?”
Tôi mở to mắt, vô thức nhìn lên xương quai xanh của anh, tôi quay mặt đi không nhìn nữa với cảm xúc khá phức tạp, sắp xếp ngôn từ nói: “Cái đó, em…!miễn là em có thể làm được.”
Bách Vũ khẽ cười một tiếng, tôi vô thức ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn anh, khóe mắt người kia mang theo ý cười, trong đáy mắt dường như có tia sáng lóe lên.


Nụ cười của Bách Vũ quá chói mắt, lúc đó tôi nghĩ hóa ra khi một người cười, đôi mắt có thể tỏa sáng đến như vậy, một lúc sau, tôi nghe thấy Bách Vũ rất nhẹ nhàng nói: “Hề Dương, anh…..”
Tôi chưa kịp nghe anh nói tiếp thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá vỡ bầu không khí khá mơ hồ trong cỗ xe yên tĩnh.

Mọi suy nghĩ lộn xộn của tôi đều bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, sau khi hoàn hồn, tôi dùng ngón tay ấn nhẹ vào người con trai trước mặt, nói: “Điện thoại.”
Bách Vũ cau mày ngồi thẳng lưng, thắt dây an toàn nhìn người gọi đến rồi đột ngột ném điện thoại cho tôi.

Theo phản xạ, tôi bắt lấy điện thoại, liếc nhìn điện thoại đang đổ chuông rồi lại nhìn Bách Vũ đang khởi động xe.

Đưa điện thoại cho tôi làm gì!! Cũng không phải tìm gặp tôi! Tôi thầm gào thét trong lòng, mở miệng vài lần cuối cùng cũng không nói ra được gì.

Bách Vũ liếc nhìn tôi, gõ ngón tay lên vô lăng vài cái, thản nhiên nói: “Giúp anh bấm nút nghe, lái xe không tiện cho lắm.”
Tôi không suy nghĩ nhiều về chuyện đó.

Bách Vũ nói không tiện nghe điện thoại khi đang lái xe thì tôi sẽ tin như vậy.

Tôi nhìn thấy dòng chữ “Hứa Ngụy Thanh” trên màn hình, tôi nghĩ người đó có thể không quan trọng cho lắm, vì vậy tôi ấn nút nghe và bật loa ngoài.

Tôi chưa kịp nói lời nào thì giọng một phụ nữ trung niên truyền qua điện thoại: “Con ơi, tối nay con có về ăn cơm tối không?”.

Ơ? Tôi bị câu nói đó làm cho choáng váng lập tức hóa đá trên ghế, tôi nhìn tên trên màn hình quả nhiên không phải là “Mẹ!” Làm gì có cậu con trai nào lại lưu tên mẹ mình là tên thật như vậy chứ!
Đầu máy bên kia không thấy hồi đáp nên hỏi lại: “Con à?”
Tôi hoàn hồn nhìn Bách Vũ, người này đang bình tĩnh lái xe, không có chút phản ứng nào, tôi lắp bắp mở miệng: “Cô ơi, xin chào, con là đồng nghiệp của Sếp Bách.

Anh ấy đang lái xe nên không tiện nghe điện thoại ạ.”
Đầu dây bên kia im lặng khác thường trong vài giây mới lên tiếng: “Ồ, đồng nghiệp!” Chữ ồ vô cớ bị kéo dài âm điệu ra.

Vừa nói xong, bác ấy hỏi với giọng điệu thăm dò: “Vậy thì Bách Vũ sẽ về nhà ăn cơm tối nay chứ?”
Tôi vừa định trả lời, giọng Bách Vũ đột nhiên vang lên: “Không có.”

Tôi quay đầu nhìn anh, tự lẩm bẩm một mình: “Anh tự nhận điện thoại cũng được mà!”
Bách Vũ phớt lờ ánh mắt lên án của tôi, nhưng tâm trạng của anh dường như khá vui vẻ.

Sau khi nghe câu trả lời của Bách Vũ, giọng điệu vui vẻ ở đầu dây bên kia lại vang lên: “tốt, tốt.”
Tôi tưởng cuộc gọi sẽ kết thúc, ai ngờ người phụ nữ đột nhiên chuyển chủ đề sang tôi, đầu dây bên kia hỏi: “Cháu là đồng nghiệp của Bách Vũ sao, cháu tên gì?”
Tôi vò đầu bứt tóc trả lời: “Dạ, con tên là Hề Dương.”
Tiếp theo, tôi ngẩn người nghe mẹ Bách Vũ hỏi tôi năm nay bao nhiêu tuổi, nhà bao nhiêu người, đã từng yêu chưa.

Tôi đáp lại từng câu hỏi với vẻ mặt đờ đẫn: “Năm nay 23 tuổi, nhà có ba người và chưa từng yêu.”
Cuối cùng dì ấy hỏi tôi, Bách Vũ có bắt nạt tôi không, câu hỏi đó khiến tôi hết hồn, cuối cùng Bách Vũ giải cứu tôi ra khỏi tình thế nước sôi lửa bỏng: “Được rồi, mẹ đừng làm em ấy sợ.”
Mẹ của Bách Vũ có vẻ nhận ra bà đã hỏi quá nhiều, sau đó bà không hỏi thêm gì nữa khiến tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Việc này còn căng thẳng hơn là trả lời phỏng vấn xin việc.

Trước khi cúp máy, mẹ của Bách Vũ nhắn nhủ lại một câu: “Có thời gian thì dẫn về nhà ăn tối đó.”
Tôi nhìn màn hình điện thoại đã kết thúc cuộc gọi, câu cuối cùng mang về nhà ăn tối là có ý gì? Trước khi tôi có thể suy nghĩ ra điều gì đó thì xe của Bách Vũ đã đậu ở bãi đậu xe của siêu thị.

Đợi Bách Vũ dừng xe, tôi cởi dây an toàn, đưa điện thoại cho anh ấy, sờ mũi cười cười, có chút cảm giác ghen tị mà bản thân cũng không hề nhận ra, tôi nói: “Sếp Bách, mẹ anh thực sự rất thân thiện.

Ah, người cũng rất tốt nữa.



Bách Vũ cầm lấy điện thoại, bình tĩnh nhìn tôi, cười nói: “Mẹ anh đối với người khác không có nhiệt tình như vậy.”
Tôi nghiêng đầu, chợt nghĩ ra điều gì đó, mỉm cười nói: “Có lẽ là do tài năng bẩm sinh của em.

Khi còn nhỏ, hàng xóm nói với em rằng, mỗi khi nhìn thấy em thì sẽ không nhịn được mà đối tốt với em.” Nói xong lại cảm thấy có chút xấu hổ khiến tôi vô thức bật cười.

Bách Vũ dường như bị nụ cười của tôi lây nhiễm mà cười theo.

Cười xong, Bách Vũ nhìn tôi không chớp mắt, ấm ức nói: “Hề Dương, em thật sự không nhìn ra sao? Mẹ anh tại sao lại nhiệt tình với em như vậy?”
Nhận ra gì? Khi nghe những lời anh nói, tôi ngừng cười, kêu “A” một tiếng với vẻ mặt ngơ ngác không biết chuyện gì.

Tôi cùng Bách Vũ yên lặng nhìn nhau một lúc, nhìn thấy anh lặng lẽ cúi đầu thở dài, sau đó ngẩng đầu hơi nhíu mày, vươn tay nhéo má tôi một cái: “Đồ ngốc.

“âm giọng của anh nghe vô cùng nhàn nhã đầy quyến rũ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.