Bạn đang đọc Vai Ác Siêu Đáng Sợ – Chương 11
Tô Đường hưng phấn đứng trước gương xoay người ngắm nghía quần bơi mới mua, lòng thầm nghĩ thật đẹp! Mặc dù thân thể hiện giờ vẫn còn là một đứa trẻ bốn tuổi thấp bé nhỏ con, nhưng mặc quần bơi vào lại trông cực kì ngầu lòi.
Tô Đường tính toán khi nào về nhà sẽ mua thêm vài cái quần bơi để dành mặc.
Đang hí hửng tự sướng thì trong gương xuất hiện thêm một bóng người.
Tô Đường nhìn Đồng Thịnh Chử mặc quần bơi y hệt mình đang đứng kế bên, trong lòng yên lặng trừng mắt nhìn hắn.
Cũng bốn tuổi như nhau, Đồng Thịnh Chử lại cao hơn cậu một chút, không những thế, đứa nhóc này không có mỡ bụng?! Gương mặt nhìn cũng ngầu lòi đẹp trai hơn cậu!!!
Tô Đường thở phì phì không nhìn nữa.
Lừa người!
Vậy mà tên nhóc này nói mình có bụng mỡ, ở đâu hả?
….
Đồng Thịnh Chử là một giáo viên nghiêm túc.
Tuy rằng tuổi còn nhỏ làm người khác không tin tưởng, nhưng lúc hướng dẫn Tô Đường lại rất tận tâm, lần nào cũng có thể nhìn ra cậu sai ở điểm nào rồi sửa lại.
Thầy huấn luyện được Tô Triết mời đến gật đầu cực kì hài lòng.
Trải qua một buổi chiều luyện tập, Tô Đường ít ra đã có thể làm được một vài động tác như vịt bơi cạn.
Có thể nói là vô cùng danh dự!
Luyện bơi là một vấn đề cần phải hết sức nỗ lực, cơ thể lại còn nhỏ nên càng khó khăn hơn.
Mặc dù trong lúc học cậu có vui đùa giải trí một chút, nhưng việc nào ra việc nấy, vẫn phải chăm chỉ rèn luyện.
Tô Đường được Đồng Thịnh Chử đẩy lên bờ, cánh tay lẫn bắp chân đều mệt đến không cử động được, cứ thế nằm ì trên mặt đất.
“Mệt?” Đồng Thịnh Chử nắm lan can bể bơi.
Tô Đường nhìn dáng vẻ hắn vẫn như trước khỏe mạnh thoải mái leo lên bờ, ngồi xổm người xuống mát xa cặp đùi bủn rủn của cậu.
“Không muốn nhúc nhích.” Tô Đường cười khổ, nhìn Đồng Thịnh Chử với ánh mắt cực kì hâm mộ.
Cùng là trẻ con vậy mà hắn vừa bơi vừa dạy cậu cả một buổi chiều cũng không thể hiện ra vẻ mệt mỏi, ngược lại cậu thì…
Mất mặt quá!!!
Nhưng mà tay nghề mát xa của Đồng Thịnh Chử cũng thật thoải mái.
Tô Đường hưởng thụ thả lỏng cơ thể.
Huấn luyện viên bên cạnh tận chức trách giám sát bọn họ cả một buổi chiều nghe vậy cười ha ha nói: “Ai mới học bơi cũng vậy hết.
Dù gì bơi lội cũng là một việc tốn nhiều thể lực, hơn nữa hai đứa đều còn nhỏ, mệt là phải.” Nói xong ánh mắt liền dời lên người Đồng Thịnh Chử: “Nhưng mà thật không nghĩ tới bạn nhỏ này lợi hại đến vậy.
Không chỉ dạy giỏi mà thể lực cũng tốt nữa.”
Tuy rằng Tô Đường thấy hâm mộ xen lẫn ghen tị thể lực của Đồng Thịnh Chử, nhưng khi nghe thầy huấn luyện khen hắn thì cậu lại cảm thấy cực kì vinh hạnh, dùng cánh tay mềm nhũn vỗ lên ngực, cười đáng yêu: “Tất nhiên rồi ạ, A Chử rất rất giỏi luôn.”
“Ha ha, nhóc con cuồng anh trai à.” Huấn luyện viên trêu chọc nói: “Sắp đến giờ ăn chiều rồi, để thầy ôm nhóc trở về.”
Nói xong liền khom lưng vươn tay với Tô Đường.
Cậu vốn muốn cự tuyệt bỗng nhiên một bóng dáng xuất hiện trước mắt, động tác mát xa trên đùi cũng không còn.
Đồng Thịnh Chử che trước mặt Tô Đường: “Đây là em trai của con, không cần làm phiền thầy.”
Hắn ngồi xổm người xuống, quay đầu nhìn cậu: “Leo lên.”
Tô Đường ngơ ngác nghe lời ôm lấy lưng Đồng Thịnh Chử.
Huấn luyện viên cũng không tiếp tục, chỉ nghĩ rằng hai anh em yêu thương nhau thật tốt, đứng phía sau dặn dò hai người: “Nếu mệt thì nói với thầy, không cần ngại.”
Đồng Thịnh Chử lãnh đạm gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Tô Đường bị tiếng cười của thầy huấn luyện đánh cho hồi hồn, bối rối nhìn Đồng Thịnh Chử đang chậm rãi cõng mình đi về khách sạn, sau đó dứt khoát giả làm đà điểu đem đầu chôn lên vai hắn, khuôn mặt cũng dần dần phiếm hồng.
Đã lớn vậy rồi còn muốn được một đứa bé cõng trên lưng!!!
“A Chử, để tớ tự mình đi được rồi.” Tô Đường buồn buồn nói, muốn cứu vớt tình huống.
“Chân cậu còn run.” Đồng Thịnh Chử dùng sự thật đánh trả cậu.
Tô Đường tuyệt vọng chỉ có thể tự an ủi hiện tại mình vẫn còn là trẻ con.
Lan Tĩnh cùng Tô Triết đúng lúc từ bờ biển trở về, nhìn thấy Đồng Thịnh Chử cõng Tô Đường liền kinh ngạc đi về phía hai người.
“Làm sao vậy?” Lan Tĩnh lo lắng hỏi.
Huấn luyện viên đi bên cạnh giải thích: “Không sao đâu, em trai mệt quá không đi nổi nên anh trai thương xót cõng về!”
Nghe được vấn đề, Lan Tĩnh thở phào yên tâm sau đó giáo huấn Tô Đường: “Đường Đường, A Chử cũng mệt lắm rồi.”
Lan Tĩnh tưởng cậu quấn lấy đòi Đồng Thịnh Chử cõng, dù sao trước giờ con trai vẫn luôn yếu ớt thích làm nũng.
Tô Triết đến bên cạnh hai đứa nhỏ nói: “Ba ba ôm con về, đừng làm A Chử mệt.”
Đồng Thịnh Chử mím môi muốn nói mình không mệt, không phiền, hoàn toàn có thể cõng Tô Đường trở về.
Nhưng đứa nhỏ trên lưng hắn đã không thể chờ mà vươn tay với Tô Triết.
Được Tô Triết ôm vẫn tốt hơn Đồng Thịnh Chử, dù sao dáng người của y cũng cao lớn hơn nhiều,
Trọng lượng trên lưng đột nhiên biến mất, Đồng Thịnh Chử cúi đầu nhéo nhéo ngón tay.
Bữa tối chính là tiệc hải sản, tôm cua cá trải đầy bàn lớn.
Tô Đường là dân ghiền hải sản vừa nhìn thấy liền hạnh phúc đến chảy nước miếng, lập tức ngồi xuống muốn ăn.
Cậu rất hưng phấn nhưng Lan Tĩnh ngồi đối diện nhìn không được, nhíu mày dùng chiếc đũa nhẹ gõ lên mu bàn tay Tô Đường: “Con muốn ăn thì tự lấy đi, A Chử vẫn chưa ăn được bao nhiêu, toàn bộ đều rơi vào bụng con hết rồi.”
Tô Đường giật mình nhìn cái chén trước mặt, trong đó chất đầy tôm cua đã lột vỏ, còn có cá được gỡ xương sẵn.
Cậu lại nhìn về phía Đồng Thịnh Chử, trước mặt hắn xác tôm cua chất đầy nhưng trong chén lại trống trơn.
Nhìn mình có vẻ như đang ngược đãi trẻ em?
Tô Đường ngộ ra chân lý hoảng sợ mở to hai mắt.
Đồng Thịnh Chử sau khi lấy toàn bộ thịt cua ra khỏi vỏ, đặt vào chén Tô Đường rồi rưới gia vị lên, lúc này mới ngẩng đầu lấy khăn giấy lau tay sạch sẽ, nói với Lan Tĩnh: “Cô à con không sao, con ăn cũng đủ nhiều rồi.”
Lan Tĩnh nghe vậy cười cười: “A Chử ăn nhiều một chút.
Mặc kệ đứa nhóc lười biếng này đi, cứ chiều hư về sau được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.”
“Sẽ không đâu.” Đồng Thịnh Chử lắc đầu nghiêm túc: “Đường Đường rất ngoan, rất đáng yêu.”
Lan Tĩnh cũng cảm thấy con trai mình đáng yêu, cô cười đem đĩa tôm được Tô Triết lột sẵn cho mình đẩy đến trước mặt Đồng Thịnh Chử: “A Chử, con cứ ăn đi.
Chuyện lột tôm cứ để cho chú làm là được rồi, trẻ con nên ăn ngon nhiều một chút.”
Tô Triết ở một bên gật đầu: “Lần này đi du lịch cũng chỉ muốn cho hai đứa chơi đùa vui vẻ thôi.
A Chử đừng khiến bản thân mệt, mấy cái này để chú lột được rồi.” Nói xong Tô Triết lại nhịn không được lên án Tô Đường: “Đường Đường nên học theo ba ba, về sau cũng không thể để bạn gái làm sẵn đồ ăn cho con ăn, như vậy làm sao lấy được vợ.”
Tô Đường cúi đầu lặng yên, trong lòng sóng biển cuồn cuộn tự hỏi sao y có thể nói ra những lời này.
Nói là dẫn bọn họ đi chơi, buổi chiều nhìn thấy có huấn luyện viên trông chừng liền dắt tay mẹ bỏ chạy ra biển tận hưởng không gian riêng của hai người, nếu không phải lần này có Đồng Thịnh Chử, Tô Triết chắc chắn chỉ ngẫu nhiên lột cho cậu vài con tôm, thịt cua, còn lại toàn bộ đều đưa qua cho Lan Tĩnh, cậu làm sao có thể được ăn uống thỏa thích như bây giờ.
Đúng là một người mê vợ bỏ con!
Còn muốn tìm cớ cho mấy lần bỏ bê con cái nữa chứ!
Đương nhiên mấy năm nay Tô Đường đã sớm luyện thành thói quen, chỉ dám mắng thầm trong bụng vài câu.
Tô Đường đáy lòng phẫn nộ lại bắt đầu tự mình cảm động, Đồng Thịnh Chử đối với cậu thật sự quá tốt.
Nếu cứ tiếp tục, cảm xúc sâu trong nội tâm Đồng Thịnh Chử sẽ ngày càng nhiều, cũng sẽ không đòi diệt vong loài người nữa.
Đồng Thịnh Chử gật đầu với Tô Triết nhưng vẫn tiếp tục gỡ đồ ăn đặt vào chén của Tô Đường, rồi lặng lẽ ăn toàn bộ những gì Tô Triết đưa cho mình.
Tô Đường thân chỉ biết ăn nào chú ý đến mấy món trong chén của mình nguồn gốc ở đâu ra, lo cắm đầu cắm cổ thưởng thức.
Cơm no rượu say, khí lực trên người cậu sau một bữa cơm gần như khôi phục, một tay cậu lôi kéo Đồng Thịnh Chử, tay còn lại vuốt vuốt cái bụng tròn trịa cho tiêu cơm rồi về phòng chuẩn bị tắm nước ấm.
Hôm nay vất vả một ngày di chuyển lại học bơi, Tô Đường muốn đi ngủ sớm một chút.
Tô Triết đặt một căn phòng xép, chia thành hai gian nhỏ, Tô Đường với Đồng Thịnh Chử một gian, Tô Triết với Lan Tĩnh một gian.
Ngâm mình trong bồn tắm lớn, Tô Đường đem phao quàng lên cổ.
Vừa chạm vào liền hít một ngụm khí lạnh.
Đau quá!