Bạn đang đọc Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng – Chương 57: Giáo Bá Mời Cậu Ăn Kẹo 22
Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Nguyễn Đường nhấp nhấp môi, vươn tay đẩy Thích Nguyên ra, thanh âm nho nhỏ, “Đừng mà.”
“Mọi người sẽ thấy.”
Cậu da mặt mỏng, vừa nghĩ đến bây giờ còn đang ở rạp chiếu phim, ngộ nhỡ chung quanh có người thấy, cậu liền cảm thấy cảm thấy thẹn đến không biết chui vào đâu, cả người nóng lên như bị hun chín rồi.
Thích Nguyên buồn cười một tiếng, duỗi tay nhéo cằm Nguyễn Đường, thu lại biểu cảm không đứng đắn trên mặt, thanh âm vững vàng nói, “Được rồi, không trêu em nữa.”
Vừa rồi hôn Nguyễn Đường, chỉ là cảm thấy Nguyễn Đường bị dọa rúc trong lòng ngực mình run bần bật, nỗ lực trợn tròn đôi mắt trông như một con thỏ con cả người xù lông, đáng yêu không chịu được.
Hắn liền nhịn không được thú vui tà ác của mình mà trêu chọc Nguyễn Đường.
Bất quá nếu Nguyễn Đường không thích, hắn tự nhiên cũng sẽ không cưỡng ép Nguyễn Đường.
Nguyễn Đường tuy rằng ngoài miệng nói không muốn ở trước công chúng làm một chút hành vi thân mật đặc biệt, nhưng là cậu căn bản khống thể khống chế được bản năng của mình.
Khi phim vừa chiếu đến đoạn tương đối khủng bố, cậu liền nhịn không được hướng lòng ngực Thích Nguyên rúc vào, một hai đòi Thích Nguyên ôm cậu, cậu mới an tâm.
Cậu sợ đến không được, liền Thích Nguyên trộm hôn cậu mấy cái cũng không có phát hiện.
Nhưng thật ra hệ thống đang theo dõi toàn phương vị lại phát ra vài tiếng cười hắc hắc tựa hồ đang rất vui mừng, đắm chìm vào trong đó cao hứng đến không chịu được.
[ không nghĩ tới tên nhóc này còn khá biết điều.
]
Nó nguyên bản vì muốn xúc tiến tình cảm giữa hai người mới tuyên bố nhiệm vụ cùng đi xem phim, không nghĩ tới Thích Nguyên thế nhưng sẽ chọn phim kinh dị, lại còn đạt tới kết quả ngoài mong đợi.
Một bộ phim điện ảnh đã xem xong, Nguyễn Đường chân mềm nhũn không đi nổi, Thích Nguyên nửa ôm cậu tìm cái ghế dựa ngồi xuống, lại cầm một chai nước vặn nắp ra cho Nguyễn Đường uống mấy ngụm, giảm bớt một chút không thoải mái.
Nguyễn Đường ừng ực ừng ực uống lên vài ngụm, khóe mắt cậu phiếm hồng, mũi cũng hồng hồng như đang cực kỳ ủy khuất, “Tớ không bao giờ muốn xem nữa.”
“Là tôi không chu đáo,” Thích Nguyên nhéo nhéo vành tai Nguyễn Đường, thở dài một hơi, “Lần sau chúng ta không xem loại phim này nữa.”
Nguyễn Đường còn muốn nói gì, nhưng khi nghe được âm thanh tích phân rơi xuống lại cao hứng lên.
Cậu luôn luôn là người dễ dàng thỏa mãn.
Thích Nguyên từ trong túi lấy ra một viên kẹo dâu tây, lột vỏ kẹo ra đưa tới bên miệng Nguyễn Đường, Nguyễn Đường há mồm ngậm vào trong miệng, không tự giác mút mút ngón tay Thích Nguyên.
Cậu ăn viên kẹo xong cũng không khó chịu nữa, thậm chí còn có tâm tình bắt lấy tay Thích Nguyên thưởng thức, như đang chơi đùa cùng món đồ chơi yêu thích của mình.
“Thích ăn kẹo như vậy sao?”
Thích Nguyên nhéo nhéo gương mặt Nguyễn Đường, như là nghĩ tới cái gì lại nhăn mày, vẻ mặt nghi hoặc mà lại vi diệu, tròng mắt tối màu của hắn chuyên chú nhìn Nguyễn Đường.
“Nếu như dùng tôi tới đổi kẹo sữa dâu tây ăn mãi không hết, em sẽ đổi sao?”
Nguyễn Đường ngây người một chút, kẹo cũng không ăn nữa, cậu hung dữ ôm lấy cánh tay Thích Nguyên, như một con thỏ con dính người, một chút cũng không rời khỏi Thích Nguyên, “Không đổi!”
Cậu nghiêm túc nhìn Thích Nguyên, đôi mắt tròn xoe lập loè một chút ánh sáng nhàn nhạt, âm thanh vừa mềm lại vừa ngọt, “Tớ thích cậu nhất, cho dù dùng kẹo sữa dâu tây ngọt ngào cũng không đổi.”
Cậu lại không phải cái gì cũng đều không hiểu.
Kẹo sữa dâu tây cùng Thích Nguyên, đương nhiên là chọn Thích Nguyên rồi.
Kẹo ăn nhiều sẽ bị sâu răng, Thích Nguyên hôn nhiều chỉ bị sưng miệng mà thôi.
Ánh mắt Thích Nguyên lập loè, ngón tay thon dài lành lạnh của hắn đè sau cổ Nguyễn Đường, động tác tràn ngập dục vọng chiếm hữu cùng khống chế, hắn nhẹ giọng nói với Nguyễn Đường, “Thật ngoan.”
Ngoan đến, hắn đều không nhịn được muốn “Ăn luôn” Nguyễn Đường ngay lúc này.
Thời gian buổi chiều vẫn còn sớm, Nguyễn Đường cùng Thích Nguyên cùng nhau đi dạo trong chốc lát, lại hoàn thành nhiệm vụ hệ thống tuyên bố mới trở về nhà.
Thích Nguyên trở về nhà của mình, thời điểm tới cửa, bước chân hắn dừng một chút, hắn nghe được bên trong có động tĩnh.
Nam nhân kia đã trở lại.
Tối tăm trên mặt Thích Nguyên càng tăng lên, hắn không vui rũ xuống khóe môi cúi đầu đi vào, đi thẳng vào phòng của mình, không có liếc mắt nhìn về phía nam nhân kia một cái.
Không bao lâu, bên ngoài vang lên âm thanh hùng hùng hổ hổ, còn có âm thanh vật gì bị ném trên mặt đất.
Giữa mày Thích Nguyên run rẩy, có chút không kiên nhẫn, hắn vuốt ve đầu ngón tay, nhịn không được muốn rít một điếu thuốc, nhưng không đợi hắn hành động, điện thoại nhẹ nhàng rung lên một cái, một tin nhắn gửi tới.
Là tin nhắn thoại đến từ Nguyễn Đường.
Thích Nguyên nhịn không được cười cười, click mở tin nhắn thoại kia lên.
Trong âm thanh truyền đến tiếng của Nguyễn Đường mềm mại ngọt ngào như chứa đường mật, ẩn giấu một chút e lệ, ngoan đến không nhịn được.
“Thông báo một tiếng, hôm nay, cũng siêu thích cậu.”.