Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng

Chương 52: Giáo Bá Mời Cậu Ăn Kẹo 17


Bạn đang đọc Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng – Chương 52: Giáo Bá Mời Cậu Ăn Kẹo 17


Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Hô hấp Nguyễn Đường dồn dập, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bốn chữ kia, đầu quả tim phát run, thính tai cùng gương mặt đều nhiễm màu ửng đỏ, tựa như anh đào đỏ rực bày trên chiếc bàn sứ trắng ngà.

Cậu giống như rốt cuộc không chịu nổi, cả người nằm soài trên bàn, Nguyễn Đường chôn mặt ở trong cánh tay, cắn đôi môi hồng nhạt, ánh mắt lập loè phiếm ánh nước, vừa hưng phấn lại vừa sung sướng.

Nếu không phải bởi vì hiện tại còn đang trong lớp học, cậu có lẽ sẽ lăn vài vòng trong ngực Thích Nguyên, tận tình làm nũng.

Cậu thật sự rất là cao hứng.

Nguyễn Đường ngẩng đầu, nhịn không được cắn đầu ngón tay trắng nõn, lén lút đi nhìn Thích Nguyên, trong đôi mắt tròn tròn cất giấu vài phần thẹn thùng, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, giống như giấu mật ngọt.

Cậu nghĩ tới cái gì, vươn ngón tay nắm lấy góc áo Thích Nguyên, nhẹ nhàng kéo kéo.

Thích Nguyên vốn đang dùng dư quang khóe mắt quan sát nhất cử nhất động của Nguyễn Đường, sau khi nhìn thấy động tác của Nguyễn Đường thì tận lực duy trì biểu tình đạm mạc trên mặt mình, nghiêm trang nhìn Nguyễn Đường, “Sao?”

“Tớ, tớ muốn cho cậu xem cái này.

“.

Đam Mỹ Hay
Nguyễn Đường chớp chớp mắt, lông mi run rẩy, cậu có chút ảo não cắn môi, thanh âm mềm mại, cất giấu một chút ngọt.

Cậu vừa nói vừa sờ sờ vào trong túi của mình, như muốn lấy ra thứ gì đó.

Đầu quả tim Thích Nguyên như bị móng vuốt mèo gãi gãi, nhưng hắn vẫn duy trì biểu tình của mình, đôi mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm động tác của Nguyễn Đường, không có chớp mắt một cái.

Nguyễn Đường đột nhiên lấy tay ra, đáy mắt như chứa những ngôi sao nhỏ vụn tràn đầy ý cười, ngón cái cùng ngón trỏ cậu hơi hơi đan xen, làm ra hình một trái tim nhỏ hướng về phía Thích Nguyên.

Cho cậu trái tim nhỏ của tớ.

Cậu giơ trái tim nhỏ lên trước mặt Thích Nguyên, đôi mắt đào hoa tròn xoe chớp chớp, Nguyễn Đường ghé sát vào Thích Nguyên một chút, nhỏ giọng nói bên tai Thích Nguyên, “Tớ cũng thích cậu.


Hô hấp của cậu rơi xuống vành tai Thích Nguyên, mềm như bông, phiếm một chút ấm áp, như một cái hôn mơ mơ hồ hồ.

Thích Nguyên chợt nắm chặt ngón tay, nhìn về phía Nguyễn Đường, ánh mắt hắn sâu thẳm mà sắc bén, rồi lại cất giấu một chút khẩn trương.

Hắn không nghĩ tới, Nguyễn Đường thế nhưng ngay lập tức đã cho hắn câu trả lời.

Hắn sợ dọa tới Nguyễn Đường, âm trầm trên mặt tiêu tán một chút, hóa thành vài phần nhu hòa, thanh âm Thích Nguyên theo bản năng mềm xuống, “Thật sự?”
Nguyễn Đường gật gật đầu, vươn ngón út của mình móc lấy ngón út Thích Nguyên ngoéo một cái, “Thật sự.

Cậu quơ quơ ngón tay Thích Nguyên, như đang mềm mại làm nũng, “Siêu thích.


Ngực Thích Nguyên nhũn ra, hắn theo bản năng nắm chặt ngón tay Nguyễn Đường, gắt gao nắm trong lòng bàn tay, không chịu buông ra.

Ánh mắt hắn khóa lấy thân hình Nguyễn Đường, đáy mắt là những cảm xúc dày đặc cuộn sóng, dục vọng chiếm hữu cùng với sự yêu thích kia như muốn hóa thành thực chất, thẳng tắp dừng ở trên người Nguyễn Đường, giam cầm lấy cậu.

Hắn rốt cuộc đã thích một bé đáng yêu như thế nào đây.

Ngoan đến không chịu được.

Thích Nguyên khống chế không được cảm xúc của mình, hầu kết giật giật, ánh mắt dừng lại trên môi Nguyễn Đường, ánh mắt hơi tối lại.

Hắn muốn hôn Nguyễn Đường.

Nhưng ngại nơi này là lớp học, Thích Nguyên chỉ đành phải đem những tâm tư này của mình giấu đi, như uống rượu độc giải khát mà lặp đi lặp lại hôn ngón tay Nguyễn Đường như bị nghiện.

Nguyễn Đường bị hôn ngón tay đến phát ngứa, lỗ tai nóng lên, cả người đều có chút không được tự nhiên mà rũ mắt.

Nhưng cho dù e lệ đến vậy, cậu vẫn không có trốn tránh, ngược lại thực ngoan ngoãn thuận theo Thích Nguyên.


Cậu cũng rất thích.

Sau khi thổ lộ với nhau, Thích Nguyên cùng Nguyễn Đường đều có chút thất thần, ánh mắt thường thường luôn sẽ bay tới trên người đối phương, sau khi tầm mắt chạm vào nhau lại như bị phỏng mà trốn tránh nhìn ra chỗ khác.

Thật vất vả đến giờ ăn cơm giữa trưa, Thích Nguyên lúc này mới tìm được đề tài nói chuyện, ngón tay hắn đặt bên môi, nhẹ nhàng khụ một tiếng, “Đi ăn cơm không?”
Nguyễn Đường cầm lấy phiếu cơm của mình, lên tiếng.

Cậu ngoan ngoãn đi theo bên người Thích Nguyên, nếu mà được cho phép, cậu đại khái đã sớm vươn tay ra nắm lấy góc áo Thích Nguyên.

Thích Nguyên nhìn hàng dài người xếp hàng, hắn không muốn làm Nguyễn Đường chen chúc trong đám người, đơn giản để Nguyễn Đường đi tìm chỗ ngồi, còn mình thì xếp hàng mua cơm.

Nguyễn Đường người ngồi ở trên ghế, ánh mắt lại đuổi theo Thích Nguyên, nhìn rất chuyên chú.

Trước mặt đột nhiên hạ xuống một bóng râm, một nữ sinh đứng trước mặt cậu, ánh mắt lập loè, “Tôi có thể ngồi ở đây không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.