Bạn đang đọc Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng – Chương 50: Giáo Bá Mời Cậu Ăn Kẹo 15
Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Ngày hôm sau thời điểm đến trường học, Nguyễn Đường còn có chút khẩn trương.
Hôm qua vội vội vàng vàng hôn Thích Nguyên xong cậu liền chạy trốn, cũng không biết Thích Nguyên rốt cuộc lộ ra vẻ mặt gì.
Tưởng tượng đến đây, cậu liền đỏ mặt ghê gớm, đầu quả tim run lên, có một loại vui mừng cùng ngượng ngùng bí ẩn.
Nguyễn Đường treo cặp sách lên cái móc treo cạnh bàn, chỗ ngồi bên cạnh cậu trống trơn, Thích Nguyên còn chưa tới.
Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ của mình, không sai biệt lắm còn có hai mươi phút là đến thời gian thể dục buổi sáng, Nguyễn Đường không có việc gì làm, đành mở sách giáo khoa ra xem trong chốc lát, lại chọn vài đề bài để luyện tập.
Nhưng mà thẳng đến khi thể dục buổi sáng kết thúc, Thích Nguyên vẫn chưa có đến.
Nguyễn Đường không khỏi có chút hoảng, cậu nhìn sách vở nhưng nửa chữ cũng không vào trong đầu, ánh mắt thường thường sẽ hoảng hốt hướng ra ngoài cửa sổ, muốn nhìn xem trên hành lang có bóng người quen thuộc nào đó đi tới hay không.
Cậu thất thần, cả người đều có chút uể oải, ngay cả tai thỏ đều rũ xuống vô cùng đáng thương, như một bé đáng thương không ai yêu.
“Báo cáo!”
Ngoài cửa vang lên âm thanh hơi khàn khàn, thanh lãnh mà lại xa cách, cũng rất quen thuộc.
Nguyễn Đường lập tức ngẩng đầu lên, vội vàng nhìn về phía Thích Nguyên, có một bụng lời muốn nói, nhưng sau khi ánh mắt cậu chạm vào Thích Nguyên, cả người lại dừng một chút, có chút kinh ngạc.
Thích Nguyên đứng ở cửa, cặp sách cũng không mang, hắn mặt vô biểu tình đứng ở đó, giữa mặt mày có vài phần tối tăm cùng lạnh băng, ở một bên gương mặt hắn bị thứ gì đó vẽ ra một vết cắt, máu đã đông lại phiếm màu đỏ nhàn nhạt.
Cả người hắn tràn đầy lệ khí, cho dù trên mặt không có biểu tình hung ác gì, nhưng như cũ dọa các bạn học khác sợ hãi, chủ nhiệm lớp cũng có chút kinh ngạc, hắn gọi Thích Nguyên ra hành lang, hỏi mấy câu.
Cả người Nguyễn Đường dán tới bên cửa sổ, lén lút nhìn chủ nhiệm cùng Thích Nguyên nói chuyện, cho dù cậu tận lực muốn nghe hai người rốt cuộc đang nói cái gì, kết quả chỉ nghe được âm thanh mơ mơ hồ hồ.
Chủ nhiệm lớp bên kia như chú ý tới cái gì, đột nhiên quay đầu lại, làm cho Nguyễn Đường sợ tới mức co rụt lại, dán vào tường run bần bật, đôi mắt trừng đến tròn vo, như là một con thỏ con bị chấn kinh.
Thích Nguyên quay đầu đi, ngón tay chống bên môi, cười nhẹ một tiếng.
Chủ nhiệm lớp hỏi Thích Nguyên hai câu nhưng cái gì cũng hỏi không ra, lúc này mới cho phép Thích Nguyên đi vào.
Thích Nguyên vừa ngồi vào chỗ, Nguyễn Đường liền câu lấy ngón tay Thích Nguyên, một tay khác sờ sờ khuôn mặt Thích Nguyên, mày nhăn thật chặt, cậu xụ mặt, thoạt nhìn thật hung dữ.
“Cậu bị thương.
“
Nguyễn Đường mím môi, đôi mắt hồng hồng, rõ ràng người bị thương là Thích Nguyên, nhưng lại giống như chính cậu chịu ủy khuất ngập trời.
May mắn vết cắt này cũng không phải đặc biệt sâu, bằng không về sau trên mặt Thích Nguyên sẽ lưu lại sẹo.
Cậu đổi băng keo cá nhân đặc chế từ cửa hàng hệ thống, lúc này mới làm bộ làm tịch lấy băng keo từ trong túi ra.
“Thấp, thấp đầu xuống một chút,” Nguyễn Đường nhích về phía Thích Nguyên gần một chút, nghiêm túc giơ lên tấm băng cá nhân đã bị xé mở, “Tôi dán lên cho cậu.
“
Thích Nguyên thuận theo cúi đầu, ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào Nguyễn Đường, chuyên chú mà lại nghiêm túc, như là muốn ghi khắc lại toàn bộ nhất cử nhất động của Nguyễn Đường vào trong đầu mình, cho dù già rồi, chết rồi cũng không muốn quên.
Trên băng keo cá nhân kia còn in hình một con thỏ, Thích Nguyên nhìn chằm chằm cái băng keo có chút ấu trĩ như vậy, nhấp môi, tối tăm trên mặt tiêu tán một chút, trông thật ra có một chút biệt nữu đáng yêu.
Hắn bắt lấy tay Nguyễn Đường, đưa tới bên môi hôn hôn mu bàn tay Nguyễn Đường, Thích Nguyên nhẹ giọng dỗ dành Nguyễn Đường, “Một chút cũng không đau.
“
Chẳng qua là bị nam nhân kia đánh một trận mà thôi, hắn đã quen rồi, thật ra cũng không cảm thấy đau lắm, huống chi, lần này vẫn là hắn đánh thắng.
Thích Nguyên nhẹ nhàng cong khóe môi, ánh mắt sâu thẳm, đáy mắt mang theo một mạt khoái ý cùng với sung sướng.
Nguyễn Đường cúi đầu, lông mi run lên, cậu nhỏ giọng nói, “Gạt người.
“
Thích Nguyên sờ sờ tóc Nguyễn Đường, lột cho cậu một viên kẹo, đưa tới bên môi Nguyễn Đường, “Ngoan, ăn viên kẹo, đừng nóng giận.
“
Nguyễn Đường nhìn chằm chằm viên kẹo một lúc lâu cũng không có ngậm lấy, ngược lại bắt lấy viên kẹo sữa kia, đưa tới bên miệng Thích Nguyên.
Cậu nói thực nghiêm túc, trong đôi mắt tròn xoe nhiễm một tầng nước mỏng, thanh âm cũng vừa ngọt vừa mềm, “Tớ cho cậu kẹo của tớ, cậu về sau đừng bị thương nữa được không?”.