Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng

Chương 123: Nghe Nói Tui Biết Sinh Bảo Bảo 8


Bạn đang đọc Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng – Chương 123: Nghe Nói Tui Biết Sinh Bảo Bảo 8


Ngón tay Cố Đàm Dữ run lên, hắn đỡ phía sau lưng Nguyễn Đường, hơi hơi lùi lại phía sau, muốn tách cái khoảng cách quá thân mật này của hai người ra một chút.

Nhưng đôi tay Nguyễn Đường lại bám lấy bả vai Cố Đàm Dữ, đuôi cá thon dài quấn quanh người hắn, có chút khó nhịn siết chặt lại.
Nguyễn Đường hôn rất trúc trắc, gần như chỉ là dán vào môi hắn, cắn nhẹ vài cái không hề có kết cấu.
Khoảng cách gần như vậy, Cố Đàm Dữ cơ hồ có thể nghe được hô hấp dồn dập của Nguyễn Đường.

Hắn nửa ôm sau lưng Nguyễn Đường, vân da nơi đó mềm mại trơn mượt, thậm chí còn hơi nóng lên một chút.
Một cỗ tinh thần lực ấm áp mềm mại bao phủ khắp toàn thân Cố Đàm Dữ, Cố Đàm Dữ kêu lên một tiếng, đau đớn sâu trong đại não đã giảm bớt không ít.
Cố Đàm Dữ thanh tỉnh được một chút, hắn dùng sức nắm lấy cằm Nguyễn Đường, cưỡng bách cậu ngẩng đầu nhìn về phía mình, âm thanh hơi khàn, “Nhân ngư nhỏ, em rốt cuộc làm sao vậy?”
Gương mặt Nguyễn Đường dán lên bả vai Cố Đàm Dữ, nhẹ nhàng cọ vài cái, ngay sau đó sắc mặt cậu lại trở nên trắng, thống khổ cắn răng.

Nguyễn Đường đỏ mắt, ủy ủy khuất khuất làm nũng, “Khó chịu.”
Cố Đàm Dữ há miệng thở dốc, đang định lại nói cái gì, đột nhiên hắn lại phát hiện cảm xúc trên đùi thay đổi.
Nguyên bản đang là đuôi cá mang cảm giác dị vật rất rõ ràng, hiện tại đã trở nên mềm mại hơn.

Cố Đàm Dữ theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, tròng mắt hơi co lại.

Đuôi cá của Nguyễn Đường biến thành một đôi chân thon dài thẳng tắp.
Cố Đàm Dữ dùng sức ôm lấy vòng eo Nguyễn Đường, đưa cậu lên trên thành bể.

Trong hồ nước vang lên tiếng “Rào rào”, bọt nước văng khắp nơi, Cố Đàm Dữ nửa ôm Nguyễn Đường bơi lên tới trên bờ.
Hắn cúi đầu, bọt nước nhỏ vụn từ ngọn tóc hắn chảy xuống, tích tóc nhỏ giọt trên mặt đất.
Cố Đàm Dữ vuốt mái tóc ngắn trên trán của mình ra đằng sau, lộ ra cái trán trơn bóng.

Hắn nhăn mày lại, tròng mắt màu lục đậm thâm thúy lại sắc bén, khí thế cả người trông nguy hiểm hơn vài phần.
Hắn nâng cằm Nguyễn Đường lên, đầu lưỡi chống lấy hàm răng, ánh mắt lạnh lẽo, âm thanh còn có chút khàn khàn, hắn chậm rãi hỏi, “Còn khó chịu không?”
Nguyễn Đường dịu ngoan lắc lắc đầu.
Bọt nước từ trên cổ cậu chảy xuống, ánh trăng rơi xuống làn da trắng nõn của cậu, phủ lên phía trên một tầng ánh sáng sắc lạnh.

Tầm mắt Cố Đàm Dữ chậm rãi hạ xuống, lại giống như bị phỏng mà lén lút nghiêng đầu đi, lỗ tai đỏ lên.
Nguyễn Đường, cái gì cũng chưa mặc.
Cố Đàm Dữ cởi chiếc áo khoác đã ướt sũng nước của mình xuống, khoác lên trên người Nguyễn Đường.

Hắn nửa khép con mắt, lông mi nhỏ dài dày rậm rũ xuống, để lại một tầng bóng ma nhàn nhạt ở dưới đáy mắt.

Cho dù hắn làm bộ không nhìn thấy, nhưng ngón tay vẫn không tự giác mà chạm vào làn da mềm mại thêm mấy lần.
Điều này làm cho cổ họng Cố Đàm Dữ khô khốc, cả người đều căng chặt lên.
Bên ngoài có hơi lạnh, không phải là nơi để nói chuyện, Cố Đàm Dữ cũng không tùy tiện tiếp tục dò hỏi nhân ngư nhỏ nữa.
Hắn vươn tay ôm lấy eo Nguyễn Đường, một bàn tay khác bắt lấy ngón tay Nguyễn Đường, kéo cậu lên từ trên mặt đất.

Âm thanh Cố Đàm Dữ có chút lạnh băng, nhưng trong giọng nói hắn lại mang theo một chút quan tâm cùng ôn nhu, “Có thể tự mình đi đường không?”
Cố Đàm Dữ lúc này có chút ảo não, trước đó thời điểm hắn tiếp nhận nhân ngư nhỏ cũng không định quan tâm nhiều, thế cho nên chỉ xem qua loa vài cuốn sách ngắn ngủi có liên quan tới nhân ngư mà thôi.
Bây giờ nhân ngư nhỏ đột nhiên hóa ra hai chân, hắn khiếp sợ đồng thời cũng có chút nghi hoặc, nhưng lại bởi vì không có quá nhiều hiểu biết về nhân ngư cho nên có chút bó tay bó chân không biết làm thế nào.
Nguyễn Đường túm lấy tay Cố Đàm Dữ đứng lên, nhưng mà còn chưa đi được vài bước đã mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã, may mắn Cố Đàm Dữ kịp thời ôm lấy cậu.
Thân thể này của cậu trước nay chưa từng đi đường, cho nên hai chân vô lực, tạm thời còn không thể tự đi một mình.
Cố Đàm Dữ nhăn mày lại, trầm ngâm một lúc lâu.

Sau đó hắn bế ngang Nguyễn Đường lên, làm Nguyễn Đường nằm gọn trong lòng ngực mình.
So với thân thể lúc trước của nhân ngư, Cố Đàm Dữ giờ phút này càng nhận thức vô cùng rõ ràng trong lòng ngực mình đang ôm một thiếu niên tinh xảo trần trụi.
Không còn là nhân ngư hắn định tùy ý nuôi chơi chơi như trước, ngược lại là một thiếu niên tuổi so với hắn còn nhỏ hơn một chút.
Hắn dùng sức nhắm mắt lại, nắm chặt ngón tay.

Bởi vì Nguyễn Đường không mặc cái gì, Cố Đàm Dữ thỉnh thoảng sẽ luôn đụng tới một vài địa phương không nên đụng.

Cố Đàm Dữ đỏ mặt, hắn cúi đầu, môi mỏng lơ đãng cọ qua vành tai Nguyễn Đường, “Xin lỗi.”
Nguyễn Đường nắm chặt góc áo Cố Đàm Dữ, ngón tay nắm rất chặt, trong đôi mắt tròn xoe của cậu ánh lên tia nước sáng long lanh, làm cho cậu trông càng thêm ngây thơ ngoan ngoãn.

Cậu lắc lắc đầu, “Không, không cần xin lỗi.”
Cố Đàm Dữ cũng không phải cố ý.
Vốn dĩ là do cậu biến ra hai chân quá vội vàng, cho nên mới không kịp mặc gì.
Trước đó tinh thần lực của Nguyễn Đường khuếch tán khắp toàn bộ phủ nguyên soái, làm kinh động không ít người.

Sau đó Cố Đàm Dữ đã thông qua quang não phát tin tức xuống, nói mọi người không cần để ý.
Tuy nhiên hơn phân nửa đêm, thời điểm nguyên soái ôm Nguyễn Đường lên lầu vẫn không thể tránh khỏi bị người khác nhìn thấy.
Hắn mặt không đổi sắc ôm chặt Nguyễn Đường, che đi tầm mắt của những người khác, tiến vào trong phòng.
Cố Đàm Dữ đặt Nguyễn Đường lên trên giường, hắn mở hệ thống điều hòa, nhiệt độ trong phòng chợt ấm áp hẳn lên.

Chờ đến khi Cố Đàm Dữ buông điều khiển xuống, quay đầu lại đã thấy Nguyễn Đường đang túm quần áo muốn cởi.
“Sao lại cởi rồi?”
Nguyễn Đường ôm quần áo, sợi tóc trên đầu ướt sũng nhỏ từng giọt nước xuống sàn.

Cậu ấm ức nói, “Khó chịu.”

Quần áo ướt đẫm dính trên người làm cho cả người cậu khó chịu.
Cố Đàm Dữ lấy một cái khăn lông từ trong phòng tắm ra, nhét vào trong tay Nguyễn Đường, ngữ khí ôn hòa, “Em tự lau mình đi.”
Một bàn tay Nguyễn Đường cầm lấy khăn lông, một bàn tay khác lại cuốn lấy ngón tay Cố Đàm Dữ, tròng mắt nhạt màu của cậu nhìn chăm chú vào Cố Đàm Dữ, âm thanh ngọt ngào mềm mại, “Anh giúp em, được không?”
Đông tác Cố Đàm Dữ chợt dừng lại, hắn cúi đầu nhìn Nguyễn Đường, cổ họng giật giật, “Hai ta, thụ thụ bất thân.”
Vừa rồi hỗ trợ chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Nguyễn Đường lại đặt khăn lông vào trong lòng bàn tay Cố Đàm Dữ, đúng lý hợp tình nói, “Như thế nào là thụ thụ bất thân?”
*Đề phòng cho ai hiểu lầm: Là vế sau của “Nam nam/ nam nữ thụ thụ bất thân” đấy, chứ không phải “thụ” như mọi người nghĩ đâu.
“Em đã là cá của anh rồi, anh muốn nhìn nơi nào, muốn sờ chỗ nào cũng được,” cậu nắm chặt lòng bàn Cố Đàm Dữ, lúm đồng tiền ngọt ngào như hàm chứa mật đường, muốn hôn chỗ nào cũng đều được hết.”
Cố Đàm Dữ dở khóc dở cười, hắn còn chuẩn bị nói gì đó, vành mắt Nguyễn Đường chợt đỏ bừng.

Cậu mím môi, trong mắt bắt đầu nổi lên ánh nước, ngữ khí cũng trở nên vô cùng đáng thương, “Anh có phải chán ghét em hay không?”
“Anh không tới gặp em, không muốn kết hôn cùng em, cũng không thích hôn em, nếu anh thật sự chán ghét em có thể trả em lại viện nghiên cứu, em cũng không muốn miễn cưỡng anh.

Sau này, viện nghiên cứu thế nào cũng sẽ ghép đôi em với một người khác thôi.”
Cậu vừa nói đến đây, miệng đã bị Cố Đàm Dữ bịt kín.

Đáy mắt màu lục đậm của Cố Đàm Dữ áp chế lửa giận, hắn mặt không biểu tình nói, “Không chán ghét em.”
“Thế nhưng, em đừng mơ tưởng đi tìm người đàn ông khác.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.