Bạn đang đọc Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng – Chương 118: Nghe Nói Tui Biết Sinh Bảo Bảo 3
Đôi mắt lục đậm của Cố Đàm Dữ nhìn chằm chằm vào nhân ngư nhỏ trước mặt, khóe môi gợi lên độ cong nhè nhẹ.
Hắn ghé sát vào Nguyễn Đường, hơi thở ấm áp, âm thanh khàn khàn mà gợi cảm, “Em đây là, đang lấy lòng ta?”
Ai cũng có thể nhìn ra, kia chẳng qua chỉ là một món đồ chơi nhỏ mà thôi.
Chắc cũng chỉ có trẻ con mới thích.
Tròng mắt nhạt màu của Nguyễn Đường chăm chú nhìn Cố Đàm Dữ, cậu có chút khẩn trương căng cứng thân thể, giống như không chịu nổi thân mật gần gũi như vậy, thính tai còn đỏ lên một chút.
Nhưng ngón tay cậu vẫn lén lút nắm chặt lấy tay Cố Đàm Dữ.
Giống như một đứa bé tham ăn, rõ ràng ăn không được bao nhiêu, nhưng cố tình vẫn tùy hứng chiếm hết.
Nghe thấy Cố Đàm Dữ nói như vậy, cậu nghiêng nghiêng đầu, suy nghĩ nửa ngày mới trả lời.
“Là của anh, đều thích.”
Ngón tay hơi lạnh của cậu bắt lấy tay Cố Đàm Dữ, trịnh trọng nghiêm túc nói.
Cố Đàm Dữ có thể dễ như trở bàn tay nhìn ra nghiêm túc cùng ỷ lại từ trong đôi mắt nhân ngư nhỏ này.
Không phải lấy lòng, là thích.
Cố Đàm Dữ cười khẽ một tiếng, đuôi mắt thon dài của hắn khẽ nheo lại, rũ xuống vài phần, thần sắc có chút không hiểu rõ.
Hắn nhìn thoáng qua vịt vàng nhỏ, xấu hổ lúc trước đã tan biến một ít.
“Vậy cái này tặng cho em,” Cố Đàm Dữ nhẹ thở ra một hơi, tấm lưng cứng đờ thả lỏng ra một chút.
Hắn đưa cả túi giấy màu sắc sặc sỡ trong tay cho Nguyễn Đường, “Toàn bộ chỗ này đều là của em.”
Chỗ đó còn có vài con vịt nhỏ màu sắc khác nhau nữa.
Nguyễn Đường vô cùng cao hứng ôm lấy, không hề bủn xỉn lộ ra một nụ cười mềm mại với Cố Đàm Dữ.
Cố Đàm Dữ không một tiếng động rút tay lại, phân phó người hầu đẩy Nguyễn Đường ra bên ngoài.
Hắn đã chuẩn bị một cái hồ sinh thái rất lớn trong phủ nguyên soái, nó sẽ trở thành nơi ở của nhân ngư nhỏ.
Nguyễn Đường nắm vịt con, để nó trôi lơ lửng trên mặt nước.
Cậu thấy Cố Đàm Dữ ở ngay bên cạnh nên cũng không nháo nữa, ngược lại ngoan đến không chịu được.
Cố Đàm Dữ nghiêng đầu nhìn nhân ngư nhỏ một cái, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Vốn dĩ việc đưa Nguyễn Đường đến hồ sinh thái để cho những người khác làm là được, nhưng Cố Đàm Dữ lại nhớ tới lúc đó sau khi mình xoay người rời đi, nhân ngư nhỏ đã vung vẩy cái đuôi, đôi mắt hồng hồng, thoạt nhìn vô cùng ấm ức, giống như sắp khóc.
Khóc lên cũng rất phiền toái, hắn đành miễn cưỡng đi theo nhìn một chút vậy.
Nói là hồ sinh thái, nhưng nhìn qua lại thấy chỉ giống như một cái bể bơi rất lớn mà thôi.
Nước bên trong rất sâu, cũng rất trong, bốn phía có nút điều chỉnh mực nước, có thể căn cứ theo nhu cầu nhân ngư điều chỉnh đến mức độ thích hợp nhất.
Một người hầu duỗi tay định ôm Nguyễn Đường ra ngoài, nhưng mà không đợi hắn tới gần, đuôi cá Nguyễn Đường vung lên một cái, né tránh.
Người hầu kia ngẩn ra, cắn chặt răng, cùng những người khác chuẩn bị đè nhân ngư lại, cưỡng ép đem cậu từ trong bể cá ôm ra ngoài.
Nhưng không đợi bọn họ duỗi tay, đuôi cá của Nguyễn Đường lại vung một cái, hung hăng chụp bay bàn tay của bọn họ.
Cố Đàm Dữ vốn đang đứng ở một bên dùng quang não gửi tin nhắn cho cấp dưới, vừa ngẩng đầu lên đã thấy bộ dáng hung hung dữ dữ của Nguyễn Đường.
Đôi mắt đào hoa của cậu có chút tròn, đuôi mắt phiếm hồng, làn da vừa trắng lại vừa mềm, giống như một cái bánh bao sữa, khi tức giận cũng rất đáng yêu.
Hắn nhíu nhíu mày, đẩy người hầu ra, lại gần hỏi, “Làm sao vậy?”
Người hầu lắp bắp trả lời, “Cậu ấy, cậu ấy không cho chạm vào.”
Cố Đàm Dữ nhíu mày, lúc sau mới nhớ tư liệu lúc trước từng xem, thân thể nhân ngư cực kỳ mẫn cảm, dục vọng chiếm hữu lại rất mạnh, trừ bỏ người yêu ra, bọn họ sẽ không cho phép bất luận kẻ nào đụng vào.
Một khi chọc giận bọn họ, bản tính hung hăng của nhân ngư nổi lên, chỉ cần một cái đuôi cá thôi cũng đủ để cắt người ra thành năm mảnh.
Ngay cả ở trong viện nghiên cứu, khi tiếp xúc với nhân ngư hoang dã đều là sử dụng máy móc, không dám trực tiếp dùng tay.
Cố Đàm Dữ cảm thấy khó khăn, hắn đang định phân phó người đi xuống, tìm một quản gia người máy lại đây đưa nhân ngư nhỏ xuống, liền thấy nhân ngư nhỏ chủ động bơi đến gần hắn.
Nguyễn Đường tựa hồ đã hiểu ra ý định của bọn họ, ngoan ngoãn vươn tay với Cố Đàm Dữ, đôi mắt tròn xoe ngập nước ngoan ngoãn, “Ôm một cái.”
Tay Cố Đàm Dữ đang nắm quang não lập tức căng chặt.
Hắn bắt đầu hoài nghi tư liệu mình xem rốt cuộc có chính xác hay không.
Nhân ngư nhỏ mà hắn nuôi một chút cũng không hung dữ, ngược lại ngoan đến không chịu được.
Nguyễn Đường thấy Cố Đàm Dữ bất động, trực tiếp vươn một bàn tay ra, nắm lấy cổ tay Cố Đàm Dữ.
Chóp mũi lành lạnh của cậu cọ vào mu bàn tay Cố Đàm Dữ, trong cổ họng phát ra một chút âm thanh mềm mại.
Dường như nếu Cố Đàm Dữ không đáp ứng, cậu sẽ không buông ra.
Cố Đàm Dữ không có biện pháp, hắn mím môi, cúi đầu, có chút không biết làm gì, “Sao lại dính người như vậy.”
Hắn khom lưng, cánh tay hữu lực nắm lấy vòng eo Nguyễn Đường, một bàn tay nâng đuôi cá của cậu, ôm cậu từ trong nước ra.
“Rào rào” một tiếng, bọt nước trong suốt lần lượt từ trên vảy cá xanh nhạt của Nguyễn Đường trượt xuống.
Vảy cá màu xanh nhạt kia giống như loại đá quý tốt nhất, dưới ánh nắng chiếu rọi phản xa ra một chút ánh sáng nhợt nhạt ấm áp.
Ánh mắt Cố Đàm Dữ dừng ở phía trên, đáy mắt hiện lên một tia kinh diễm.
Hắn vươn tay đỡ sau lưng Nguyễn Đường, làm cậu dựa vào trên người mình, tránh bị ngã xuống.
Ngay khi bàn tay hắn chạm vào tấm lưng trần trụi trơn bóng của Nguyễn Đường, đầu ngón tay dừng lại một chút, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên đặt ở đâu mới tốt.
Thân thể nhân ngư mềm mại lại tinh tế, vòng eo có chút mảnh khảnh, nhưng làn da lại trắng nõn đến lóa mắt, phảng phất nhẹ nhàng chạm vào là sẽ để lại dấu vết.
Nguyễn Đường dựa vào người Cố Đàm Dữ, một bàn tay bắt được quần áo trước ngực Cố Đàm Dữ.
Cậu ngửa đầu nhìn Cố Đàm Dữ, ánh mắt chuyên chú lại mềm mại, không biết là đang nhìn cái gì mà chú tâm đến vậy.
Nửa người trên của cậu không mặc áo, theo động tác đi đường của Cố Đàm Dữ thỉnh thoảng sẽ cọ xát lên ngực Cố Đàm Dữ.
Cho dù cách quần áo, Cố Đàm Dữ vẫn nhịn không được căng cứng thân thể.
May mắn con đường từ bể cá đến hồ nước cũng không tính quá xa, đi vài bước liền đến.
Cố Đàm Dữ dừng ở bên cạnh hồ, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hắn khom lưng muốn đặt Nguyễn Đường vào trong hồ, trước mắt lại nhoáng lên, khóe môi chợt lạnh.
Trên mặt nhân ngư nhỏ mang theo đắc ý, cậu cúi đầu, lại dùng đôi môi mềm mại nghiền qua khóe môi Cố Đàm Dữ, lúc này mới như chiếm được tiện nghi lớn mà vẫy cái đuôi, nhảy xuống hồ nước bên cạnh.
Bọt nước vẩy ra, làm ướt ống quần Cố Đàm Dữ.
Cố Đàm Dữ lúc này mới chậm chạp phản ứng lại, mình vậy mà bị nhân ngư nhỏ trêu chọc.
Đuôi mắt thon dài của hắn nheo lại, tròng mắt lục đậm đen tối không rõ, hắn cong lưng, nắm lấy cằm nhân ngư nhỏ, trầm giọng hỏi, “Vì sao lại hôn ta?”
Nguyễn Đường xấu hổ lắc lắc đuôi cá, đôi mắt nhạt màu nhìn Cố Đàm Dữ, sau một lúc lâu mới thấp giọng lẩm bẩm một câu, “Thích.”
Không biết vì cái gì, vừa tới gần Cố Đàm Dữ, cậu liền cảm thấy trong ngực mình nhiều thêm một vài cảm xúc nóng bỏng chính cậu cũng không rõ, vừa căng lại vừa đầy, từng chút một lôi kéo cậu thân cận Cố Đàm Dữ.
Mỗi khi Cố Đàm Dữ nghiêm mặt, cậu lại muốn đi hôn hôn Cố Đàm Dữ, sờ sờ Cố Đàm Dữ.
Mí mắt Cố Đàm Dữ giật giật, thính tai đỏ lên một chút, trên mặt lại ra vẻ tức giận.
Hắn vươn tay, ác liệt xoa lên cái bụng nhỏ của Nguyễn Đường, ngữ khí đạm mạc.
“Làm sao, chẳng lẽ em thật sự muốn sinh cho ta một đứa trẻ sao?”.