Đọc truyện Và Anh Muốn Nói Yêu Em – Chương 23: Phiền muộn của đàn ông
Một đường chạy thẳng vào garage, Ken ngồi thừ ở trên xe một lúc nửa. Lần gặp mặt hôm nay khiến Ken thấy hơi lo lắng hơn lần rồi, anh thở dài rồi bước ra ngoài. Vừa đi vừa miên man suy nghĩ tới câu chuyện cách đây vài tiếng đồng hồ với ba mình.
-Ba à, trời mùa đông sắp tới rồi. Con nghĩ ba cần thêm đồ lạnh. Ken nhìn thẳng vào mắt ba mình, đôi mắt chứa đầy lo lắng.
-Ừ, sẳn đem thêm cho Sư đống vớ mới nha con. Còn nửa, đem thêm mớ áo lạnh cho đám nhỏ, mùa đông tới mà không có áo lạnh thì tội tụi nó lắm.
-Con biết rồi, vài bửa nửa thì con sẻ đem lên cho ba.
-Sai người đem lên là được, con khỏi mắc công.
-Ba à, có bận cách mấy thì con cũng có thời giờ lên đây thăm ba.
-Bà ấy ……..khoẻ không?
-Khoẻ lắm.
-Vậy thì tốt, ba cũng yên tâm. Công việc làm ăn thế nào rồi?
-Tốt lắm, có Sony, Paul với Rich giúp con.
-Ừ, cũng may có tụi nó. Con may mắn có mấy người bạn tốt, ráng mà giữ ba đứa này. Lần rồi bé Vinh cho ba xem một tờ báo, con không định làm “người đồng tính” chứ? Ông Chí cười nhẹ.
-Ba à, là báo chí thôi. Con thường đi chung với Sony, Paul và Rich nên họ nói tùm lum. Tụi con là những người bình thường mà ba. Ken vuốt vuốt tóc, anh cũng đau đầu hết sức vì những tin tức ở trên báo.
-”Nó“……vẫn như vậy sao? Ông Chí ngập ngừng nhưng vẫn hỏi thăm.
-Vẫn vậy, “nó”….. rất tốt”.
-Ừ, chuyện gì cho qua được thì cho qua đi con. Đời người sống không bao lâu, từ lúc ba lên đây làm bạn với Sư trong chùa, ba thấy rất tốt. Ăn được ngủ được, tinh thần cũng không ảm đạm như trước. Con đừng có lo cho ba, ba tốt lắm. Có mấy đứa nhỏ làm bạn, có Sư chỉ dẩn, cuộc sống này ba rất là mãn nguyện.
-Ba à, hay là ba…..
-Ken, con cũng lớn rồi. Cũng nên tìm một người có thể cùng con…..
-Ba……con biết ba muốn gì. Con sẻ…..nhưng mà ba hảy cùng con…..
-Ken, ba nói rồi mà. Ba sống nơi này rất tốt, con đừng khuyên ba nửa. Tới giờ ba ngồi thiền rồi, Sư đang đợi ba đó. Con về đi.
-Dạ, Ken đứng lên.
-Đây là size quần áo của tụi nhỏ, mấy thứ cần mua đều ở trên này. Ông Chí đưa ra tờ giấy cho Ken.
-Con biết rồi, trong vòng vài bửa, con sẻ đem lên cho ba.
Nhìn nhìn tờ giấy trong túi của mình lần nửa, Ken chậm rải đi vào trong nhà. Bà Thu đã đứng ngay cửa để đón anh bằng một giọng nói vô cùng ngọt ngào:“về rồi hả con? Canh hay thiệt đó, cơm sắp có rồi“.
-Uh…..Ken nhếch môi cười.
-Vào đi, khoảng nửa tiếng là có ngay. Đi tắm xong là có ăn rồi. Bà Thu vừa nói vừa quay lung đi vào phòng bếp.
Ánh mắt Ken lướt qua phòng khách để tìm kiếm bóng dáng nho nhỏ nhưng ánh mắt thất vọng hiện rỏ trên gương mặt anh. Con bé còn chưa về nhà, giờ này mà vẫn chưa về nhà sao? Bước chân từ từ đi tới cầu thang. Tiếng bà Thu vang lên từ phòng bếp:“con tắm lẹ đi, con bé dường như đói lắm. Dì nói nó đợi con về rồi hảy ăn, chắc nó giờ này đã sắp xong rồi đó“.
Ken bước nhanh lên lầu, tinh thần đột nhiên thấy phấn chấn hơn lúc nảy. Thì ra con bé đã về nhà rồi, mình phải nhanh lên mới được. Bước chân lướt nhanh về phòng, Ken làm bằng tốc độ nhanh nhất để đuổi kịp với con bé.
Bella tắm xong thì cô mân mê cái phone ở trên giường, hôm nay chú Sony đã gởi tới một cái iphone cho mình. Chỉ là…..mình lại hay quên, rủi bỏ mất hay làm rớt thì rất là phí nha. Cái phone này cũng phải mấy trăm đồng lận nha, giử kỷ thì mình không chắc chắn rồi. Mình phải tốn thời gian để làm quen với cái phone mới nửa, Bella cầm nó lên rồi đi ra khỏi phòng.
Vừa bước ra ngoài thì Sony đã gọi tới, giọng Bella vui lên thấy rỏ:“chú“.
-Nhận được phone chưa?
-Dạ rồi, cám ơn chú. Giọng Bella vang lên thật ngọt.
-Vậy thì tốt, tìm Bi thật khổ. Gọi mãi không được, Sony than van.
-Chỉ là…….Bi xài cái phone này thiệt thấy uổng lắm.
-Sao vậy? Bi không thích hả? Chú đổi cái khác cho Bi.
-Không, không phải. Uh….rủi Bi làm mất thì sao? Chú biết Bi hay quên mà, tay chân lại…..hay làm rớt. Giọng Bella ủ rủ.
-Xời, còn tưởng Bi không thích. Cô nương à, chú có mua insurance cho Bi. Mất hay bể thì Bi có cái khác. Đừng lo.
-Ah…..vậy thì phí lắm. Chú cancel đi, cùng lắm thì Bi giử nó kỷ thiệt kỷ. Cancel đi chú.
-Thiệt tình……tối rồi, ăn gì chưa? Giọng Sony như cười.
-Dạ sắp rồi. Ah chú à, uh…….hôm nay…..uh….hôm nay Bi……
-Sao?
-Hôm nay Bi xài $180 của chú, giọng Bella nói càng lúc càng nhỏ.
-Có biết bây giờ chú muốn gì không? Giọng Sony gầm gừ.
-Hả? Uh….dạ không. Giọng Bella mù mịt.
-Chú muốn bay ngay về để cho Bi một trận. Bi gọi chú là gì hả? Chú nói với Bi bao nhiêu lần rồi? Cái thẻ đó là của Bi, Bi muốn xài bao nhiêu thì xài bấy nhiêu. Còn dám nói với chú kiểu này nửa thì đừng kêu chú nửa. Sony gầm gừ mỗi lúc một to hơn.
Bella lập tức đưa cái phone ra khỏi tai mình, cô giật mình vì giọng nói khá cao của Sony. Đây là lần đầu tiên chú Sony nổi quạu. Giọng Bella mềm mại hơn lúc nảy:“chú…..chú…..à, đừng giận, đừng giận có được không? Bi biết rồi, sẻ không dám nửa”.
-Biết là tốt, Sony dịu xuống một chút.
-Ai cũng ăn hiếp người ta……
-Là ai dám ăn hiếp Bi? Sony vừa nghe đã nôn nóng hỏi tiếp.
-Không, không có. Là….anh Hoàng….ảnh….
-Hoàng thì được. Chú không lo, thôi tối rồi, mau đi ăn đi.
-Ah chú à, tuần sau Bi muốn về nhà.
-Được, chú biết rồi. Ngồi xe cẩn thận đó, đi chung với Khang à?
-Dạ không, uh…..ảnh không về được.
-Hai đứa…..ổn chứ?
-Ổn, ổn lắm. Không có chuyện gì hết, Bella cắt ngang lời của Sony.
-Ờ, đi ăn đi. Bye Bi, cẩn thận đó.
-Bye chú, Bi biết rồi. Lúc nào chú cũng dặn.
-Cô hai à, không nói thì Bi lại trách chú không quan tâm Bi.
-Dạ biết, có người quan tâm thật là tốt. Bye chú.
-Bye cưng, giọng Sony ngọt lịm.
-Hihiiiii nghe rất tốt. Bella gật đầu rồi cúp phone. Cô đi xuống lầu mà không hay mẩu đối thoại của mình đã lọt vào tai một người đang đứng phía sau.
Tâm tình tốt đẹp của Ken bị mẫu đối thoại này làm hỏng bét. Hàng chân mày nhíu lại thật chặt. Sao mỗi lần con bé nói chuyện với Sony thì giọng nói của no’ sao nghe rất vui vậy? Cái phone cũng phải gửi tận về nơi này, con bé chuyện gì cũng kể cho Sony nghe sao? Lúc nãy…. con bé còn xài tiền trên thẻ của Sony. Sony này thật đúng là…. quan tâm tới nước đó lận sao?
Vừa đi mà mẫu đối thoại của Bella vẫn còn lãng vãng trong đầu. Về nhà cũng cần phải xin phép sao? Sao không nghe con bé nói gì với mình vậy? Không phải mình là chủ cái nhà này hay sao? Trong đầu con bé chắc Sony mới là chủ nhà, Ken giận tới tím ruột. Lù đù đi vào phòng ăn, Ken nghe tiếng cười rộn ràng của Bella với dì Thu. Giọng của cô bé vang lên: “dì biết không, bây giờ trái tim của con rất là yếu nha. Cầm cái phone này, con sợ không cẩn thận sẽ làm rớt. Dì cũng biết tánh tình của con không được cẩn thận rồi, rủi lo làm bể thì ……”.
-Không phải Sony đã mua cái cover luôn cho con rồi sao? Dì Thu cười cười.
-Thì cũng có rồi nhưng với cái cover này, con sợ cũng không giữ được mạng sống của nó lâu dài.
-Ừ, dì tin con. Chân của con mà còn bị té te tua thì đừng nói chi tới cái phone. Cẩn thật một chút là được.
-Đó là lý do tại sao con không nhận cái Ipad của chú cho. Con sợ làm mất thì tiu luôn.
-Thôi phụ dì bưng dĩa đồ ăn mặn này lên đi con. Để tô soup dì bưng cho, cái đó nóng lắm. Dì Thu thúc giục.
-Dạ được. Bella nhét cái phone lên trên bàn rồi cô lập tức cầm dĩa đồ ăn mặn vào phòng ăn. Bóng dáng to đùng đang ngồi ở trong phòng ăn làm cô giật mình. Bella lí nhí: “chú”.
Cuộc nói chuyện giữa Bella và dì Thu đã lọt vào tai Ken, anh dời mắt nhìn Bella. Con bé vẫn y hệt như cũ, vẫn mang cặp mắt kiếng cận to đùng và nốt ruồi muôn thuở vẫn ở trên mặt. Cái T-shirt rộng rộng che lấp dáng người nho nhỏ, quần thun màu xám và một đôi vớ màu trắng. Vẫn y hệt không đổi.
Bella đi nhanh vào phòng bếp, giọng cô nhỏ xíu vừa đủ nghe: “ dì ơi, ổng…. ổng….. sao vậy?”
-Hả?
-Ổng đó, nhìn như là ai….. chọc giận ổng thì phải. Tuyệt đối không phải là con nha, con chỉ vừa mới gặp ổng thôi đó. Bella thanh minh trước.
-Con bé này thiệt tình, dì có nói là con sao? Làm gì ghê vậy?
-Con đâu có biết, ổng làm con sợ quá. Bảo đảm là đang giận ai đó, Bella thở ra.
-Thôi đừng lo, miễn không phải là con là được rồi. Mau ra ăn đi, dì Thu bưng tô soup đi ra ngoài.
Bella cầm lấy cái phone rồi đi theo ra phòng ăn, cô cẩn thận ngồi xuống cách Ken ba cái ghế.
-Ăn đi, đừng đợi nguội mà không ngon. Dì đi ra ngoài coi ông Thu ổng đang làm cái gì mà lâu dữ vậy. Không hối thúc ổng thì ổng sẽ ở luôn ngoài đó. Dì Thu vừa nói vừa đi ra ngoài từ cửa hông.
Bella nơm nớp lo sợ, cô đặt cái phone xuống bên cạnh rồi cầm đũa lên. Thấy Ken không nhúc nhích mà ngồi yên một chỗ, Bella dời mắt tới gần chỗ Ken ngồi. Kinh hoàng thấy Ken nhìn mình chăm chăm, Bella run rẩy bỏ đũa xuống. Trời ạ, chủ nhà còn chưa ăn mà mình đã cầm đũa lên. Đạo lý này cô vẫn hiểu được, Bella cụp mi xuống và đợi Ken cầm đũa trước.
Qua vài phút mà vẫn không thấy Ken nhúc nhích tí nào, Bella sốt ruột không biết phải làm sao. Tia nhìn dữ dội kia có thể đâm chết một người. Muốn dùng ánh mắt giết mình hay sao? Ổng phát bệnh à? Không phải là lúc nãy dì Thu còn nói ổng vui vẻ hòa nhã, bây giờ đã nổi trận lôi đình nhanh vậy? Anh Hoàng thường hay nói mấy người đàn bà năm mươi mấy tuổi, cái tuổi mãn kinh đó. Thời mãn kinh cũng không có biểu hiện như ông thần này, sao kỳ vậy? Bella nhíu mày suy nghĩ.
-Mấy cái ghế này sẽ có người tới ngồi hay sao? Giọng của Ken vang lên.
Bella giật mình khi nghe giọng nói của Ken, cô lắc lắc đầu.
-Vậy sao em ngồi tuốt ở đằng kia? Giọng nói không mặn không ngọt.
Trời ạ, không lẽ mình nói với ổng là mình không muốn ngồi gần ổng? Người đàn ông này bị bịnh tâm thần chắc? Tuy nhiên Bella cũng chậm rãi đứng dậy, cô miễn cưỡng nhích tới gần cái ghế của Ken một chút. Vẫn là cách một cái ghế cho chắc ăn.
-Cái ghế này bị hư sao? Giọng Ken vẫn không buông tha.
Bella cắn răng để không phải đứng bật dậy, giọng cô rầu rĩ: “ uh… con… chỗ này của dì Thu”.
-Qua đây, Ken gầm gừ rồi vỗ tay lên mặt bàn một tiếng vang vội. Cái con bé chết tiệt này, cứ phải muốn cãi lại với mình thì nói mới vui sướng thì phải?
Bella tái ngắt mặt mày, cô đứng bật dậy rồi lập tức dời mông về cái ghế bên cạnh Ken. Biết vậy thì hồi nãy mình đã ăn trước cho rồi. Tuy chỉ thiếu món soup nhưng còn hơn là bị hành hạ tinh thần kiểu này. Thiệt là sống không bằng chết mà. Bây giờ mà trước mặt có thịt rồng thì cũng không nhai nổi huống chi là ……
-Ăn cơm đi, Ken thấy mặt của Bella tái mét nên anh cũng vội ghìm xuống cơn giận của mình. Chỉ tại mẩu đối thoại kia nên không khí mới như vậy.
Nhai được vài đũa thì Ken hỏi: “Sony ra sao rồi?”
-Dạ chú khỏe.
-Vừa mới nói chuyện với Sony à?
-Dạ.
-Nghe nói Sony send tới cho em phone mới?
-Dạ, là cái nay. Bella chỉ cái phone.
-Tối nay em có làm gì không?
-Dạ không.
-Sao lại không gắp đồ ăn hả? Giọng Ken như không hài lòng lắm.
Bella lập tức chỉa đôi đũa của mình vào dĩa rau xào lần nữa, cô cũng không chú ý được mình đang gắp cái gì. Chỉ là giọng nói trầm trầm kia cũng đủ làm cho thần hồn cô điên đảo rồi, huống chi là biết mình đang làm gì trong lúc này.
-Tôi nói là gắp đồ ăn chứ không phải gắp rau, Ken nói rõ ràng một chút.
Lúc này Bella mới giật mình, cô thấy cái chén nhỏ của mình có một đống rau xanh dờn ở trong đó. Ánh mắt vừa mới ngước lên thì không còn chỗ để có thể bỏ gì thêm nữa trong chén, Bella không biết phải nói làm sao.
-Em sợ tôi tới như vậy sao? Ken không hài lòng với phản ứng này của cô, anh nhìn cô chăm chăm.
-Uh… Bella ấp úng nói: “không, không có…..”
-Em có biết mình vừa gắp cái gì vào trong chén sao? Em ăn được thứ đó sao? Ken tiếp tục hỏi.
Bella cụp mí mắt xuống nhìn lại trong cái chén của mình, trời ạ, thì ra là miếng thịt bò còn đỏ đỏ. Cô hít một hơi như tự trách.
-Gắp qua cho tôi, lần sau nhìn kỹ một chút thì được.
Ngần ngại một chút thì Bella cũng đẩy cái miếng thịt bò còn đỏ kia qua trong chén của Ken, cô thấy nước sauce kia còn dính một chút trên đống rau xanh dờn của mình. Cô lập tức đẩy luôn mớ rau đó qua trong chén của Ken.
-Sao vậy, em không ăn rau sao?
-Uh…. uh… cái…. cái nước thịt kia….. nó đã dính vào rau rồi. Con…. không ăn thịt bò được. Bella trả lời.
-Ờ, Ken gật đầu. Anh cầm cái muỗng trong một đĩa thức ăn rồi rồi múc đầy hai con tôm to đùng vào trong đĩa của Bella, giọng anh đều đều: “dì Thu nói em thích tôm có phải không? Ăn đi”.
Giờ này thì Bella dám chắc là người đàn ông ở trước mặt mình đang trong thời kỳ mãn kinh rồi.. Ba phút trước đó thì còn trời đất mây giống trước cơn bão bây giờ thì lại là nắng ấm chan hoà. Nhất định là thời kỳ mãn kinh một cách nghiêm trọng nhất mà anh Hoàng thường hay nói. Bella run rẩy cười nhỏ.
-Gì hả?
Bella lập tức nín cười, trời ạ. Nếu để cho ông thần này biết được mình đang nghĩ gì, ông ấy nhất định sẽ bằm mình nát bấy cho mà coi.