Uyên Ương Phổ

Chương 14


Đọc truyện Uyên Ương Phổ – Chương 14

CHƯƠNG 14

 

Mồng sáu tháng mười, ngày hoàng đạo, thích hợp cúng bái cưới gả tắm rửa.

Giờ dần dâng hương đốt pháo, giờ mẹo khởi kiệu xuất nghinh, chiêng trống kèn thổi rình vang inh ỏi náo nhiệt, kiệu lớn ra khỏi cửa Tôn phủ.

Tôn quả phụ cùng Châu Di bà tử suốt đêm sửa lại giá y, rồi còn chạy đi chuẩn bị một đôi hài thêu cỡ lớn. Giờ sửu liền giúp Ngọc Lang thay xiêm y chỉnh chu lại mọi thứ. Ngọc Lang rốt cuộc biết được làm nữ nhân thật không dễ dàng. Trên mặt thì bôi đầy phấn son đủ loại, trên đầu thì gắn cả đống châu báu trâm cài linh tinh. Rốt cuộc đại công cáo thành, Tôn quả phụ tự mình đắc ý: “Chà chà, xinh đẹp thế này chỉ có thể là con ta mà thôi!”

Tôn Nhuận trong bụng chứa đầy nghi hoặc nhân cơ hội thỉnh giáo mẫu thân: “Lúc trước bảo con hằng ngày phải coi chừng Tử Du, lo hắn sẽ chạy khỏi lòng bàn tay tỷ tỷ. Sao giờ hắn thuận theo muốn kết hôn, có lẽ bệnh cũng sẽ khỏi thôi, sao còn rắc rối như vậy?”

Tôn quả phụ nói: “Cây ngô đồng và cây dương khi gặp gió to, ngô đồng thì bị gãy nhưng cây dương thì không. Nguyên nhân là do đâu? Cây dương mềm mại, biết đi theo hướng gió. Cho nên làm người phải biết thức thời, tùy tình thế mà có cách ứng xử khác nhau. Thí dụ như ba ngày sau con trở về, Lưu Phác nếu khỏe lại, tỷ tỷ con sẽ như trước được đưa qua bên đó. Nếu tiểu tử này không có phúc, ôi thôi. Đó cũng coi như đã gả cho hắn rồi, về sau có tái giá người nhà hắn cũng không nói gì được. Điều quan trọng là gia nghiệp tương lai của Lưu gia, không ít thì nhiều ta cũng được một phần.”

Tôn Nhuận nghe xong khâm phục không thôi. Hiểu ra bàn tính này là trí tuệ cả đời của Tôn quả phụ. Lưu thái phu nhân tuy tương kế tựu kế, nhưng lại không liệu được Tôn quả phụ trong kế có kế đưa con trai qua đó. Ngươi có đòn sát thủ ta có hồi mã thương. Chẳng biết hưu chết về tay ai đương nhiên chưa thể định, nước cờ của Tôn quả phụ quả nhiên là cao tay.

Ba lần thúc giục rốt cuộc cũng đã trang điểm vận xiêm y xong xuôi, tân nương xuất môn, Tôn quả phụ đứng trước cửa giả mù sa mưa mà gào khóc mấy tiếng. Canh ba giờ thìn khởi kiệu, Nam nữ già trẻ khắp thành đều chen chúc bên đường xem náo nhiệt. Lại là một trận kèn trống inh ỏi, cảnh kiệu hoa lớn đưa cậu em vợ vào cửa Lưu gia vô cùng náo nhiệt.

Thái phu nhân hai hôm trước đã hạ thiết lệnh với Lưu Trân: “Mấy ngày này mặc kệ cháu dùng cách gì, cũng phải khiến Phác Nhi thuận lợi tỉnh dậy thành thân!”


Lưu Trân mặt mày sầu não đồng ý. Cũng không biết dùng cách gì, đến lúc bái đường, Phác thiếu gia nửa sống nửa chết uống hết chén dược vào bụng, hai nha đầu đến đỡ cư nhiên có thể đứng dậy.

Tôn Nhuận ở trong kiệu hoa lớn bị đong đưa đến thất điên bát đảo, mũ phượng đè cái cái cổ đến phát đau. Trong lòng chỉ biết tự an ủi mình mặc kệ số phận đưa đẩy về đâu. Trong tiếng pháo nổ và tiếng cười nói vui vẻ cửa kiệu được mở ra, dưới lớp khăn voan chỉ thấy thân ảnh mờ ảo. Chân mang giày vải đỏ hẳn là chân của Lưu Phác, bên cạnh là hai nha đầu đang đỡ y, xem ra bệnh tình không nhẹ. Đứng còn không nổi, hèn chi mẫu thân lại nói nghiêm trọng như vậy.

Bên trong chính sảnh tiếng người ồn ào, vài câu buôn chuyện phiêu phiêu đến bên tai Tôn Nhuận tựa như tiêu khiển.

“Ngươi nhìn xem thật là xứng đôi! Quả là trai tài gái sắc!”

Mặt còn chưa có thấy, biết cái quỷ gì mà xứng!

“Nhìn vóc người xem, là dáng người ích tử ích tôn . . . . . ” (*ích tử ích tôn: có ích cho con cháu)

~~~~~~~~

“Mới vừa nãy khi xuống kiệu nhìn chân có chút lớn. . . . . . cái váy, che như vậy nên chẳng nhìn rõ. . . . . .”

Nến đỏ trên bàn, canh giờ đã đến. một giọng điều khiển nghi lễ cất lên, tân nhân bái đường. nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, Tôn Nhuận dưới lớp khăn voan chỉ thấy đôi chân tân lang đang run rẩy, Lưu công tử mắt nhắm lại, ngã về phía sau. Lưu lão gia đã sắp xếp sẵn người nhanh nhẹn tháo vát, đúng lúc chạy lên, kịp thời đỡ lấy Lưu công tử, bà mối nha hoàn đỡ lấy Tôn Nhuận, đưa vào trong phòng.


Đằng này vừa đưa người vào trong phòng đằng đó Lưu Huyền liền phái người đi gọi Lưu Trân, Lưu phu nhân gấp đến độ ứa lệ: “Mong mỏi biết bao cũng qua được một ải. Vậy bây giờ phải làm gì đây?” Thái phu nhân vừa chỉ huy nha hoàn sắc thuốc vừa nói: “Trước vén khăn voan lên, uống rượu giao bôi rồi nói sau.”

Tôn Nhuận ngồi bên cạnh bàn, trong lòng ba phần thấp thỏm bảy phân lo lắng. Thấp thỏm là vì sợ bị bại lộ thân phận, lo lắng chính là lo cho Lưu Phác đang nằm trên giường.

Chốc lát dược được bưng lên, Lưu công tử uống được hai thìa. Thái phu nhân đích thân cầm tay cháu trai, giống như đòn cân, đẩy khăn voan ra.

Trái tim Tôn Nhuận nhịn không được mà nhảy thình thịch mấy cái, toàn bộ người trong phòng ngay cả thái phu nhân mắt đều nhất thời thẳng ngoắc. Mí mắt của tân lang đang nằm trên giường khẽ động, chậm rãi hé ra. Bỗng nhiên ọc đích một tiếng, toàn bộ dược trong miệng đều phun ra hết, trong lòng run rẩy tựa như lá phổi bị thiêu đốt mà ho sặc sụa.

Việc này ngay cả thái phu nhân cũng gấp. “Đưa tân nương tử đến tân phòng đã chuẩn bị trước đi. Mau gọi Trân nhi đến đây cho ta!”

Trong lòng Tôn Nhuận cũng lo lắng không yên, đưa mắt nhìn về phía Lưu Phác, nhưng không dám nán lại lâu. Được nha đầu dìu đến tân phòng. Thái phu nhân cùng phu thê Lưu Huyền đứng ngoài sương phòng chờ Lưu Trân chẩn bệnh.

Ước chừng hai ba canh giờ Lưu Trân đẩy cửa đi ra. Sắc mặt tươi cười vui vẻ nói rằng: “Chúc mừng lão tổ tông, chúc mừng thúc phụ và thẩm nương. Việc xung hỉ này quả là rất tốt! Thật là kỳ diệu!”

Thái phu nhân cùng phu thê Lưu Huyền trái tim như lắc lư giữa không trung, bỗng nhiên nghe được câu này, nhất thời không biết phản ứng thế nào. Vẫn là Lưu Huyền lấy lại tinh thần trước: “Rõ ràng vừa nãy bệnh còn rất nặng, sao giờ lại nói vậy?”


Chỉ nghe Lưu Trân cười nói: “Phác đệ bị hỉ sự này khiến bản thân vui mừng ngút trời, hàn khí và nhiệt khí trong lục phủ đều được trung hòa, vừa rồi ho một trận, toàn bộ bệnh tật trong người đều nôn ra hết.” Lưu phu nhân miệng liền không ngừng niệm Bồ Tát phù hộ. Thái phu nhân vẫn không thể tin tưởng được: “Thật vậy sao ~~ không có việc gì nữa chứ?”

“Chỉ cần uống một bát sâm gà bồi bổ, ngủ một lúc, đêm nay động phòng cũng không thành vấn đề.” Thái phu nhân lão lệ giàn giụa: “Ta sớm nói hỉ sự là tốt mà.” Lưu Trân cười xòa: “Đều là ngày thường lão tổ tông cùng thúc thúc, thẩm thẩm tích đức nên được báo đáp.”

Lưu Huyền nghe nói con trai không có việc gì, trong lòng không ngừng ngầm tạ ơn trời cao. Lưu Huyền cũng không lưu ý Lưu Trân bình thường vẫn luôn nói không tin vào thần thánh, vậy mà giờ mở miệng ra đều là nhân quả báo ứng kỳ lạ như thầy pháp.

Lưu Phác uống xong một chén canh, quả nhiên như lời Lưu Trân nói, như kỳ tích mà từ trên giường đứng dậy. Lưu phu nhân thấy con trai bình phục, không ngừng niệm Phật. Thái phu nhân vui sướng vô cùng, bỗng nhiên trong đầu nảy ra một ý định, kéo Lưu Trân lại hỏi: “Phác Nhi tối nay. . . . . . thật không có việc gì chứ?” Lưu Trân cười nói: “Lão tổ tông yên tâm. nếu có bị gì, tôn nhi xin chịu hết.” Thái phu nhân như được liều thuốc an thần, quay lại gọi nha đầu: “Đến xem tân nương đang làm gì. Nói rằng ta nói, vừa nãy Phác Nhi phát bệnh dọa nàng. Giờ đã không có việc gì, sắc trời cũng không sớm, bảo nàng an tâm ngủ đi.”

Nha đầu vâng dạ, sau một lúc quay lại nói: “Tân nương tử đã ngủ rồi, dưỡng nương nhà nàng bảo nô tì quay về bẩm với lão thái thái, phiền người lo lắng.”

Thái phu nhân lại hỏi: “Trong tân phòng, là ai hầu hạ?” Nha đầu trả lời: “Tân nương tử nói không thích nhiều người ồn ào ầm ĩ. Đuổi mọi người được phái đến thị hầu ra bên ngoài, trong phòng chỉ còn mỗi mình nàng và hai dưỡng nương Ngô tẩu cùng Trương ma ma mang theo từ bên nhà.”

Thái phu nhân trầm ngâm một lát rồi phất tay áo bảo nha đầu lui xuống, tự mình đến phòng tìm cháu trai.

Lưu Phác đang uống trà, mặc dù nhìn qua tinh thần có chút suy yếu nhưng không đến nỗi nào. Thái phu nhân vòng vo một lúc trước: “Bệnh mới vừa khá hơn một chút, sao không lên giường nằm?”

Lưu Phác nói: “Mấy hôm nay đã khiến lão tổ tông lo lắng, ngủ cũng nhiều rồi, nên muốn xuống giường hoạt động một chút.”

Thái phu nhân dần dần đi thẳng vào vấn đề chính: “Vừa rồi cháu đau như vậy không biết có nhìn rõ tân nương tử chưa. Châu Di của Tôn gia quả nhiên xinh xắn, ta đây cũng ước đoán được dung mạo của nàng, nhìn kĩ thì bên trong có chút anh khí, nhìn tướng mạo không xảo quyệt như mẹ của nàng ta.”

Lưu Phác uống trà chỉ cung kính mà cười.


“Phác Nhi, theo ý nãi nãi, chi bằng. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .”

“Tôn nhi cảm thấy, không được.”

“Sao lại không được, trong bát hay trong nồi trước sau gì cũng đều là của cháu.”

“Nhưng mà. . . . . . . . . . . .”

“Cứ nghe nãi nãi đi! . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .”

“Tôn nhi chỉ sợ, vạn nhất tôn nhi không ổn, sau này có phiền phức gì gặp phải chuyện không hay rồi gây ra tai họa. Cái khác không nói, nhưng làm sao ăn nói với cha mẹ.”

“Nãi nãi bảo cháu làm, nãi nãi sẽ chống cho cháu.”

“Vạn nhất tôn nhi làm sai chuyện gì. . . . . .”

“Cháu có thể làm sai chuyện gì. Nếu có làm sai, nãi nãi cũng không trách cháu. Những kẻ khác ta đảm bảo cũng không dám mở miệng trách cháu một tiếng.”

Lưu Phác buông tách trà xuống, đứng dậy.”Lão tổ tông đã nói như vậy, tôn nhi cũng chỉ biết làm theo.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.