Đọc truyện Uyên Bão Uyên – Chương 17
Thượng Quan Lẫm dù sao cũng là kinh thành đệ nhất thị vệ, rướn người nhìn xuống vách đá, ngưng tai lắng nghe, gương mặt nghiêm túc không chút biểu tình, quay đầu nhìn đám ám vệ chân tay luống cuống nói:
“Phía dưới là nước.”
Nhị, Tam, Tứ, Ngũ dại ra, lập tức lắng nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng nước chảy rất nhỏ từ bên dưới truyền đến.
“Là nước!!!”
“Nói cách khác điện hạ có lẽ không có việc gì!”
Thượng Quan Lẫm gật đầu, nói.
“Tam, ngươi trở về dẫn quân đội tiếp tục hồi kinh.”
Lại quay đầu nói với những người khác.
“Chúng ta đi xuống!”
Bên này, Trầm Trọng Sơn vừa nhìn thấy Triệu Nhị Ngưu rơi xuống vách núi, nhất thời hồn vía lên mây, đâu còn lý trí gì nữa, không chút suy nghĩ đã nhào tới ôm lấy Triệu Nhị Ngưu, thẳng tắp rơi xuống. Trước cái chết, thời gian có nhanh mấy cũng trở nên dài vô cùng, cả quá trình, Trầm Trọng Sơn gắt gao ôm Triệu Nhị Ngưu, quay người hắn lại, để Triệu Nhị Ngưu dựa hẳn vào mình, nhìn khuôn mặt sưng đỏ của hắn, gí sát vào mũi Triệu Nhị Ngưu, hơi thở mỏng mảnh phả vào mặt, Trầm Trọng Sơn nở nụ cười, chụt một cái hôn lên môi Triệu Nhị Ngưu.
Thượng Quan Lẫm nói không sai, phía dưới vách núi là một hồ lớn, vì thế, khi Trầm Trọng Sơn ôm Triệu Nhị Ngưu rơi vào nước, làm kinh động đám sinh vật xung quanh, nói nhảm, nếu ngươi đang an nhàn tung tăng trong nước hay nghỉ ngơi trên cây, trên trời lại thình lình giáng xuống hai cục to tướng, ngươi có sợ tới mức thần kinh đứt đoạn không??
“Rầm!!!”
Một tiếng nổ thật lớn, bọt nước bắn tung tóe, sóng gợn ngàn tầng, mặt hồ dao động dồn dập, sau đó lặng dần lại, kế tiếp nhô lên một cái đầu, cái kia thật là đẹp a, bầy cá dưới nước lặn xuống không muốn ngoi lên, hoa nở trên cành ủ rũ khép cánh không muốn mở ra, mặt trời trên cao cũng lấy mây che mặt, bịch một tiếng, vài con chim rơi xuống đất, tất cả đều hôn mê bất tỉnh. [tác giả: hoàn toàn là khoa trương, khoa trương thôi há há!!!]
Bên cạnh cái đầu tuyệt mỹ kia lại xuất hiện thêm một cái đầu nữa, chỉ khác là vô cùng thê thảm, hai mắt nhắm chặt, tất nhiên là không phải ai khác ngoài Triệu Nhị Ngưu của chúng ta. Trầm Trọng Sơn ôm lấy Triệu Nhị Ngưu gắng sức bơi về phía bờ. Lên bờ, nhẹ nhàng đặt Triệu Nhị Ngưu xuống.
Triệu Nhị Ngưu nằm trên mặt đất, đôi môi trắng bệch, mặt mũi xanh tím, vết thương trên người vì dính nước mà lại bắt đầu chảy máu, Trầm Trọng Sơn đau lòng, xé quần áo vắt khô, cẩn thận giúp hắn lau miệng vết thương.
“Ai….”
Triệu Nhị Ngưu há miệng thở dốc, mặt nhăn mày nhíu, miệng vết thương vừa đau vừa nóng rát.
Trầm Trọng Sơn kinh hỉ, nâng Triệu Nhị Ngưu dậy gọi hắn.
“Triệu Nhị Ngưu!!!”
Triệu Nhị Ngưu chính thấy đau đớn khó chịu, nghe người ta gọi hắn, cố gắng lắm mới mở to mắt được, ánh nắng chiếu vào chói mắt, còn chưa kịp thích ứng thì gương mặt đẹp không nói nên lời đã xuất hiện trước mắt.
“Á?”
Triệu Nhị Ngưu chỉ cảm thấy đau đầu hoa mắt, cả người đều đau, chưa nói được nửa câu, ô ô vài tiếng đã không còn khí lực. Trầm Trọng Sơn sốt ruột, vội kiểm tra mạch của hắn, mạch đập mỏng manh cơ hồ sắp mất, lập tức đỡ Triệu Nhị Ngưu ngồi ngay ngắn, đặt tay lên lưng hắn bắt đầu truyền chân khí.
Nửa khắc sau, sắc mặt Triệu Nhị Ngưu hồng nhuận hơn một chút, dường như hồi được ít khí lực, lại mở mắt, nhìn Trầm Trọng Sơn muốn hắc hắc cười, ai ngờ lại liên tục ho khan. Trầm Trọng Sơn thấy khác thường, vươn tay xem xét cổ Triệu Nhị Ngưu, không thể nói, thì ra là bị người điểm á huyệt, Trầm Trọng Sơn hừ mạnh một tiếng, điểm chỉ giải huyệt.
“Tốt rồi tốt rồi, ngươi có thể nói nói!”
Thân thủ vỗ vỗ lưng Triệu Nhị Ngưu.
“Khụ khụ….Khụ..khụ….Trầm….Khụ……Trầm Trọng Sơn?….Khụ khụ….”
“Phải, là ta!”
Triệu Nhị Ngưu đỡ hơn, thuận chút khí, nhìn Trầm Trọng Sơn hắc hắc bật cười.
“Hắc hắc, mạng ta đúng là lớn, ta còn tưởng rằng ta sẽ bị đánh chết đâu!”
Sắc mặt Trầm Trọng Sơn trầm xuống, ôm chặt Triệu Nhị Ngưu, nhẹ nhàng nói.
“Ta nhất định sẽ bắt bọn chúng phải trả giá!”
“Ai ai ai!!! Ngươi nhẹ nhẹ thôi, đau chết ta!!!”
Triệu Nhị Ngưu kêu la, Trầm Trọng Sơn thả lỏng chút, nhìn hắn đầy yêu thương, trong mắt tẫn hiển ôn nhu, chỉ hận mình sao không mang theo ít thuốc trị thương.
“Nhị Ngưu, ngươi nằm trước, ta đi hái ít thuốc!”
“Nga, vậy nhanh nhanh trở về!”
Ngốc ngốc gật gật đầu.
Khi Trầm Trọng Sơn trở về, Triệu Nhị Ngưu đang ngủ, nhìn hai hàng lông mày của hắn nhíu lại, trái tim đau xót như bị ai bóp chặt. Cho lá thuốc vào miệng nhai nhuyễn, đắng đến mức làm Trầm Trọng Sơn nhăn mặt, nhổ ra đắp lên miệng vết thương của Triệu Nhị Ngưu, xé áo băng lại.
Lúc Triệu Nhị Ngưu tỉnh lại trời đã gần tối, đống lửa bên cạnh lách tách cháy to, thật ấm áp, Triệu Nhị Ngưu xoay người phát hiện mình đang nằm gọn trong lòng Trầm Trọng Sơn, cảm giác ngượng ngùng, giương mắt nhìn lại, đôi mắt hoa đào của Trầm Trọng Sơn trong suốt nhìn hắn dưới ánh lửa.
“Tỉnh?”
Triệu Nhị Ngưu gật gật đầu, muốn khởi động thân thể, lại bị Trầm Trọng Sơn ôm lấy.
“Mới bôi thuốc, không nên cử động!”
“Nga!”
“Đói bụng đi! Nào!”
Trầm Trọng Sơn đầy mặt ý cười, vươn tay lấy cá cùng gà rừng đang nướng, cầm trong tay, xé nhỏ uy đến bên miệng Triệu Nhị Ngưu. Tay Triệu Nhị Ngưu không có sức lực, không nâng dậy nổi, liền tùy ý Trầm Trọng Sơn đút cho hắn ăn. Trầm Trọng Sơn cười càng thêm tươi, xé một miếng to cho vào miệng mình cắn một nửa, lại đưa đến miệng Triệu Nhị Ngưu. Triệu Nhị Ngưu dựa vào ngực Trầm Trọng Sơn nên không nhìn thấy, ngốc hồ hồ vui vẻ ăn ăn. Cứ như vậy ngươi một miếng, ta một miếng, một con cá một con gà rốt cục cũng hết, Triệu Nhị Ngưu thấy hơi khát, nhìn Trầm Trọng Sơn ngượng ngùng mở miệng.
“Khát?”
Trầm Trọng Sơn chính là nhất đại nhân tinh. [nhân tinh: kẻ tinh quái, khôn ngoan…vân và vân vân..giống như yêu quái đã thành tinh]
“Ừm…”
Triệu Nhị Ngưu chính là đệ nhất ngốc tử.
Giảo hoạt chợt lóe trong mắt Trầm Trọng Sơn, nhếch môi cười gian, vui vui mừng mừng bừng bừng chạy đến bên hồ, uống một ngụm nước, lại vui vui mừng mừng chạy về, nếu lúc này bị đám ám vệ nhìn thấy, chắc chắn sẽ trợn mắt bất tỉnh tập thể, đây vẫn là Nhị hoàng tử Trầm Trọng Sơn vô vạn lãnh khốc khiến người sợ hãi đó sao?
Triệu Nhị Ngưu nhìn Trầm Trọng Sơn, không hiểu hắn bị sao vậy, sao lại có điểm giống Lương Viên a!
Trầm Trọng Sơn ngồi xổm xuống trước mặt Triệu Nhị Ngưu, vẫy vẫy tay, Triệu Nhị Ngưu ghé sát lại gần, không biết hắn muốn làm gì.
Tay trái Trầm Trọng Sơn duỗi ra, đè lại gáy Triệu Nhị Ngưu, hôn lên môi hắn, nước được chậm rãi truyền qua, ấm ấm, ngọt ngọt, còn có cái gì đó trơn trơn.
Triệu Nhị Ngưu ngây người, hai mắt trợn to.
Ám vệ một đường vất vả tìm kiếm vừa lúc thấy được cảnh này, đứng sững lại ở cách đó không xa, cái cằm trễ xuống như sắp rớt đến nơi.
Triệu Nhị Ngưu lấy lại tinh thần, toàn thân không có khí lực, tay để trước ngực Trầm Trọng Sơn không đẩy ra được, mặt cũng nghẹn đỏ bừng.
“Ô ô ô….” [nghẹn chết ta….]
Trầm Trọng Sơn thỏa mãn, liếm liếm đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của hắn, ôm người vào trong lòng, lạnh lùng nói.
“Trò hay xem đủ rồi a! Có muốn gia diễn lại lần nữa không?” [gia: lão gia, ông chủ, cụ lớn,…cách xưng hô của nô bộc, hạ nhân đối với chủ nhân; hoặc là tự xưng của quan lại quý tộc địa chủ phong kiến]
Triệu Nhị Ngưu rùng mình một cái, cách đó không xa, ngoại trừ Thượng Quan Lẫm, các ám vệ còn lại cũng đồng loạt rùng mình một cái.