Uyên Bão Uyên

Chương 12


Đọc truyện Uyên Bão Uyên – Chương 12

Thời tiết thật là đẹp a, Trầm Trọng Sơn mở mắt nhìn nhìn thái dương ngoài cửa sổ, hít sâu một hơi không khí trong lành, bên tai có tiếng chim nhỏ kêu líu ríu cùng_____ Trầm Trọng Sơn đen mặt nhìn Triệu Nhị Ngưu ngủ trên mặt đất, tiếng ngáy không hài hòa kia chính từ lỗ mũi Triệu Nhị Ngưu phát ra.

“Ta cảm thấy mình có phải hay không quá khoan dung?” Trầm Trọng Sơn ngẫm nghĩ. Đứng dậy xuống giường liền dùng chân đá đá Triệu Nhị Ngưu.

Triệu Nhị Ngưu đang nằm mơ, cao hứng tưởng được ăn thịt gà, đùi gà kia vừa to vừa thơm, ăn như thế nào cũng không hết.

“Ừm ừm ừm…Ăn ngon, ăn ngon thật…ưm….”

Đúng vậy, Triệu Nhị Ngưu chính đang vẻ mặt hạnh phúc ôm chân Trầm Trọng Sơn cắn cắn, Trầm Trọng Sơn nổi giận, hít sâu một cái rồi thở ra, một cước đá lăn Triệu Nhị Ngưu.

“Còn không mau dậy!!!!!”

Triệu Nhị Ngưu đứng lên, nhu nhu mắt, thấy rõ là Trầm Trọng Sơn, hắc hắc ngây ngô cười.

“Hắc hắc, trời đã sáng a, hắc hắc, ta còn mơ được ăn đùi gà a!”

“Phải không? Ta thấy chắc đi.”

Trầm Trọng Sơn trêu chọc nói.

“Ai nha, hoàng tử điện hạ, ngươi dậy rồi a, ta giúp ngươi lấy nước!”

Triệu Nhị Ngưu lăn lông lốc đứng lên, liền chạy ra ngoài.

Tới giờ xuất phát, khôi giáp tỏa sáng, thần thái rạng rỡ, thật đúng là một đội giang sơn anh hùng lang. (lang: chàng)

Trên đường, là quân đội Đại Yến đang hồi kinh, Trầm Trọng Sơn ngồi trên lưng ngựa, Triệu Nhị Ngưu đi ngay bên cạnh, trên vai khoác bao vải bọc đồ dùng sinh hoạt.

“Ngươi đã nghĩ ra muốn thưởng gì chưa?”

Triệu Nhị Ngưu ngẩng đầu, mặt đầy mồ hôi.


“Ai? Ta suy nghĩ cả đêm qua a, nghĩ xong rồi, ta còn viết xuống a!”

“Phải không? Cho ta xem!”

“Úc!” Trầm Trọng Sơn cầm tờ giấy kia cẩn thận xem, nhìn mãi nhìn mãi cũng không ra cái gì, nào có chữ nào a!

“Đây là chữ ở đâu?”

Triệu Nhị Ngưu đỏ mặt gãi gãi đầu.

“Ta không biết chữ, đó là ta vẽ những thứ ta muốn, vòng tròn tròn kia là cái thớt, nga~ đó là vòng cổ cho Hoa Lan, còn đây là kẹo vừng, đây là cái tẩu….Hắc hắc, ta vẽ không đẹp, ngươi không hiểu đi!”

Khóe môi Trầm Trọng Sơn giật giật, nhìn nhìn lại tờ giấy kia, vẫn không thấy ra được cái gì, lại liếc mắt nhìn Triệu Nhị Ngưu một cái.

“Ngươi cứ cầm lấy đi, hồi kinh sau sẽ thưởng cho ngươi!”

Triệu Nhị Ngưu nở nụ cười thật tươi đáp lại, mồ hôi phản chiếu ánh nắng lại có điểm đẹp mắt., Trầm Trọng Sơn lắc lắc đầu, phục hồi lại tinh thần.

Cả đội quân đông như vậy, buổi tối nghỉ ngơi là một vấn đề lớn, cũng may quan viên các nơi đều biết là Nhị hoàng tử thống lĩnh, sao dám chậm trễ, nhanh nhanh đón Trầm Trọng Sơn đến phủ đệ của mình.

Trầm Trọng Sơn là tuyệt sắc mỹ nhân, quan viên nho nhỏ chỉ nghe đồn Nhị hoàng tử Đại Yên quốc mạo mỹ hiếm có, nhưng không có cơ hội được tận mắt nhìn thấy, giờ Nhị điện hạ đến nghỉ lại ở phủ của mình, cả nhà quan viên trên dưới lớn bé đều kéo tới xem. Trầm Trọng Sơn ngồi ở thượng vị, cũng không giận việc mọi người ngạc nhiên nhìn hắn như nhìn hầu tử, vẫn như trước cử chỉ tao nhã, khí chất cao quý.

Hôm nay Trầm Trọng Sơn vận một thân lam sắc trường bào, dáng người cao ráo, da thịt trắng nõn ẩn ẩn sáng lên dưới ánh mặt trời, bày hiện sắc thái như trân châu ngọc thạch. Chỉ cần một khuôn mặt, một cái liếc mắt, cũng đã đủ kinh người, gương mặt trơn bóng không chút tỳ vết, một đôi hoa đào mắt ẩn chứa phong tình vô hạn, tóc đen như mực, sống mũi cao cao, môi hồng răng trắng, cảm giác thanh khiết như lan, quả không hổ là tuyệt sắc thiên hạ.

“Ai nha, Nhị hoàng tử thật sự là đẹp a!”

Một tiểu thiếp nói.

“Đúng vậy đúng vậy! Thật đúng như là thiên tiên a.”

Triệu Nhị Ngưu đứng một bên nghe thế ngốc ngốc cười cười, lại có điểm cảm giác kiêu ngạo.

Quan viên địa phương coi như liêm khiết, trong nhà khá giản dị, có một thê, một thiếp, hai trai một nữ. Trầm Trọng Sơn vừa lòng gật gật đầu.

“Dương đại nhân thật là thanh quan liêm khiết!”

Dương tiểu quan nghe vậy vội vàng quỳ lạy.

“Hoàng tử quá khen rồi.”

“Được rồi, ngươi cũng không cần tiếp đãi gì nhiều, chuẩn bị một ít đồ ăn cùng đạm trà là được!”

“Vâng, hoàng tử điện hạ hẳn đã mệt mỏi, tiểu nhân xin dẫn ngài đến biệt viện nghỉ ngơi!”

“Ừm….”

Biệt viện khá thanh tĩnh, giờ đã vào đầu thu, hoa sen trong hồ đều đã úa tàn, chỉ còn chút mùi hương thơm ngát còn thoang thoảng vương lại trong không khí, hoa cúc lại nở rộ một mảnh vàng rực.

Cho tất cả lui xuống, chỉ chừa Triệu Nhị Ngưu tại bên người, Trầm Trọng Sơn ngồi trong tiểu đình bên hồ, nhàn nhã uống chút thanh tửu, Triệu Nhị Ngưu đứng bên nhìn chăm chăm vào hoa sen tàn úa, Trầm Trọng Sơn liền hỏi.

“Không lẽ là ngươi đang cảm khái thu sầu?”


Triệu Nhị Ngưu nghe tiếng hồi thần lại.

“Gì? Cái gì thu? Ta nghe không hiểu?”

“Vậy ngươi nhìn cái gì?”

Triệu Nhị Ngưu hắc hắc cười hai tiếng.

“Ta nhìn đài sen trong hồ, nếu không hái thì sẽ hỏng mất, bên dưới còn có không biết bao nhiêu củ sen nữa a!”

Lần đầu tiên Trầm Trọng Sơn thấy mình như một tên ngốc, bằng không sao đã biết Triệu Nhị Ngưu là ngốc tử còn hỏi hắn thu sầu gì a!

“Đương nhiên là có rất nhiều, vậy ngươi muốn làm gì?”

“Ta thấy có một chiếc thuyền, ta muốn đi hái đài sen.”

“Hái làm gì?”

“Ta muốn mang về nhà cho muội muội ăn, nghe nói cái đó bồi bổ thân thể!”

Trầm Trọng Sơn cảm thấy có điểm không vui, nhưng vì sao lại không vui, hắn cũng không biết.

Chỉ chốc lát sau, Triệu Nhị Ngưu đã ở trên chiếc thuyền kia, bất quá có thêm một người, tất nhiên là Trầm Trọng Sơn. Hắn nói ngắm ngắm tàn cảnh cũng không tồi, Triệu Nhị Ngưu mới không buồn nhìn ‘tàn cảnh’ gì gì a, toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt trên đài sen, vươn tay ngắt một cái.

“Nương ta a, ngươi mau nhìn xem đài sen này to thật to a!”

Trầm Trọng Sơn cầm chén rượu lên uống, nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Triệu Nhị Ngưu, nở nụ cười.

Cười giải thanh sầu, cho dù Triệu Nhị Ngưu căn bản không có sầu, nhưng nhìn Trầm Trọng Sơn tươi cười như hoa, đã nghĩ tới bốn chữ “Nam nhan khuynh quốc” Cao Lý nói trước đây.

“Ai! Ta hỏi ngươi a!”

“Hử?”

“Ngươi tên là gì a? Ta còn không biết tên ngươi đâu!”

Đáy lòng hắn khẽ run lên, giương mắt nhìn Triệu Nhị Ngưu, vẻ mặt vô cùng thành khẩn, chất phác.


“Ngươi muốn biết?”

Triệu Nhị Ngưu vò vò đầu.

“Đúng vậy, ta cũng không biết ngươi tên gì, chỉ có ngươi biết tên của ta, như vậy sao được a!”

Sao lại không được? Trầm Trọng Sơn nghĩ thầm, ta chính là hoàng tử a, tên há có thể tùy tiện nói cho thứ dân như ngươi, cho dù là mẫu hậu của hắn cũng chỉ gọi tên khi còn bé mà thôi. Nhìn nhìn lại Triệu Nhị Ngưu, gương mặt tầm thường đến cực điểm, chỉ có một đôi mắt đen láy, lấp lánh như trời đêm đầy sao.

“Ai nha, ngươi ngẩn người a! Ta hỏi tên ngươi đó! Ngươi nói hay không a?”

Triệu Nhị Ngưu cầm tay hắn lắc lắc, Trầm Trọng Sơn hồi thần, thấy trước mắt là một đôi mắt sáng ngời.

“A~! Ngươi đúng là càn quấy a! Ta một cái hoàng tử ở trước mặt ngươi nhưng lại thật không có giá!”

“Úc!!”

Nói thật, Triệu Nhị Ngưu chưa từng đem việc Trầm Trọng Sơn là hoàng tử đặt ở trong lòng, hắn không hiểu hoàng tử thì cao đến mức nào.

“Cái kia….Hoàng tử có phải là vị trí rất lợi hại hay không a?”

“Ngươi nói xem?”

Triệu Nhị Ngưu liên tục lắc đầu.

“Quên đi, như vậy cũng rất tốt.”

Trầm Trọng Sơn một ngụm uống cạn, hái một đài sen cho Triệu Nhị Ngưu, nói..

“Còn có, tên của ta là Trầm ___ Trọng ___ Sơn.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.