Uy Phong Cổ Tự

Chương 26Vô Ngã Bát Mạch Công


Đọc truyện Uy Phong Cổ Tự – Chương 26: Vô Ngã Bát Mạch Công

Lãnh khí thấm nhập vào người, vào các kinh mạch, Cầm Phong tỉnh lại đúng lúc Ngõa Nặc Lạt Ma lên tiếng nghi hoặc :
– Ở Trung Nguyên, chỉ phương Bắc mới có tiết lạnh như thế này vào mùa Hạ tương tự ở Tây Vực! Đại Phúc sơn thì ở mãi phương Nam, tiết lạnh thế này quả là kỳ quái!
Cầm Phong cựa mình, người đang đưa Cầm Phong đi chính là lão tăng. Lập tức lão tăng phát giác :
– Tỉnh rồi! Có lẽ chúng ta tạm thời dừng chân lại ở đây, cũng nên xem qua thương tích cho tiểu đàn việt!
Cầm Phong thì thào :
– Tại hạ ổn rồi, chỉ bị thoát lực thôi! Chúng ta đang ở trong lòng núi Đại Phúc sao?
Thanh âm của Tạ Phương Yến vang lên :
– Cầm huynh bị thoát lực, chuyện đó ai cũng biết! Nhưng việc Cầm huynh bị như thế những hai lần dường như không bình thường! Hãy để Lan Hoa tiền bối xem xét lại, Cầm huynh không được xem thường tính mạng như thế!
Thánh Thủ Nữ Y góp tiếng :
– Đúng vậy! Ta chưa từng thấy ai đã một lần thoát lực vì bị tổn thương kinh mạch sau đó lại đột nhiên khôi phục chân nguyên, rồi thêm một lần nữa thoát lực! Chuyện bất thường thế này, ta nghĩ, nhất định phải có nguyên do và càng có nhiều liên can hệ trọng đến tính mạng! Ngươi đừng quá miễn cưỡng!
Xung quanh tối đen, Cầm Phong vì không nhìn thấy được gì đành đưa mắt về phía vừa có tiếng phát thoại! Chàng cười gượng :
– Bất thường thì có nhưng liên quan đến sinh mạng thì không! Đây là lần tại hạ thật sự bị thoát lực, thoát lực hoàn toàn, tại hạ tự biết rõ bản thân! Do đó hãy khoan lo lắng cho tại hạ! Điều cần thiết là hãy nghĩ cách đối phó với Lỗ Trung, Cung chủ Thần Bí cung.
Tạ Phương Yến vọt miệng :
– Hiện tại, điều đó là không cần thiết. Lan Hoa tiền bối đã đưa chúng ta đến một nơi thật kín đáo, tận trong lòng núi Đại Phúc! Dù đối phương muốn truy đuổi, muốn kiếm tìm, chỉ vô ích! Cầm huynh hãy yên tâm!
Chàng thở đài, hướng mặt về phía Tạ Phương Yến vừa phát thoại :
– Ta không thể yên tâm nếu chưa biết vì sao kẻ thù cố tình đến đây nhưng vẫn không mảy may xuất hiện! Bảo đó là vì đối phương kiêng dè Vô Ngã Bát Mạch công hay Uy Phong công phu thì hết sức phi lý! Còn bảo đối phương chưa nỗi tuyệt tình thì càng phi lý hơn? Đừng tự huyền hoặc cho đối phương không thể truy đuổi chúng ta!
Thanh âm cửa Thánh Thủ Nữ Y vang lên đầy vẻ nghi ngại :
– Ta thừa nhận là không thể bác bỏ những lập luận, những nhận định của ngươi! Nhưng sự thật vẫn là sự thật, đối phương không có dấu hiệu truy đuổi chúng ta, và bây giờ, vì chỉ có một mình ta là am hiểu địa hình chốn này, ta có thể đoán chắc đến lúc này dù đối phương có muốn truy đuổi cũng vô ích, bởi không thể biết chúng ta đang ở đâu?
Có tiếng Ngõa Nặc Lạt Ma thở ra :
– Lão nạp cũng nghĩ Lỗ Trung không thể dễ dàng bỏ qua như thế này nhất là công phu Quỷ Ấn Tu La của y đã luyện đến tám thành hỏa hầu, hơn lão nạp bội phần. Nhưng tại sao y vẫn chưa xuất hiện quả là khó hiểu?
Tạ Phương Yến lo lắng, và chỉ lo lắng cho Cầm Phong :
– Nếu Cầm huynh sau một lần thoát lực vẫn có cách tự khôi phục chân nguyên thì lần thứ hai, lần thứ ba gì cũng vậy thôi. Lan Hoa tiền bối! Xin chớ nghe y nói, hãy nghĩ cách giúp y!
Có lẽ Thánh Thủ Nữ Y đang nhún vai, khi nói :

– Ta chịu thôi. Kinh mạch của y như thế nào, ta đã xem qua rồi và đâu phải chỉ xem một lần. Nếu y muốn ai khác giúp, tự y phải nói rõ những gì chúng ta đang muốn biết nhưng chưa thực được biết.
Tay của Tạ Phương Yến chạm vào Cầm Phong :
– Cầm huynh…
Chàng thở dài :
– Muốn tại hạ nói, không khó! Chỉ sợ chư vị không tin, nghĩ lại hạ cố tình phóng đại! Và sau đó, sẽ có người trách tại hạ về một chuyện không nên làm!
– Trách ngươi? Về chuyện gì? Còn ngươi có phóng đại hay không, tự ngươi biết. Ta và mọi người chỉ biết nghe và nghe, dựa theo đó sẽ nghĩ cách giúp ngươi, cần gì phải phê phán, bình phẩm.
Không ai nói gì, dường như tất cả đều đồng tình với lời Thánh Thủ Nữ Y vừa nói. Cầm Phong đành thố lộ :
– Kinh mạch của tại hạ bị tổn thương là do thủ pháp Triệt Mạch Long Trảo Thủ của Chí Thiện Thiếu Lâm tăng phá hủy…
Đây là lần đầu tiên Cầm Phong thố lộ cho mọi người biết thân thế, xuất thân và lai lịch của chàng, khởi đầu từ Hứa gia trang của một vị quan viên họ Hứa, cho đến sự xuất hiện ngẫu nhiên của Tạ Phương Điền ở đó. Chuyến đi Tung Sơn, đưa quyển Phạn kinh do Chí Nhân ủy thác đến tận tay Chí Thiện. Chuyện Chí Thiện nhận ra lai lịch thật của chàng qua diện mạo giống Cầm Hải như tạc!
Chuyện Chí Nhân sau đó vì cảm kích đã chỉ điểm bi thuật thổ nạp Dịch Cân kinh!
Từ đó dẫn đến chuyện Hứa gia trang bị phóng hỏa thiêu hủy bản thân chàng suýt bị Tạ Phương Điền lấy mạng, chuyện chàng tình cờ gặp Tạ Phương Yến cũng đang trên đường đào vong.
Nghe xong tất cả, người đầu tiên phát thoại là Ngõa Nặc Lạt Ma :
– Rõ rồi, Tạ Phương Điền đã hành sự theo mệnh lệnh của Lỗ Trung. Việc tiểu đàn việt thoát có lẽ chính Tạ Phương Điền cũng không ngờ? Sau đó, vì phát hiện tiểu đàn việt còn sống, nhận ra kẻ thù của tiểu đàn việt cũng là kẻ mà bổn giáo phải khu xử. Tạ Phương Điền đã bị Lỗ Trung nghi ngờ, đã bị hạ độc Tuyệt Mệnh sa, y giúp tiểu đàn việt là có hai dụng ý!
Chàng gật gù :
– Tại hạ cũng hiểu! Thứ nhất, y muốn chuộc lỗi vì đã nhẫn tâm hạ thủ tại hạ, là ân nhân có lần đã cứu y? Thứ hai y nhận ra võ học Uy Phong sẽ là thứ công phu tốt nhất để đối phó với Lỗ Trung, và giúp tại hạ cũng là tự giúp y, giúp quý giáo!
Lão tăng thở dài :
– Không sai? Và y đã không tiếc công, dùng Luyện Hình công để giúp tiểu đàn việt! Đó là nguyên do khiến tiểu đàn việt tuy bị hủy hoại căn cơ nhưng vẫn luyện được công phu đạt đến mức độ nhất định, cũng là nguyên do giúp tiểu đàn việt không ngại Tuyệt Mệnh sa không hề có thuốc giải của bổn giáo.
Tạ Phương Yến bật kêu :
– Không có giải dược? Nếu vậy…
Lão tăng chép miệng :
– Mong Thánh nữ lượng thứ! Tệ giáo chỉ có dược liệu để ngăn ngừa Tuyệt Mệnh sa thâm nhập. Còn đã để Tuyệt Mệnh sa thâm nhập, có lẽ chính Lỗ Trung cũng phải mạng vong! Trừ phi ai ai cũng có đủ đởm lược, vượt qua Luyện Hình công như tiểu đàn việt đây vì trong tình thế chẳng đặng đừng để vượt qua! Do đó…
Lại chép miệng, lão tăng bảo :

– Một Thánh nữ không được gần gũi, không được để tâm tư dao động trước bất kỳ nam nhân nào, đó là nghiêm luật của bổn giáo! Vì Thánh nữ, trước sau gì cũng phải… hà…! Sinh mạng của Thánh nữ đâu còn bao lâu. Mấy ngày qua lão nạp cố tình làm ngơ là vì nguyên nhân này.
Cầm Phong hốt hoảng :
– Nếu bây giờ áp dụng Luyện Hình công…
Lão tăng thở ra :
– Đã quá muộn! A Di Đà Phật!
Tạ Phương Yến chợt tỏ ra dửng dưng :
– Cũng không hề gì! Không còn là Thánh nữ, Tạ Phương Yến này thật nhẹ nhõm! Và nếu được chết ngay bên cạnh tình lang, a… Tạ Phương Yến này còn gì mãn nguyện hơn?
Xúc động tột cùng, Cầm Phong đưa tay giữ chặt tay nàng, vẫn đặt lên vai chàng từ nãy đến giờ, chàng bảo :
– Yến muội! Ta không để muội chết! Nhất định như vậy! Vì muội, ta cũng phải sống! Ta sẽ không cam chịu số phận! Ta nhất định phải sống! Ta không thể là phế nhân! Có như thế ta mới cứu được muội, mới lo lắng bảo bọc muội!
Thanh âm của Thánh Thủ Nữ Y lập tức cất lên :
– Muốn như vậy, ta nghĩ, tình cảnh ngươi vẫn chưa đến chỗ vô vọng, ngươi hãy thật tâm cho ta biết những điều sau đây! Thứ nhất tại sao ngươi vẫn còn chân lực cho dù đối với ta ngươi là người đã thật sự thoát lực?
Chàng đáp :
– Dịch Cân kinh. Ngay khi bị hoặc được Tạ Phương Điền hành hạ, dựa vào kinh văn Uy Phong, tại hạ có cảm nhận vẫn có thể luyện công. Sau đó, vì căn cơ đã bị phá hủy, tại hạ tự biết dù có luyện đến mấy cũng chỉ đạt mức độ giới hạn, khó thể báo thù, tại hạ bèn dùng thuật Dịch Cân kinh để thay đổi lối dẫn lưu chân lực! Có thể nói. nếu ai ai cũng cần có đủ Bát đại mạch để dẫn lưu nội kinh, tại hạ nhờ thuật Dịch Cân chỉ cần Lục mạch là đủ.
– Hiểu rồi, đó cũng là điều may cho ngươi, may ở chỗ ngươi có trí tuệ hơn người, đã tự nghĩ ra đường lối võ học phù hợp cho riêng ngươi. Nhưng chuyện thoát lực kia…
Chàng ngắt lời giải thích ngay :
– Sẽ dễ hiểu hơn nếu tôn giá biết rằng Nhị mạch còn lại tuy không được tại hạ dùng đến nhưng kỳ thực Nhị mạch đó vẫn tiềm tàng ẩn chứa chân lực theo thời gian tại hạ khổ luyện công phu.
Thánh Thủ Nữ Y à lên :
– Ta hiểu rồi! Vì thế, lúc mới nãy ngoài việc ngươi cố tình đem bốn chữ Uy Phong công phu làm chúng phần nào nao núng, ngươi vẫn dành chân lực đó cho một chiêu tối hậu, một chiêu đủ làm cho sự nao núng biến thành nỗi khiếp đảm, khiến chúng phải tháo chạy.
– Nếu không phải thế, Tứ Hữu đã bị thiệt mạng kế đó là lão Đại Hữu, sau cùng mới đến lượt lão Quan chủ. Đáng tiếc, tại hạ lâm cảnh lực bất tòng tâm!
Ngõa Nặc Lạt Ma chợt kêu :
– Nhị Mạch đó vậy là thêm một lần bị phá hủy! Với tình trạng như thế này của tiểu đàn việt, sao Nữ Y bảo tiểu đàn việt vẫn chưa đến nỗi vô vọng?

Thánh Thủ Nữ Y trầm giọng :
– Đại sư hỏi rất đúng và đó là điều thứ hai tiểu tử sắp hỏi y! Cầm Phong! Nhị Mạch của ngươi vẫn không thay đổi vẫn không tồi tệ hơn so với lần đầu ta đã xem qua? Tại sao?
Cầm Phong thoáng ngập ngừng chưa muốn đáp thì nghe Thánh Thủ Nữ Y hừ lạt :
– Dùng Dịch Cân kinh để thay đổi đường lối vận công đã là điều khó tin, khó chấp nhận. Nếu không phải ngươi đã nói trước, có lẽ ta cho đây là sự phóng đại, hàm ý khoa trương! Do vậy ngươi đừng bảo Nhị Mạch của ngươi không bị phá hủy lần nữa là nhờ thuật Dịch Cân. Ta không tin đâu.
Chàng đáp nhẹ :
– Đó là nhờ Vô Ngã Bát Mạch công!
Lão Tăng giật mình :
– Vô Ngã Bát Mạch công! Tiểu đàn việt… ngươi… ngươi…
Chàng bảo :
– Tại hạ nói rồi, sẽ có người trách tại hạ! Nhưng chuyện đã đến thế này, tại hạ không thể không nói! Không sai, tại hạ tình cờ phát hiện nơi ẩn giấu Vô Ngã Bát Mạch công. Vì thấy kinh văn có phần nào phù hợp Dịch Cân, tại hạ có thử vận dụng! Do đó…
Lão tăng giận dữ :
– Đó là tuyệt kỹ của bổn giáo…
Chàng gạt ngang :
– Lúc phát hiện, lúc luyện, tại hạ nào biết đó là tuyệt kỹ của ai? Tại hạ cũng đâu biết thanh chủy thủ đang cầm được gọi là Tu La tiểu thần kiếm?
– Nếu không biết, sao tiểu đàn việt biết đó là công phu Vô Ngã?
– Là do đại sư nói. Đại sư quên rồi sao? Chuyện mới xảy ra thôi mà.
Lão tăng bối rối :
– Nhưng dù sao đó cũng là võ học của người, nếu tiểu đàn việt phát hiện cũng không nên tùy tiện luyện!
Cầm Phong bảo :
– Tại hạ sẽ không luyện nếu lần đầu gặp mặt, đại sư đừng có những hành vi quá đỗi thần bí, khiến tại hạ nghi ngờ!
– Tiểu đàn việt muốn nói lão nạp nhìn thấy tiểu đàn việt và Thánh nữ qua lốt cải dạng?
– Không sai! Vì muốn cứu mạng Tạ Phương Yến, vì biết muốn cầu y phải có cổ vật, tại hạ đương nhiên phải dùng thanh chủy thủ làm vật cầu y! Sự xuất hiện của Đại sư cùng với võ học Đại sư cố tình để lộ, tại hạ nghĩ ngay sẽ bì Đại sư ra tay đoạt vật nếu không còn biện pháp đối phó. Vì thế, tại hạ phải giả ngây giả dại, giả làm người chất phác để qua mặt Đại sư!
Ngừng một lúc, chàng tiếp :
– Đã vậy, Đại sư còn lẻn đi theo tại hạ! Chợt nghĩ, hay thanh chủy thủ có điều bí ẩn, tại hạ đành muối mặt, vờ phải đi ngoài để có dịp dò xét thanh chủy thủ!
Lão tăng chép miệng :
– Quả nhiên lão nạp đã bị lừa! Tiểu đàn việt có lối giả dạng thật giống, thật cao minh. Do nghĩ tiểu đàn việt cần phải đi ngoài thật, lão nạp biết có theo dõi cũng vô ích, đành bỏ đi?

– Đó là lúc tại hạ phát hiện ở bao da của thanh chủy thủ mới hàm chứa điều bí ẩn! Vậy là kinh văn Vô Ngã Bát Mạch công tình cờ rơi vào tay tại hạ.
– Ở bao da ư? Nó đâu rồi?
Chàng thở dài :
– Tại hạ sẽ không phá hủy nếu không tình cờ nghe Đại sư và Thánh Thủ Nữ Y đôi co và tranh chấp quyền xem trước cổ vật! Nghĩ Đại sư là ác nhân, ngỡ Nữ Y cũng có tà ý, tại hạ đâu còn cách nào khác đành phải…
– Phá hủy rồi ư? Vậy lão nạp lấy gì để phục mệnh nếu phải quay về bổn giáo?
Thánh Thủ Nữ Y lên tiếng :
– Đâu có gì khó! Y sẽ sao lại, tiểu nữ tin như thế. Y dám thố lộ, dám nói ra điều không ai buộc được y phải tự nói, dĩ nhiên y sẽ sẵn sàng giao hoàn. Tính khí của y hoàn toàn giống phụ thân y, phụ thân y cũng vậy!
Tạ Phương Yến phì cười :
– Đại sư tất phải lo âu! Giả như y không nói, chẳng phải Đại sư từng nói đã lâu lắm rồi vẫn chưa ai biết công phu đó ẩn giấu ở đâu ư? Vì y đã thố lộ tất y phải giao hoàn! Thật đó.
Thánh Thủ Nữ Y cất giọng :
– Vậy là rõ. Cầm Phong ngươi nhờ kinh văn Vô Ngã nên vẫn chi trì Nhị Mạch. Nhưng nếu tính về thời gian, ngươi chỉ luyện công phu Vô Ngã khoảng hai ngày có được kết quả này thật khó tin!
– Tôn giá lại nghĩ tại hạ phóng đại, khoa trương cũng không khó hiểu lắm đâu nếu tôn giá nhớ lại điều tại hạ vừa nói, Kinh Văn Vô Ngã có phần phù hợp với Dịch Cân! Mà thuật Dịch Cân đâu phải tại hạ mới luyện. Do vậy, luyện công phu Vô Ngã, theo tại hạ tự minh bạch, sẽ là việc dễ dàng nếu tại hạ đừng lâm vào cảnh hai lần thoát lực!
Lão tăng chợt lẩm bẩm :
– Đâu lại có chuyện dễ dàng như vậy? Năm xưa, Tổ sư Ma tăng Tây Vực phải phí ngót nghét mười năm, còn phải nhờ lãnh khí ở Tuệ Lãnh đầm làm cho bản thân hóa thành Vô Ngã mới luyện được, đâu phải…
Cầm Phong vụt kêu :
– Lãnh khí? Phải cần lãnh khí ư? Vậy thì đúng rồi!
– Đúng?
– Cái gì đúng?
– Phải đó, Cầm huynh? Cầm huynh đã phát hiện điều gì? Phải chăng đã nghĩ ra cách tự khôi phục?
Họ cùng kêu, cùng tranh nhau hỏi. Và tất cả cùng bàng hoàng khi nghe chàng đáp nhẹ, thật nhẹ :
– Lỗ Trung! Lỗ Trung không phải không dám xuất hiện! Mà y chưa thể xuất hiện. Và một khi y xuất hiện phải đó là lúc y đã luyện Tu La công phu đã đến thập thành nhờ lãnh Khí đột ngột hiện diện quá nhiều ở đây, ở ngay đây!
Lập tức mọi ngươi nghe thanh âm của Cung chủ Thần Bí cung vang lên rõ mồn một :
– Tiểu từ đoán rất đúng! Không sai. Giờ mới là lúc ta thu thập tất cả bọn ngươi! Võ lâm Trung Nguyên cũng đã đến lúc ta thu phục? Ha… Ha…
Tất cả cùng biến sắc…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.