Bạn đang đọc Uy Phong Cổ Tự – Chương 16: Truy Xét Nguyên Ủy
Vừa đến nơi, Cừu Hận lập tức lớn tiếng gọi :
– Tiểu Thanh! Quan chủ Cổ Thạch quan đã đến chưa?
Được gọi bằng giả danh Tiểu Thanh, nữ lang nọ tuy có giật mình vì lời gọi vang lên bất ngờ nhưng vẫn còn nhớ đó là ám hiệu của Cừu Hận, mỗi khi nghe gọi như vậy phải thủ đúng vai trò đang diễn.
Nàng thở dài thườn thượt :
– Vẫn chưa thấy đến. Cũng là do ngoại tổ cả, đâu lại dễ bỏ qua dịp may hãn hữu gặp một cao nhân tuyệt đại như Quan chủ Cổ Thạch quan?
Cừu Hận chậm rãi tiến lại gần :
– Quan chủ là người thủ tín. Đã đến tuổi gần đất xa trời lẽ nào ngoại tổ còn nhìn lầm người. Nha đầu ngươi đừng nôn nóng nữa, chỉ mới hai canh giờ chờ đợi thôi mà, nào có lâu la gì cho cam.
Nàng ra vẻ nhẫn nại :
– Chờ thì chờ! Nhưng nếu một canh giờ nữa Quan chủ vẫn không đến, Tiểu Thanh…
Thanh âm của lão Quan chủ vọng đến :
– Bổn Quan chủ nỡ nào không đến, để tiểu cô nương phải thất vọng? Đến rồi đây! Ha… ha…
Dù đoán biết, mỗi khi Cừu Hận buộc nàng phải dùng giả danh để xưng hô là thế nào cũng có người ở gần lẻn nghe, nhưng khi có lão Quan chủ Cổ Thạch quan xuất hiện nàng cũng giật mình, thán phục võ học cao minh và thính lực tinh tường của Cừu Hận.
Do đó, nàng còn biết phải làm gì ngoài việc cứ đứng trơ như phỗng đá, nhìn lão Quan chủ đến gần.
Cừu Hận cũng vờ kinh ngạc :
– Quan chủ mãi đến bây giờ mới xuất hiện, có lẽ do phải đối phó một cách khó khăn với phái Võ Đang?
Lão Quan chủ sa sầm nét mặt :
– Lão huynh càng nhắc khiến bổn Quan chủ thêm căm phẫn. Vì tuy lão Thanh Du không đến nhưng bọn sư đệ lão, gọi là Võ Dang Thất Tinh lại cùng xuất hiện. Chỉ suýt nữa mỗ phải thân bại danh liệt.
Lão vừa thay đổi lối xưng hô. Vậy là lão muốn song phương mau chóng đạt mức thân tình.
Hiểu như thế, nữ lang nọ lên tiếng :
– Quan chủ uy vũ vô song, Thất Tinh Võ Đang cũng đâu thể cầm chân Quan chủ. Nhưng tại sao Võ Đang phái luôn cùng Quan chủ đối đầu?
Không nghe Cừu Hận quát mắng, nàng hiểu, câu nói khéo của nàng vậy là đáp ứng lòng mong mỏi của y. Nàng càng háo hức, chờ nghe Quan chủ đáp lời.
Lão Quan chủ cười gượng :
– Kỳ thực, mỗ cũng thu thập được đôi ba câu kinh văn ở Uy Phong cổ tự. Đó là lý do khiến phái Võ Đang luôn tìm cách gây khó dễ với mỗ, chúng hy vọng mỗ sẽ nói cho chúng biết những câu kinh văn.
Cừu Hận cười khinh khỉnh :
– Tưởng muốn chiếm đoạt của ai, nhằm vào Quan chủ, rõ ràng chúng quá ngông cuồng vọng tưởng.
Lão Quan chủ nào biết đó là câu mắng khéo, Cừu Hận nhắm vào lão vì Cừu Hận thừa biết chính lão Quan chủ mới có tham vọng, có đủ mưu mô để chiếm đoạt của người, của Võ Đang phái, nào phải phái Võ Đang muốn chiếm của lão.
Lão chợt xua tay :
– Chúng vọng tưởng nên không phải chuốc họa. Nào, câu kinh văn nào lão huynh cần mỗ giải thích, cần điểm hóa?
Cừu Hận run rẩy nhấc thanh kiếm lên :
– Chỉ có một câu thôi! Và lão phu từng nghĩ đó là câu kinh văn có thể dẫn đến một chiêu kiếm tuyệt diệu. Trước khi nói rõ câu đó như thế nào, chẳng hay Quan chủ có thuận tình hạ cố chỉ giáo cho lão phu một chiêu?
Lão Quan chủ lo ngại :
– Tỷ kiếm với lão huynh ư? Một là mỗ không thiện dụng kiếm, hai là nỡ xảy ra sợ thất gì, mỗ chỉ e gây phương hại cho lão huynh. Sao lão huynh không thử đọc câu kinh văn đó ra và nói cho mỗ biết lão huynh đã hiểu như thế nào? Có như thế, mỗ mới dễ dàng nhận định, chỗ nào lão huynh hiểu chưa đúng, cần phải giải thích lại như thế nào?
Cừu Hận điểm một nụ cười ngượng :
– Lão phu lại nghĩ khác. Chỉ sau khi thử diễn luyện, Quan chủ mới dễ dàng nhận biết chỗ nào chưa đủ biến hóa, chưa đủ uy lực. Có như thế sau khi nghe thêm câu kinh văn, Quan chủ càng dễ thấu đáo hơn. Hay Quan chủ chê lão phu già yếu? Vậy để ngoại điệt của lão phu cùng Quan chủ tỷ kiếm đối chiêu diễn luyện?
Nữ lang nọ giật mình kinh hãi :
– Ngoại tổ…
Cừu Hận lập tức ngắt lời :
– Đừng quá lo như vậy, Tiểu Thanh, Quan chủ dù sao cũng là bậc trưởng bối, lúc ra tay thế nào cũng nhân nhượng đôi phần. Vả lại chiêu kiếm do ngoại tổ truyền thụ tuy chưa thể xem là lợi hại tột cùng nhưng ít cũng giúp ngươi chi trì một lúc lâu với Quan chủ. Hãy mau nhận kiếm nào.
Cừu Hận đang dùng kiếm để chống đỡ thân hình già nua cho khỏi ngã, nay phải cố gượng trao cho nữ lang, khiến thân hình cứ liêu xiêu chực ngã.
Thấy vậy nữ lang vừa lo lắng vừa nghi ngại, và nỗi lo ngại này theo lão Quan chủ hiểu là nàng ngại ngoại tổ vì không còn thanh kiếm để tỳ người, trước sau gì cũng ngã thôi.
Nhưng Cừu Hận thừa hiểu nữ lang đang lo ngại điều gì. Đó là do Cừu Hận vừa có cử chỉ mạo hiểm mà nàng không thể lường.
Chiêu kiếm gì đó, nàng đâu biết. Vậy khi Cừu Hận bảo nàng nhận kiếm, rồi cùng tỷ kiếm đối chiêu với một nhân vật cỡ lão Quan chủ, nhỡ lão nhận lời thật có phải cả hai sẽ để lộ chỗ giả dối, sẽ tự “lạy ông tôi ở bụi này” sao?
Cừu Hận quả liều lĩnh, dùng biện pháp này để khích lão Quan chủ. Nếu thật sự bị kích, lão sẽ nhận lời tỷ kiếm của Cừu Hận, đó là thuận lợi. Nhưng ngược lại, giả như lão Quan chủ không bị lừa, không ngại điều tiếng, rằng người như lão nhưng lại tỷ liếm của một tiểu nha đầu còn quá nhỏ, kế của Cừu Hận kể như hỏng.
Bất chợt, nữ lang không thể không thở phào nhẹ nhõm khi nghe lão Quan chủ cuối cùng cũng phải đánh tiếng :
– Lệnh điệt đang lo sợ thế kia, có lẽ mỗ phải chấp thuận đề xuất của lão huynh, cùng lão huynh đối luyện thôi. Tuy nhiên…
Lão ngừng lời và chỉ nói tiếp sau khi để bật ra tiếng hắng giọng ngập ngừng :
– Mỗ sẽ hết sức cẩn trọng, để không gây chút tổn hại nào cho lão huynh. Nhưng giả như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hy vọng lão huynh đừng vì thế mà oán hận ngược lại mỗ.
Cừu Hận kín đáo hơn, không lộ liễu bộc lộ tâm trạng nhẹ nhõm như nữ lang.
Y thu kiếm về và từ từ nâng kiếm lên để dần dần hình thành thức khởi kiếm kỳ lạ như nữ lang từng mục kích.
Và nữ lang bắt đầu lo lắng ngược lại cho lão Quan chủ khi nàng nghe Cừu Hận chậm rãi cất lời :
– Dù chuyện khó thể xảy ra nhưng lão phu cũng đành mượn lời Quan chủ để dặn lại chính Quan chủ. Đó là “đao kiếm vốn không có mắt”, mong Quan chủ lượng thứ nếu lỡ có điều sơ thất xảy ra.
Lão Quan chủ không hổ danh cao nhân thượng thặng. Lão chợt hít vào một hơi thật dài :
– Xem ra, từ thức khởi kiếm này mà suy chiêu kiếm của lão huynh ít nhiều cũng có chỗ lợi hại. Mỗ đương nhiên phải cẩn trọng, chỉ xin lão huynh đừng vì thế mà nhẹ tay. Có như vậy mỗ mới nhận thức hết chiêu Uy Phong kiếm?
Cừu Hận cười móm mém :
– Quan chủ có cách gọi thật hay, Uy Phong kiếm! Gọi như thế không gì chuẩn xác bằng, vì đây là chiêu kiếm xuất xứ từ Uy Phong cổ tự. Quan chủ hãy lưu tâm, lão phu phát kiếm đây.
Lão Quan chủ lại hít thêm một hơi dài nữa :
– Mỗ biết rồi. Động thủ đi!
Không như lần đối mặt với lão Tứ trong Võ lâm Tứ hữu, như nữ lang từng nhìn thấy, lần đó Cừu Hận chỉ cần dùng thể khởi thức là đủ làm cho tứ thúc nàng phải kiêng dè, khiến nàng mất cơ hội nhìn cách phát kiếm chiêu của y.
Riêng lần này, nữ lang hầu như chết lặng, chú tâm chú mục nhìn vào cung cách phát kiếm chiêu khác thường của Cừu Hận.
Y đang nhích lần thanh kiếm về phía trước, cũng như chân y lúc nâng kiếm để hình thành thức khởi kiếm. Y không phát kiếm nhanh và thần tốc như nàng đang tưởng tượng. Quả là cách phát kiếm lạ thường, nếu không muốn nói là quái đản, là quá ấu trĩ do có quá nhiều chỗ hở.
Lão Quan chủ đang ngưng đọng thần sắc, chờ để mục kích một chiêu kiếm thượng thưa, cách phát chiêu của Cừu Hận làm cho lão Quan chủ cau mặt :
– Lão huynh không thể phát kiếm nhanh hơn sao? Hay lãohuynh không đủ lực?
Như chỉ chờ có thế, Cừu Hận vụt cười toe :
– Đấy chính là điểm lợi hại của chiêu kiêm! Quan chủ vậy mà bại rồi.
Véo…
Hữu kiếm của Cừu Hận bỗng rung lên. Và khi hữu kiếm bất động chỉ một sát na ngay sau đó thôi, đầu mũi kiếm đã chí ngay vào Mi Tâm huyệt của lão Quan chủ.
Lão Quan chủ tái mặt, nhịp hô hấp vụt biến đi. Và cứ nhìn hai mắt lão đang trợn trừng vì lạc thần, đủ hiểu lão đang trong tâm trạng chờ chết, chờ mũi kiếm thích thật sâu vào huyệt Mi Tâm của lão.
Nhưng, như đã nói, có nghĩa là mũi kiếm chỉ sắp chạm vào huyệt Mi Tâm chứ chưa hẳn là chạm.
Không kiềm nén nổi, nữ lang bật reo :
– Hảo kiếm pháp!
Tiếng reo làm lão Quan chủ bừng tỉnh. Và lão càng mau tỉnh hơn khi nhận ra mũi kiếm thật sự đã dừng đúng ở chỗ phải dừng.
Đến lúc này, lão Quan chủ mới dám thở ra nhè nhẹ :
– Lão huynh… Lão huynh có thể thu kiếm về!
Cừu Hận thu kiếm, khiến lâm trạng của lão Quan chủ đang từ hoảng sợ chuyển sang ngỡ ngàng.
Lão càng ngỡ ngàng hơn nghe Cừu Hận cất giọng run rẩy giải thích :
– Dùng tịnh để chế động. Đó là đạo lý lão phu đã nghiệm ra từ một câu kinh văn ở cổ tự Uy Phong. Quan chủ thấy thế nào?
Lão thở ra :
– Nhưng lão huynh đâu thể đắc thủ nếu lúc nãy mỗ đừng lên tiếng thiếu cẩn trọng?
Cưu Hận vẫn thản nhiên :
– Có hay không có lên tiếng cũng vậy. Khi Quan chủ động ắt sẽ có sơ hở xuất hiện, và đấy là điều mà chiêu kiếm lúc nào cũng chờ đợi. Không tin, Quan chủ có thể thử lại.
Hào khí xuất hiện, lão Quan chủ cả quyết :
– Nhất định phải thử lại! Lần này lão huynh ắt phải thất vọng.
Cừu Hận lại từ từ phô diễn thế khởi thức kỳ lạ, trong khi miệng vẫn nói :
– Khi nào Quan chủ đã sẵn sàng xin hãy cho lão phu biết.
Chưa lần nào lão Quan chủ tỏ ra cẩn trọng như lần này.
Lão ngưng thần vận khí, cho đến kỳ hoàn mới chịu buông tiếng duy nhất :
– Rồi!
Những tưởng Cừu Hận sẽ chớp động hữu kiếm như lúc mới rồi, nào ngờ Cừu Hận lại cứ cho thanh kiếm từ từ nhích đến thật chậm, thật chậm…
Lão Quan chủ vẫn đủ công phu hàm dưỡng để tiếp tục đứng yên, tiếp tục nhìn chú mục vào mũi kiếm đang nhích dần đến từng chút một.
Lão càng bất động thanh kiếm càng nhích đến.
Và khi mũi kiếm đã đến quá gần, quá gần, lão chưa biểu lộ phản ứng gì thì nghe Cừu Hận bật cười :
– Quan chủ lại bại rồi!
Nghe thế, lão ngớ người.
Vì Cừu Hận chưa hề có cử chỉ nào gọi là nhanh, gọi là thần tốc nhưng vì đầu mũi kiếm đã đến quá gần nên khi lão định phản ứng thì tâm thất của lão đã bị uy hiếp.
Lần này thì biết rõ Cừu Hận chỉ diễn luyện, không hề có ý gây tổn hại cho lão, nên lão không có gì để sợ.
Lão kêu be be :
– Chiêu này không kể. Vì mỗ vẫn chờ xem lão huynh phát kiếm, để biết chiêu kiếm có thể biến hóa như thế nào. Đằng này, chiêu kiếm của lão huynh làm gì có biến hóa?
Cừu Hận thu kiếm về, mỉm cười :
– Thử lại nha?
Lão Quan chủ thoáng trầm ngâm :
– Chậm đã! Có điều này mỗ không thể không hỏi. Tịnh chế động, điều này hầu như người luyện võ nào cũng biết, cũng am hiểu và dĩ nhiên mỗi người có cách vận dụng khác nhau. Giá như mỗ không chờ kiếm, mỗ phát chiêu ngay thì sao?
Cừu Hận đáp nhanh :
– Rất dễ! Hễ Quan chủ động là phải có chỗ sơ hở. Nhân đó, lão phu có cơ hội phát kiếm chiêu.
– Giả như mỗ phát chiêu thật nhanh thì sao? Nhanh đến độ lão huynh vộ phương phát chiêu kiếm?
– Quan chủ nhanh thì lão phu cũng nhanh. Nên nhớ, đạo lý về binh khí có nói, dài hơn một xích là uy lực tăng thêm một tầng. Trong tay lão phu có kiếm đương nhiên phải dài hơn cánh tay của Quan chủ những ba thước.
– Nhưng mỗ là người thiện dụng chưởng, mỗ có thể phát chiêu thật nhanh?
– Cũng vậy, kiếm của lão phu sẽ nhanh hơn.
Lão Quan chủ bất phục :
– Chiêu kiếm của lão huynh tuy kỳ lạ, chậm đến độ có thể phát hiện sơ hở của người, nhưng mỗ vẫn không tin chiêu kiếm đó có thể lợi hại hơn Độc Sát chưởng đã thành danh của mỗ.
Cừu Hận trầm giọng :
– Nếu không tính đến chất độc, lão phu cam đoan chưởng của Quan chủ phải bại.
Lão Quan chủ cười lạt :
– Được! Mỗ sẽ không thi độc. Mong lời của lão huynh là đúng.
Cừu Hận tủm tỉm cười :
– Chắc chắn phải đúng! Quan chủ xin cẩn trọng.
Lão bật cười :
– Lần này người chủ động phất chiêu chính là mỗ, chính lão huynh phải cẩn trọng thì dúng hơn. Mỗ chỉ phát chiêu khi nào lão huynh chuẩn bị xong.
Vậy là vai trò bỗng đổi ngược. Tuy nhiên Cừu Hận vẫn từ từ thức vận khởi, miệng ung đung bảo :
– Lão phu lúc nào cũng chuẩn bị sẵn. Quan chủ cứ tùy nghi phát chiêu lúc nào cũng được.
Lập tức lão Quan chủ quát :
– Hay lắm! Mỗ không cần gì phải khách sáo! Tiếp chiêu!
Lão động thật nhanh, phát chiêu chưởng thật nhanh, đúng như lời lẽ có phần nào tự phụ đã nói.
Vù…
Tuy vậy đúng là hữu kiếm cua Cừu Hận lúc chớp động vẫn nhanh hơn chiêu chưởng của lão Quan chủ độ một sát na.
Cừu Hân khẽ nạt :
– Trúng!
Véo…
Lão Quan chủ khựng người hoàn toàn. Vì lần này huyệt Khí Hải của lão đã bị đầu mũi kiếm chạm vào, chạm trước khi lão nhả kình để phát thành công phu Độc Sát chưởng.
Cừu Hận cũng khựng lại, giữ nguyên chiêu kiếm đang uy hiếp lão.
Quan chủ nói :
– Lần này có lẽ Quan chủ đã biết rõ sự lợi hại của chiêu kiếm?
Lão Quan chủ chớp mắt :
– Đã là chiêu kiếm lợi hại lão huynh dường như không thật sự cần mỗ điểm hóa gì thêm?
Cừu Hận lần thứ ba thu kiếm về :
– Vẫn cần! Đó là lão phu vẫn chưa luyện được thuật Phi Kiếm thượng thừa.
– Phi kiếm? Mỗ đâu am hiểu kiếm pháp.
– Quan chủ tuy không am hiểu nhưng vẫn có cái khác bù vào.
– Có ư? Là gì?
Cừu Hận mỉm cười, hỏi :
– Chiêu kiếm vừa rồi, chẳng hay Quan chủ có muốn luyện?
Lão hoang mang :
– Lão huynh sẽ chỉ điểm!
Cừu Hận gật đầu :
– Không những sẽ chỉ điểm mà sẽ còn cùng Quan chủ tham luyện thêm cho đến lúc đạt mức tối thượng của kiếm pháp là Phi Kiếm.
Lão động tâm :
– Bằng cách nào?
Cừu Hận bảo :
– Lão phu đang tự hỏi, không biết trong những câu kinh văn Quan chủ tình cờ thu thập có câu kinh văn nào liên quan đến câu của lão phu chăng?
Nữ lang nọ vỡ lẽ. Hóa ra đây là cách Cừu Hận dùng để moi những câu kinh văn từ miệng của lão Quan chủ ra.
Muốn như vậy, quả là diệu kế khi ngay lúc đầu Cừu Hận đã cố ý cho lão mục kích mức độ lợi hại của chiêu kiếm. Sau đó Cừu Hận đánh đúng vào sở thích của lão, khi bảo sẽ cam tâm trao truyền chiêu kiếm đó cho lão. Đã là người luyện võ, nhất là người luôn có quá nhiều tham vọng như lão, lẽ nào không động lòng? Đã động lòng lẽ nào không muốn đạt đến đỉnh cao của kiếm thuật? Và vì muốn luyện được thuật Phi Kiếm thượng thừa, đương nhiên những kinh văn nào lão đã biết đều được lão phun ra bằng hết.
Lão cười hớn hở :
– Hay lắm! Lão huynh thử nghe câu này xem :
Lão đọc câu kinh văn…
Nữ lang ngấm ngầm ghi nhận…
Cừu Hận lắc đầu :
– Không liên quan đến câu lão phu biết.
Lão đọc câu khác…
Cừu Hận thở dài :
– Càng không có liên quan!
Lão lại đọc, đọc nữa.
Và sự thật quả bất ngờ, một mình lão đã biết đến mười câu kinh văn, quá nhiều so với lòng mong đợi của nữ lang nọ.
Và nữ lang cảm thấy lo sợ khi nghe cho đến lúc cuối cùng.
Cừu Hận vẫn lắc đầu :
– Cũng không phải câu này.
Lão thất sắc :
– Vậy câu của lão huynh là gì?
Cừu Hận ung dung đọc cho lão nghe. Và như nữ lang nhận định, đó cũng là câu mà chỉ lúc mới rồi Cừu Hận hỏi đã đọc cho Thanh Du đạo trưởng nghe.
Nữ lang suýt chút nữa phải phì cười khi phát hiện trò lọc lừa đánh lận con đen của Cừu Hận.
Cũng câu kinh văn đó, cũng mấy ẩn ngữ đó, nếu đối với Thanh Du, Cừu Hận giải thích theo đạo lý Cương Nhu thì lúc này để giảng giải cho lão Quan chủ hiểu, y lại bảo đó là đạo lý Tịnh – Động.
Ấy vậy mà lão Quan chủ nghe đến đâu cứ gật gù đến đấy, lại lấy làm thích ý vì vô tình biết và hiểu một câu kinh văn quá ư lợi hại.
Sau vài lời giải thích ngấn gọn, Cừu Hận thản nhiên bảo :
– Quan chủ đã nghe, đã hiểu. Vậy Quan chủ nói đi, có câu nào của Quan chủ tạm được xem là có liên quan đến câu của lão phu? Hoàn toàn không có…
Lão Quan chủ ầm ừ :
– Quả nhiên là không có. Vậy lão huynh định lẽ nào?
Cừu Hận tủm tỉm cười :
– Còn định lẽ nào ngoài việc tìm người khác để hỏi để so sánh và để tìm cho bằng được câu kinh văn có liên quan chỉ một câu là đủ.
Lão Quan chủ động dung :
– Nói như vậy, phải chăng lão huynh cũng sẽ có hành động như nãy giờ?
– Đúng vậy!
– Và nếu cần, vẫn truyền thụ chiêu kiếm như đã truyền cho mỗ?
– Không sai!
Đến lúc này, lão Quan chủ chợt đổi giọng :
– Lão huynh không nghĩ, càng thêm một người am hiểu chiêu kiếm này thì lão huynh sau này càng tăng thêm bất lợi?
Cừu Hận thản nhiên đáp :
– Lão phu thành tâm đến với mọi người, không gay thù chuốc oán, không tạo hiềm khích, cớ gì phải sợ gặp bất lợi?
Lão Quan chủ cười lạt :
– Nhưng mỗ sợ!
Cừu Hận nheo mắt :
– Điều đó có liên quan gì đến lão phu?
Lão chuyển cái cười lạt lên đôi mắt đang long lên của lão :
– Có đấy! Mỗ không bao giờ muốn chia sẻ chiêu kiếm này cho ai….
Cừu Hận chợt hiểu :
– Kể cả lão phu?
Mắt lão Quan chủ bắn xạ hung quang :
– Kể cả lão huynh, đúng! Chẳng phải lão huynh đã thừa nhận là đến tuổi gần đất xa trời rồi sao? Mỗ sẽ giúp lão huynh cưỡi hạc quy tiên :
Cừu Hận sợ hãi :
– Quan chủ Muốn hạ thủ lão phu? Quan chủ đừng quên lão phu còn có chiêu kiếm lợi hại kia, đã mấy lần đả bại Quan chủ.
Lão cười lớn :
– Nhưng lão huynh quên mất một điều, đó là mỗ chưa dụng độc, chưa vận dụng đúng mức tuyệt kỹ Độc Sát chưởng. Lão huynh phải nạp mạng thôi ha…
ha…
Vừa cười, lão vừa bật tung đến xuất thủ.
Ào… Ào…
Cục diện chuyển biến quá nhanh, chắc chắn là ngoài dự liệu của Cừu Hận, nữ lang nọ hiểu như vậy. Do đó, nàng thập phần hoảng hốt, không biết y sẽ ứng phó thế nào và liệu có ứng phó nổi không?
Nàng chỉ bất ngờ khi nghe Cừu Hận bật quát :
– Quan chủ tuyệt tình thế sao, độc ác thế sao? Nhưng muốn đối phó lão phu đâu phải dễ. Xem kiếm!
Véo…
Khác với lúc diễn luyện, kiếm của Cừu Hận tuy nhanh nhưng so ra vẫn không nhanh bằng lão Quan chủ, có lẽ y kiêng dè Độc Sát chưởng chăng?
Cũng nghĩ như nữ lang, lão Quan chủ cười to như sấm dậy :
– Ta đã nói rồi. Độc Sát chưởng của ta lão thất phu người đừng mong đối phó! Hãy nạp mạng đi thôi. Ha… ha…
Ầm! Ầm!
Không cần biết Cừu Hận có kiêng dè Độc Sát chưởng hay không, nữ lang chợt thấy bóng nhân ảnh của Cừu Hận vụt nhòe đi.
Vút!
Nàng đoán y phải vận dụng bộ pháp như vậy mới tránh khỏi phạm vi uy lực của Độc Sát chưởng.
Lão Quan chủ cũng đoán như thế :
– Để xem lão thất phu người liệu chi trì được bao lâu! Đỡ!
Vù…
Cừu Hận dịch chuyển nhanh hơn, khiến bóng người và bóng kiếm như nhập làm một.
Rồi không một lời hô hoán cũng không một tiếng quát nạt, Cừu Hận vụt đứng im bất động.
Lão Quan chủ cũng bất động.
Hai trạng thái bất động xảy ra cùng thời và có cùng một nguyên do đó là thanh kiếm của Cừu Hận đang chong thẳng vào huyệt Hầu Lộ của lão Quan chủ.
Lão tái mặt :
– Lão huynh… lão huynh…
Cừu Hận nhích kiếm về phía trước một ít, đủ làm cho máu của lão Quan chủ rỉ ra :
– Giải dược!
Lão phải ngẩng cao cổ vì với tư thế đang bị uy hiếp, chỉ cần lão hơi cúi gằm đã một ít ắt huyệt Hầu Lộ của lão sẽ tự dấn sâu vào đầu mũi kiếm :
– Trong bọc áo. Lọ màu xanh. Có năm hoàn! Chỉ cần dùng một hoàn là đủ.
Cừu Hận lại đẩy thêm kiếm về phía trước, khiến lão phải nhăn mặt vì đau :
– Lấy ra! Có bao nhiêu lọ, lấy ra bấy nhiêu! Chỉ cần một cử chỉ nào đó có ý đồ manh động, mạng lão tất mất.
Lão cử động thật chậm, cốt ý cho Cừu Hận biết lão không hề dám manh động.
Lão nhè nhẹ để rơi xuống đất hai lọ, một xanh một đỏ :
– Màu đỏ là độc dược! Màu xanh là giải được.
Cừu Hận chợt gọi nữ lang :
– Tiểu Thanh, nhặt lên.
Nữ lang vì thấy nguy hiểm đã qua nên hăm hở tiến đến.
Nàng tự ý mở lọ, trút ra một hoàn giải dược như lão Quan chủ đã nói.
Nhưng khi định trao cho Cừu Hận, nàng giật mình khi nghe y bảo :
– Ném hoàn giải dược vào miệng lão…
Và y lại đẩy kiếm thêm về phía trước một ít nữa :
– Há to miệng ra.
Lão Quan chủ phải há to miệng đến hai mắt của lão cũng mở to.
Thấy rõ trong ánh mắt của lão chợt xuất hiện nỗi sợ hãi, nàng hiểu :
– Hóa ra lão còn có thủ đoạn này! Nếu ngoại tổ không nhanh trí ắt sẽ bị lão lừa.
Và nàng ném hoàn giải dược giả vào miệng lão.
Cừu Hận dằn giọng :
– Nuốt! Bây giờ nói đi. Thứ nào là giải dược?
Lão đang xuất hạn mồ hôi đầy trán :
– Là lọ đỏ. Hãy mau mau ném cho mỗ một hoàn.
Cừu Hận bĩu môi :
– Có nghĩa là độc dược lão vừa dùng sẽ mau phát tác?
– Mau… mau lắm! Chỉ nửa canh giờ mà thôi…
Cừu Hận gật đầu ra hiệu :
– Hãy cầm sẵn một hoàn. Khi nào ta bảo, hãy ném cho lão. Còn bây giờ thì chưa.
Nàng cầm lấy hai hoàn :
– Ngoại tổ sao chưa chịu dùng?
Cừu Hận cười khẩy :
– Lo gì nửa canh giờ kia mà.
Đoạn Cừu Hận lại đẩy kiếm về phía trước :
– Tuyệt Chỉ Nhất Quân Cầm Hải, lão biết gì về nhân vật này?
Lão trợn mắt :
– Là Cầm… Cầm minh chủ?
– Đúng! Nói mau đi. Nửa canh giờ chính là hạn kỳ cho. Nói!
Lão bắt đầu múa miệng múa lưỡi :
– Đó là vị Minh chủ Bất Quá Tam Nhật. Đó là nhân vật tài cao như núi, đức rộng như bể. Đó là…
– Hãy nói về cái chết của Cầm minh chủ. Miễn cho takhỏi nghe những lời tán dương không cần thiết.
– Cái chết ư?
– Không sai! Hạn kỳ của lão đang giảm dần đó.
Lão lại múa lưỡi múa miệng :
– Hai mươi năm, phải, cũng xấp xỉ hai mươi năm về trước, sau khi chấp chưởng cương vị Minh chủ ba ngày, bất ngờ mỗ nhận được một mảnh hoa tiên. Là mảnh hoa tiên có tự dạng ghi…
Cừu Hận lẳng lặng nghe, cho dù đây là lần thứ hai, trong cùng một ngày y nghe hai người kể về cùng một câu chuyện.
Vì thế, ngay khi lão Quan chủ dứt lời, Cừu Hận không những không hỏi gì thêm mà còn hất hàm ra lệnh cho nữ lang :
– Ném giải dược cho lão!
Nàng ném! Và trong một thoáng, dường như nàng vừa tình cờ nhìn thấy ánh mắt hài lòng của lão Quan chủ. Đó là chuyện bình thường, nàng nghĩ thế.
Cừu Hận cũng nghĩ thế, cho đến khi Cừu Hận thu kiếm về và bảo lão :
– Lão đi được rồi! Nên nhớ có một huyệt đạo của lão vừa bị ta ngấm ngầm chế trụ. Một khi lão manh động khiến ta đổi ý hậu quả như thế nào lão hãy tự biết.
Lão cười gượng khom người nhặt lại hai lọ nọ.
Nhưng Cừu Hận dùng chân hất hai lọ qua một bên :
– Lão còn muốn tiếp tục hại người nữa sao?
Lão ngẩng đầu lên :
– Lão huynh đã có giải dược, hai lọ này đâu cần thiết cho lão huynh nữa? Nhất là lọ xanh này rất cần cho mỗ luyện Độc Sát chưởng mỗi ngày…
Cừu Hận thấy lão cứ muốn chồm đến để thu hồi lọ xanh cho kỳ được.
Sinh nghi, Cừu Hận hỏi :
– Lão phải thu hồi? Được! Nhưng phải để mạng lại, lão nghĩ sao?
Phẫn hận lão đứng lên :
– Được! Bỏ thì bỏ! Nhưng đã là trang hảo hán, lão huynh hãy xưng danh..
Cừu Hận cười móm mém :
– Rất tiếc, ba chữ trang hảo hán sẽ rất miễn cưỡng, nếu cứ gán cho kẻ gần đất xa trời như lão phu. Miễn phải tiễn chân. Mời!
Lão giận dữ bỏ đi, vẫn không biết lão nhân vô danh là ai.
Chờ lão đi khuất, nữ lang vội trao giải dược cho Cừu Hận :
– Các hạ…
Y lườm mắt giận dữ, khiến nữ lang hoảng sợ vì biết đã lỡ lời đã tùy tiện xưng hô khi chưa được y cho phép.
Nàng lắp bắp :
– Nhưng đây là giải dược…
Y khàn giọng :
– Một hoàn không đủ. Phải dùng cả hai hoàn từ hai lọ khác nhau. Nhanh lên!
Nàng kinh nghi, tuy phải thực hiện theo lời y nhưng hỏi vẫn cứ hỏi :
– Ngoại tổ sao lại tùy tiện! Nguyên ủy là thế nào?
Y nhận đủ hai hoàn và tự ném vào miệng.
Sau đó, y lạnh nhạt :
– Lúc nào cần giải thích ta sẽ giải thích. Ngươi không được nhiều lời.
Nàng phát giận :
– Đợi đến bao giờ? Ta không chịu được nữa những hành vi làm ra vẻ thần bí của… của ngươi. Ta cũng không cần ngươi giúp ta nữa. Đã làm người nhất định phải hành sự quang minh lỗi lạc ta không chịu nổi nếu cứ tiếp tục cải dạng như thế này.
Vừa gào thét, nàng vừa tự xóa bỏ lớp dị dạng khiến Cừu Hận thất sắc :
– Dừng ngay! Không phải lúc hành động hồ đồ như vậy.
Nàng vẫn lau, vẫn xóa…
Chợt…
– Nếu đã có một kẻ cải dạng ắt người thứ hai cũng vậy thôi. Hãy mau khai rõ danh tánh trước khi nạp mạng. Ha… ha…
Vút! Vút! Vút!