Đọc truyện Úy lam – Chương 69:
Edit: Malbec
7 giờ tối, hai nữ sinh Hạ Đan Dương và Trang Giai cùng giáo viên trường đại học đi đến cục cảnh sát.
Sinh viên bị đẩy từ trên cầu thang xuống ở trường không chỉ tạo thành ảnh hưởng cực lớn với xã hội mà cũng ảnh hưởng rất nhiều đến danh dự nhà trường. Đây cũng là nguyên nhân lãnh đạo nhà trường một mực không đồng ý việc để hai nữ sinh khác đến tiếp nhận điều tra.
Cô giáo Trần là chủ nhiệm lớp hai người cũng đi đến cùng.
Khi hai sinh viên tiến hành thẩm vấn, cô giáo Trần an ủi: “Hai em đừng sợ, chỉ cần ăn ngay nói thật là được. Các em không làm gì thì cảnh sát sẽ không làm khó dễ đâu.”
Hạ Đan Dương gật đầu, nhìn về phía cô giáo Trần, thấp giọng nói: “Cô ơi, cô ở đây chờ tụi em sao?”
“Đương nhiên, chờ sau khi tụi em thẩm vấn xong, cô sẽ lái xe chở tụi em về trường.”
Câu này hiển nhiên đã an ủi hai nữ sinh.
Sau đó, cảnh sát đưa từng người đến phòng thẩm vấn. Rõ ràng hai người đều chưa từng trải qua thời khắc như vậy, trên mặt đều hiện lên sự khẩn trương.
Bắt đầu thẩm vấn trước là Hạ Đan Dương.
Cô chưa bao giờ tới nơi nào đáng sợ như thế này, mặc dù đáy lòng sợ hãi nhưng vẫn không nhịn được ngẩng đầu nhìn xung quanh. Đặc biệt là khi nhìn đến camera giám sát trong góc, không nhịn được dừng lại một hồi.
Lúc này, Úy Lam đứng ở căn phòng cách vách quan sát sắc mặt cô bé.
“Kinh nghiệm sống chưa nhiều, rất dễ nói thật, đây cũng là người mà các anh thích thẩm vấn nhất.”
Tiếu Hàn đứng một bên bật cười.
“Hôm nay, từ lúc 1 giờ chiều đến 2 giờ rưỡi, cô ở đâu?”
Hạ Đan Dương: “Tôi ngủ trong ký túc xá đến hơn 1 giờ, sau đó liền đi đến toà nhà dạy học số ba tìm Lưu Cẩn, muốn ôn tập toán học cao cấp với cậu ấy.”
“Cô đến toà nhà dạy học số ba lúc mấy giờ?”
Vấn đề này khiến Hạ Đan Dương sững sờ.
Cô ta ngây ngốc, đôi mắt không nhịn được mà cụp xuống, một lát sau, cô ta nói: “Thời gian cụ thể tôi không nhớ. Tôi nhớ rõ khi tôi đến nơi đó thì đã rất loạn.”
“Quan hệ giữa cô và Giang Hiêu Nghiên thế nào?”
Hạ Đan Dương cây ngay không sợ chết đứng: “Không tốt.”
Sau đó cảnh sát hỏi thêm vài vấn đề nữa, bởi vì là người khác thẩm vấn nên Tiếu Hàn đứng cùng bọn họ, hỏi: “Mọi người cảm thấy thế nào?”
Tần Lục Trác nhìn về phía Úy Lam, cô gật đầu.
“Thật ra mọi người có thể thấy, Hạ Đan Dương nói dối khi nhắc đến vấn đề đến toà nhà dạy học số ba khi nào. Cô ta rũ mắt xuống tránh ánh nhìn đối diện, đây là biểu hiện điển hình của người nói dối. Cô ta rời khỏi ký túc xá lúc nào, camera theo dõi có thể xác minh cho nên cô ta không cần phải nói dối. Trọng điểm là ở vấn đề thứ hai, mấy giờ đến toà nhà dạy học số ba.”
“Vụ án xảy ra lúc 1 giờ 37 phút chiều, dựa theo thời gian Hạ Đan Dương đi ra từ ký túc xá, có thể dễ dàng đoán ra thời gian cô ta đi bộ từ ký túc xá đến toà nhà dạy học số ba.”
“Hơn nữa, anh chú ý vấn đề cô ta trả lời khi nhắc tới thời điểm này, lúc cô ta đến bên kia rất loạn. Vì sao lại loạn, cô ta đang ám chỉ cho chúng ta, lúc cô ta đến đó thì Giang Hiêu Nghiên đã bị đẩy xuống lầu, không có quan hệ gì với mình.”
“Mặc dù cô gái này không quá trải đời nhưng rất thông minh.”
Hiển nhiên giờ phút này Hạ Đan Dương hoàn toàn không biết, chút thông minh nhỏ của cô ta đã sớm bị người ở phòng cách vách nhìn thấu.
Lúc này cảnh sát thẩm vấn bên trong lại hỏi đến tình trạng bạn bè của Giang Hiêu Nghiên. Đây cũng là một khả năng khác mà bọn họ đã thảo luận qua, tranh chấp tình cảm.
Lúc này Hạ Đan Dương đã lơ là.
Cô ta hừ một tiếng, trực tiếp nói ra: “Làm sao tôi biết được cô ta yêu đương với ai, cô ta có nhiều lốp xe dự phòng như vậy mà.”
Cảnh sát thẩm vấn nắm được lời cô ta, tiếp tục truy hỏi: “Cô nói là quan hệ bạn bè của cô ta rất phức tạp?”
Hạ Đan Dương bĩu môi, khuôn mặt tỏ vẻ rất khinh thường: “Chú cảnh sát, nếu muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm. Chúng tôi ở cùng một phòng ngủ, bình thường cô ta gọi điện với người khác, gửi WeChat cho dù tôi không muốn nghe thì thỉnh thoảng cũng sẽ nghe được vài câu. Huống hồ lễ Giáng Sinh trước đó cô ta đăng quà lên, điều chỉnh từng nhóm có thể thấy được. Cô ta còn cho rằng mình làm rất tốt, kết quả không phải là có hai nam sinh suýt chút đánh nhau vì cô ta sao.”
Đột nhiên vạch trần ra chuyện này khiến thần sắc tất cả mọi người đều chấn động.
Tiếu Hàn lập tức nói thông qua tai nghe bên này: “Đại Minh, hỏi cô ta chuyện đánh nhau, hỏi hai nam sinh này là ai?”
Cảnh sát thẩm vấn tên là Vương Minh, anh ta nghe thấy Tiếu Hàn nói vậy bèn nhìn thoáng qua về phía kính thủy tinh một chiều tường bên này, men theo lời Hạ Đan Dương hỏi: “Đánh nhau? Chuyện xảy ra khi nào?”
“Lúc lễ Giáng Sinh đó. Nhưng mà tôi cũng chỉ nghe nói là đánh nhau, tình huống cụ thể thế nào tôi không nhìn thấy tận mắt.”
Đại Minh gật đầu, tiếp tục hỏi: “Hai người này là ai?”
“Một người là Trương Hiểu Thiên lớp chúng tôi, còn một người là Hàn Uy ban 3.”
Ngược lại Hạ Dan Dương không giấu diếm gì.
“Hai người bọn họ đánh nhau vì Giang Hiêu Nghiên sao?”
Sau khi Hạ Đan Dương suy nghĩ xong thì gật đầu.
Đại Minh hỏi cô ta: “Cô biết nguyên nhân không?”
Lần này ngược lại Hạ Đan Dương do dự, lông mày hơi nhíu lại, hiển nhiên với quan hệ giữa cô ta và Giang Hiêu Nghiên hẳn là lúc này nên nói tất cả mọi chuyện cho cảnh sát.
Hồi lâu sau, cô ta đưa tay vén mái tóc dài của mình xuống, thấp giọng nói: “Tôi cũng không muốn bỏ đá xuống giếng ở thời điểm này, nếu như nói cho các anh biết có thể giúp đỡ tìm ra hung thủ thật sự thì hi vọng nó hữu dụng.”
“Hàn Uy không cùng một ban với chúng tôi, cậu ta và Giang Hiêu Nghiên quen biết ở Hội sinh viên. Dù sao thì quan hệ của hai người đó rất mập mờ, Giang Hiêu Nghiên ra ngoài ăn cơm xem phim với cậu ta. Chỉ là không biết vì sao hai người này không ở bên nhau, sau đó Trương Hiểu Thiên lớp chúng tôi thích thầm Giang Hiêu Nghiên từ năm nhất, nghe nói là Hàn Uy nói khoác trong ký túc xá, nói mình và Giang Hiêu Nghiên cái kia…”
Đại Minh nhíu mày, đang muốn hỏi Giang Hiêu Nghiên và Hàn Uy cái gì thì nhìn thấy da mặt cô bé ngồi đối diện phiếm hồng.
“Là thuê phòng.”
Hạ Đan Dương đỏ mặt nói rõ.
“Hàn Uy nói Giang Hiêu Nghiên rất dễ ăn, đưa chút quà là có thể thuê phòng với cô ta. có thể là Trương Hiểu Thiên nghe được, bản thân cậu ta lại thích Giang Hiêu Nghiên nên đã đánh nhau một trận với Hàn Uy. Nhưng nghe nói nhanh chóng bị kéo ra. Dù sao chuyện này không ít người lớp chúng tôi đều biết.”
Trong đại học không có bí mật gì, hai nam sinh đánh nhau trong ký túc xá vì một cô gái.
Nhanh chóng có thể truyền từ ký túc xá nam sinh sang ký túc xá nữ sinh, từ đó làm cho tất cả mọi người đều biết.
Rất nhanh, bên này cũng đã bắt đầu thẩm vấn Trang Giai.
Lần này là Tề Hiểu ra mặt.
Anh ta hỏi Trang Giai: “Lúc đó cô ở đâu?”
“Toà nhà dạy học số ba.” Trang Giai nói.
Tề Hiểu hỏi: “Vì sao cô lại ở đó?”
“Hiêu Nghiên bảo tôi đi cùng cậu ấy.” Giọng nói Trang Giai rất nhỏ: “Cậu ấy nói muốn ôn thi, sắp thi cuối kỳ rồi.”
“Như vậy lúc xảy ra vụ án cô ở đâu?” Tề Hiểu tiếp tục hỏi.
Trang Giai nhìn cậu, giống như là chậm nửa nhịp, qua hồi lâu mới nói: “Tôi, tôi mua đồ dưới lầu, Hiêu Nghiên nói phòng học không có điều hòa, muốn uống chút đồ nóng. Tôi liền đi xuống máy bán hàng tự động dưới tầng mua đồ uống nóng cho cậu ấy.”
“Lúc đó cô có nghe thấy tiếng động gì kỳ lạ hoặc là nhìn thấy người nào kỳ lạ không?”
Trang Giai mờ mịt lắc đầu.
Nhưng rõ ràng Tề Hiểu có kinh nghiệm thẩm vấn phong phú, cậu ta gõ gõ cây bút trong tay lên mặt giấy, đôi mắt nhìn thẳng vào Trang Giai: “Lúc Giang Hiêu Nghiên ngã xuống lầu rất nhiều người nghe thấy tiếng kêu của cô ta, theo tôi được biết máy bán hàng tự động của trường học được đặt gần đầu bậc thang, cô không nghe thấy?”
“Tôi, tôi nghe thấy.” Trang Giai gật đầu.
Tề Hiểu: “Nhưng mà cô vừa mới nói cô không nghe thấy?”
“Anh nói là tiếng động kỳ lạ, tôi cho rằng anh nói đến âm thanh khác.” Trong nhất thời Trang Giai có chút nghẹn lời.
“Như thế cô có thấy người nào khả nghi không?” Tề Hiểu nhìn cô ta hỏi.
Trang Giai lắc đầu, xem ra cô ta đã sắp khóc: “Tôi thật sự không nhìn thấy, tôi không biết ai đẩy Giang Hiêu Nghiên, mọi người đều nói là Lưu Cẩn, nhưng mà tôi cảm thấy dù quan hệ hai người không tốt nhưng hẳn là Lưu Cẩn sẽ không làm ra chuyện như vậy.”
Lúc đang nghe câu nói này, Úy Lam lập tức xích lại gần, thấp giọng nói: “Tề Hiểu, hỏi cô bé chuyện liên quan đến Lưu Cẩn, hỏi quan hệ giữa bọn họ.”
“Cô cảm thấy Lưu Cẩn sẽ không làm chuyện như vậy? Quan hệ hai người rất tốt ư?”
Tề Hiểu nghe lời Úy Lam nói, lập tức hỏi.
Trang Giai bị hỏi vấn đề này có chút á khẩu không trả lời được, cô ta suy nghĩ một chút rồi vẫn nói: “Quan hệ chúng tôi không được tốt lắm.”
“Vậy sao cô lại cảm thấy cô ấy sẽ không làm chuyện như vậy?”
Trang Giai: “Chính là cảm thấy cậu ấy không phải người nhẫn tâm như vậy. Dù sao chúng tôi cũng cùng phòng.”
“Nhưng theo như chúng tôi biết, Giang Hiêu Nghiên từng trở mặt với Lưu Cẩn vì một thỏi son môi, đồng thời còn đăng lên Weibo để dân mạng cào xé Lưu Cẩn. Cô cảm thấy Giang Hiêu Nghiên có lo lắng về quan hệ với bạn cùng phòng không?”
Hai tay Trang Giai nắm lại một chỗ, có chút khẩn trương vân vê qua lại.
“Quan hệ giữa cô và Giang Hiêu Nghiên như thế nào?”
Vấn đề này dường như giải cứu Trang Giai, thần sắc cô ta lập tức trở nên thoải mái hơn, giống như là tìm được người đáng tin cậy, cô ta nói: “Cực kỳ tốt, quan hệ chúng tôi từ năm nhất đã vô cùng tốt. Cho dù lên lớp hay ăn cơm cũng đi cùng nhau. Hiêu Nghiên vô cùng chăm sóc tôi.”
Lúc cô ta nói đến đây, thần sắc cực kỳ nghiêm túc, giống như nhất định phải thuyết phục ai đó.
Úy Lam nhìn cô ta rồi nhìn thoáng qua về phía Tần Lục Trác, thấp giọng nói: “Rõ ràng cô ta biết Giang Hiêu Nghiên không thực sự thích mình, cho nên không ngừng ám chỉ tâm lý cho mình, thế này mới có thể duy trì cái giả tưởng họ là bạn bè.”
Hiển nhiên hai cô gái đều che giấu một ít chuyện, nhưng muốn họ chỉ ra nghi phạm lại hơi sớm.
Vụ án này dường như gặp trở ngại, trừ phi Giang Hiêu Nghiên tỉnh lại.
Về phần Lưu Cẩn, bởi vì cô bé là nghi phạm duy nhất nên chỉ có thể ở lại cục cảnh sát.
Cho nên qua 12 giờ, sau khi cô giáo Trần đưa hai cô sinh viên về, Tần Lục Trác và Úy Lam cũng rời khỏi cục cảnh sát. Một ngày này họ gặp phải quá nhiều chuyện, trên đường về nhà hai người đều không nói gì.
Đến khi vào phòng, Úy Lam vừa cởi áo khoác ngoài đã bị Tần Lục Trác ôm lấy từ phía sau.
Anh thấp giọng nói: “Vất vả cho em rồi, Úy Lam.”
Úy Lam xoay người, nhón mũi chân hôn lên môi anh một cái, thấp giọng nói: “Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay anh nói như vậy với em, anh phải hiểu em làm những thứ này cũng không đơn giản là vì anh.”
Cô lùi về sau một bước.
Nháy mắt với anh: “Giữ gìn chính nghĩa xã hội cũng không phải đặc quyền của mình anh.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Ngày mai em và anh đến hiện trường một lần xem.”
Trên mặt Tần Lục Trác lộ vẻ kinh ngạc.
Úy Lam nói ra kịp thời: “Đừng nói với em là anh không muốn đi.”
Lần này Tần Lục Trác lại nở nụ cười, anh sờ gương mặt cô một cái, thấp giọng nói: “Bây giờ thật sự cái gì cũng không thể lừa em.”
Thế là sáng sớm hôm sau, Úy Lam đi cùng Tần Lục Trác đến trường đại học.
Bởi vì toà nhà dạy học số ba xảy ra vụ án nên cảnh sát đã niêm phong toàn bộ. Cũng may đã sắp đến kỳ thi cuối kỳ, rất nhiều chương trình học đã kết thúc, sinh viên và giáo viên cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Khi Úy Lam xuống xe, Tần Lục Trác nắm lấy tay cô, hai người đi đến gần toà nhà dạy học số ba.
Dường như Úy Lam cảm nhận được cái gì đó liền nhìn sang toà nhà số bốn sát vách.
Minh Hằng đang đứng ở tầng ba nhà số bốn, yên lặng nhìn cô.