Đọc truyện Uy Chấn Cương Tộc – Chương 67: Thắng lợi
Bóng đen khổng lồ, to lớn như một ngọn núi nhỏ, che mất hẳn tầm nhìn về phía trước. Qua một khoảng thời gian ngắn giật mình, Đại Thiên vội vàng ổn định lại, cảnh giác nhìn kỹ.
Nhìn được thứ cản đường mình, trong lòng của hắn trở nên trống rỗng, không tồn tại một thứ gì cả, có lẽ là đang tuyệt vọng, hoặc cũng có thể là càng tỉnh táo hơn.
Con trâu đầu đàn cũng cùng lúc phóng vút lên cản đường hắn, dường như là đánh giết một con kiến, tùy ý hất sừng đập thẳng vào người Đại Thiên.
BỊ trúng công kích mạnh mẽ, Đại Thiên không thể làm ra bất cứ một hành động phản kháng nào, bất lực bị đánh văng đi.
Mà không biết như thế nào, có lẽ là sợ Đại Thiên lại làm loạn đàn trâu, con trâu đầu đàn này đem Đại Thiên đánh văng ra xa, tuy là bị công kích, nhưng ít nhất là hoàn toàn thoát khỏi đàn trâu vây quanh, cũng coi như là còn cơ hội thoát đi.
Chỉ có điều Đại Thiên hiện tại hoàn toàn kiệt sức rồi, lại trúng phải một chiêu nặng nề của đối phương, trạng thái tiêu cực do bị thương cùng trạng thái vừa rồi đồng thời kích thích ra, một lần nữa làm cho Đại Thiên không còn một chút sức lực nào nằm bệt dưới đất, chỉ có ánh mắt vẫn không từ bỏ nhìn chằm chằm vào con trâu đang lao về phía mình.
Kể đến, đây cũng là lần thứ hai hắn đối mặt với một con trâu đầu đàn. Dù là lần nào thì hắn cũng chỉ có bị đánh không có chút sức nào đánh trả. Tóm lại, vẫn là thực lực của hắn còn quá kém.
Thoáng cười nhẹ, tuy là khoảnh khắc cái chết đã gần kề, chỉ có điều đã trải qua nhiều lần rồi, những tưởng sẽ sợ hãi, nhưng Đại Thiên ngược lại trở nên bình tĩnh, tựa như chỉ là một giấc ngủ kéo đến mà thôi.
Thấy cảnh này, Cương Nhân ở trên cây cũng không đứng yên ngồi nhìn nữa, kể cả những Binh Sĩ đi cùng Đại Thiên cũng vậy. Dù thân phận của hắn thế nào thì hiện tại bọn họ vẫn cùng một chiến tuyến.
Đồng loạt lắp tên giương cung, hàng trăm mũi tên bén nhọn bay vút đi. Nhưng mục tiêu cũng không phải là con trâu đầu đàn nọ, mà là hướng thẳng về đàn trâu.
Sở dĩ làm vậy, là vì bọn họ biết công kích của họ đối với những con trâu đầu đàn chỉ như muỗi cắn, bởi vậy, bọn họ lựa chọn một mục tiêu đơn giản hơn để tấn công, biết đâu phần nào đó đánh lạc hướng chú ý của những con Tứ Giai Yêu Thú này thì sao.
Hiệu quả của đợt tấn công này quả thật không tốt lắm, nếu không muốn nói là chẳng có hiệu quả gì.
Bốn con trâu đầu đàn còn lại phân ra, hai con chỉ huy đồng thời bảo vệ đàn, hai con còn lại tiếp tục húc ngã những gốc cây khổng lồ kia, cố gắng bức Cương Nhân rơi xuống.
Đại Thiên cũng không đủ sức chú ý xung quanh, trong mắt hắn chỉ còn cặp sừng trâu đang dần biến thành lớn.
Mắt thấy chỉ còn một chút nữa, sừng trâu sẽ xuyên qua thân thể. Dưới ánh mắt điên cuồng cùng hưng phấn của đàn trâu, một thanh thương lao vút từ trong rừng ra, tốc độ của thanh thương này nhanh khủng khiếp, con trâu nọ còn chưa kịp phản ứng đã bị thương đâm thẳng vào người.
Cảm nhận được một trận gió bén nhọn như đao bay qua, đồng thời, áp lực cực lớn đè nặng lên người cũng biến mất, Đại Thiên hơi thoáng giật tỉnh, ngơ ngác nhìn con trâu bị thương đâm thủng một lỗ trên người.
Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì một bóng đen khác lại đột ngột xuất hiện bên cạnh hắn. Tiếp sau đó, Đại Thiên chỉ cảm giác được thân thể của mình bị nhấc bổng lên, rồi bị vứt lên cao, bay thẳng lên một tán cây.
“Người này ta nhất định phải cứu.”
Một âm thanh vang dội cất lên, Đại Thiên vừa rơi vào một tán cây, may mắn được những cành lá rậm rạp níu lại, ổn định một thoáng liền xoay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.
Người nói ra câu đó, bất ngờ lại là người đã biến mất nãy giờ, Hàn Hạo.
Hàn Hạo lúc này cũng không còn vẻ gì cường tráng uy vũ cả. Toàn thân loang lổ vết thương, giáp nứt vỡ khắp nơi, nhìn vô cùng thê thảm.
Chỉ có khí thể cùng ánh mắt kiên quyết không thay đổi, đối với việc bảo vệ những Cương Nhân ở đây, Hàn Hạo một giây cũng không quên được.
Năm con trâu đầu đàn kinh ngạc nhìn Hàn Hạo một chút, bọn chúng không ngờ đối phương lại còn sống, trong lòng bất chợt nổi lên cảm giác bị trêu đùa, ngay sau đó biến chuyển thành cảm giác tức giận.
Lần này bọn chúng xem như là khôn ngoan hơn rồi, hai con vẫn chỉ huy đàn trâu, còn lại ba con đồng loạt tấn công Hàn Hạo.
Nhưng Hàn Hạo sớm hơn một bước di chuyển, dưới ánh mắt cẩn thận cùng tức giận của đàn trâu, hắn xuất hiện ở giữa bọn chúng.
Tiếp sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc hoảng loạn của những con Yêu Thú này, Hàn Hạo huy thương đâm giết những con trâu Tam Giai trở xuống.
Thực lực Hàn Hạo khủng khiếp không phải là nói đùa, hiệu quả so với Đại Thiên lúc trước quả thật là một trời một vực.
Từng con từng con trâu bị nhanh chóng tiêu diệt. Hàn Hạo cũng không tập trung quá nhiều vào một nơi, vừa giết ở nơi này vài con, liền nhảy đến nơi khác giết tiếp.
Xem ra là cảnh Đại Thiên làm hỗn loạn đàn trâu lúc nãy hắn đã nhìn rõ mồn một.
Năm con trâu đầu đàn tức lắm, nhưng không thể làm gì được, đàn trâu quá nhiều, cản đường không cho bọn chúng lao lên phản kích được, chẳng lẽ bọn chúng lại một lần nữa đem đồng loại của mình tiêu diệt sao.
Đàn trâu đã không còn nhiều, bọn chúng không thể nào làm vậy được nữa.
Qua một hồi lâu, tình cảnh như vậy vẫn tiếp tục diễn ra, thương vong của đàn Yêu Thú cũng ngày càng tăng cao.
Tiếp tục như vậy nữa cũng không phải là cách, năm con trâu thoáng do dự một chút, liền đồng loạt rít lên.
Hàn Hạo cùng Cương Nhân còn lo sợ bọn chúng sẽ làm ra hành động phản kích gì nữa, tất cả đều cảnh giác nhìn đàn trâu.
Nhưng nguy hiểm lại không đến, ngược lại chuyện vui đã đến rồi.
Đàn trâu chuyển sang một hướng khác, bỏ chạy thục mạng, năm con trâu đầu đàn chia ra, ba con dẫn đầu, hai con đoạn hậu.
Kẻ thù bỏ chạy là chuyện tốt, nhưng Cương Nhân không thể nào nới lỏng cảnh giác được, thù giữa hai bên quả thật là rất sâu rồi, chưa kể đến hai con trâu đầu đàn kia vẫn còn nhìn chằm chằm bọn họ.
Cương Nhân cũng không làm ra một hành động phản kích nào, chỉ cảnh giác nhìn bọn chúng, kể cả Hàn Hạo cũng nhảy vút vào rừng, yên lặng quan sát tình hình.
Đợi đàn trâu chạy hết, hai con trâu đầu đàn còn lại cũng chỉ căm hận nhìn bọn họ, ngoài ra không có bất kỳ một hành động tấn công nào. Qua một lúc, bọn chúng bất lực xoay người, theo đồng loại của mình đi mất.
Cương Nhân vẫn giữ nguyên trạng thái, đợi qua một hồi lâu, xác định chắc chắn đàn trâu sẽ không trở lại mới vội vàng nhảy xuống đất, tập hợp trước mặt Hàn Hạo.
Kết quả lần này, Cương Nhân thắng lợi, nhưng không một ai vui vẻ nổi. Rất nhiều người đã chết trong trận chiến này, giáp cùng binh khí đều bị tổn hại, mà kẻ thù thì bất cứ lúc nào cũng có thể trở lại tấn công, đường trở về lần này vô cùng khó khăn.
Đợi mọi người tập hợp đông đủ, tuy thân thể vô cùng mệt mỏi, nhưng Hàn Hạo vẫn cố gượng, hướng về toàn bộ Cương Nhân ra lệnh
“Mau chóng thu dọn chiến trường, an táng những người hi sinh tại chỗ, không thể để bọn họ ở giữa trời như thế này được. Những vũ khí còn dùng được toàn bộ giữ lại, chúng ta hiện tại rất cần.”
Cương Nhân ứng tiếng, ngay sau đó vội vàng lao vào chiến trường ngập máu tanh tưởi thu dọn. Nhìn những đồng đội của mình hi sinh, trên mặt ai nấy không nén nổi bi thương, nhưng bọn họ trải qua việc này nhiều rồi, nên vẫn có thể miễn cưỡng nén lại được.
Đầu óc hơi mơ màng, Hàn Hạo chỉ có thể chống thương đứng đó, không giúp gì được. Hắn cũng không được phép gục ngã, tình hình hiện tại vô cùng căng thẳng, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, hắn dù thế nào thì cũng phải đứng vững, làm chỗ dựa tinh thần cho toàn bộ Cương Nhân.
“Hàn tướng quân.”
Một giọng nói bỗng cất lên, trấn định nhìn về lại, thì ra là một Binh Sĩ hướng về hắn lên tiếng kêu gọi.
Binh Sĩ này mặc giáp khác với Binh Sĩ mà hắn chỉ huy, hơi ngây người một lát, Hàn Hạo liền nhớ đến một nhóm người đến giúp mình, trong lòng vô cùng cảm kích, chỉ có điều vẫn không biết thân phận của đối phương như thế nào, bởi vậy nhẹ cất giọng hỏi thăm
“Ngươi là?”
“Thuộc hạ là Binh Sĩ ở Nga Vũ Thành, được lệnh đến đây để dẫn đường cho toàn đội về thành nghỉ ngơi.”
Người Binh Sĩ nọ vội vàng đáp lại.
Nghe được vậy, Hàn Hạo mỉm cười. Mỗi khi đoàn đội đến gần một tòa thành nào đó, để xác định nhóm người đông đảo này có phải là phe mình hay không, Cương Nhân thường phái ra một số Binh Sĩ đến tiếp đón, xem như là một hình thức kiểm tra.
Hàn Hạo cũng không biết những Binh Sĩ này, chỉ có điều những Binh Sĩ này đã xem qua hình vẽ của Hàn Hạo, ký ức vẫn khắc khá sâu, nên có thể dễ dàng nhận ra được đối phương.
“Lần này phải cảm ơn các ngươi rồi.”
Hàn Hạo cảm kích hướng về người trước mắt nói, ngôn ngữ hoàn toàn đúng với ý nghĩ trong đầu.
Nghe đối phương trả lời, người Binh Sĩ này dùng ánh mắt kính trọng nhìn lại, không cho là đúng trả lời
“Thuộc hạ không xứng đáng với lời cảm ơn này. Ngài dù nguy hiểm cách mấy cũng quyết không bỏ lại đồng đội, so với ngài, thuộc hạ còn không bằng được.”
Lắc lắc đầu, Hàn Hạo từ chối cho ý kiến, chuyển sang hướng khác hỏi
“Ngươi gọi là gì?”
“Thuộc hạ gọi là Vũ Lâm.” Người Binh Sĩ kia cứng giọng đáp, màn giới thiệu tên quả thật rất ấn tượng.
“Không cần nói chuyện khách khí như vậy. Ta mạn phép gọi ngươi là Vũ Lâm đi. Ngươi chỉ huy những người đi cùng sao?”
“Vâng, thuộc hạ là đội trưởng của nhóm lần này.” Vũ Lâm vội vàng đáp, vừa nói xong, trong đầu chợt nhớ đến thứ gì, tiếp tục nói
“Lần này thuộc hạ còn áp giải một tên tội phạm đến, hắn nói hắn là người trong đội ngài đi lịch luyện, nhưng bị lạc.”
Ngơ ra một chút, Hàn Hạo có chút phản ứng không kịp rồi, hắn quản lý đội ngũ vô cùng chặt chẽ, chỉ có đồng đội hi sinh mới an táng lại đó, chứ làm gì có chuyện đi lạc. Trong lòng tuy hơi không tin, nhưng với bản tính cẩn thận, Hàn Hạo một lần nữa hỏi lại
“Hắn nói hắn là ai?”
“Lúc đầu các Binh Sĩ bắt được, hắn nói mình gọi là Đại Thiên, lần cuối cùng hắn ở một ngôi làng do Lý Liêm quản, sau đó mất tích.” Vũ Lâm đáp lời lại.
Lại ngây người ra, Hàn Hạo lúc này quá mệt mỏi rồi. Cố suy tư một chút, trong lòng lẩm bẩm cái tên này, bất chợt, trong đầu nổi lên hình ảnh một thiếu niên điên cuồng chiến đấu, hơn nữa lại nằng nặc đòi đi lịch luyện, sau đó cũng không thấy trở về, đối với việc này, Hàn Hạo cùng Triệu Cẩm Phàm tiếc nuối hồi lâu.
Hiện tại lại nghe tin tức người này còn sống, Hàn Hạo chấn động là không cần nói nữa. Trong lòng nghi ngờ, nhưng vẫn vô cùng mong đợi, dù sao, bản năng chiến đấu của Đại Thiên quả thật rất tốt, tuy không có một chút trật tự nào, nhưng vô cùng nhanh nhạy, rất đáng để dạy dỗ, chưa kể đến việc Hàn Hạo sẽ dứt khoát không bỏ qua bất cứ một đồng đội nào ở lại.
Tâm tình chuyển biến thành gấp gáp, Hàn Hạo không kiềm lại được nữa, vội vàng hỏi
“Người nọ đang ở đâu.”
“Vừa nãy hắn suýt bị giết, ngài vứt hắn lên một tán cây nào đó rồi.” Vũ Lâm nhanh chóng đáp lại, nhưng vừa vứt câu, hắn lại trở nên không biết làm sao, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên những tán cây rậm rạp, vừa rồi toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào Hàn Hạo, không ai để ý đến Đại Thiên bị vứt đi đâu rồi.
“Là người vừa đó sao?”
Hàn Hạo trong lòng tràn đầy nghi hoặc, hình tượng xơ xác của Đại Thiên hiện tại không thể nào liên tưởng đến ngày xưa được, hắn rất khó tin đây là sự thật. Dẹp bỏ mọi ý nghĩ, Hàn Hạo quyết định gặp tận mặt hỏi rõ.
Nhưng khi nhìn đến hành động của Vũ Lâm, Hàn Hạo thoáng không hiểu, sau đó trên khuôn mặt cương nghị lại lộ ra vẻ không biết làm sao. Vừa rồi gấp quá, hắn vứt Đại Thiên đi đâu cũng không rõ nữa, chỉ biết là nhanh chóng đem Đại Thiên đẩy ra xa khỏi chiến trường.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, biết là không ai biết tung tích của thiếu niên nọ, trong lòng đều trở nên buồn cười. Không nói nhiều nữa, bọn họ vội vàng chia nhau ra, tìm kỹ trên từng tán cây.
Cũng không lâu lắm, Đại Thiên được tìm thấy, sau đó mang xuống đất.
Đại Thiên hiện tại tuy thân thể tàn tạ, thương thế trầm trọng. Nhưng hắn đã thành thói quen rồi, một khi còn chưa chết, hoặc còn chưa tuyệt đối an toàn, hắn quyết không dám để mình hoàn toàn ngất đi, chỉ có điều, đầu óc vẫn vô cùng mơ hồ.
Đột ngột cảm giác thân thể bị mang đi, đợi dừng lại, trước mắt Đại Thiên lại là Hàn Hạo. Có chút không phản ứng kịp, Đại Thiên ngây ra đó, sau đó vội vàng hướng về phía đối phương cảm kích chào hỏi
“Hàn đại ca.”
Đối với một tiếng xưng hô này, Hàn Hạo tâm tình hơi thoáng chấn động. Những người đi theo hắn đều gọi là tướng quân, dù sao hắn lúc nào cũng cứng rắn nghiêm chỉnh, rất khó gần. Chỉ có Đại Thiên từ trước đến giờ vẫn gọi hắn bằng cách này.
Nhưng Hàn Hạo cũng không dễ dàng tin tưởng như vậy được, nhưng cũng không biết làm thế nào để hỏi rõ thật hư, chỉ có thể không có chủ ý hỏi
“Ngươi thật sự là Đại Thiên?”
Giật mình một thoáng, Đại Thiên nhớ đến thân phận của mình còn chưa được xác minh, đã vậy còn nhìn không ra được. Trong lòng vừa vội vừa sợ, do dự không chắc nói liên tục
“Ta thật sự là Đại Thiên. Lúc trước ta còn xin ngươi cùng Triệu đại ca đi lịch luyện, chỉ có điều sau đó lại đi lạc mất.”
Hàn Hạo vẫn giữ trầm mặc, Đại Thiên lại càng quýnh lên nói tiếp
“Lúc trước, sau lần bị Dã Man Nhân tấn công, ta được chị Cẩm Nghi trợ giúp chữa thương, còn có vị bác sĩ Phong thúc nữa. Sau đó ta còn bị Triệu Bân đánh, thân thể lại bị thương, thuyết phục các ngươi rất lâu mới được đi lịch luyện.”
“Sau đó chúng ta bị một đàn sói tấn công,….”
Nói đến đây, Đại Thiên hơi ngừng lại, hắn nhớ đến chuyện Triệu Bân bức mình chạy đi lạc, do dự một chút, Đại Thiên vẫn là không nói ra chuyện này
“Sau trận chiến, ta bị thương nên bị lạc mất trong rừng.”
Trầm mặc, Vũ Lâm cùng Hàn Hạo đều trở nên trầm mặc. Hai đôi mắt sáng như nhìn xuyên sự thật hướng thẳng về phía Đại Thiên.
Đại Thiên cũng không e ngại gì cả, ánh mắt thật thà cùng tha thiết nhìn lại bọn họ, gương mặt vô cùng chân thành.
Được qua một lúc, Hàn Hạo mới mở miệng nói
“Cứ xem như ngươi là Đại Thiên đi, thời gian qua ngươi đã đi đâu?”
…………………………………………………………………………………………..