Uy Chấn Cương Tộc

Chương 54: Về Cương tộc


Đọc truyện Uy Chấn Cương Tộc – Chương 54: Về Cương tộc

Vài ngày sau, bên ngoài bìa rừng, Đại Thiên ngập ngừng không nỡ đứng nhìn Lý Thiện. Phía sau lưng hắn là một con đường đất khá rộng, Đại Thiên vừa nhìn liền nhận ra đây là con đường mà Cương Tộc đã xây dựng, giống y như con đường mà lúc trước Đại Thiên ra khỏi Vương Thành.

Kể từ lần trước tiêu diệt con Thị Huyết Ngân Lang kia thì Lý Thiện cũng không bắt Đại Thiên phải tiếp tục chiến đấu nữa, dù sao thân thể của Đại Thiên cũng mang nhiều thương thế, hiện tại trên vai còn phải đeo băng cầm máu. Cũng bởi vì như thế, một thời gian sau hai người chỉ có chạy đi, ngoài ra thì những lúc đói khát kiệt sức lắm mới dừng lại nghỉ ngơi, bởi vậy thời gian đi cũng giảm xuống rất nhiều.

Nhưng trên đường đi thì vô cùng mong mỏi, đến khi phải tạm biệt nhau thì Đại Thiên lại vô cùng không nỡ, giữa Cương Tộc và Lý Thiện, cả hai đều mang tầm quan trọng ngang nhau, Đại Thiên không muốn từ bỏ bất cứ một thứ nào.

Lý Thiện cũng không như Đại Thiên, hắn lúc trước tuy có âu sầu, nhưng qua một thời gian suy nghĩ kỹ, cảm giác cũng không còn nặng như lúc trước nữa, dù sao tạm rời xa cũng là một hình thức để sau này gặp lại được quý giá hơn, Lý Thiện cũng rất mong đến ngày thấy được Đại Thiên trưởng thành trở về gặp hắn.

Vỗ vỗ vai Đại Thiên, Lý Thiện nở một nụ cười an ủi nói

“Làm đàn ông thì có những lúc cần phải đưa ra quyết định một cách dứt khoát. Hãy đi đi, ta chờ một ngày con trở nên mạnh mẽ, trở về cùng ta dạo chơi khắp khu rừng này.”

Hình bóng hiện giờ của Lý Thiện, rất giống với lúc trước Đại Vũ tiễn Đại Thiên đi, đều là quan tâm yêu thương, từng lời dặn dò tuy không quan tâm, nhưng lại tràn đầy lòng nuối tiếc. Khóe mắt không nhịn được nữa, Đại Thiên bật khóc, tuy nói đàn ông đổ máu không rơi lệ, nhưng Đại Thiên vẫn còn là một đứa bé, qua một tháng nữa thì cũng chỉ là một đứa bé chín tuổi, áp lực sinh tồn cùng ly biệt như vậy, một kẻ chưa từng trải qua sự đời như hắn chịu không nổi.

Lý Thiện cũng hơi có chút cảm xúc, đời hắn hiện tại cũng chỉ có Đại Thiên được hắn xem như là con, tình thương cùng quý trọng không thể đo lường được. Thở dài ngước mặt lên nhìn bầu trời dần về trưa, cố che giấu khóe mắt ướt át của mình, Lý Thiện xoa xoa đầu Đại Thiên, cũng không nói nhiều nữa, xoay người trở về trong rừng.

Đại Thiên thấy vậy liền kinh hoảng chạy theo, tay níu giữ lại áo của Lý Thiện, miệng gấp gáp nói

“Lý thúc, sao ngài không cùng con trở về Cương Tộc.”

Lý Thiện khựng lại, sau đó lắc lắc đầu hỏi lại

“Con thấy Dã Man Nhân thế nào?”

Ngẫm nghĩ một chút những chuyện đã trải qua, Đại Thiên thật thà đáp lại

“Họ rất tốt.”

“Đúng vậy, họ rất tốt, ta đã lỡ đặt cảm tình sâu nặng vào họ, nếu trở lại Cương Tộc, ngày ngày đề phòng những bộ tộc Dã Man Nhân, lòng ta rất dằn vặt. Nếu đã như vậy thì ta thà ở lại trong rừng, xây dựng bộ tộc Dã Man Nhân kia, không vướng vào những tranh chấp vô nghĩa.” Lý Thiện giọng đầy cảm xúc giải thích, ý định đã quyết, gần như không thể thay đổi nữa.


Đại Thiên tuy biết mình không có hi vọng, vẫn còn định tiếp tục khuyên nhủ. Nhưng Lý Thiện không cho hắn cơ hội đó, vừa nói xong liền tiếp tục hỏi

“Nói thật lòng, con cảm thấy ta xứng đáng là thầy của con sao.”

Từ nhỏ đến lớn Đại Thiên chưa biết quan hệ thầy trò là như thế nào, nhưng Lý Thiện hai ba lần liên tục nhắc đến, mỗi lần lại vô cùng trịnh trọng cùng nghiêm túc, Đại Thiên biết thứ này là một thứ rất quan trọng trong đời người, có thể là sánh ngang với cha con. Nếu bình thường thì Đại Thiên cũng không dám gật bừa, nhưng Lý Thiện cảm tình cùng hắn sâu đậm, hơn nữa hiện tại vào giờ phút này, Đại Thiên cũng không muốn làm Lý Thiện buồn rầu mất hứng, ý nghĩ là vậy, Đại Thiên biết là không còn cơ hội khuyên nhủ đối phương nữa, thương tâm ngậm ngùi đáp lại

“Sư phụ, ngài tuyệt đối mãi là sư phụ của con.”

Lý Thiện nghe xong liền điên cuồng cười lớn, cười rất khoái trá, cười rất thỏa mãn. Đợi tiếng cười vừa dứt, Lý Thiện lập tức trở nên hưng phấn cuồng nhiệt, không còn hình ảnh ủ rũ lúc trước nữa, cũng không biết đây là thật sự hay là giả vờ. Nhìn Đại Thiên khó hiểu nhìn mình, Lý Thiện quát to lên nói

“Chỉ một tiếng sư phụ này của con, xem như đời này ta sống không uổng. Con nhớ một điều, cố gắng nâng cao thực lực, nếu con luyến tiếc muốn gặp ta, thì nhanh chóng mạnh lên, ta sẽ đợi con.”

Đại Thiên gật gật đầu đáp ứng, còn chưa kịp trả lời, từ trong rừng đột nhiên truyền ra bốn tiếng thú gầm lên giận dữ, cả hai người lập tức biến sắc, cảnh giác nhìn về phía trong rừng. Bốn tiếng Yêu Thú này vô cùng mạnh mẽ, lại dồn dập, phát tán ra khí tức tuyệt đối không yếu hơn Ngũ Giai, lại số lượng nhiều như vậy, kể cả Lý Thiện cũng bị chấn kinh rồi.

Rất nhanh, bốn con Yêu Thú này liền xuất hiện trước mặt hai người. Thấy thân hình của bọn chúng, cả hai lập tức thở phào nhẹ nhõm, Đại Thiên sau đó lập tức trở nên vui mừng cảm động.

Bồn con Yêu Thú này chính là hai con Viêm Hổ, Đại Hắc cùng Hắc Viên Vương.

Đã lâu rồi không thấy chúng, cứ ngỡ là lần này đi rồi cũng không còn cơ hội gặp lại. Thật không thể tưởng tượng được chúng lại đến vài phút chót nhất.

Đại Viêm trước tiên truyền một ý niệm cho Đại Thiên

“Ngươi đi cẩn thận, có chuyện gì thì cứ trở về đây, ta sẽ toàn lực che chở cho ngươi. Ngươi là kẻ đầu tiên ta xem là bạn, cố tăng lên thực lực, sau này ta cùng ngươi tung hoành khắp rừng.”

Đại Thiên mỉm cười gật đầu đáp lại, hiện tại ngoài phương pháp trả lời này thì hắn cũng không nghĩ ra cách nào khác được nữa.

Đại Hắc cùng Hắc Viên Vương thì liên tục nhảy nhót, tỏ vẻ luyến tiếc, nhưng đồng thời cũng cổ vũ cho Đại Thiên cố gắng tăng lên thực lực. Ở đây thì Đại Thiên cùng Tiểu Viêm ít quen nhau nhất, nhưng đã lỡ đến, cũng không thể nào ngồi không, Tiểu Viêm tiến tới liếm ướt hết người Đại Thiên, xem như là cổ vũ rồi.

Cả bốn con Yêu Thú cùng Lý Thiện tuy là rất hân hoan giao tiếp với Đại Thiên, nhưng cả năm đều quyết ý tiễn Đại Thiên đi, bởi vì bọn họ biết đây là chuyện tốt nhất cho Đại Thiên rồi, nên vì tốt cho Đại Thiên, bọn chúng cũng không hề tỏ ý ngăn cản.


Dưới sự cười đùa của cả bọn, Đại Thiên tâm tình cũng dần trở nên vui sướng, tâm tình ủ rũ do sắp chia tay cũng dần nguôi ngoai.

Thời gian vui vẻ thường trôi qua rất nhanh, thời gian ly biệt lại một lần nữa kéo tới. Lần này cũng không đợi đến lượt Đại Thiên ủ rủ than phiền, cả người cả thú một bọn năm tên đồng loạt chạy thẳng vào trong rừng.

Đợi đến khi Đại Thiên phản ứng kịp thì chỉ còn lại một mình hắn đứng trước bìa rừng, ngây ngốc không biết phản ứng như thế nào.

Qua một hồi lâu, Đại Thiên hai tay nắm chặt, hai mắt kiên định, miệng lẩm bẩm

“Thực lực, ta sẽ trở nên mạnh hơn.”

Vừa nãy tuy là cười đùa rất vui vẻ, nhưng bắt cứ một ai cũng không ngừng ám chỉ Đại Thiên phải kiên định tăng lên thực lực của mình, dù là với bất kỳ lý do nào thì cũng phải mạnh mẽ lên, ít nhất có thể đủ khả năng bảo vệ mình rồi mới nói tiếp được.

Xoay người lại, Đại Thiên vững bước đi lên con đường trở thành cường giả của mình, ít nhất hiện tại, hắn đã có tiền vốn là một quả tim cùng ý chí của cường giả, con đường này cũng đã ngắn đi không ít rồi.

Nhưng ngay sau đó, Đại Thiên liền phải bắt đầu lựa chọn bước ngoặt cho cuộc đời mình. Lúc trước Lý Thiện chỉ dẫn Đại Thiên đến con đường đất mà thôi, con đường này chỉ sợ cách nơi khởi điểm của Đại Thiên rất xa, cũng không thể dễ dàng trở về được.

Nhưng hiện tại con đường đất trước mắt, nhìn qua trái qua phải, đều uốn lượn kéo dài, Đại Thiên căn bản là mù tịt, đi bên trái hay bên phải là vấn đề vô cùng đắn đo do dự của Đại Thiên lúc này. Trái hay phải, nếu đi nhầm về phía xa hơn thì quả thật là vô cùng xui xẻo rồi.

Do dự một hồi, cuối cùng Đại Thiên quyết tâm cắn răng đi bừa, dù sao cứ đi theo con đường này thì sẽ gặp được Cương Tộc, đến lúc đó tùy tiện hỏi một chút là được, Đại Thiên tuy không hiểu tiếng Dã Man Nhân, nhưng ít ra tiếng Cương Tộc vẫn còn nói năng lưu loát.

Ngẫm nghĩ một hồi, Đại Thiên quyết định đi bên trái, hoàn toàn là thích thì đi, không hề có lý do.

Đoạn đường này thật sự rất là thân quen với Đại Thiên, nhưng không phải thuộc dạng quen thuộc, mà là như một kỷ niệm. hơn mười tháng trước, cũng trên một con đường vắng tanh này, hắn chân bước chân ráo bước ra khỏi Vương Thành, cứ ngỡ như chuyến đi lần này vô cùng an nhàn, nhưng thật sự lại không ngờ gặp nhiều trắc trở như vậy, Đại Thiên vô cùng cảm khái, chân cũng không dừng bước trên con đường đất.

Cứ như vậy đi, đi mãi, đi xa lắm rồi, đi đến tận buổi chiều Đại Thiên cũng chưa thấy một ngôi làng của Cương Tộc, tâm đều muốn bật khóc, xem ra là lần này đi nhầm rồi, bên tai nghe những tiếng Yêu Thú bắt đầu cất lên, Đại Thiên cũng chỉ có thể cắn răng đi tiếp, hiện tại nếu đi ngược lại còn tốn thời gian hơn.

Vận may cũng xem như là chiếu cố đến Đại Thiên, ngay khi trời chuẩn bị sụp tối hẳn, trước mắt Đại Thiên liền xuất hiện một tòa thành.


Đây là một tòa thành bằng đá, bốn phía bao bọc bởi tường đá vững chắc, nhưng khí thế cùng kích thước của nó không bằng Vương Thành. Tường chỉ cao khoảng năm mét, cổng thành cũng nhỏ hơn, đây có lẽ là một tòa thành nhỏ của Cương Tộc.

Nhưng mặc kệ là thành lớn hay thành nhỏ, chỉ cần có Cương Nhân là Đại Thiên đã mừng đến phát điên rồi, nào còn so đo được chuyện gì nữa.

Trời sắp tối hẳn, Cương Nhân cũng bắt đầu thu dọn, đốt lửa phát sáng, đồng thời chuẩn bị đóng cửa thành rồi, Đại Thiên nhìn thấy vậy thì vô cùng cấp bách, đẩy nhanh tốc độ chạy đến, miệng đồng thời hô lớn

“Khoan đã, chờ ta với.”

Tiếng quát này giữa trời chiều tĩnh mịch thì trở nên lớn vô cùng, cực kỳ dễ gây chú ý. Những Cương Nhân gác cổng thành cùng trên tường thành đồng loạt nhìn về phía Đại Thiên, trong mắt mang theo tia cảnh giác dày đặc, tuyệt đối không vì Đại Thiên có thể nói được ngôn ngữ của Cương Tộc liền tin tưởng.

Đại Thiên cũng không biết bọn họ nghi ngờ mình, thấy họ ngưng đóng cửa liền đẩy nhanh tốc độ chạy tới, chỉ sợ chậm một chút liền bị bỏ ở bên ngoài.

Cuối cùng, dưới nỗ lực hết sức, Đại Thiên cũng chạy đến được cổng thành.

Nhìn những vị Cương Nhân cả người bao phủ giáp đen, ai nấy thân hình cao lớn, gương mặt cương nghị chính trực, Đại Thiên có một cảm giác mừng muốn khóc, cảnh tượng trước mắt so với lúc ở tộc Dã Man Nhân hoàn toàn khác nhau, thứ nhất là cảm giác thân thuộc của đồng tộc, thứ hai là khí tức sát phạt này Dã Man Nhân tuyệt đối không có, cũng may Đại Thiên đã trải qua không ít lần suýt chết, một chút khí tức áp bức này cũng không coi ra gì.

Miệng không ngừng thở dốc, thấy những vị Cương Nhân này mắt chằm chằm nhìn mình, Đại Thiên vội vàng giải thích

“Các vị Đại Ca, Đại Thúc, ta gọi là Đại Thiên, lúc trước lịch luyện không may đi lạc, hiện tại mới tìm được nơi này, xin mọi người giúp đỡ.”

Nhưng ai ngờ Đại Thiên vừa nói xong, toàn bộ Dã Man Nhân ở đây liền đồng loạt giơ lên vũ khí, nhất thời mũi thương cùng lưỡi đao lạnh lẽo bao vây lấy Đại Thiên.

Thật không ngờ gặp lại đồng tộc còn khó thâm nhập hơn cả ngoại tộc, Đại Thiên giật mình kinh hoảng không biết làm sao, có chút sợ hãi giơ hai tay lên cao biểu thị không có ác ý hỏi lại

“Mọi người đang làm gì vậy, ta nói thật mà.”

Đại Thiên vừa nói xong, không những không giảm bớt ý thù địch của những Cương Nhân ở đây, ngược lại còn khiến họ càng trở nên cảnh giác. Một vị tựa như là đầu lĩnh ở đây, giơ tay ý bảo mọi người bình tĩnh lại, sau đó hướng về phía Đại Thiên quát lớn

“Ngươi đừng tưởng học được vài ba tiếng của dân tộc chúng ta liền có thể trà trộn vào. Gì mà lịch luyện đi lạc, lịch luyện đã trôi qua mười tháng rồi, nếu ngươi thật sự đi lạc thì còn sống sao, nực cười.”

Nói xong, còn thị uy cười lớn, xung quanh Cương Nhân cũng đồng loạt cười theo. Đây không phải là tùy ý hành động, mà là có chủ đích, cố tình gây áp lực cho Đại Thiên, nhằm mục đích xem rõ thực giả.

Đại Thiên còn nghĩ là chuyện gì, ngẫm đi ngẫm lại, việc này họ nghi ngờ cũng không sai, Đại Thiên cũng không dám chần chờ, nếu chậm một chút, ai biết những mũi thương kia có đâm thủng người hắn không, sắp xếp lại từ ngữ, Đại Thiên tiếp tục giải thích


“Ta là nói thật, lúc trước ta theo một nhóm có vị đội trưởng gọi là Hàn Hạo xuất phát từ Vương Thành, sau đó còn gặp phải Dã Man Nhân tập kích, việc này còn dẫn đến viện binh, các ngươi có lẽ cũng biết chứ.”

Vừa dứt lời, Đại Thiên liền thấy vị đội trưởng này động dung rồi, mấy gã thân thể to lớn này cũng không hề che giấu gì, dồn vào một chỗ thảo luận, chỉ để lại vài người canh giữ Đại Thiên.

Bàn tán xôn xao một hồi lâu, cuối cùng vị đầu lĩnh kia lại bước ra, quan sát cẩn thận Đại Thiên từ trên xuống dưới, qua một hồi lâu mới lại nói

“Chuyện ngươi nói là có thật, nhưng chuyện này không phải bí mật gì, rất nhiều người đều biết. Vả lại bộ dạng của ngươi, bọn ta không có khả năng tin, ngươi thử nghĩ xem còn điều gì để xác minh hay không.”

Bộ dạng, Đại Thiên vô cùng thắc mắc bộ dạng mình ra sao, cúi đầu nhìn xuống, trên người hắn mặc một bộ quần áo da thú, đúng tiêu chuẩn Dã Man Nhân, không biết là do Lý Thiện quên mất, hay là cố tình, nói chung là giờ phút này Đại Thiên gặp rắc rối rồi.

Do dự một lát, Đại Thiên thử nghĩ hết những thứ cùng những người mình gặp qua lúc đi lịch luyện, hiện tại cũng không dám giấu thứ gì nữa, mạng sống vẫn quan trọng hơn, dù sao cũng là đồng tộc, nói cũng không gây ra hậu quả gì. Sau một hồi nhớ lại, Đại Thiên mới chậm rãi nói

“Ngôi làng đó ta nhớ được có một vị trưởng làng tên là Lý Liêm thì phải, ngoài ra còn có một vị Chiến Tướng tên là Triệu Cẩm Phàm, em gái của hắn gọi là Triệu Cẩm Nghi, ừm….., còn có một vị bác sĩ tên là Phong Thúc cùng một vị thiếu niên gọi là Triệu Bân.”

Đại Thiên nói đến đây liền dừng lại, hắn không còn nghĩ ra được ai nữa rồi, quả thật là khả năng giao tiếp của Đại Thiên quá kém, gần như là không dùng gì được.

Vị đầu lĩnh mắt vẫn nhìn chăm chăm Đại Thiên, qua một hồi lâu mới tiếp tục nói

“Chỉ có như vậy thôi sao?”

Đại Thiên lần này quýnh lên rồi, hắn hiện tại cũng không có gì để nói nữa, chẳng lẽ đem chuyện ở trong rừng nói ra. Chính Đại Thiên còn cảm thấy việc này như một giấc mơ chứ đừng nói đến nói ra cho người khác nghe, không ngay lập tức chém chết hắn đã là dễ nói chuyện rồi. Không còn cách nào khác, Đại Thiên đành vội nói

“Ta là nói thật, nếu ngài không tin có thể dẫn ta về ngôi làng đó, bọn họ tuyệt đối nhớ ra ta.”

Vị đầu lĩnh kia lại lao vào thảo luận rồi, nhìn thấy vậy Đại Thiên một hồi câm lặng, đã làm tới đầu lĩnh chẳng lẽ không thể tự quyết định sao, cứ phải hỏi ý kiến thuộc hạ mới được à.

Lại qua một lúc, vị đầu lĩnh kia bước ra nói một câu làm Đại Thiên mừng rơn

“Được rồi, hiện tại bọn ta sẽ tạm thời canh giữ ngươi, chờ mọi chuyện xác nhận xong liền mới ra quyết định được, trong thời gian này hi vọng ngươi không làm chuyện gì dối trá.”

P/s: 12/9 Chương thứ tư.

………


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.