Đọc truyện Uy Bức Ước Thúc FULL – Chương 66: Bức
Những ngày cận kề đông, không khí ảm đạm nhạt nhẽo.
Chuông điện thoại reo ầm ĩ, nhưng dường như Chu Phiên Vy không còn để tâm.
Nàng thèm thuốc đến mất bình tĩnh, chỉ có thể uống vội vài ngụm rượu, mới hơn một tháng mà bộ dạng của Phiên Vy đã không còn tinh anh.
Mái tóc vàng óng rối bời được cột gọn một cách xơ xài, Chu Phiên Vy nhìn sang chiếc gối bên cạnh, Tôn Đồng đã mất tích hơn một tháng.
“Alo? Sao rồi?”
…
“Ừm…”
…
“Tít tít tít.”
Chiếc điện thoại tội nghiệp ném thẳng xuống nệm ấm, Chu Phiên Vy đứng dậy, trong lòng buồn bã lo âu nhưng tuyệt nhiên gương mặt không biến đổi.
Nàng vào nhà tắm suốt một tiếng.
Ngoài công trình, Tĩnh Ngạn cố gắng né tránh Tôn Hủy Hào nhất có thể, nhưng càng né, cảnh sát lại tìm đến anh ta.
Tôn Hủy Hào vẻ mặt tiều tụy già nua, con gái ông đi dâu cũng không báo, điện thoại không liên lạc, định vị càng không thấy, ngay cả dấu vết ngắn gọn hiệu quả nhất là cánh cửa thời gian thì Tĩnh Ngạn lại không nói.
Chu Phiên Vy bình thản bước đến công trường, không ai có thể đoán ra cảm xúc suy nghĩ trên gương mặt bất biến kia.
Khẽ dò xét Tĩnh Ngạn rất nhiều lần, nhưng Phiên Vy lại không thể tìm ra điều gì khả nghi ngoại trừ ánh mắt rụt rè ẩn sau lớp kính cận.
“Tĩnh Ngạn, người mất tích không thể xem thường, nếu thật sự có manh mối, mong ngươi tìm đến.”
Tĩnh Ngạn thở dài quay đi, nhưng trong lòng thầm chửi rủa nữ nhân trước mặt.
“Thật sự không biết.”
Âm thanh lạnh ngắt, xa lạ, khiến Chu Phiên Vy thở dài xa xăm.
Cảnh sát trưởng đứng bên cạnh, anh ta nhíu mày vứt điếu thuốc xuống nền cát:
“Ngươi nói vậy nghe được sao? Camera ghi lại người cuối cùng tiếp xúc với Tôn tiểu thư là Tĩnh Ngạn ngươi.”
Mọi chuyện bắt đầu lớn dần, Chu Phiên Vy chỉ biết đẩy khẽ cảnh sát trưởng, lắc đầu ra hiệu.
Nam nhân thô lớn đó biết điều, nể mặt Phiên Vy, lui đi ngay.
Hắn lại đến ngay cạnh Tôn Hủy Hào buồn bã, châm một điếu thuốc khác, mời ông ta:
“Tôn đổng yên tâm, nếu không mang Tôn tiểu thư về nhà an toàn, ta quyết từ chức.”
Tĩnh Ngạn theo dõi câu chuyện, chỉ bật cười khinh rẻ.
Phải, bức lắm ở đây cũng toàn là người của nữ nhân họ Chu này.
Hắn từ chức hay không, chỉ cần Phiên Vy muốn là được, rốt cuộc Chu Phiên Vy thân thế đến đâu lại khiến Tôn Đồng đêm đó tức giận mà bỏ đi.
“Chu tổng, tại sao Tôn Đồng đi mất, chắc người cũng hiểu.”
Chu Phiên Vy câm lặng không đáp, Tĩnh Ngạn thở ra khói, gió đông thổi vi vu, đem khăn quàng cổ của Phiên Vy bay về phía sau.
“Tôn Đồng có nói, nàng không muốn bị bó buộc vào công việc này.
Nàng ta muốn vẽ, muốn tự do, càng không thích tiếng Pháp.
”
Từng câu lạnh thấu bao trùm toàn thân Chu Phiên Vy, nhưng không có gì thay đổi, gương mặt nàng lạnh buốt, chỉ có quan sát kỹ, mới nhận ra đôi môi mấp mấy run rẩy.
Tĩnh Ngạn giấu tay vào túi áo, đưa mắt nhìn xa, âm thanh giờ này càng tà ác:
“Đã một khoảng thời gian lâu như vậy còn chưa thấy về, chắc hẳn đã hạnh phúc với Sát Tinh Vệ mất rồi.
”
Nói vẫn nói, nhưng ánh mắt Tĩnh Ngạn khéo léo dò xét người bên cạnh, quả nhiên, Chu Phiên Vy lập tức kích động, nhưng cắn răng bật thành tiếng.
Tĩnh Ngạn càng nói, lòng nàng càng đau, cảm giác hối hận bắt đầu xuất hiện.
Nếu đêm đó tự chủ được, thì đã không làm Tôn Đồng sợ hãi mà đi mất…!
Nhìn đồng hồ, Tĩnh Ngạn thở dài trở về Bắc Kinh, bao nhiêu công việc Tôn Đồng để lại giờ này chất đống như giấy vụn.
Cảnh sát đến thì làm sao? Dùng quyền hăm dọa thì làm sao? Hắn vẫn quyết không nói ra nơi ở của Tôn Đồng.
Cánh cửa thời gian không thể tùy tiện phát hiện, hơn nữa, đêm đó Tôn Đồng quyết đi, hắn cảm thấy nàng vô cùng hạnh phúc…!
“Nàng còn nói, nàng ghét ngươi.
Được rồi, xin phép đi trước.”
Vậy là rõ, một chút hy vọng len lỏi trong Chu Phiên Vy giờ này đã vụt tắt hoàn toàn.
Tia máu xâm chiếm đôi mắt, nước mắt lạnh như sông băng.
Còn đâu một Chu Phiên Vy kiêu hãnh bất cần nữa?
“Tôn Đồng…”
[ Một tháng trước…
Sau khi Chu Phiên Vy uống nhiều rượu rồi không vui vẻ lên phòng, Tôn Đồng có chút lo lắng dè chừng.
Nếu ở lại đây, đêm nay Phiên Vy có cài boom hay không đều không biết được.
Gương mặt Phiên Vy lúc đó đỏ bừng, không biết vì rượu hay vì điều gì khác.
Khẽ ăn tối qua loa, Tôn Đồng háo hức đợi đến khuya để tìm đến cổ đại.
Nhưng buổi gặp mặt tại quán trọ hôm trước có Nhược Y góp mặt làm nàng chùn bước.
Dù sao Sát Tinh Vệ cũng đã yên phận với nữ nhân khác, lại đã cố ý nhắc nhỡ, Tôn Đồng không thể làm loại người vô liêm sỉ.
Trằn trọc không ngủ được, Tôn Đồng đem giấy bút ra vẽ, vẽ những thứ gì? Những thứ Tôn Đồng thích, và là thứ Chu Phiên Vy không muốn thấy.
Trời về khuya, Tôn Đồng mới thật sự gác bút, nàng đem dáng vẻ mệt mỏi lên lầu, sau đó mở cửa phòng bước vào.
Giấy vẽ trắng như tuyết được xé vụn ném tứ tung, trong đây không khác gì ngoài trời bao nhiêu.
Mớ hỗn độn làm Tôn Đồng tỉnh cả ngủ.
Tay còn cầm bức vẽ vừa hoàn thành, Tôn Đồng ngờ nghệch bước đến, toàn bộ giấy được xé nát là bản vẽ Sát Tinh Vệ, tranh phong cảnh còn nguyên bản, chính xác là như vậy, người bày ra chỉ nhắm vào tranh Sát Tinh Vệ.
Tôn Đồng hoảng hốt rơi bản vẽ xuống đất, nàng nhặt lên từng miếng ghép vào nhau, đương nhiên không khả thi.
Sát Tinh Vệ đang lau kính, làm sao nàng còn nhìn thấy mà vẽ bức thứ hai? Sát Tinh Vệ ngủ ở sofa, nàng không còn làm mẫu để Tôn Đồng vẽ nữa rồi.
Tâm trạng Tôn Đồng kịch liệt run rẩy.
Tay vội vã vơ phải vỏ chai rượu lăn lông lốc, trong phòng không có ai, vậy thì ai đã làm?
Đôi chân trắng nõn từ nhà tắm bước ra mang theo mùi sữa tắm, đến bên Tôn Đồng lượm lên một bản vẽ mới hoàn thành, sau đó nghiêm túc xem.
Tôn Đồng cả kinh đứng phắc dậy, trước mặt nàng là một cảnh tượng quá mới mẻ, Chu Phiên Vy chỉ choàng một khăn tắm đơn thuần.
“Ngươi làm gì trong phòng của ta? Lại còn…”
Chu Phiên Vy bình thản ngước lên, tuy đó chỉ là vẻ mặt bình thản, nhưng trong mắt đã chứa đậm tia dục vọng.
“Cảm thấy khó chịu nên tắm một chút.”
Tôn Đồng lẳng lặng quan sát người trước mặt, giờ đây không còn là Chu tổng vạn người kính nể, mà là một nữ nhân không biết xấu hổ, sát khí ngập tràn.
Tay cương quyết giật lấy bản vẽ, nhưng Phiên Vy nhanh tay né đi, Tôn Đồng nhất thời quay mặt, cho dù rất tức giận, nhưng không còn hùng khí quát tháo thường ngày nữa:
“Phiền trả lại cho ta, có lẽ ngươi ghen khi ta vẽ người ngươi yêu, nhưng không thể đê tiện đem hủy hết toàn bộ như vậy.”
Chu Phiên Vy đã nhịn suốt vài tiếng để bình tĩnh, nhưng không ngờ Tôn Đồng lại càng lôi ra.
Nàng cười cười nham hiểm, đem bản vẽ xé làm đôi:
“Ha…!người ta yêu? Ta đê tiện?”
Tiếng xé giấy thấu lòng Tôn Đồng, vậy là công sức đổ sông đổ biển, lần đầu tiên Tôn Đồng hiểu được cảm giác của một người bị ức hiếp mà không thể kháng cự.
( Tĩnh Ngạn thích điều này)
Mảnh giấy rơi xuống đất, Phiên Vy hài lòng nhìn tác phẩm mìmh tạo ra, hương sữa thơm ngào ngạt:
“Thì ra năm đó không đi Pháp cùng ta là để vẽ những thứ này.
Đến giờ này bao nhiêu mảnh giấy ta gửi đến ngươi đều không đọc.
Chỉ quan tâm những bản vẽ ngu xuẩn đó, cho nên hiện tại ngươi còn nghĩ ta thích nữ nhân kia…!”
Chu Phiên Vy thất vọng, Sát Tinh Vệ đã từng hứa sẽ nói tốt nàng trước mặt Tôn Đồng, nhưng đêm trước ngày về cổ đại, Sát Tinh Vệ đã nói người Phiên Vy thích là Tôn Đồng, nhưng nàng ta có lẽ không nghe rõ, sinh ra cớ sự này.
Tôn Đồng nhất thời không hiểu Phiên Vy nói gì, trong trí nhớ moi móc lại thời đại học, liền nhận ra trường tiếng Pháp cấp tốc mà Tôn Hủy Hào gửi nàng đến để du học, Chu Phiên Vy thường lui tới hàng ngày.
Hóa ra Chu Phiên Vy biến thái, theo dõi nàng đã một thời gian lâu.
“Ngươi…!Chu tổng, ta hiện tại rất mệt, mời ngươi qua phòng khác.”
“Cạch!”
Tiếng cửa phòng khóa lại chắc chắn, Chu Phiên Vy mặt đỏ bừng, cười một tiếng quyến rũ.
Tôn Đồng có chút sợ hãi, âm thanh nhỏ dần, cho dù cơn tức giận chưa nguôi, nàng vẫn phải kiềm chế.
Chu Phiên Vy quả thật rất nguy hiểm:
“Thôi được, nếu thích căn phòng này, ngươi có thể ngủ, ta sẽ qua phòng khác.”
Tôn Đồng cứng nhắc bước đến cánh cửa, không như mong đợi, Chu Phiên Vy ôm trầm lấy từ sau lưng, liên tục hôn vào sau gáy mềm mại của Tôn Đồng.
Nàng giật mình nhất thời đẩy ra, nhưng vòng tay của Phiên Vy quá chắc chắn, càng đẩy sẽ càng siết.
“Làm càn…!buông ra.”
Mặc cho âm thanh la lối, Chu Phiên Vy vờ như không nghe thấy, tiếp tục hành động cưỡng bức của mình.
Nàng xoay người Tôn Đồng lại, áp vào cánh môi nàng mà hôn, bao nhiêu sự nhịn nhục trong lòng bấy giờ xõa ra hết.
Từng đêm nghĩ đến cảnh Tôn Đồng sống chung nhà với người khác, Phiên Vy cồn cào dai dẳng.
Mỗi lần nhớ đến Tôn Đồng, nàng chỉ biết liên tục hút thuốc uống rượu, xưa nay qua đường với đủ thể loại mỹ nữ nhân, nhưng từ khi biết đến Tôn Đồng, Chu Phiên Vy chỉ có thể khổ sở tự thỏa mãn.
Đến lúc này, Tôn Đồng đã có thể thuộc về nàng, nàng không còn kiên nhẫn chờ đợi người quên đi Sát Tinh Vệ nữa, nàng đã chờ đủ rồi.
Bị Chu Phiên Vy áp đảo, Tôn Đồng ngạt thở quay mặt đi, nhưng người đâu muốn thế, Phiên Vy giữ chặt chiếc cằm thon gọn lại, liên tục hôn liếm, xâm nhập vào khoang miệng của Tôn Đồng.
Nụ hôn đầu tiên xảy ra trong tình cảnh này, Tôn Đồng nhục nhã không thôi.
Nàng dùng toàn bộ sức mà kháng cự, nhưng nhất thời lúc này khăn choàng của Phiên Vy vì ẩu đả rơi xuống, Phiên Vy càng thừa cơ ép sát vào Tôn Đồng.
Đôi môi thèm khát dời xuống trước ngực, làm Tôn Đồng cả kinh.
Da thịt mềm mại thơm dịu sữa tắm ủa Phiên Vy chạm vào thân Tôn Đồng, làm nàng nhất thời hoảng loạn, đẩy bao nhiêu cũng không kết quả.
Đến khi nút áo được vội vã mở ra, lúc này Phiên Vy đã thấm mệt, một cái tát như trời giáng xuống bên má đỏ chói của nàng:
“Đê tiện, đừng chạm vào ta.”
Mái tóc vàng ươn ướt phủ xuống mặt, Tôn Đồng thở hồng hộc nhìn người trước mắt, không ngờ có một ngày chủ tịch tập đoàn FF lại làm ra những chuyện như vậy.
Tay vội vàng cài lại nút áo, hơi thở của sự sợ hãi phà vào tai của Phiên Vy, làm nàng bừng tĩnh.
Khẽ ngước nhìn vẻ mặt của Tôn Đồng lúc này, nàng sợ đến sắp khóc, chỉ để Phiên Vy cười nhạt một cái, chế giễu chính bản thân mình.
“Tôn Đồng, thật xin lỗi.”
Tôn Đồng nén nước mắt, bước vào tủ lấy một túi vải đã để sẵn tiền xu, sau đó đem những mảnh giấy vụn bỏ vào đó.
Phiên Vy toàn thân không một mảnh vải, mới biết trời lạnh như vậy, có khi, còn lạnh như trong tâm nàng.
Tôn Đồng mặc kệ nàng đứng đó, ánh mắt đổ dồn về phía mình:
“Ta không để tâm bất cứ một ai…”
Vẫn là một sự im lặng đáp trả.
Tôn Đồng sau khi gom đủ giấy mới đứng dậy, lau đi khóe mắt, nhìn đồng hồ đã đến 1:00.
Chưa đến giờ khởi hành, nhưng tất cả đã quá đủ.
Bóng dáng quyến rũ bất động đứng đó, ngoài trời tuyết rơi dày đặc, Tôn Đồng nén hoảng loạn, tiện thể lấy áo ấm choàng vào vai Phiên Vy, rồi mở cửa bước ra…!
Chu Phiên Vy cứng rắn đến đâu rồi cũng bật khóc, chiếc áo đậm mùi hương của Tôn Đồng, tại sao lại ấm áp như thế?
“…nhưng ta nghiêm túc thích ngươi.”
Tôn Đồng đóng sầm cửa lại, nàng trốn tránh lời nói đó.
Cho dù bản thân bị xâm phạm, nhưng đó là hành động tha thứ duy nhất mà nàng ngỏ.
Quả nhiên, Chu Phiên Vy bừng tỉnh.
Để lại không khí âm u trong phòng biết đến khi nào tan?
Tĩnh Ngạn tình cờ nghe tiếng la trong phòng, nhưng không tiện thể vào, chỉ thấy Tôn Đồng thất thểu đi ra.
Nàng sợ lắm, ngay cả y phục cổ trang cũng không kịp mang theo.
Chỉ cầm hai mươi lăm đồng, rồi cùng Tĩnh Ngạn chờ cánh cửa thời gian.
“Tĩnh Ngạn, cho dù lần này ta đi quá lâu, cũng đừng cho người tìm đến.
”
Phải chăng, đây là điềm báo? Đến bây giờ, Tôn Đồng muốn về đi nữa, cũng không còn cơ hội.
]
Phải! Những tình yêu mang tính ép buộc, diễn biến kết quả đều không hề vui vẻ.
Tất cả các nàng đều hiểu rõ nếu tình yêu quá lớn, sẽ xuất hiện vị tha.
Nhưng quan trọng, các nàng còn đủ bản lĩnh để vị tha hay không?
Sát Tinh Vệ nhốt trong ngục giam tăm tối, toàn thân vết tích, cánh môi có sẹo, nơi tư mật bị thương, ngón áp út bị mất hai đốt.
Nàng đang sống ở nơi mỗi ngày bị tra tấn, còn Nhược Y không khác gì, nàng bị nhốt ở một nơi gọi là Sát Tinh Vệ.
Nàng còn bị tra tấn tinh thần, một vết thương nơi người nàng yêu, là một trăm cây kim nơi đáy lòng nàng ẩn.
Mỗi đêm Nhược Y ngủ bên cạnh Tinh Vệ, Sát Tinh Vệ nào đâu biết được, nàng mất hai đốt tay trái, Nhược Y tự mình cắt mất hai đốt tay phải.
Tất cả được ngâm vào một lọ thuốc thủy tinh mà hàng ngày Nhược Y điên dại gọi là tình yêu.
Chỉ cần Sát Tinh Vệ nói yêu nàng, Nhược Y sẽ bỏ qua hết tất cả, cùng nàng chuyển đến vùng khác sinh sống.
Sẽ không còn trong ngục đen thẩm, sẽ không còn những giọt nước mắt hàng đêm Nhược Y tự mình rơi nữa…
____________________
Yêu đương chi cho khổ không biết:)).