Đọc truyện Uổng Phí Tình Thâm, Giả Đùa Giỡn Cưới Thật – Chương 43: Có thể nhận người như vậy sao?
Mạc Diệp Thanh không biết việc Đô Nhất Vi cảnh cáo cô “Dĩ nhiên có thể”. Lấy điện thoại ra gọi cho cô “Đây là số của anh.”
Mục Nhĩ mừng rỡ không thể tưởng tượng được, ánh mắt lóe sáng nhìn chằm chằm Mạc Diệp Thanh “Đàn anh! Sao anh có số điện thoại của em!”
Lộ Thần Tây một lần nữa bội phục trí thông minh của Mục Nhĩ, không dám nhìn thẳng.
“Em không nhớ số của anh sao?” Ngược lại tâm tình Mạc Diệp Thanh rất tốt, thật sự thích bộ dáng cô lúc ngây ngô. Mục Nhĩ “a” một tiếng “Em đã sớm nhớ rồi!” Lời nói bật thốt lên khiến cô vội vàng che miệng, bộ dáng kia lại khiến Lộ Thần Tây hoàn toàn không nhịn được giơ tay gõ lên gáy cô “Sao em dễ lừa như vậy?”
Mục Nhĩ che gát, trong lòng thầm mắng Lộ Thần Tây, ngoài miệng vẫn nhẹ nhàng “Sao lại đánh thuận tay như vậy? Em với anh thân lắm sao? Gõ gõ gõ cái gì? Anh không có sao?”
Mạc Diệp Thanh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang bối rối của cô, không cần hỏi cũng biết nhất định cô đang thầm mắng Lộ Thần Tây “Anh đưa em về nhà.”
Mục Nhĩ ngẩn người một chút “Hả?” Lúc gặp Mạc Diệp Thanh cô luôn có biểu hiện khác người, như kẻ ngốc. Phản ứng kịp cô vội khoát tay “Không cần không cần, em ngồi xe buýt về là được!”
“Không phải em về nhà bà ngoại sao? Anh thuận đường đưa em về.” Mạc Diệp Thanh nhấc chân đi về phía trước, không trưng cầu ý kiến của cô.
“Sao anh biết em về nhà bà ngoại?” Lại một câu hỏi được đưa ra, Lộ Thần Tây đi ở bên cạnh Mạc Diệp Thanh lại gõ vào gáy cô một cái “Em có thể như vậy nhận người sao?”
Không vui che đầu đi theo Lộ Thần Tây, Mục Nhĩ cúi thấp đầu lẩm bẩm “Là roi da sao? Sao lại đáng đánh như vậy!”
Lộ Thần Tây nghe thấy cười nhạo cô “A! Đàn anh chính là roi da, em cũng biết sao? Đàn anh chỉ thích bị đánh, em có muốn…..” Ánh mắt quỷ dị liếc nhìn Mạc Diệp Thanh, Lộ Thần Tây im lặng “Mình còn có việc, mình đi đây!”
Chỉ mấy bước đã không thấy bóng dáng Lộ Thần Tây đâu.
Anh ta có thể không biết ý định của Mạc Diệp Thanh sao? Thuận đường cái gì? Một người ở phía nam, một người ở phía bắc, anh ta mới không làm điều giao thông cản trở chuyện tốt của bọn họ.
Bình thường Mục Nhĩ đều ngồi xe buýt, nửa tiếng là về đến nhà. Đi theo ở sau lưng Mạc Diệp Thanh, cô liền hỏi “Nhà đàn anh cũng ở quận mười bảy sao?” Mạc Diệp Thanh chậm rãi nói “Không phải, qua đó có việc.” Mục Nhĩ cảm thấy nhàm chán, nói chuyện cực nhanh “Bình thường đàn anh thích ăn gì?” Mạc Diệp Thanh nghiêm túc “Anh không kén ăn.”
Dọc đường đi, hoặc là cả hai im lặng không thì chỉ có Mục Nhĩ không ngừng nói, rốt cuộc lúc lên xe ra khỏi trường học, Mạc Diệp Thanh hỏi cô “Tiểu Mục Nhĩ muốn nhanh về nhà sao?”
Phản ứng đầu tiên của Mục Nhĩ là “Đàn anh muốn làm gì?”
Mạc Diệp Thanh bất đắc dĩ “Không có gì, bình thường khoảng bao lâu thì em về đến nhà?”
“Nửa tiếng.”
Mạc Diệp Thanh bẻ lái quẹo vào một con đường nhỏ “Ừ, trong vòng nửa tiếng đưa em về đến nhà.”
Ở chung một chỗ với Mạc Diệp Thanh, cô không có một chút phòng bị nào, anh nói gì cô cũng yên tâm, anh nói gì cô cũng vui vẻ, đây là tình trạng say mê của cô với anh, ngoan ngoãn ngồi ở vị trí bên cạnh, trong lòng vui vẻ nhìn phong cảnh bên đường, theo tiếng thắng xe, cô vui mừng reo lên “Đàn anh, anh xem, ở đây có hồ nước.”