Bạn đang đọc Ước Thành Thằng Khốn Nạn!! – Chương 2
– Gió tạt vào mặt nó như những lưỡi dao cắt vào da thịt!! nó nói như hét để át tiếng chiếc xe đang gào rú cùng với tiếng gió rít bên tai:
– Mình đang đi đâu đấy anh!!! – miệng nó phòng lên. mắt nhắm tịt lại vì gió tạt
– Đi ăn!! – hắn nói với một chất giọng bình thản hết cỡ
– Hả?? đi đâu cơ anh
– đi ăn!!! -hắn nhắc lại với toàn bộ chất giọng và thái độ như lúc đầu
– sao anh nói anh dạy em…..!! nó ngập ngừng vì chính nó cũng không biết sẽ học cái gì nữa!!
– dạy à?? ừ nhỉ?! thế thì bài học đầu tiên của chú là “có thực mới xực được đạo”!! bám chắc vào!! – hắn rú ga phóng vào một con đường đất!!
con đường tối hun hút chỉ toàn những dãy nhà tranh lụp xụp lợp bằng cọ!! nó không nghĩ là giữa lòng thành phố phồn hoa thế này lại có một con đường như còn đang thời kì bao cấp nó được xem trên tivi thế này!! thi thoảng nó thấy những đống phế liệu chất cao, che lấp cả những bức tường đất nham nhở như sắp xụp đến nơi. giống như “bức tường phế liệu” ấy là một phần của căn nhà vậy. Ánh đèn hiu hắt trong những dãy nhà đất hắt ra cùng với ánh đèn xe máy làm nó thấy những cái cây to lớn với tán lá rợp hết đường đi. Xa phía cuối con đường! không khó để nhận ra là một căn nhà cấp 4 duy nhất!! hoặc là nó thấy là duy nhất. còn đang mở đèn sáng trưng. trước cửa là vài ba bộ bàn ghế nhựa và 1 cái sạp tre. cạnh đó một cái bàn với đủ các thứ dụng cụ nấu ăn và mấy cái nồi đang bốc khói nghi ngút trên bếp lò bằng đất….
chiếc xe dừng lại. từ trong nhà một ông cụ cao to bước ra, trên tay cầm điếu thuốc lào bằng ống tre, trên mồm vẫn đang nhả khói bay nghi ngút ông lão cất tiếng nói sang sảng
– a ha thằng mất dạy đấy hả!! mấy tuần nay đi đâu không thấy vác mặt mày đến vậy!! ông lão bước xuống những bậc thềm một cách chắc chắn, khoan thai
– lão già dê nửa đêm vẫn ngồi hút thuốc lào cơ à!! sao lão hút mấy chục năm mà chưa chết hay vậy. tôi hút có mấy năm mà đã có người bảo tôi chết sớm này!!- hắn vừa nói vừa bước xuống xe và ngồi vào chiếc bàn nhựa gần nhất- ngồi đi chú em
– Tiên sư cha mày!! tao còn sống thọ lắm- ông lão ngồi xuống cạnh hắn
nó rùng mình. dưới chiếc áo dài tay đã sờn chỉ của ông, những hình săm xanh đỏ thấp thoáng. hằn lên 1 vài hình là những vết sẹo to bản, trắng lờ tương phản với màu da của ông. nó ngước nhìn, cạnh nó là 1 ông lão cao lớn, những vết nhăn trên mặt cũng đủ thấy ông cũng phải ngoài 70 nhưng nhìn giống như những tượng la hán uy nghi nó thấy trên chùa. ngay cả khi ông ngồi xuống, ông vẫn cao hơn cả hắn nửa cái đầu!!
– Vợ lão sao rồi!! đã đỡ tí nào chưa!! -hắn hỏi
– Đỡ sao nổi cái bệnh mãn tính ấy. hôm nay bà ấy ngủ ngon chứ bình thường tầm bọn công nhân đi về là bả ho liên miên!! -trên khuôn mặt phúc hậu đầy nếp nhăn của ông thoáng hiện vẻ buồn bã
– Mấy thằng con lão vẫn chưa đứa nào về à!! – hắn nói và nhìn vào trong nhà
– Hahaha!! mấy năm rồi chúng nó còn chả thèm gọi điện hỏi thăm tao lấy một câu thì hơi đâu chúng nó về thăm chứ!! khéo bây giờ tao chết chúng nó còn chả biết ý chứ!!- lão cười một cách sảng khoái. nhưng dưới những nếp nhăn. khóe mắt ông có chú long lanh.
– Ăn gì!! -lão hất hàm
– Có cơm rang không lão!! cả ngày qua trong bụng tôi toàn bánh mì rồi!! – hắn vừa nói vừa châm điếu thuốc lá
– Tổ sư mày đêm hôm thế này mày vào quán cháo phở gọi cơm rang à mày!!- ông vừa nói vừa cười!! -đợi đấy tao xem còn cơm nguội không tao rang cho!! lấy tiền gấp đôi ngoài quán đấy nhá!!- ông trợn mắt méo mồm như thể dọa hắn. nhưng nhìn ông lại phúc hậu như một ông phật vậy!!
ông đi vào nhà, vài phút sau xuất hiện cùng với nồi cơm và cái chảo trên tay.
– Đợi tao tí nhá!! – tiếng muôi chảo leng keng vang lên – còn thằng cu kia ăn gì để ông làm cho nào!!
– Cho con bát phở ông ạ!!
– Lão dê ơi!! có gì ăn tạm không tôi đói quá!! – hắn vừa quay lưng vừa gọi!! -hết rồi!!- ông lão nói với ra.
nó nhăn mặt, nó không thick cách xưng hô của hắn với ông lão, dù có không tôn trọng thì cũng chưa bao giờ nó gọi người già như thế cả!! quay lại, nó chạm mắt hắn… đôi mắt ấy ngay từ lần đầu nhìn nó đã có cảm giác rợn người. cái nhìn như xuyên qua người nó. xoáy sâu vào tâm trí.
– Lão già ấy có 7 đứa con trai!! thằng nào cũng thành đạt cả rồi!!- hắn nói và hất cằm về phía ông lão!! – bố lão ấy vốn là lính pháp!! đảo ngũ ra về ở với dân!! do là người pháp nhưng tính tình hiền hòa lên dân quý lắm!! nghe người ta kể lại. khi bố lão đưa lão lên Hà Nội để tìm người nhà ngoại. vừa bước chân xuống thuyền thì bị lính việt bắn chết tại chỗ. lão khi đó còn bé chỉ biết ôm xác cha khóc mà không biết làm gì!! lang thang ăn xin ăn mày ở hà nội!! thế rồi chả hiểu số phận đưa đẩy thế nào lão trở thành trùm của đất cảng hải phòng đấy!!
– Thế sao giờ ông ý lại bán cháo ở đây vậy!! em tưởng người như thế bây giờ phải đi ô tô, ở nhà lầu, có đàn em phụng sự chứ!!- nó hỏi với bộ mặt ngơ ngác
– Chú mày tưởng đời là trong phim chắc!!- hắn cười 1 cách mỉa mai!! – lão già dê ấy lớ ngớ thế nào vớ ngay được con gái một lão quan gì đó nghe bảo to lắm thời ý!! gia đình bên kia không cho lão cưới thế là nửa đêm lão lẻn vào phòng thịt con cái nhà người ta!! hôm sau vác lễ đến!! cho tiền lão chủ cũng không giám chối!!- hắn phì cười, tay dụi điếu thuốc!!- sau này lão với vợ sinh được 8 thằng con trai!! thằng đầu tiên thì bị bắt cóc mất. giờ vẫn chưa biết tin tức. sau lần ấy lão bỏ chốn giang hồ về bán cháo bán phở như bây giờ nuôi 7 thằng con trai. thằng út năm nay cũng đi làm rồi!! lão già rồi mà còn khỏe hơn 40 vẫn đú đởn đẻ thi với người ta lên tao mới gọi lão là già dê!! – hắn quay mặt lại phía lão nói to!!- Phải không lão!!- chỉ nghe tiếng lão cười phì ra như thể bị chọc cười rồi lại leng keg tiếng xoong chảo!!
nó lấy giấy ăn trên bàn vừa lau thìa đũa vừa nhìn xung quanh!! nãy giờ không để ý!! phía trước mặt nó là một khu chợ nhỏ lụp xụp, những hàng phiên vách vứa nối tiếp nhau thành những dãy hàng nhỏ. phía trong là những thúng mẹt cùng vài chiếc bàn gỗ thưa thớt xen kẽ nhau. phía trong chợ lò dò bóng 1 đứa trẻ đang co do nằm trên chiếc bàn phủ nilon trắng…
– Ăn đi này!! -tiếng ông lão cắt đứt dòng suy nghĩ của nó!!
trước mặt nó nghi ngút là 1 đĩa cơm rang cùng bát phở gà thơm điếc mũi. dù nó không đói nhưng mới chỉ ngửi mùi thôi nó đang muốn nhỏ dãi ra rồi!! cầm thìa và đũa nó ăn luôn vài miếng. thú thật là nó đã đi ăn ở đủ càng hàng quán nổi tiếng trong đất hà thành rồi, nhưng có lẽ đó là bát phở ngon nhất mà nó từng ăn….
bỗng, nó dừng lại…!!
đứa trẻ lem luốc ngồi bên kia đường đang nhìn nó ăn với ánh mắt long lanh thèm muốn, trên mình nó độc có chiếc áo khoác màu đỏ đã trét bẩn. những chiếc xương sườn nhỏ xíu thấp thoáng dứơi cái lớp áo, bên dưới là chiếc quần đùi thủng lỗ chỗ đen xì màu đất, mắt đứa bé lấm lem bùn đất, tóc trên đầu thì như bị xem 1 bên trán, rối bù và bết lại….
– Ông ơi cho cháu mượn cái bát được không ạ!! – nó nói với ông đang đứng đảo lửa bếp
ông quay nhìn thằng bé bên kia đường rồi nhìn nó!! – cứ lấy đi!! lấy cả thìa với đũa trong rá ấy!! -hắn vẫn ngồi bình thản ăn đĩa cơm rang không đoái hoài đến nó!!
nó lẫy bát. san nửa bát phở của nó sang rồi vẫy tay gọi thằng bé.đứa bé gầy gò đi với điệu bộ lấm lét đến gần nó. nó dúi đôi đũa vào tay thằng bé rồi đưa cái bát nhựa vào tay kia rồi nói:
– Ăn đi không đói!! -bống nó thấy sao nó oai lạ thường. cứ như nó đang là 1 siêu nhân trong mấy cái đĩa em nó ở nhà hay xem vậy. thằng bé nhìn nó với ánh mắt đầy biết ơn. cúi đầu xin rồi lon ton cầm cái bát ra gốc cây ngồi ăn. mỉm cười, nó quay đầu lại!!
Gã đang nhìn nó. tay vẫn xúc cơm ăn, mồm nhai tóp tép. lại một lần nữa nó lạnh người với cái nhìn của hắn.
– Ăn tiếp đi!! -gã bình thản như chẳng có gì xảy ra.
nó nhìn gã trong vài giây rồi cúi mặt ăn tiếp. bát phở vẫn nghi ngút khói và thơm đến lạ lùng. vừa đưa miếng đầu tiên vão miệng, bỗng gã đưa tay nhấc bát phở của nó ra cạnh bàn. nuốt vội miếng phở nóng bỏng vừa đưa vào miệng nó vừa nói :
– Ấy ấy làm gì thế!! e đang ăn mà…!! -nó đưa tay ra đỡ bát phở đang trồng trềnh trên 1 tay hắn.
bất ngờ hắn buông tay. bát phở rơi xuống nền đất cỏ bắn những tia nước nóng bỏng lên chân nó. nó với đầu ra nhìn cái bát úp ngược trên mặt đất cùng những sợi phở trắng tinh. ngẩng mặt nhìn gã. mắt nó đỏ quạch. nó tức giận hét lên:
-Anh làm cái quái gì thế hả!!- nó tức đến nỗi chỉ muốn nhảy bổ vào mà đấm gã, nhưng lại sờ sợ trước cái chuôi đang thò ra trong túi áo trắng của gã.
vẫn bình thản xúc từng thìa cơm vào mồm. gã đưa tay kia rút khẩu súng côn trong túi áo ra. nó giật mình ngồi phịch xuống cái ghế!! -thôi chết mình rồi!! ngu quá sao lại đi chọc giận một thằng mang hang nóng trong người chứ!!
-Cạch!! hắn vứt khẩu súng ngay trước mặt nó, và nhìn nó với một ánh mắt đầy thack thức và khinh bỉ. cười mỉa 1 cái. hắn lại tiếp tục ăn!!
nó tức giận. cay cú. trong người nó như muốn nổ tung. máu mặt trào dâng dỏ quạch. nó cầm phắt lấy khẩu súng chỉa thẳng vào đầu hắn. phía xa!! ông lão đang nằm trên phản tay ve vẩy chiếc quạt một cách thản nhiên. mặc dù nó biết tiếng nó hét chắc cả xóm lụp xụp này cũng phải nghe thấy.
khẩu súng nặng và lạnh hơn nó tưởng. như đang nắm cả một quả tạ vài chục cân trong tay. cái nòng súng run lên chĩa về phía cái gã đang say sưa ăn không thèm đoái hoài đến nó. nó muốn bóp cò ngay tức khắc, nhưng ngón tay không thể nào nhúc nhick nổi ….
– Anh ơi!! -vạt áo nó giật giật, đứa bé đã đến cạnh nó từ lúc nào đang cầm vạt áo nó kéo nhẹ. đôi mắt sáng long lanh như hòn ngọc nhỏ đen láy nhìn nó dưng dưng nước!! -anh đừng đánh nhau mà!! em trả anh này!! em mới ăn có 2 miếng thôi….!!anh ăn đi rồi đừng đánh anh kia anh nhé!! mẹ em bảo người tốt thì không đánh người khác mà!! mồm đứa nhỏ méo xẹo đi, những tiếng nấc nhỏ như đang cố kìm nén một tiếng khóc bật ra khỏi miệng!!
nó nhìn đứa bé. khẩu súng rơi xuống “cạch” một tiếng khô khan trên cái bàn nhựa!! -gã vẫn đang tiếp tục ăn không đoái hoài đến nó!!
nó bối rối không biết làm thế nào với tình cảnh hiện giờ. đứa bé đặt cái bát cùng đôi đũa xuống bàn rồi chạy biến về phía cái chợ. nó gọi với theo nhưng đứa bé vẫn cứ chạy như không nghe thấy gì…. nó nhìn cái bát nhỏ đặt trên bàn. khói vẫn còn phảng phất. vết đen bẩn trên cái bát in hình bàn tay nhỏ xíu…
nó vừa làm gì thế này….. nó bị một gã cướp mất miếng ăn trên miệng và được một đứa trẻ ăn xin cho ăn sao. mắt nó nhòa đi!! nó giận, nó nhục…. nhục vì nó biết bát phở nó cho chỉ là miếng ăn vặt mà nếu muốn ngày nào nó cũng ăn. thế nhưng với đứa bé ngây dại kia thì nó là nguồn sống. là thứ có khi trong mơ nó cũng không được nếm thử!! vậy mà nó đã cướp đi cái nguồn sống của 1 đứa trẻ lang thang. nó nuốt nước mắt , cố gắng quay mặt ra hướng khác tránh cái gã đang ngồi xỉa răng trước mặt.
– Miếng ăn thì phải biết đường mà giữ lấy!! giữ không nổi mất thì phải chịu. tao no rồi!! đi thôi!!- hắn nói với vẻ mặt lạnh lùng
nó lặng nề lê bước chân ra chiếc xe máy trong trong lòng rối bời, mắt không thể nào rời chiếc bát nhỏ trên bàn. trong lúc đó, hắn rút tiền ra để ở bàn rồi đứng dậy, vừa đi hắn vừa nói to.
– trả tiền lão nhá. tụi tôi đi đây!! -hắn ngồi lên xe và đạp máy.
– Ê ê trả thừa này mày!!- ông lão cầm tiền và tiến lại phía hắn.
– Lão già lẩm cẩm!! có lão làm thiếu ý!!- chiếc xe nổ máy, hắn liếc mắt nhìn về phía cái bóng trên chiếc bàn phủ nilon trắng phía trong chợ !! – thôi tôi té đấy!! bye lão nhá!!
chiếc xe vọt đi trong đêm sâu thẳm. phía sau là ông lão phì cười lắc đầu nói :
– Đúng là cái thằng….. mất dạy mà!!!