Đọc truyện Ước Nguyện Mùa Xuân (Scandal In Spring) – Chương 2
Nàng hẳn đã hơi lảo đảo, vì anh ta đã đưa tay ra giữ lấy nàng, những ngón tay của anh bao phủ phần trên cánh tay nàng.
“Ngài Swiff,” nàng nghẹn lời, ráng sức lùi lại theo bản năng.
“Cô sẽ ngã xuống giếng mất. Hãy lại đây với tôi.”
Cái siết tay của anh nhẹ nhàng nhưng kiên quyết khi anh kéo nàng lui lại vài thước cách xa mặt nước đang sủi tăm. Bực mình vì bị lôi đi như một con ngỗng lạc bầy, Daisy cứng người lại phản đối. Có những điều, nàng nghĩ, vẫn chẳng hề thay đổi. Matthew Swiff vẫn độc đoán như mọi khi.
Nàng không thể thôi nhìn chằm chằm anh ta. Lạy chúa, nàng chưa từng trông thấy một sự biến chuyển lớn đến thế trong đời. Cái người được gọi là “túi đựng xương,” như Lillian đã miêu tả, đã trở thành một người đàn ông to lớn và thành đạt, toát ra sức mạnh cường tráng. Anh mặc một bộ com lê tao nhã, được may rộng hơn kiểu trang phục đàn ông chật khít hồi trước. Tuy vậy những nếp gấp dễ chịu của lớp vải không giấu được sức mạnh cơ bắp bên dưới.
Sự thay đổi của anh ta còn hơn là về thể chất. Sự chín chắn đã mang lại cho anh một vẻ tự tin rành rành, một ánh mắt của người đàn ông biết rõ bản thân và năng lực của mình. Daisy nhớ lại thời gian đầu khi anh mới tới làm việc cho cha nàng…anh gầy giơ xương, một con người cơ hội với đôi mắt lạnh lẽo trong bộ trang phục đắt tiền nhưng rộng thùng thình và đôi giày xác xơ.
“Đó là tính cách của người Boston xưa,” cha nàng nói một cách khoan dung khi đôi giày cổ lỗ sĩ đó gây ra những lời bàn tán trong gia đình. “Họ làm ra một đôi giày và áo khoác tồn tại mãi mãi với thời gian. Làm kinh tế là một tôn giáo đối với họ bất kể đó là gia tộc thịnh vượng đến đâu.”
Daisy vùng ra khỏi bàn tay Swiff. “Anh đã thay đổi,” nàng nói, gắng lấy lại tự chủ.
“
Cô thì không,” anh đáp. Khó mà biết câu nhận xét đó ngụ ý về một lời khen ngợi hay chỉ trích. “Cô đang làm gì nơi cái giếng này vậy?”
“Tôi…tôi cho rằng…” Daisy cố tìm một lời giải thích khả dĩ lọt tai, nhưng không thể nghĩ ra. “Nó là một cái giếng ước.”
Vẻ mặt anh vẫn nghiêm nghị, nhưng có một nét nghi ngờ lung linh trong đôi mắt xanh rực rỡ như thể anh đang thầm thích thú. “Cô tin chắc nó có quyền lực sao?”
“Người trong làng ai cũng đến đây hết,” Daisy gắt gỏng trả lời. “Nó là một cái giếng ước trong truyền thuyết.”
Anh ta nhìn nàng chằm chằm theo cái cách nàng luôn thấy ghét, thu lấy mọi thứ, không một chi tiết nào thoát khỏi tầm mắt anh ta. Daisy cảm thấy má mình nóng bừng lên dưới sự khảo cứu của anh. “Thế cô đã ước điều gì?” anh hỏi.
“Đó là chuyện riêng tư.”
“Vì biết rõ cô,” anh nói, “nên có thể nó chẳng có ý nghĩa gì hết.”
“Anh không biết gì về tôi cả,” Daisy vặc lại. Ý nghĩ cha sẽ trao nàng cho người đàn ông quá nhầm lẫn về nàng trong mọi chuyện…nó thật điên rồ. Hôn nhân với anhh ta sẽ là một vụ đổi chác làm ăn của tiền bạc và những bổn phận, của sự thất vọng và coi thường lẫn nhau. Và một điều chắc chắn là anh ta chẳng cuốn hút nàng nhiều nhặn gì hơn nàng đối với anh ta. Anh ta không đời nào lấy một cô gái như nàng nếu không đưa công ty của cha nàng ra làm mồi nhử.
“Có lẽ là không,” Swiff thừa nhận, nhưng những từ đó vang lên nghe giả tạo làm sao. Anh ta nghĩ mình biết chính xác nàng là ai và là cái gì. Ánh mắt họ gặp nhau, đo lường và thách thức.
“Dưới ánh sáng của cái giếng huyền thoại,” Swiff nói, “Tôi ghét phải bỏ qua một cơ hội tốt thế này.” Anh cho tay vào trong túi, lục lọi rất nhanh và rút ra một đồng bạc lớn. Đã lâu lắm rồi kể từ khi Daisy nhìn thấy đồng tiền của Mỹ.
“Anh cần ném một cây kim cơ,” nàng nói.
“Tôi không có kim.”
“Đó là đồng năm đô la đấy,” Daisy nghi ngờ nói. “Anh sẽ không ném nó đi theo cách đó, phải không?”
“Tôi đâu có ném đi. tôi đang thực hiện một vụ đầu tư đấy chứ. Tốt hơn cô hãy nói cho tôi biết quy cách thủ tục để ước đi – đó là một món tiền lớn không nên phí phạm.”
“Anh đang chế nhạo tôi.”
“Tôi đang hết sức nghiêm chỉnh. Và vì tôi chưa làm việc này bao giờ, một vài lời khuyên sẽ được hoan nghênh.” Anh chờ nàng trả lời, và khi hiển nhiên điều đó chẳng xảy ra, một thoáng hài hước ẩn trong khóe miệng anh. “Dù sao thì tôi vẫn sẽ quăng đồng xu này.”
Daisy tự rủa mình. Cho dù rõ ràng là anh ta đang chế giễu nàng, nàng vẫn không thể cưỡng lại. Một điều ước không phải là thứ được lãng phí, đặc biệt là một điều ước đáng giá năm đô la. Chết tiệt!
Nàng tiến lại gần cái giếng và nói cộc lốc, “trước tiên hãy nắm đồng xu trong lòng bàn tay anh cho đến khi nó ấm lên.”
Swiff bước đến đứng cạnh nàng. “Và sau đó?”
“Nhắm mắt lại và tập trung vào thứ anh mong muốn nhất.” Nàng thêm một lời giải thích mỉa mai vào trong giọng. “Và nó phải là một lời ước cá nhân, không thể là thứ gì như liên doanh liên kết hay tín dụng ngân hàng đâu.”
“Tôi thực sự nghĩ tới những điều ngoài công việc kinh doanh mà.”
Nàng liếc anh đầy ngờ vực, và anh khiến nàng ngạc nhiên với nụ cười thoáng xuất hiện.
Nàng đã bao giờ thấy anh ta cười chưa nhỉ? Có lẽ một hay hai lần gì đó, nàng có một ký ức mơ hồ xa lắc về một dịp như thế, hồi đó khuôn mặt anh rất gầy đến nỗi tất cả những gì nàng nhận thấy là ấn tượng về một hàm răng trắng trên một vẻ mặt cau có chẳng có một chút xíu nào của niềm vui. Nhưng nụ cười này hơi khác đi một chút, nó khiến nàng vừa cảm thấy nguôi giận vừa như bị trêu ngươi…và một thoáng ấm áp làm nàng tự hỏi chính xác là kiểu đàn ông nào đang ẩn sau bề ngoài đạo mạo của anh ta đây.
Daisy thấy nhẹ cả người khi nụ cười đó biến mất và anh ta khoác lại vẻ mặt lạnh như đá quen thuộc. “Nhắm mắt lại,” nàng nhắc nhở, “Hãy bỏ mọi thứ ra khỏi tâm trí ngoại trừ điều ước của anh.”
Hàng mi dày của anh nhắm nghiền, tạo cho nàng cơ hội nhìn anh ta thỏa thích mà không sợ anh ta nhìn lại. Đó không phải là kiểu khuôn mặt mà một cậu bé có thể mang một cách thoải mái…những đường nét quá mạnh mẽ, cái mũi quá dài, quai hàm bướng bỉnh.
Nhưng rốt cuộc Swiff cũng đã trưởng thành về mặt ngoại hình. Những nét khắc khổ của khuôn mặt đã được làm mềm mại bởi hàng mi đen cong vút và cái miệng rộng ẩn giấu nhục cảm.
“Giờ thì sao nữa?” anh lầm bầm, hai mắt vẫn nhắm nghiền.
Nhìn anh chằm chằm, Daisy cảm thấy khiếp hãi bởi một thôi thúc quét qua người nàng…để bước lại gần hơn và khám phá làn da rám nắng trên má anh với những ngón tay nàng. “Khi hình ảnh đó đã ăn sâu vào tâm trí anh,” nàng chật vật để nói, “hãy mở mắt ra và ném đồng xu xuống giếng.”
Hàng mi anh nâng lên để lộ đôi mắt sáng như những ngọn lửa bị mắc kẹt trong lớp thủy tinh xanh biếc.
Không cần nhìn vào giếng, anh ném đồng xu vào chính giữa mặt nước.
Daisy nhận ra tim mình bắt đầu đập mạnh như cái lần nàng đọc những đoạn văn khủng khiếp trong quyển Lời cam kết của Penelope, kể về một thiếu nữ bị một con quỷ hung ác bắt giữ và giam nàng trong một ngọn tháp cho đến khi nàng đồng ý hiến dâng sự trong trắng cho hắn.
Daisy đã biết cuốn tiểu thuyết đó thật ngớ ngẩn ngay khi nàng chưa đọc, nhưng nó không làm giảm đi niềm say mê của nàng một chút nào. Và nàng đã thất vọng một cách vô lý khi Penelope được cứu thoát khỏi sự hủy hoại sắp xảy ra bởi vị anh hùng tóc vàng dịu dàng Reginald, người không hấp dẫn bằng một nửa con quỷ kia.
Đương nhiên viễn cảnh bị giam trong ngọn tháp mà không có lấy một quyển sách nghe chẳng lôi cuốn tí nào đối với Daisy. Nhưng những đoạn độc thoại đe dọa của tên quỷ đối với sắc đẹp của Penelope, và khao khát của hắn với nàng, và sự trụy lạc hắn sẽ phủ lên nàng, thì khá là kích thích.
Nó đơn giản chỉ là một rủi ro khi Swiff hóa ra lại trông giống con quỷ đẹp trai trong những tưởng tượng của Daisy.
“Anh đã ước điều gì thế?” Nàng hỏi.
Một bên khóe miệng anh ta nhếch lên. “Đó là chuyện riêng tư.”
Daisy quắc mắt khi nhận ra lời gạt đi khi nãy của nàng được lặp lại. Phát hiện chiếc mũ rơm nằm dưới đất gần đó. Nàng bước tới nhặt nó lên, nàng cần thoát khỏi sự hiện diện khó chịu của anh ta. “Tôi trở về trang viên đây,” nàng nói vọng qua vai mình. “Chúc một ngày tốt lành, ngài Swiff. Hãy tận hưởng nốt cuộc đi dạo của ngài nhé.”
Trước sự hoảng hốt của nàng, anh ta đuổi kịp nàng chỉ bằng vài sải chân dài và bước song song bên cạnh nàng. “Tôi sẽ đưa cô về.”
Nàng từ chối nhìn anh ta. “Tốt hơn là anh đừng làm thế!”
“Sao lại không? Chúng ta đi cùng một hướng mà.”
“Nhưng tôi thích đi bộ trong yên tĩnh.”
“Vậy tôi sẽ hoàn toàn im lặng.” Bước đi của anh ta chẳng hề nao núng.
Luận ra rằng thật vô ích để phản đối khi hiển nhiên anh ta đã quyết định. Daisy mím chặt môi lại với nhau. Cảnh vật – đồng cỏ, khu rừng – vẫn đẹp như lúc trước, nhưng sự thích thú của nàng đối với chúng đã biến mất.
Nàng không thấy ngạc nhiên khi Swiff lờ đi những lời phản đối của nàng. Không nghi ngờ gì là anh ta hình dung hôn nhân của họ trong một thứ ánh sáng tương tự. Nó sẽ chẳng quan trọng cho dù nàng muốn gì, hoặc nàng yêu cầu gì. Anh ta sẽ gạt những mong ước của nàng qua một bên và khăng khăng theo cách của chính anh ta.
Hẳn anh ta nghĩ nàng vẫn dễ bảo như một đứa trẻ. Với tính kiêu ngạo thâm căn cố đế của mình, có lẽ anh ta còn cho rằng nàng sẽ rất sung sướng khi anh ta chịu hạ cố cưới nàng làm vợ. Nàng tự hỏi liệu anh ta có để tâm tới việc ngỏ lời cầu hôn hay không. Rất có khả năng là anh ta sẽ quẳng chiếc nhẫn vào lòng nàng và chỉ thị cho nàng đeo nó vào.
Khi cuộc đi bộ tai ác tiếp tục diễn ra, Daisy đấu tranh để giữ cho mình khỏi vùng chạy. Đôi chân của Swiff dài tới nỗi một bước của anh ta bằng hai bước của nàng. Sự oán giận dâng lên thành cục nghẹn trong cổ họng Daisy.
Nó tượng trưng cho tương lai của nàng, cái cuộc đi bộ này. Nàng chỉ có thể lê bước tới trước với ý thức rằng bất kể nàng đi được bao xa hay nàng có đi nhanh đến đâu chăng nữa, nàng cũng không thể vượt được anh ta.
Cuối cùng nàng không thể chịu đựng sự im lặng cứng nhắc này thêm nữa. “Có phải chính anh đã nhét ý tưởng đó vào đầu cha tôi không?” Nàng buột ra.
“Ý tưởng nào?”
“Ồ, đừng tỏ ra chiếu cố với tôi,” nàng cáu kỉnh nói. “Anh thừa biết tôi đang đề cập đến chuyện gì.”
“Không, tôi không biết.”
Rõ ràng anh ta rất ngoan cố trong những trò chơi như thế này. “Sự thỏa thuận của anh với cha tôi ấy,” nàng nói. “Anh muốn lấy tôi để được thừa hưởng công ty.”
Swiff dừng phắt lại một cách đột ngột đến mức nếu trong một hoàn cảnh khác sẽ khiến nàng bật cười. Cảnh tượng đó trông như thể anh ta vừa va phải một bức tường vô hình. Daisy cũng dừng lại, khoanh hai tay lại trước ngực khi nàng quay lại đối diện với anh ta.
Vẻ mặt anh ta hoàn toàn trống rỗng. “Tôi…” Giọng anh khàn khàn và anh phải hắng giọng trước khi có thể nói. “Tôi không biết cô đang nói về cái quái quỷ gì?”
“Anh không biết sao?” Daisy lắp bắp hỏi.
Vậy giả định của nàng đã sai – cha nàng vẫn chưa đề cập kế hoạch của ông với Swiff.
Nếu một người có thể chết vì xấu hổ. Thì Daisy sẽ chết ngay lập tức. Nàng đã để bản thân mình bị phơi trần trước lời phủ nhận khinh miệt nhất trong đời nàng. Tất cả những gì Swiff phải làm là nói rằng anh ta chưa bao giờ đồng ý với cái viễn cảnh kết hôn với một bông – hoa – bên – lề.
Tiếng xào xạc của đám lá và tiếng líu ríu của con chim chích dường như được khuếch đại lên trong sự im lặng liền sau đó. Mặc dù việc đọc được ý nghĩ của Swiff là bất khả, Daisy vẫn cảm nhận được anh ta đang nhanh chóng phân tích các khả năng và các kết luận.
“Cha tôi nói như thể việc đó đã được dàn xếp,” nàng nói. “Tôi tưởng anh đã thảo luận với cha tôi trong chuyến đi gần đây nhất của ông tới New York.”
“Ông ấy chưa bao giờ đề cập bất cứ chuyện gì tương tự như thế cả. Ý nghĩ kết hôn với cô chưa bao giờ lướt qua tâm trí tôi. Và tôi không có tham vọng muốn thừa kế công ty.”
“ Anh chẳng có gì ngoài tham vọng.”
“Đúng vậy,” anh nói, nhìn nàng sát sao. “Nhưng tôi không cần thiết phải cưới cô để đảm bảo cho tương lai của mình.”
“Cha tôi hình như lại nghĩ anh sẽ tận dụng bất cứ cơ hội nào để trở thành con rể ông. Vì anh giành được sự yêu mến đặc biệt của ông ấy.”
“Tôi đã học được một điều lớn lao từ ông.” Một câu trả lời thận trọng có thể đoán trước.
“Tôi chắc chắn về điều đó.” Daisy dùng vẻ mặt khinh miệt để che chắn cho mình. “Ông ấy đã dạy anh nhiều bài học giúp ích cho anh trên thương trường. Nhưng không một bài học nào có ích cho anh trong vụ làm ăn của cuộc đời đâu.”
“Cô không tán thành công việc của cha mình,” Swiff tự nói với mình hơn là hỏi nàng.
“Đúng, vì cái cách ông hiến dâng cả trái tim và tâm hồn cho nó và bỏ mặc những người yêu quý ông ấy.”
“Nó đã chu cấp cho cô một cuộc sống xa hoa,” anh chỉ ra, “bao gồm cả cơ hội cưới một nhà quý tộc nước Anh nữa.”
“Tôi đâu có yêu cầu sự xa xỉ! Tôi không mong muốn điều gì khác ngoài một cuộc sống bình yên.”
“Để được ngồi trong thư viện và đọc sách ư?” Swiff phỏng đoán với một chút thích thú. “Đề đi dạo trong vườn? Để tận hưởng niềm vui với bạn bè cô?”
“Đúng vậy!”
“Sách là một sự xa xỉ. Cả những ngôi nhà đẹp và vườn cây nữa. Đã bao giờ cô nghĩ rằng có ai đó phải trả tiền cho cuộc sống yên bình của cô chưa?”
Câu hỏi đó rất giống lời buộc tội của cha nàng về kẻ ăn bám khiến Daisy chững lại.
Khi Swiff thấy phản ứng của nàng, vẻ mặt anh liền thay đổi. Anh định nói điều gì đó, nhưng Daisy đã ngắt lời một cách khô khan. “Đó không phải việc anh cần quan tâm tôi định hướng cuộc đời mình ra sao và ai trang trải cho nó, và anh không có quyền nói những lời đó với tôi.”
“Tôi có nếu tương lai của tôi liên quan tới cô.”
“Không có chuyện đó đâu.”
“Đó là một giả thuyết đầy khả năng.”
Ôi, Daisy ghét những người vận dụng mọi điểm trong ngữ nghĩa học trong khi tranh luận làm sao. “Việc kết hôn của chúng ta sẽ không là điều gì khác ngoài một giả thuyết,” nàng nói với anh. “Cha tôi đã ra hạn cho tôi đến cuối tháng Năm này phải tìm ra một ai đó để kết hôn – và tôi sẽ làm được.”
Swiff nhìn nàng chăm chăm với sự quan tâm cảnh giác. “Tôi có thể đoán ra kiểu đàn ông mà cô đang tìm kiếm. Tóc vàng hoe, quý phái, tình cảm, vui tính và có thời gian rảnh rỗi dư dả cho những hành động đầy ga lăng-”
“Đúng vậy,” Daisy cắt ngang, tự hỏi làm thế nào mà cách miêu tả của anh ta khiến những đặc điểm đó nghe lố bịch đến vậy
“Tôi cũng nghĩ thế.” Vẻ tự mãn trong giọng nói của anh khiến những dây thần kinh của nàng căng ra. “Chỉ có một lí do khả dĩ khiến một cô gái với vẻ bề ngoài như cô trải qua ba mùa vũ hội mà không có một lời hứa hôn là cô đặt ra những tiêu chuẩn quá cao không thể thực hiện nổi. Cô chỉ muốn một người đàn ông hoàn hảo. Đó là lí do vì sao cha cô buộc phải đưa ra lời tuyên bố đó.”
Nàng bị xao lãng một lúc bởi những từ “một cô gái với vẻ bề ngoài như cô,” như thể nàng rất xinh đẹp vậy. Quyết định rằng lời nhận xét đó chỉ bắt nguồn từ một tính tình thâm hiểm sâu xa, Daisy cảm thấy thân nhiệt của nàng đang leo thang nhanh chóng. “Tôi không khao khát cưới một người đàn ông hoàn hảo,” nàng nói qua hàm răng nghiến chặt. Không giống với chị gái mình, người biết chửi thề một cách lưu loát đầy ngoạn mục, nàng thấy thật khó khăn để thốt nên lời mỗi khi giận dữ. “Tôi biết rõ rằng không có người nào như vậy.”
“Vậy tại sao cô vẫn chẳng tìm được ai trong khi đến cả chị gái cô cũng tóm được một ông chồng?”
“Ý anh là gì khi nói ‘đến cả chị gái tôi’?”
“Cưới Lillian, bạn sẽ trở thành triệu phú.” Cách nói xấc xược ấy đã gây ra sự thích thú đầy ác ý trong cộng đồng xã hội thượng lưu ở thành phố Mahattan. “Cô có nghĩ tại sao không có một ai ở New York từng ngỏ lời với chị cô bất chấp khoản hồi môn kếch xù của cô ấy không? Vì cô ấy là cơn ác mộng tồi tệ nhất của những người đàn ông.”
Đó là sự thật.
“Chị gái tôi là một kho báu và chỉ Westcliff mới có con mắt tinh tường để nhận ra điều đó. Anh ấy có thể cưới bất cứ ai, nhưng chị tôi là người duy nhất anh ấy muốn. Tôi thách anh lặp lại quan điểm của mình về chị tôi trước mặt bá tước đấy!” Daisy quay phắt người và đi xăm xăm dọc theo con đường mòn, bước nhanh hết mức mà đôi chân ngắn của nàng cho phép.
Swiff dễ dàng đuổi kịp nàng, hai bàn tay anh đút sâu trong túi quần một cách hờ hững. “Cuối tháng Năm…” Anh chế nhạo, không hề có một chút hổn hển nào trong hơi thở bất chấp vận tốc của họ. “Chỉ chưa đầy hai tháng nữa. Cô sẽ làm thế nào để tìm ra một vị hôn phu với khoảng thời gian dài như vậy?”
“Tôi sẽ đứng trên một góc phố và mặc một tấm áp phích quảng cáo trên người nếu buộc phải làm thế.”
“Mong ước chân thành của tôi cho sự thành công của cô, tiểu thư Bowman. Trong bất kỳ trường hợp nào, tôi không chắc là mình sẽ sẵn sàng phô trương như một người chiến thắng một cách mặc nhiên như vậy.”
“Anh sẽ không trở thành người chiến thắng một cách mặc nhiên! Yên tâm, Mr Swiff, không điều gì trên thế giới này khiến tôi ưng thuận làm vợ anh đâu. Tôi thấy tiếc cho những phụ nữ tội nghiệp phải kết thúc cuộc đời với anh – tôi không thể nghĩ ra có ai đó xứng đáng có được một kẻ lạnh lùng, đầy tự mãn như anh làm chồng-“
“Đợi đã.” Giọng anh dịu lại như có khả năng bắt đầu sự dàn hòa. “Daisy…”
“Đừng có gọi tên tôi!”
“Cô nói đúng. Thật không phải phép chút nào. Tôi vô cùng xin lỗi. Điều tôi định nói là, thưa cô Bowman, không cần thiết cho sự thù địch ở đây. Chúng ta đang đối mặt với một vấn đề có tầm quan trọng rất lớn tới cả hai. Tôi mong chờ chúng ta có thể cư xử lịch sự đúng mức đủ để tìm ra một giải pháp có thể chấp nhận được.”
“Chỉ có duy nhất một giải pháp mà thôi,” Daisy nói dứt khoát, “đó là anh sẽ bảo với cha tôi rằng anh thẳng thừng từ chối kết hôn với tôi dưới bất kỳ hoàn cảnh nào. Hứa với tôi điều đó thì tôi sẽ cố cư xử lịch sự với anh.”
Swiff dừng lại trên đường, buộc Daisy phải dừng lại theo. Quay lại đối mặt với anh, nàng nhướng mày lên đầy hi vọng. Chúa biết đó không phải là một lời hứa khó khăn gì với anh ta để chế tạo ra một quan điểm giống như những lời phát biểu vừa nãy. Nhưng anh ta đang nhìn nàng theo cái cách không thể hiểu nổi, hai bàn tay anh vẫn đút sâu trong túi quần, thân hình cứng đơ bất động. Như là anh đang lắng nghe điều gì đó.
Ánh mắt anh lướt trên người nàng trong sự đánh giá công khai, và có một tia kì lạ trong mắt anh khiến nàng rùng mình đến tận xương tủy . Anh ta vẫn nhìn nàng chăm chăm, nàng nghĩ, như một con hổ đang chờ đợi vậy. Nàng nhìn trả lại anh, cố gắng liều lĩnh phân tích sự làm việc linh hoạt của tâm trí anh ta, để giải mã những góc khuất của sự thích thú và khao khát hoang sơ. Nhưng khao khát cái gì nhỉ? Không phải nàng, chắc chắn rồi.
“Không,” anh nhẹ nhàng nói, như đang nói cho chính mình nghe.
Daisy lắc đầu hoang mang. Môi nàng khô rang, và nàng phải làm ướt nó bằng đầu lưỡi mình trước khi có thể nói. Nàng bị mất bình tĩnh khi cái nhìn của anh dõi theo chuyển động nhỏ đó. “Có phải từ ‘không’ đó nằm trong câu…’không, tôi sẽ không lấy cô?’” Nàng hỏi.
“Từ ‘không’ đó.’” Anh đáp, “nằm trong câu…’Không, tôi sẽ không hứa điều đó.”
Và cùng lúc đó, Swiff vượt qua nàng và tiếp tục đi về tòa trang viên, bỏ lại nàng suýt vấp ngã phía sau anh.
“Hắn ta đang cố hành hạ em đấy,” Lillian nói bằng vẻ ghê tởm khi Daisy thuật lại toàn bộ câu chuyện vào cuối ngày. Họ ngồi trong một phòng khách riêng trên gác ở trang viên cùng với hai người bạn thân thiết, Annabelle Hunt và Evie, Lady St.Vincent. Bọn họ đã gặp nhau hai năm về trước, một bộ tứ hoa – bên – lề của các mùa vũ hội không thể lọt vào mắt bất kỳ quý ông nào có thể lấy làm chồng.
Đó là một niềm tin phổ biến trong xã hội thời Victoria rằng phụ nữ, với bản chất đồng bóng và đầu óc kém cỏi của mình, không thể có một tình bạn cao quý như của đàn ông. Chỉ đàn ông mới có lòng trung thành với bạn bè, và chỉ đàn ông mới có những mối quan hệ hoàn toàn trung thực và cao cả.
Daisy nghĩ nó đúng là rác rưởi. Nàng và những hoa – bên – lề khác…à, những bông – hoa – bên – lề ngày trước…đã chia sẻ một mối liên hệ sâu sắc, hoàn toàn tin cậy. Họ giúp đỡ nhau, khích lệ nhau mà không hề có dấu hiệu của cạnh tranh hay ghen tỵ. Daisy yêu quý Annabelle và Evie cũng nhiều như nàng đối với Lillian vậy. Nàng có thể dễ dàng mường tượng những năm tháng còn lại của họ, trò chuyện về những đứa cháu nội ngoại bên tách trà và đĩa bánh quy, và đi du lịch cùng nhau như một hội những quý bà tóc bạc miệng lưỡi chua cay.
“Chị không tin lấy một giây là Mr Swiff lại không biết gì về chuyện đó,” Lillian nói tiếp. “Hắn ta là kẻ nói dối và hắn đang liên minh với cha. Đương nhiên hắn ta muốn thừa hưởng công ty rồi.”
Lillian và Evie ngồi trong những chiếc ghế bọc vải thêu kim tuyến đặt bên cửa sổ, trong khi Daisy và Annabelle nằm dài trên sàn nhà giữa đống lộn xộn sặc sỡ của áo váy. Một bé gái bụ bẫm với mái tóc quăn đen rối tung đang bò loanh quanh giữa hai người, thỉnh thoảng ngừng lại với vẻ chăm chú cao độ để bứt thứ gì đó từ tấm thảm với những ngón tay bé tẹo.
Bé Isabelle, con gái của Annabelle và Simon Hunt, được sinh ra khoảng chừng mười tháng trước. Chắc chắn chưa có đứa trẻ nào được say mê đến thế bởi mọi người trong nhà kể cả bố cô bé.
Trái ngược với mọi sự trông đợi, Mr.Hunt mạnh mẽ và đầy chất đàn ông hoàn toàn không thất vọng khi đứa con đầu tiên của mình lại là con gái. Anh tôn thờ cô bé, không hề có vẻ hối tiếc khi ôm bé nơi công cộng, thủ thỉ với con theo một cách mà những ông bố khác hiếm khi dám làm. Hunt thậm chí còn bảo với Annabelle hãy sinh thêm nhiều con gái nữa trong tương lai, quả quyết một cách gian xảo rằng tham vọng của anh là luôn muốn được nhiều phụ nữ yêu quý.
Đúng như mong đợi, đứa bé là một tạo vật kì diệu – nó sẽ là một nhiệm vụ bất khả thi dành cho Annabelle để sinh ra một đứa con ít xinh đẹp hơn.
Nhấc cơ thể cứng cáp đang giãy giụa của Isabelle lên, Daisy giụi mặt vào vùng da mượt mà ở cổ cô bé trước khi thả cô bé xuống thảm trở lại. “Giá mà chị nghe anh ta nói,” Daisy nói, “Sự kiêu ngạo thật không thể tin nổi. Swiff cho rằng hoàn toàn là lỗi của em khi em vẫn chưa kết hôn. Anh ta nói hẳn là em đã đặt ra những tiêu chuẩn quá cao. Anh ta quở trách em về giá thành những cuốn sách của em và nói có người phải chi trả cho cách sống đắt đỏ của em.”
“Hắn ta không dám đâu,” Lillian quả quyết, gương mặt cô đỏ bừng bởi cơn giận dữ đột ngột.
Daisy lập tức hối hận vì đã kể với cô, bác sĩ của gia đình đã khuyên Lillian không được để xúc động mạnh khi cô đang gần với tháng cuối cùng của thời kì mang thai. Cô đã từng có mang năm ngoái và sớm bị sẩy thai. Sự mất mát đó thật khó khăn với Lillian, chưa kể đến sự ngạc nhiên vì thể trạng cô rất khỏe mạnh.
Mặc dù bác sĩ đã bảo đảm rằng tai nạn đó không phải là lỗi của cô, Lillian vẫn u sầu hàng tuần liền sau đó. Nhưng với sự an ủi vững vàng của Westcliff và sự động viên yêu thương của những người bạn, Lillian dần dần trở lại bản chất dũng cảm thường ngày của mình.
Giờ đây Lillian lại có mang và cô cực kỳ cẩn trọng về tình trạng của mình, lưu tâm đến khả năng sẽ sảy thai lần nữa. Thật không may cô không phải một trong những phụ nữ luôn hồng hào khỏe mạnh trong thời kì sinh nở. Cô ốm yếu, hay nôn mửa và thường xuyên gắt gỏng, bực tức trước sự hạn chế mà tình trạng của cô buộc phải chịu đựng.
“Chị sẽ không nhịn việc này đâu,” Lillian tuyên bố. “Em sẽ không lấy Matthew Swiff, và chị sẽ gửi cha xuống chỗ quỷ dữ nếu ông ấy cố mang em ra khỏi nước Anh.”
Vẫn ngồi trên sàn nhà, Daisy vươn người tới và dịu dàng đặt tay lên đầu gối chị gái. Nàng ép đôi môi mình nở một nụ cười làm yên lòng khi nàng chăm chú nhìn vào gương mặt bừng bừng của Lillian.
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi,” nàng nói. “Chúng ta sẽ nghĩ ra điều gì đó. Chúng ta sẽ tìm được.” Họ thân thiết với nhau trong rất nhiều năm. Trong sự thiếu vắng tình yêu của cha mẹ, Lillian và Daisy trở thành nguồn an ủi và yêu thương duy nhất của nhau từ lâu đến nỗi họ khó có thể nhớ được.
Evie, thành viên ít nói nhất trong bốn người, lên tiếng với một chút cà lăm hay xuất hiện khi cô lo lắng hoặc xúc động mạnh. Khi bọn họ gặp nhau hai năm trước, tật nói lắp của Evie khá trầm trọng mà mỗi lần cô thực hiện một đoạn đối thoại là một lần thất bại nặng nề. Nhưng từ khi trốn khỏi gia đình ngược đãi mình và kết hôn với Lord St.Vincent, Evie đã trở nên tự tin hơn hẳn.
“Có – có phải Mr Swiff thực sự đồng ý một cô dâu không phải do anh ta lựa chọn không?” Evie hất một sợi tóc đỏ óng ánh rơi trước trán ra sau. “Nếu điều anh ta nói là thật – rằng tình trạng tài chính của anh ta rất vững chắc – thì chẳng có lí do gì để anh ta kết hôn với Daisy.”
“Vấn đề còn lớn hơn cả tiền bạc,” Lillian trả lời, cựa quậy trên ghế để tìm một vị trí thoải mái hơn. Hai bàn tay cô đặt trên cái bụng căng tròn. “Cha coi hắn như con trai mình, vì không một ông anh nào của chúng tớ đi theo cách mà ông muốn.”
“Cách ông ấy muốn?” Annabelle hoang mang hỏi, cô cúi người xuống hôn lên những ngón chân nhỏ xíu ngọ nguậy khiến Isabelle bật ra tiếng cười khúc khích.
“Tức là hết lòng với Công ty,” Lillian giải nghĩa. “Có năng lực, nhẫn tâm và bất chấp thủ đoạn. Một người đàn ông đặt công việc lên trên hết trong cuộc sống. Đó chính là ngôn ngữ mà họ có tiếng nói chung, cha tớ và Mr.Swiff. Ransom anh trai tớ đã cố tìm một vị trí trong công ty, nhưng cha luôn đưa anh ấy ra đọ sức với Mr. Swiff.”
“Và Mr.Swiff luôn dành chiến thắng,” Daisy nói. “Tội nghiệp Ransom.”
“Hai ông anh trai còn lại thậm chí còn chẳng buồn thử sức nữa,” Lillian nói.
“Nh – Nhưng còn cha ruột của Mr.Swiff thì sao?” Evie hỏi. “Ông ấy không phản đối khi con trai mình thực tế lại trở thành con của người khác à?”
“À, việc đó luôn luôn là một điểm kì quặc,” Daisy đáp. “Mr.Swiff đến từ một gia đình nổi tiếng ở New England. Họ định cư ở Plymouth và một vài người trong đó đến Boston lập nghiệp từ thế kỉ mười bảy. Gia tộc Swiff được biết đến bởi tổ tiên xuất sắc của họ, nhưng chỉ rất ít người trong bọn họ giữ lại được tiền bạc. Như cha em thường nói, Thế hệ đầu tiên làm ra của cải. thế hệ thứ hai tiêu hết, và thế hệ thứ ba chỉ còn lại cái tên. Dĩ nhiên, khi nói về dòng họ Boston cổ xưa này, quá trình đó trải qua những mười thế hệ thay vì ba – họ chậm chạp hơn nhiều về mọi mặt-“
“Lại lan man rồi đấy, em thân yêu,” Lillian ngắt lời. “Trở lại điểm chính đi.”
“Xin lỗi,”Daisy cười toét miệng trước khi tiếp tục. “Chà, bọn em nghi là đã có vài chuyện xích mích giữa Mr.Swiff và họ hàng của mình bởi vì hầu như chưa bao giờ thấy anh ta nhắc đến. Và anh ta hiếm khi tới Massachusetts để thăm viếng họ hàng. Vậy nên nếu cha của Mr. Swiff có phản đối con trai mình gia nhập vào một gia đình khác thì chúng ta cũng chẳng thể biết được.”
Bốn phụ nữ cùng im lặng một lúc trong khi cân nhắc tình hình.
“Chúng ta sẽ tìm cho Daisy một người,” Evie nói, “Giờ đây chúng ta có thể mở rộng phạm vi ra khỏi giai cấp quý tộc, nó sẽ khiến cho vấn đề trở nên dễ dàng hơn. Vẫn còn nhiều quý ông chấp nhận được về dòng dõi mà không cần có tước hiệu.”
“Hunt có khá nhiều bạn bè chưa kết hôn,” Annabelle nói, “Anh ấy có thể thực hiện bất kỳ cuộc giới thiệu nào.”
“Em rất cảm kích về điều đó,” Daisy nói, “Nhưng em không thích cái ý nghĩ kết hôn với một người làm ăn. Em không thể hạnh phúc với một nhà tư bản công nghiệp khô khan được.” Ngừng lại, nàng nói vẻ hối lỗi. “Tất nhiên là em không ám chỉ Mr.Hunt.”
Annabelle bật cười. “Chị sẽ không đánh đồng tất cả những người làm ăn đều là những nhà tư bản khô khan đâu. Nhiều lúc Mr. Hunt cũng tỏ ra khá nhạy cảm và dễ xúc động.”
Ba người còn lại nhìn nàng đầy hồ nghi, không một ai có thể hình dung người chồng to lớn, liều lĩnh của Annabelle lại nhạy cảm theo bất cứ cách nào. Mr.Hunt thông minh và hấp dẫn. Nhưng nói rằng anh dễ xúc động cũng chẳng khác gì nói là một con voi bay vo ve được như con muỗi.
“Chúng ta sẽ ghi nhận lời của cậu,” Lillian nói, “Quay lại vấn đề, nhân tiện – Evie, cậu sẽ hỏi Lord St.Vincent liệu anh ấy có biết quý ông nào phù hợp với Daisy không? Giờ chúng sẽ mở rộng định nghĩa của từ ‘phù hợp’, anh ấy phải có khả năng tìm được kiểu người tử tế. Chúa biết là anh ấy sở hữu thông tin về mọi người đàn ông ở nước Anh có hai si linh cọ vào nhau trong túi.”
“Tớ sẽ hỏi anh ấy,” Evie nói dứt khoát. “Tớ chắc chắn chúng ta có thể tiếp cận với vài ứng cử viên có tiềm năng.”
Là chủ sòng bạc Jenner, một sòng bạc độc quyền do cha của Evie sáng lập từ nhiều năm trước, Lord St.Vincent nhanh chóng đưa việc kinh doanh lên mức thành công chóng mặt mà trước đây nó chưa từng đạt tới. St.Vincent điều hành câu lạc bộ với một sự đòi hỏi rất cao, giữ các hồ sơ chi tiết về đời sống cá nhân và tình trạng tài chính của tất cả mọi thành viên của nó.
“Cảm ơn mọi người,” Daisy chân thành nói, đầu óc nàng nấn ná những ý nghĩ về câu lạc bộ. “Em tự hỏi…chị có nghĩ Lord St.Vincent có thể tìm ra quá khứ bí ẩn của Mr. Rohan không? Có thể anh ấy thuộc dòng dõi quý tộc bị thất lạc từ lâu hay cái gì đó đại loại như vậy.”
Một sự im lặng ngắn ngủi rắc xuống căn phòng như một cơn gió những bông tuyết tí hon. Daisy cảm thấy những ánh mắt đầy ý nghĩa đang trao qua đổi lại giữa chị gái nàng và hai người bạn. Nàng đột nhiên thấy không thoải mái với họ, và còn khó chịu hơn nữa với bản thân vì đã đề cập đến người đàn ông đang trợ giúp điều hành câu lạc bộ.
Rohan là một thanh niên mang nửa dòng máu gypsy với mái tóc đen và đôi mắt màu gỗ phỉ sáng. Họ chỉ gặp nhau có một lần, khi Rohan đánh cắp một nụ hôn từ nàng. Ba nụ hôn, nếu căn cứ theo sự thực, và nó vượt xa những kinh nghiệm về tình ái trong cả cuộc đời nàng. Đó cũng là kinh nghiệm tình ái duy nhất trong cuộc đời nàng.
Rohan đã hôn nàng như thể nàng là một phụ nữ trưởng thành chứ không phải cô em gái của người khác, với nhục cảm ngọt ngào gợi đến tất cả những điều bị cấm đoán mà một nụ hôn thường dẫn tới. Đáng lẽ Daisy nên tát anh mới phải. Thay vì vậy nàng đã mơ thấy nụ hôn đó ít nhất là một trăm ngàn lần.
“Chị không nghĩ vậy đâu, em thân yêu,” Evie nói vô cùng dịu dàng, và Daisy mỉm cười quá ư rạng rỡ, như thể nàng đã kể một câu chuyện cười.
“Ồ, dĩ nhiên là anh ta không phải! Nhưng chị biết trí tưởng tượng của em rồi đấy… nó luôn lao vào mọi bí ẩn dù nhỏ nhặt nhất.”
“Chúng ta phải tập trung vào những điều quan trọng, Daisy,” Lillian nghiêm khắc nói. “Không tưởng tượng hay truyện trò gì hết…và không nghĩ về Rohan nữa. Anh ta chỉ là một sự xao lãng thôi.”
Cơn bốc đồng ban đầu của Daisy thôi thúc nàng bật ra vài lời đáp trả chua cay mà nàng luôn có mỗi khi Lillian tỏ ra quyền hành. Tuy nhiên, khi nhìn đôi mắt nâu của chị gái, cùng một màu như màu bánh gừng cay của mắt nàng, nàng thấy ánh lên một nét sợ hãi trong đó và một tình yêu đầy che chở trào lên trong nàng.
“Chị nói đúng,” nàng nói, cố nặn ra một nụ cười. “Chị không cần phải lo lắng đâu. Chị biết mà, em sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để được ở bên chị. Thậm chí là cưới một người đàn ông mình không yêu.”
Lại một sự im lặng khác, và rồi Evie lên tiếng. “Chúng ta sẽ tìm một người đàn ông em có thể yêu được, Daisy ạ. Và hi vọng rằng cảm giác ban đầu giữa hai người sẽ lớn lên theo thời gian.” Một nụ cười hài hước khẽ thoáng qua đôi môi đầy đặn của cô. “Đôi khi điều đó vẫn xảy ra đấy.”